[FANFIC][FAYEYOKO][FREENBECK][ENGLOT] - SỰ THẬT LÀ GIẢ
Chương 20. Lo Lắng
Faye nhìn một loạt bác sĩ hớt hãi chạy vào trong phòng, trái tim như nhảy lên cổ họng. Những người nằm trong ICU luôn ở trạng thái nguy kịch, đột ngột ngừng thở là chuyện có thể xảy ra bất cứ lúc nào.Faye bất chấp quy định mà vụt chạy theo nhưng lập tức bị một nam y tá nhanh tay giữ lại: "Đợi đã.""Thả tôi ra.""Bình tỉnh đi, cô không thể vào."Faye cùng vị y tá giằng co làm náo loạn cả một đoạn hành lang. Mặc dù anh ta là nam nhân trưởng thành, lưng dài vai rộng nhưng cũng phải mất không ít sức lực mới có thể giữ được Faye - người phụ nữ có chiều cao 1m75 còn đang điên cuồng vùng vẫy.Đúng lúc này, Engfa và Freen mang thức ăn tới. Engfa theo phản xạ đứng về phía Faye, hùng hổ xắn tay áo lao vào nam y tá. Cũng may Freen tinh tường nhận ra anh ta không hề có ý định làm hại Faye mà chỉ đang cố gắng ngăn cô làm gì đó. Freen đảo mắt, phát hiện trong phòng bệnh đèn đuốc sáng choang. Cô chạy ba bước thành hai rồi cẩn thận kiểm tra tình hình thông qua ô cửa kính nhỏ. Cô nhìn thấy có rất nhiều bác sĩ vây quanh giường Yoko, lập tức hiểu ra vấn đề.Freen đến bên cạnh Faye, vừa ôm chặt lấy cô đã nghe Engfa ngạc nhiên hô: "Em làm gì vậy?"Freen không có nhiều thời gian, đơn giản đáp: "Em sẽ giải thích sau, chị giúp em ngăn P'Faye lại đã."Engfa mơ hồ gật đầu, chuyển hướng vòng qua tay trái của Faye. Cô và Freen mỗi người một bên, vất vả thêm một hồi mới giải cứu được nam y tá. Vị y tá lảo đảo tựa vào tường, có chút tức giận mắng: "Cô là bác sĩ sao? Vào trong làm gì? Cô tưởng mình có thể cứu người chắt?"Sau đó anh ta xoa xoa vùng cổ đau nhức, hơi hơi liếc nhìn Faye rồi phủi áo blouse bước nhanh vào phòng. Faye thở hổn hển, sống mũi cay không chịu được. Hối hận đột nhiên lan tràn khắp mọi ngóc ngách trong tâm trí cô. Nếu biết trước sẽ như thế này, hôm đó cô không nên cự tuyệt nàng. Đến tận giây phút cuối cùng, cô cũng không để cho nàng được vui vẻ một chút. Faye nhắm mắt, cố gắng điều tiết tâm trạng đã suy sụp đến tận đáy vực. Engfa liên tục xoa vai cô, còn khuyên cô đừng kích động.Freen bên cạnh cũng hết lời an ủi: "Yoko rất kiên cường, em ấy nhất định không dễ dàng gục ngã như vậy."Nhưng Faye vẫn đau đớn ngồi thụp xuống sàn, ôm đầu nghẹn ngào....Cũng may chỉ là Faye lo sợ quá mức. Yoko sau ba ngày chiến đấu ở phòng ICU đã được đội ngũ bác sĩ vui mừng tuyên bố vượt qua nguy kịch.Yoko nằm trên giường, thiết bị tâm đồ vẫn tích tắc chạy. Nàng nhìn Faye, hy vọng cô sẽ như trước dịu dàng nhìn nàng. Nhưng đợi mãi, đợi mãi mà kết quả thu được lại là thất vọng. Nàng bất chấp cử động muốn chạm vào Faye, nhưng tay vừa đưa ra khỏi chăn đã bị cô vội vàng bắt lấy rồi nhét trở lại.Yoko vô thức kéo căng khóe môi. Faye trông bề ngoài không hề quan tâm gì đến nàng nhưng thực chất lại vô cùng để ý. Hơn nữa hốc mắt đỏ bừng đã bán đứng cô. Nếu không lo lắng cho nàng, cô cần gì khóc đến vệt nước trên mặt còn chưa kịp khô.Yoko đột nhiên muốn nghịch ngợm, yếu ớt giữ lấy ngón út của Faye. Faye ngập ngừng không nỡ rút tay ra. Xúc cảm mềm mại quen thuộc truyền đến khiến cô có hơi xúc động. Cô chấp nhận duy trì trạng thái ám muội, nghiêng người nương theo đụng chạm của nàng. Tay hai người bên dưới lớp chăn dày dính lấy nhau, Yoko lại bất chợt dùng sức khiến Faye giật mình lo lắng. Đầu tiên cô nhìn màn hình theo dõi, sau đó mới nhìn nàng hỏi: "Em thấy khó chịu ở đâu?"Yoko rủ mi, ống thở vắt ngang qua mũi khiến nàng trông yếu đuối hơn mấy phần. Nàng mím môi nhưng nỗ lực cả nửa ngày chỉ có thể nói được hai chữ "ôm em". Đầu ngón tay Faye run rẩy, lời thỉnh cầu nhỏ nhoi này của Yoko giống như một chiếc búa lớn nện vào lòng cô. Không biết đây đã là lần thứ mấy trong ngày, hô hấp của Faye trở nên rối loạn, nước mắt cũng sắp mất khống chế mà trượt xuống. Faye cúi người, nhẹ nhàng bao bọc lấy cơ thể gầy gò của Yoko. Cô rõ ràng cảm nhận được xương quai xanh của nàng cắt vào da thịt mình. Tuy không để lại vết thương nhưng sát thương tâm lý là cực kỳ lớn. Cô mấp máy môi gọi: "Yo."Một chữ này lập tức xé toạc bức màn ngăn cách cùng gắng gượng của cả hai. Yoko ở dưới thân Faye bắt đầu thút thít.Faye hơi chuyển người, nâng cằm nàng lên, nhu tình giúp nàng lau đi nước mắt. Ngay lúc này cô cảm nhận được sự yếu đuối mà nàng chưa bao giờ thể hiện ra trước đây.Cô thì thầm, giọng hơi đứt quãng: "Đừng khóc...Em vừa mới tỉnh lại, không được xúc động...như vậy đối với cơ thể không tốt."Và như để chứng minh lời Faye nói, biểu đồ điện tim trên màn hình nhảy loạn bất thường. Faye lần nữa gắt gao ôm Yoko, vuốt ve mái tóc mềm mịn của nàng, trấn an: "Chị ở đây rồi, sau này sẽ không để em phải chịu đựng một mình nữa."Yoko trong giây phút này dường như tìm thấy một sự yên bình kỳ lạ. Cảm giác ấm áp mà Faye mang đến đã xua tan đi những bóng đen bấy lâu ngự trị trong lòng nàng.