[Fayeyoko] The Dream - Giấc Mơ

Lễ trao giải thiếu em (one shot)



Trong căn phòng tiệc rộng lớn, tiếng nhạc hòa cùng những cuộc nói chuyện, Faye ngồi lặng lẽ nhìn lên phía sân khấu, trong lòng trống rỗng kỳ lạ. Cô nhìn sang chiếc ghế bên cạnh, cảm giác thiếu vắng một bóng dáng quen thuộc, không biết bây giờ em ấy đang làm gì nhỉ?

Giọng nói giới thiệu giải thưởng của người MC vang lên, trên màn hình lần lượt chiếu những đoạn shot cut của những bộ phim mà các couple được đề cử. Khi giọng nói của Yoko vang lên từ phía màn hình Led, nỗi nhớ trong lòng Faye như cuộn trào, được đẩy lên đỉnh điểm  hóa thành những giọt nước mắt. Gương mặt thanh tú được ánh màn hình chiếu sáng, trong khoảnh khắc ngắn ngủi đó, trong ánh mắt của Faye chỉ tràn ngập hình ảnh của Yoko.

“ Này Faye, em vẫn ổn chứ.” – Tiếng P’Eye và P’ Pin vang lên ở phía bên cạnh.
P’Eye nhanh chóng lấy vài tờ khăn giấy từ trong túi và đưa cho Faye.

Cô nhận lấy tờ gấy, thấm nhẹ đi những giọt nước mắt, mỉm cười trở lại và nói” không sao”. Những người bạn xung quanh cô cũng đều hiểu ý, tình cảm giữa Faye và Yoko suốt thời gian qua, tất cả bọn họ đều thấy rõ.

“Và giải thưởng “Superstar Female Couple 2025” thuộc về Khun Faye Pereya Malisorn và Khun Yoko Apasra Lertprasert.”

Trong tiếng vỗ tay và sự hân hoan của những người hâm mộ, Faye hít thở sâu, ổn định lại cảm xúc trong lòng và bước về phía thảm đỏ. Nhận lấy chiếc cúp đã được đặt sẵn trên bục, ánh mắt nhìn xuống khán đài và thành thục nói lời cảm ơn chân thành tới nhưng người hâm mộ. Dù miệng cười, nhưng tâm cô lại nặng trĩu.

Não Faye bắt đầu tua đi tua lại những dòng ký ức vui vẻ bên cạnh Yoko, những cái nắm tay cùng nhau lên nhận giải, nụ cười hạnh phúc của cả hai khi cầm chiếc cúp và cả ánh mắt lấp lánh khi nhìn thấy người kia tỏa sáng, từng chút, từng chút một liên tục hiện lên trong đầu cô.

Faye rời sân khấu, phía sau là video Yoko gửi lời cảm ơn cùng lời xin lỗi vì không thể tham gia lễ trao giải hôm nay. Giọng nàng vẫn ngọt ngào như vậy, nhưng ánh sáng trong đôi mắt lại mất đi vài phần, chẳng còn sự vui vẻ như lúc trước. Faye bước nhanh về xuống phía ghế ngồi, nắm chặt chiếc cúp trong tay, cơn sóng trong lòng cuộn trào thành những giọt lệ...

Đêm nay tại lễ trao giải, vẫn là sự ồn ào náo nhiệt, vẫn là tiếng vỗ tay chúc mừng, vẫn là những hình ảnh quen thuộc đó, chiếc cúp cá nhân đã nằm trong tay, nhưng dưới khán đài vắng đi hình bóng một cô gái nhỏ luôn cầm hai chiếc điện thoại, ánh mắt sáng lên đầy tự hào nhìn người chị gái trên sân khấu. Giải thưởng cặp đôi đã được trao tặng, nhưng lại chỉ có bóng lưng của một người lên nhận....

--------------

Buổi lễ trao giải kết thúc khi trời đã ngả về khuya. Faye bước xuống chiếc xe bảo mẫu trong trạng thái đầy sự mệt mỏi. Tạm biệt P’Eye, Faye cầm hai chiếc cúp trong tay, lòng nặng trĩu bước vào tòa chung cư quen thuộc. 

Từ khi rời khỏi Ninestar, cô luôn tự trách bản thân không thể bảo vệ Yoko một cách chu toàn. Faye luôn tự hỏi rằng, nếu cô có thể thông minh hơn, có thể tài giỏi hơn và có nhiều quyền lực có, liệu cô bé của mình có phải chịu tổn thương nhiều như ngày hôm nay hay không? Và nếu bản thân cô nhạy bén hơn một chút, có phải cả hai sẽ không phải rơi vào tình cảnh chia cắt như vậy không?

Dòng suy nghĩ vẫn chạy trong đầu, đôi chân theo bản năng đi về phía cửa nhà, theo thói quen bấm mật khẩu. Cánh cửa mở ra, bên trong đèn đã bật sáng, Faye bước vào gian phòng khách, một bóng dáng quen thuộc đang ngồi trên chiếc thảm, thoải mái xoa đầu chú cún nhỏ.

“Sunny, sao con lại cắn mama nữa? Có tin mama nấu con thành món lẩu luôn không?” – Giọng nói ngọt ngào quen thuộc vang lên, mang theo một chút đanh thép trong đó.

Faye từ từ tiến lại gần, nhẹ nhàng ngồi đối diện với người kia, khi cô gái nhỏ cảm nhận được sự xuất hiện của đối phương, liền vui vẻ buông Sunny ra.

“P’Faye, chị về....rồi.”

Lời chưa kịp nói hết, cả cơ thể được ôm trọn trong một vòng tay ấm áp, chữ “ rồi” chỉ kịp nhả ra với sự nhỏ dần, rồi tan vào hư không.

“Yo, chị nhớ em.”

Faye không nói gì thêm, chỉ vùi mặt vào hõm vai nàng, cảm nhận mùi hương quen thuộc, vòng tay càng xiết chặt hơn như sợ thả ra sẽ mất đi thứ gì đó rất quan trọng. Lúc này, cô tựa như một chú mèo lớn nhút nhát, cuộn tròn trong lòng cô chủ nhỏ của mình mà tìm hơi ấm.

Yoko ban đầu có chút bất ngờ, nhưng nàng hiểu ra rất nhanh, liền dịu dàng vuốt lưng cho Faye. Hôm nay Baby tiger của nàng lại xúc động rồi. “ P’Faye, không sao cả, em vẫn luôn ở đây mà.” – Nàng cất giọng, nhẹ như muỗi kêu. Từng câu từng chữ như dòng suối mát chảy bên tai của Faye, những suy nghĩ hỗn loạn ban nãy cứ vậy mà dần bị cuốn đi mất, chỉ còn lại cảm giác yên bình đến lạ.

“ Xin lỗi, vì không thể bảo vệ em tốt hơn.” – Faye đã ngủ thiếp đi trên vai nàng, có lẽ đã được ở bên vùng an toàn nên cảm thấy thoải mái, cũng có thể là đã quá mệt mỏi.

Câu xin lỗi được nói ra trong vô thức, nhỏ như chẳng thể nghe thấy gì, nhưng Yoko lại nghe rất rõ. Nàng vẫn ngồi đó, im lặng vuốt tóc cô, tới khi Sunny kéo ra một chiếc chăn nhỏ từ trong phòng ngủ, Yoko mới khẽ đặt Faye nằm lên đùi mình, kéo chăn đắp cho cô, cũng xoa đầu Sunny tỏ ý khen ngợi. Nhìn hai chiếc cúp được đặt gần đó, ánh mắt Yoko đầy vẻ suy tư. Nàng cúi xuống, đặt một nụ hôn nhẹ lên trán Faye.

“P’Faye, chị đã luôn làm rất tốt rồi. Ở lại nơi đó là lựa chọn của em, từ giờ tới lượt em bảo vệ chị nhé.”

..............

(One shot này mình up lại, vì muốn giữ nguyên bản series "Tình cờ yêu em". Từ giờ nếu có bất kì ý tưởng nào về shotfic thì mình sẽ up qua bên đây)

Chương trước Chương tiếp
Loading...