[FANFIC] [BH] [FREENBECK] - GIÓ THỔI QUA TÁM NGHÌN DẶM

Chương 9. Em Muốn Biết Thêm Về Chị



"Sarocha." Becky xoay người đối diện với Freen, giọng nghiêm túc hơn bao giờ hết.

Tay Freen vẫn giữ trên gáy sách chưa buông, ngẩng đầu nhìn nàng ý bảo mình đang lắng nghe.

Becky nhẹ hỏi cô: "Chúng ta nói chuyện một lúc được không?"

Freen gật đầu, xoay người nhặt thẻ đánh dấu ở tủ đầu giường, kẹp vào trang sách đang đọc dở, sau đó gấp sách lại, đặt ngay ngắn trên đùi. Một bộ dạng chuẩn bị bàn chuyện đại sự này của cô khiến Becky buồn cười: "Cũng không có vấn đề gì to tát đâu. Em chỉ muốn cùng chị làm vài cái ước định thôi."

Becky quan sát biểu hiện của Freen, thấy cô không định cho ý kiến gì mới tiếp tục nói: "Em từng có một người bạn trai, quen biết nhau hơn ba năm. Chị có biết không?"

"Kirk Kunathip Chanapan, CNP từng là đối tác của CKH." Câu trả lời ngắn gọn này của Freen thể hiện rằng cô không những biết mà còn biết rất rõ ràng.

"Nếu là cách đây vài ngày, em thật sự không nghĩ rằng bọn em sẽ ầm ỉ đến mức chia tay, chứ đừng nói đến việc sẽ kết hôn với chị."

"Chị biết." Freen đáp lại rất nhỏ nhưng vẫn đủ để Becky nghe thấy.

Becky vội giải thích: "Chị đừng hiểu lầm. Kết hôn với chị là em cam tâm tình nguyện. Em thừa nhận em đã có chút kích động nhất thời, nhưng em không hề hối hận. Em nói ra những việc này bởi vì em muốn thẳng thắn với chị."

Không khí trở nên căng thẳng hơn cả lúc mới bắt đầu, Becky chịu không nổi bông đùa một câu: "Chị có hứng thú với em không?"

Freen ngạc nhiên trước câu hỏi của nàng, ngón tay hơi bấm sâu vào bìa sách. Chỉ thấy Becky cười nghịch ngợm, môi mấp máy: "Thật sự rất muốn biết tại sao người ưu tú như chị lại muốn kết hôn với em?"

Một tia bi thương lập tức loé lên trong mắt Freen: "Ngay cả đứng lên chị còn không tự làm được. Có gì để đáng tự hào chứ?"

Cổ họng Becky trượt động lên xuống. Nàng đang cảm thấy hối hận. Nàng nói đùa như vậy khác nào chọc ngoáy vào nỗi đau của Freen.

"Xin lỗi. Em không phải cố ý."

"Không sao, không trách em."

Qua đi vài giây, Becky mở lời phá vỡ sự bức bối trong phòng: "P'Freen."

Freen hơi nhướng mày nhìn Becky, không nghĩ nàng sẽ gọi cô như vậy. Becky thấy cô ngập ngừng thì làm ra vẻ thản nhiên như không có gì: "Em gọi chị như vậy được không? Richie nói bạn bè đều gọi chị như vậy."

Becky đã cố tình lượt bỏ hai chữ "thân thiết" từ trong miệng của Richie.

Freen gật gật đầu, chợt nhận ra phản ứng như vậy hình như rất thiếu thành ý, vội vã bổ sung thêm: "Đương nhiên là được."

Becky hài lòng, cũng không vòng vo nữa mà đi thẳng vào vấn đề đầu tiên: "Chị biết được bao nhiêu về em?"

"Cũng không nhiều lắm."

"Vậy chị có gì muốn hỏi em không?"

"Tạm thời thì không."

"Còn em thì lại rất muốn biết thêm về chị. Bây giờ em hỏi, chị phải thành thật trả lời."

Mắt thấy Freen lại sắp sửa phun ra chữ "ừm", Becky nhanh chân giành trước một bước: "Phải trả lời hẳn hoi, không cho phép qua loa lấy lệ."

Freen nuốt ngược lời định nói vào trong, thay bằng một câu khác: "Em muốn biết chuyện gì?"

Becky vẫn luôn hoang mang không biết trong đoạn ký ức đã bị mất đi của mình, có bao gồm việc quen biết với Freen không. Vì vậy nàng hỏi: "Chúng ta đã gặp nhau chưa?"

Freen đáp một cách đại khái: "Trước đây có từng gặp." 

Becky nghiêng đầu: "Khi nào? Em không hề có chút ấn tượng về chị."

"Vài lần thôi, cũng không mấy thân thiết."

"Là lúc em còn nhỏ sao?"

"Ừm."

"Được rồi, chúng ta bỏ qua vấn đề này đi."

Becky cảm thấy việc tiếp tục đào sâu lại quá khứ thật không có ý nghĩa gì cả.

Cũng không nhớ là ai đã từng nói với nàng rằng: "Phàm là việc quan trọng, bản thân chúng ta sẽ tự động đem chúng khắc sâu vào trong tâm khảm, cho dù có cố cũng chưa chắc đã quên được. Vậy nên nếu đã quên đi thì hãy xem như đó là một sự cứu rỗi. Bởi vì có thể đó là chuyện làm chúng ta đau lòng không muốn nhớ tới hoặc là chuyện không đáng để nhớ tới mà thôi."

Becky tiếp tục đặt câu hỏi cho vấn đề thứ hai. Mặc dù có chút trẻ con nhưng đây là điều mà nàng luôn thắc mắc kể từ khi nhận được giấy hôn thú: "Chị thật sự chỉ lớn hơn em bốn tuổi hả?"

"Ừm. Nhìn chị già lắm sao?"

"Không phải. Chỉ là em cảm thấy, bằng độ tuổi của chị, không ai có thể ngồi vững ở vị trí Chủ tịch một tập đoàn lớn như CKH."

"Ý em là chị rất khác người?"

"Chị...không được đánh tráo khái niệm câu nói của em."

Becky tức giận trừng mắt với cô. Cái con người này, bình thường không thích nói chuyện, vừa mở miệng lực sát thương lại lớn như vậy.

Freen nhìn nàng phụng phịu, có chút hứng thú nâng khóe môi, chậm rãi nói: "Yên tâm, vợ của em thật sự chỉ mới 26 tuổi thôi, hoàn toàn không phải một bà cô quá lứa."

Vừa nói xong, Freen lập tức nhận ra câu nói của mình có chút thất thố. Quả nhiên chỉ trong giây lát, cô đã thoáng thấy biểu cảm cau mày của Becky.

Nét vui vẻ trên mặt Freen dần rút đi, cúi đầu thành thật xin lỗi với nàng: "Xin lỗi. Chị ăn nói hồ đồ. Em đừng để tâm."

"Chị đúng thật là..." Becky nói được một nửa thì dừng lại. Bây giờ nàng hoàn toàn tin tưởng việc Freen không những có thể điều hành, mà còn điều hành CKH rất tốt nữa là khác.

Thật sự phải dùng hai cụm từ "tư duy nhạy bén" và "miệng lưỡi sắc sảo" để hình dung về Freen. Becky đã có thể phần nào hiểu được tại sao cô lại không hay nói chuyện phiếm. Bởi vì chỉ cần cô dụng ý, mỗi lời cô nói đều có thể đem người khác làm cho thương tích đầy mình.

Trước giờ Becky vẫn rất tự tin với khả năng biện luận của bản thân, trong mọi cuộc khẩu chiến đều chưa từng chịu thua ai. Richie có lẽ là người lĩnh hội sâu sắc nhất tài ăn nói của nàng. Hôm nay đã có người khiến nàng phải mở mang tầm mắt, chỉ với hai câu hỏi bâng quơ đã có thể đưa nàng vào trạng thái bị động, vô phương phản bác. Thật sự nàng muốn lập tức giơ ngón tay cái để khen ngợi cô.

Nghĩ đến đây, chân mày Becky không tự chủ được cau chặt.

Để có thể tự hào với cái danh xưng luật sư đang có, nàng cần thiết phải trau dồi nhiều hơn nữa, ít nhất là phải đấu thắng được chị vợ chủ tịch này đã. 

Becky gật gù, không hề biết rằng bản thân nàng vừa bất tri bất giác thừa nhận danh phận vợ - vợ hợp pháp giữa hai người một cách vô cùng tự nhiên.

Về phía Freen, mỗi cái nhíu mày hay suy tư của Becky đều đang đánh thẳng vào nội tâm của cô.

Freen biết, kết hôn với người mình không quen đã khó, kết hôn với một phế nhân như cô lại còn khó hơn gấp trăm ngàn lần.

Lúc ông Armstrong đưa ra đề nghị, Freen đã rất cố gắng từ chối. Cô thừa sức để tự chăm sóc mình nhưng không đủ khả năng chăm sóc cho một ai khác. Hơn nữa, thời điểm đó Becky vẫn đang trong mối quan hệ yêu đương với Kirk. Vậy có lý do gì để cô chen chân vào phá vỡ hạnh phúc của nàng?

Đương nhiên là chẳng có lý do nào cả.

Có thể nói, Becky và Kirk chia tay là một biến số không ai có thể ngờ tới.

Freen đã suy nghĩ trong khoảng thời gian rất dài. Cuối cùng cô chấp nhận để mọi thứ thuận theo tự nhiên, lựa chọn phương án mà cô cho là tốt nhất vào thời điểm hiện tại. Sau này, khi Becky tìm được một người mà nàng thật sự yêu thích, Freen sẽ buông tay và thật lòng chúc phúc cho nàng.

Cuộc hôn nhân này, không phô trương, không ràng buộc. 

Becky hoàn toàn tự do, hoàn toàn có thể làm những điều nàng muốn theo ý của nàng. 

Chương trước Chương tiếp
Loading...