[FREENBECKY] Luân Hồi Ba Kiếp!
Chap 2: Ta Cảm Ơn..
Sau trận chiến, không khí trong khu rừng im lặng đến lạ thường. Những tiếng lá cây xào xạc dưới bước chân họ như nhắc nhở rằng sự an toàn không phải là điều dễ dàng đạt được. Freen và Becky tiếp tục đi trên con đường mòn, im lặng và không ai nói gì.Hai người đến được một ngôi nhà gỗNhưng trong lòng Becky, có một cảm giác lạ lẫm đang dâng lên—cảm giác như mình đang dần bị cuốn vào thế giới của người nữ tướng nàyBecky: "Ngươi đã từng chiến đấu như thế này nhiều lần chưa?"– Becky không thể kiềm chế được sự tò mò trong lòngFreen nhìn Becky, ánh mắt cô lặng lẽ nhưng chứa đựng sự kiên định. Cô ngồi xuống, để mình thoải mái hơn, nhưng vẫn không buông lỏng cảnh giácFreen: "Nhiều lần rồi." – Cô đáp ngắn gọn.Freen:"Ta là lính, công chúa. Công việc của ta là bảo vệ, là chiến đấu khi cần thiết."Becky nhìn vào đôi tay của Freen, nhớ lại những vết thương trên đó. Cô có thể cảm nhận được sự gian khổ mà người nữ tướng này đã phải trải qua. Mặc dù vậy, Freen vẫn luôn kiên cường và không cho phép mình yếu đuốiBecky: "Nhưng...ngươi không sợ sao?" Freen mỉm cười nhạt, nhưng nụ cười ấy lại khiến Becky cảm thấy có gì đó rất đặc biệtFreen: "Sợ sao?" – Cô nhướng màyFreen:"Sợ không giúp gì được trong chiến trường.Sợ chỉ khiến người ta yếu đuối."Sau câu nói đó,không khí trong ngôi nhà nhỏ ngột ngạt nay lại càng ngột ngạt thêmBecky:"Freen,ngươi có thể kể cho ta nghe tại sao ngươi lại bảo vệ ta đến vậy không?"-Becky đột ngột lên tiếng,phá vỡ sự im lặng giữa họFreen dừng lại, ánh mắt hướng về phía xa xăm, như thể đang suy nghĩ về điều gì đó. Một lát sau, cô quay lại nhìn Becky, trong đôi mắt ấy vẫn là sự lạnh lùng quen thuộc, nhưng cũng có chút gì đó ấm áp mà Becky không thể xác địnhFreen: "Vì ta đã hứa"-Freen đáp ngắn gọnBecky: "Đã hứa?"-Becky nhíu mày,không hiểuBecky: "Hứa với ai?"Cả hai im lặng một lúc lâu..Freen: "Với một người rất quan trọng"Freen:"Nhưng đó là chuyện quá khứ,công chúa không cần phải biết."Becky không hỏi thêm, nhưng trong lòng cô có một cảm giác kỳ lạ. Lời nói của Freen đã gieo vào lòng cô một nỗi tò mò sâu sắc. Ai là người quan trọng đó? Tại sao Freen lại quyết tâm bảo vệ cô như vậyBecky: "Ta không phải là công chúa"-Becky khẽ nói,giọng đầy ẩn ýBecky: "Ngươi không cần gọi ta như vậy." Freen nhìn Becky một cách thấu suốt, nhưng rồi lại khẽ mỉm cười, dù nụ cười ấy ngắn ngủi và không trọn vẹn.Freen: "Ngươi là người duy nhất mà ta cần bảo vệ."Becky cảm thấy tim mình đập nhanh hơn. Câu nói đơn giản ấy khiến cô cảm nhận được một thứ gì đó rất mạnh mẽ từ Freen. Có phải vì sự bảo vệ đó mà cô đã dần cảm thấy khác đi về cô gái này...
Sáng hôm sau,Becky: "Freen, có lẽ chúng ta nên trở về cung điện." – Becky phá vỡ sự im lặng, giọng cô nhẹ nhàng nhưng đầy quyết tâm.Becky:"Ta nghĩ đã đến lúc ngừng cuộc chạy trốn này."Vào tối qua ở cung điện,có quân đột kích.Nàng vẫn không hay biết vẫn đi dạo lúc đó có một tên từ phía xa đã nhắm được nàng nhưng may mắn được nữ tướng cứu nên mới còn mạng sốngFreen: "Công chúa, liệu ngươi chắc chắn không?" – Freen không gọi Becky là "công chúa" với sự tôn kính như trước,mà thay vào đó là một câu hỏi đầy lo lắng.Cô nhìn vào ánh mắt của Becky,như thể muốn tìm hiểu lý do đằng sau quyết định nàyBecky: "Ta không muốn chạy trốn nữa. Nếu ta phải đối mặt với mọi thứ, thì ít nhất ta muốn làm điều đó ở nhà, với những người thân yêu của ta." – Becky trả lời, giọng cô kiên quyết.Becky: "Đây là lần đầu ta gặp ngươi,ngươi cứu ta một mạng.Ta nợ ngươi một mạng,cảm ơn Freen."Freen dừng lại, nhìn Becky một cách đầy ngạc nhiên, không ngờ cô lại nói ra những lời này. Tất cả những gì Freen đã làm, những gì cô đã hy sinh, là vì một lý do mà chỉ chính cô hiểu. Nhưng khi nghe Becky thừa nhận như vậy, trong lòng Freen cũng cảm thấy một chút ấm áp mà cô chưa từng trải qua trước đâFreen: "Không cần phải cảm ơn ta." – Freen đáp, giọng cô vẫn lạnh lùng nhưng có chút mềm mại.Freen: "Đó là trách nhiệm của ta."Nhưng Becky không dừng lại ở đó. Cô nhìn Freen một lúc lâu, một cảm giác mạnh mẽ lướt qua cô. Đột nhiên, cô cảm thấy một sự thôi thúc phải làm điều gì đóBecky: "Ta sẽ quay lại cung điện"Sau khi nói xong, Becky không đợi phản ứng từ Freen, cô quay người và bắt đầu chạy về phía cung điện. Cảm giác như có một sức mạnh nào đó đẩy cô đi, thôi thúc cô phải trở về, phải đối diện với tất cảChạy một đoạn khá xa, Becky cảm nhận được sự mệt mỏi bắt đầu ập đến, nhưng cô vẫn tiếp tục không dừng lại. Cảm giác hồi hộp, lo lắng, nhưng cũng có sự quyết tâm, giống như cô đã sẵn sàng đối mặt với mọi thử thách phía trướcSau một lúc, Becky rốt cuộc cũng đến bìa rừng, nơi một cỗ xe ngựa đang đợi. Cô không quay lại nhìn Freen, nhưng trong lòng vẫn cảm thấy một sự yên bình kỳ lạ. Những lời nói của Freen, sự bảo vệ mà cô ấy dành cho Becky, đã tạo ra một mối liên kết vô hình mà Becky không thể lý giải được
Sáng hôm sau,Becky: "Freen, có lẽ chúng ta nên trở về cung điện." – Becky phá vỡ sự im lặng, giọng cô nhẹ nhàng nhưng đầy quyết tâm.Becky:"Ta nghĩ đã đến lúc ngừng cuộc chạy trốn này."Vào tối qua ở cung điện,có quân đột kích.Nàng vẫn không hay biết vẫn đi dạo lúc đó có một tên từ phía xa đã nhắm được nàng nhưng may mắn được nữ tướng cứu nên mới còn mạng sốngFreen: "Công chúa, liệu ngươi chắc chắn không?" – Freen không gọi Becky là "công chúa" với sự tôn kính như trước,mà thay vào đó là một câu hỏi đầy lo lắng.Cô nhìn vào ánh mắt của Becky,như thể muốn tìm hiểu lý do đằng sau quyết định nàyBecky: "Ta không muốn chạy trốn nữa. Nếu ta phải đối mặt với mọi thứ, thì ít nhất ta muốn làm điều đó ở nhà, với những người thân yêu của ta." – Becky trả lời, giọng cô kiên quyết.Becky: "Đây là lần đầu ta gặp ngươi,ngươi cứu ta một mạng.Ta nợ ngươi một mạng,cảm ơn Freen."Freen dừng lại, nhìn Becky một cách đầy ngạc nhiên, không ngờ cô lại nói ra những lời này. Tất cả những gì Freen đã làm, những gì cô đã hy sinh, là vì một lý do mà chỉ chính cô hiểu. Nhưng khi nghe Becky thừa nhận như vậy, trong lòng Freen cũng cảm thấy một chút ấm áp mà cô chưa từng trải qua trước đâFreen: "Không cần phải cảm ơn ta." – Freen đáp, giọng cô vẫn lạnh lùng nhưng có chút mềm mại.Freen: "Đó là trách nhiệm của ta."Nhưng Becky không dừng lại ở đó. Cô nhìn Freen một lúc lâu, một cảm giác mạnh mẽ lướt qua cô. Đột nhiên, cô cảm thấy một sự thôi thúc phải làm điều gì đóBecky: "Ta sẽ quay lại cung điện"Sau khi nói xong, Becky không đợi phản ứng từ Freen, cô quay người và bắt đầu chạy về phía cung điện. Cảm giác như có một sức mạnh nào đó đẩy cô đi, thôi thúc cô phải trở về, phải đối diện với tất cảChạy một đoạn khá xa, Becky cảm nhận được sự mệt mỏi bắt đầu ập đến, nhưng cô vẫn tiếp tục không dừng lại. Cảm giác hồi hộp, lo lắng, nhưng cũng có sự quyết tâm, giống như cô đã sẵn sàng đối mặt với mọi thử thách phía trướcSau một lúc, Becky rốt cuộc cũng đến bìa rừng, nơi một cỗ xe ngựa đang đợi. Cô không quay lại nhìn Freen, nhưng trong lòng vẫn cảm thấy một sự yên bình kỳ lạ. Những lời nói của Freen, sự bảo vệ mà cô ấy dành cho Becky, đã tạo ra một mối liên kết vô hình mà Becky không thể lý giải được
.
.
.