[Friendly rivalry] Oneshot
ngoại lệ
--- Jae Yi luôn biết mình không thuộc về thế giới của những cảm xúc mềm yếu. Từ khi bước chân vào công ty, cô đã tạo cho mình một vỏ bọc hoàn hảo: lạnh lùng, lý trí và không quan tâm đến bất kỳ ai. Người ta sợ cô. Cấp dưới không dám nhìn thẳng vào mắt cô, đồng nghiệp cũng chỉ trao đổi công việc chứ không ai dám tán gẫu với cô. Cô không bận tâm. Cho đến khi Woo Seul Gi xuất hiện. Seul Gi là nhân viên mới của bộ phận marketing, nhỏ hơn cô ba tuổi, lúc nào cũng tươi cười và không hề biết sợ hãi. Cô gái ấy có một năng lượng kỳ lạ – một thứ ánh sáng mà Jae Yi chưa từng chạm vào trong cuộc đời mình. Và điều tệ nhất chính là— Seul Gi bám lấy cô. ---"Chị ơi, sáng nay có muốn uống cà phê không?" Jae Yi không ngẩng đầu, giọng lạnh tanh. "Không." Năm phút sau, trên bàn cô xuất hiện một ly cà phê sữa, đúng vị cô thích. Jae Yi nhíu mày nhìn Seul Gi. "Chị bảo là không cần mà?" Seul Gi cười híp mắt. "Không phí đâu, em thích mua cho chị!" Lẽ ra Jae Yi nên bảo cô mang đi chỗ khác. Nhưng thay vào đó, cô cầm ly cà phê lên, nhấp một ngụm. Vị đắng nhưng lại có chút ngọt. Giống như cảm giác của cô mỗi khi Seul Gi xuất hiện. ---Lời đồn trong công ty bắt đầu xuất hiện. "Ê, cậu có thấy không? Jae Yi lúc nào cũng nghiêm túc, nhưng chỉ có Seul Gi là dám chọc chị ấy mà không bị mắng!" "Không lẽ... Yoo Jae Yi thích Woo Seul Gi?" Jae Yi nghe thấy hết. Cô muốn mặc kệ. Nhưng rồi, một ngày nọ, Seul Gi bước vào phòng làm việc, mặt hớn hở. "Chị ơi, nay em có hẹn ăn trưa với trưởng phòng bộ phận IT!" Jae Yi dừng bút. Cô không thích cảm giác này. "Em đi với cậu ta làm gì?" "Anh ấy rủ thôi mà! Em cũng thấy anh ấy tốt tính!" Mắt Jae Yi thoáng tối lại. "Không được đi." Seul Gi chớp mắt. "Hả?" "Chị bảo là không được đi." "Chị ghen à?" Jae Yi không trả lời. Nhưng hôm đó, Seul Gi không đi ăn trưa với ai khác ngoài cô. ---Công ty tổ chức tiệc cuối năm. Jae Yi vốn không thích tham gia, nhưng Seul Gi đã kéo cô đi. Mọi chuyện vốn dĩ vẫn bình thường. Cho đến khi một đồng nghiệp nam cố tình chạm vào eo Seul Gi. Jae Yi đứng dậy ngay lập tức. "Anh đang làm gì vậy?" Giọng cô lạnh đến mức cả bàn tiệc im bặt. Người kia lúng túng. "Tôi chỉ—" Jae Yi không để hắn nói hết câu. Cô kéo Seul Gi lại, ôm chặt eo cô gái nhỏ, rồi ngay trước mặt tất cả mọi người— Hôn cô. Seul Gi tròn mắt. Cả công ty chết lặng. Nhưng Jae Yi chẳng quan tâm. Cô chỉ ghé sát tai Seul Gi, giọng trầm thấp: "Chị ghét phải che giấu nữa rồi." ---Sau hôm đó, Jae Yi chính thức công khai. Cô vẫn là nữ thần băng giá của công ty. Nhưng với Seul Gi, cô là người yêu dịu dàng nhất thế gian. Buổi tối, Seul Gi nằm trong vòng tay Jae Yi, ngón tay vẽ từng vòng trên lưng cô. "Chị có nghĩ em phiền không?" Jae Yi nâng cằm Seul Gi lên, nhìn sâu vào mắt cô. "Em là điều phiền phức duy nhất mà chị muốn giữ bên mình cả đời." Seul Gi đỏ mặt. Jae Yi mỉm cười, cúi xuống— Và đêm đó, họ không ngủ. ---