GanQingGan > Yêu Người Liệu Có Đúng?

Chương 1



Quần Ngọc Các thường rất bận rộn, họ luôn vùi mặt vào những xấp giấy tờ, những người có chức vụ cao lại càng bận hơn hết thảy. Keqing cũng là một trong số họ.

Sau tết Hải Đăng, các công việc tồn đọng quay Keqing như chong chóng, cô không có thời gian để nghỉ ngơi.

- Tiểu thư Keqing, Ngài Ningqang yêu cầu cô đi khảo sát khu đất ở Tuyệt Vân Gián. Tiểu thư Keqing, cô ổn không? - Thư kí của cô quan tâm

Keqing xoa xoa thái dương.

- Không sao.

- Hay là để tôi.

Ganyu khẽ mở cánh cửa

- Không cần phiền tới chị, em đi là được.

Keqing vịn vào ghế, toan đứng dậy thì trước mắt cô, mặt đất quay cuồng, sau đó tối sầm lại.

-----------

Mở mắt ra, Keqing toan đứng dậy thì có bàn tay giữ vai cô lại, ấn xuống giường. Ganyu bắc ghế ngồi bên giường Keqing, tay cô bưng bát cháo để bên chiếc bàn nhỏ đầu giường.

- "Nhật nhật cần lao thân dã tổn,
Bất như nhàn tĩnh dưỡng tâm linh."

- Nhưng còn công vi- Keqing chưa nói hết đã bị chặn họng

- Công việc đã được phân cho người khác rồi, Keqing nghỉ ngơi đi.

Ganyu đỡ cô ngồi dậy, toan đưa cô thìa cháo thì bị gạt ra.

- Không muốn ăn.

- Baizhu tiên sinh bảo cô bị suy nhược cơ thể. Cô không ăn, cũng sẽ không làm việc được, cũng sẽ ảnh hưởng đến chất lượng công việc.

Ganyu lại đưa thìa cháo đến miệng Keqing. Lần này, cô không phản đối, ngoan ngoãn ăn hết bát cháo.

- X..xong rồi.

Keqing hơi ngại, cô đã 20 tuổi rồi, lại còn phải để người ta đút cho ăn. Cô nằm xuống, lấy chăn phủ kín đầu.

- Chị đi làm việc đi, không cần quan tâm em.

Những ngày sau đó, Ganyu thường đến nhà thuốc BuBu, mối quan hệ giữa hai người cũng thân thiết một cách tự nhiên.

......

- Cũng đỡ rồi, 2 ngày sau có thể trở lại làm việc rồi. Baizhu nói chuyện với Ganyu, tiện tay đưa cho cô đơn thuốc.

Ganyu bước vào phòng bệnh

- Những ngày này làm phiền chị rồi

- Đến giờ vẫn còn khách sáo ư?

Ganyu ngồi xuống cạnh giường, nhẹ nhàng đặt túi thuốc lên mặt bàn nhỏ bên cạnh.

- Cũng may là em không cứng đầu thêm nữa. Nếu không thì chắc chị phải... nhốt em lại rồi.

Keqing khẽ mỉm cười, kéo chăn xuống dưới cằm, chỉ để lộ đôi mắt và sống mũi đang khẽ ửng hồng.

- Em đâu dễ để bị chị nhốt như vậy đâu.

- Ừ, em mà, bướng như đá núi Liyue ấy.

Phòng bệnh trở nên yên ắng. Chỉ còn tiếng gió lùa khe khẽ qua khung cửa sổ mở hé. Ganyu chống cằm lên tay, ánh mắt dịu dàng nhìn Keqing.

- Keqing, em có biết không... Không phải lúc nào mạnh mẽ cũng là điều tốt. Đôi khi yếu đuối một chút... cũng là cách để người khác được quan tâm em.

Keqing không đáp. Một lúc sau, cô khẽ nghiêng đầu sang hướng khác, giọng nhỏ dần.

- Nếu em yếu đuối... thì chị có quan tâm không?

Ganyu thoáng sững lại. Rồi cô khẽ cười, đưa tay gỡ chiếc chăn được che gần kín đầu của Keqing xuống.

- Chị đang ngồi ở đây... chẳng phải vì quan tâm em sao?

Keqing siết nhẹ mép chăn trong tay, rồi chậm rãi quay mặt lại. Đôi mắt cô ánh lên thứ cảm xúc dịu dàng, mềm mại như làn nước hồ tĩnh lặng.

- Vậy... hôm nay chị cũng ở lại chứ?

- Ừ. Ở lại. Cô xoa đầu Keqing.

Keqing khẽ gật đầu, rồi lại kéo chăn lên che nửa khuôn mặt. Giọng cô nhỏ như tiếng thở:

- Vậy... chị ngồi gần một chút.

Ganyu hơi khựng lại. Một thoáng ngỡ ngàng vụt qua ánh mắt, nhưng rồi cô khẽ mỉm cười, dịch ghế lại gần mép giường, hai tay đan vào nhau đặt gọn trên đùi.

- Như vậy... đủ gần chưa?

Keqing không trả lời. Nhưng đôi vai khẽ thả lỏng, mắt khép hờ. Nhịp thở đều đặn dần, như thể cảm giác mỏi mệt trong lòng cũng tan ra giữa sự hiện diện tĩnh lặng của Ganyu.

Một cơn gió nhẹ lướt qua, cuốn theo hương hoa bên ngoài, thoảng đưa mùi thơm dìu dịu vào phòng. Ganyu vươn tay khép lại cánh cửa sổ, rồi trở lại chỗ ngồi. Cô chống khuỷu tay lên giường, nghiêng người nhìn Keqing.

- Em ngủ đi. Chị ở đây rồi.

Ánh chiều tà trải dài theo sàn đá, len vào từng kẽ lá, rồi hắt vào phòng. Keqing khẽ trở mình, chăn trượt khỏi vai. Ganyu dịu dàng đắp lại, tay dừng lại nơi gò má cô trong thoáng chốc, nhẹ nhàng đến mức tưởng như chỉ là một làn gió lướt qua.

Ngoài kia, tiếng chuông gió ngân vang một nhịp giao hưởng, thanh bình đến lạ

18 giờ 10 phút

Ganyu vẫn ngồi đó, tay chống nhẹ cằm, ánh mắt dừng lại nơi gương mặt Keqing đã chìm vào giấc ngủ. Hàng mi dài khẽ run theo nhịp thở đều, trên trán vẫn còn vương chút mệt mỏi chưa tan hẳn.

"Nhỏ vậy mà lúc nào cũng muốn gánh cả Liyue lên vai..."

Ganyu thầm nghĩ, lòng nhói lên một cảm xúc khó gọi tên. Cô chưa bao giờ nói ra, nhưng những lần Keqing bước qua cô vội vã, tay ôm chồng văn kiện, mắt nhìn xa xăm, Ganyu đều lặng lẽ dõi theo. Cô biết rõ từng dấu hiệu mỏi mệt, từng cái chau mày nhỏ xíu bị che giấu sau vẻ nghiêm nghị thường ngày.

Đôi khi cô muốn nói: "Để chị gánh giùm một chút được không?"
Nhưng rồi chỉ giữ trong lòng, thay bằng một chén cháo nóng, một ánh nhìn dịu dàng, hoặc là một buổi tối ngồi cạnh như bây giờ.

Ganyu khẽ cúi người, dừng lại cách trán Keqing chỉ một khoảng rất nhỏ.

- Ngủ ngoan, bé mèo ương bướng.

Cô rút lại tay, tựa nhẹ lưng vào ghế, ánh mắt vẫn không rời khỏi Keqing. Ngoài trời, hoàng hôn đã dần tắt, nhường chỗ cho ánh đèn lồng leo lét treo bên hành lang.

Bên trong, tiếng thở khẽ của Keqing hòa cùng nhịp đập dịu dàng trong lòng Ganyu. Không cần lời nói, không cần hứa hẹn. Chỉ cần khoảnh khắc lặng yên này... là đủ rồi.

________________

Note: *¹ Ngày ngày lao lực, thân hao tổn,
Chi bằng an tĩnh, dưỡng tinh thần.*



Chương trước Chương tiếp
Loading...