[FANFIC] [BH] [FREENBECK] - GIÓ THỔI QUA TÁM NGHÌN DẶM

Chương 73. Thăm Hỏi



Freen đưa Becky đến bệnh viện mà Nita đang điều trị, kết quả bị vệ sĩ chặn ở cửa không cho vào.

"Các cô là ai?" Một anh chàng cao to vạm vỡ chỉ tay vào mặt Freen quát.

Becky vén tay áo lên, định bụng thua đủ với hắn vì thái độ hống hách. Nhưng mới bước được hai bước, cổ tay đã bị Freen mềm nhẹ nắm lấy. Freen nhìn nàng, mỉm cười ra hiệu cho nàng đừng tức giận.

Becky hậm hực lùi lại, còn không quên đấu mắt một lúc với anh chàng kia. Mấy ngày gần đây tính tình của nàng rất xấu, rất dễ kích động. Bây giờ còn nghe có người dám lớn tiếng với chị vợ nhà nàng. Nàng chính là nhịn không được muốn đánh hắn một trận.

Freen nhìn dáng vẻ xù lông của Becky, vừa buồn cười lại vừa thấy đáng yêu. Cô âm thầm kéo ngón áp út của nàng, chậm rãi xoa. Sau khi thấy nàng đã nguôi ngoai, Freen mới hài lòng xoay người.

Ngay khi đã đối diện với tên vệ sĩ, nụ cười bên môi Freen vụt tắt, thái độ thay đổi hoàn toàn: "Phiền anh báo lại với Nita tiểu thư, người nhà Chankimha có việc cần bàn với cô ấy."

Tên cầm đầu có vẻ biết đến danh tiếng của đại gia tộc Chankimha, lấm lét nhìn ngó một vòng. 

Khi xác định Freen và Becky chỉ đến một mình thì hắn mới nhẹ thở ra một hơi. Hắn vẫy tay, ra lệnh cho một tên đứng gần cửa: "Mày...vào trong xin ý kiến tiểu thư...nhanh lên."

Tên đàn em vâng dạ cúi đầu, gấp gáp kéo cửa chạy vào trong. Một lúc lâu sau, hắn trở ra với gương mặt lấm tấm mồ hôi. Hắn nâng mắt nhìn, khó khăn thở dốc: "Anh Pin. Tiểu thư nói...nói..."

"Nói cái gì?" Pin nổi cáu vì tốc độ chậm chạp của hắn.

Tên đàn em bị quát giật nảy mình, sợ sệt lùi lại, rồi nhanh chóng nâng tay chỉ về phía Freen và Becky: "Mời họ vào ạ."

"Biết rồi." Pin bực bội càm ràm: "Chỉ có chút chuyện cỏn con mà cũng làm không xong. Nuôi tụi bây thật tốn cơm tốn gạo."

Mặt tên đàn em lúc xanh lúc trắng, ẩn nhẫn quay về góc nhỏ vốn dành cho hắn. Pin lúc này mới dõng dạc nói với Freen: "Chúng tôi cần phải kiểm tra an ninh trước khi để các cô vào."

Sau đó hắn nhớ đến thân phận của Freen, đằng hắng một cái rồi bổ sung: "Có được không?"

"Cứ tự nhiên." Một tay Freen thoải mái đưa ra làm tư thế mời. Tay còn lại không quên giữ chặt vòng eo của Becky.

Với cái tính nóng như kem của nàng, nếu nãy giờ không có Freen ở đây, nàng chắc chắn đã cho mấy tên này nếm thử tuyệt kỹ boxing ngay tại chỗ.

Một hồi lục soát qua đi, hai người thành công được Pin dẫn đến trước giường bệnh của Nita. Ngoài dự đoán là có cả bà Chanapan đang ở đấy. Lúc Freen và Becky vào thì bà ấy đã tất tả chuẩn bị rời đi.

Freen nhạy bén phát hiện bầu không khí có chỗ không đúng. Ánh mắt Nita khi nhìn bà Chanapan vô cùng lạnh lẽo. Không hề giống cách mà một người "con dâu" nhìn "mẹ chồng" của mình chút nào. Đặc biệt khi bà Chanapan lướt qua người cô, Freen rõ ràng còn nhìn thấy vệt nước nơi khóe mắt của bà ấy.

Tiếng đóng cửa lạch cạch kéo tư tưởng của ba người trở lại thực tế. Nita tưởng chừng như yếu thế nhất lại chính là người mở lời khiêu khích trước: "Bây giờ biết sợ rồi? Muốn đến cầu xin tôi tha thứ sao?"

Becky cười khẩy, đáp trả cực kỳ gay gắt: "Chúng tôi thì làm gì có lỗi với cô mà cần phải xin lỗi? Cô có phải là bị ngã đến mức hỏng não luôn rồi không?"

"Cô..." Đầu Nita bị quấn quanh bởi một lớp băng gạc trắng. Vừa rồi kích động ngẩng người dậy đã khiến vết thương bị đụng đau. Cô ta bưng lấy trán, khó chịu nghiến răng nghiến lợi: "Tôi ra nông nỗi này còn không phải đều do cô hãm hại sao? Becky Armstrong, tôi nói cho cô biết, lần này cho dù có là ai đi chăng nữa thì cũng đừng mong cứu được cô. Cô cứ đợi mà xem. Một năm, hai năm, mười năm... Tôi nhất định sẽ khiến cô phải nếm trải cảm giác bị giam cầm là như thế nào."

Trước lời đe dọa trắng trợn của Nita, Becky vẫn bình chân như vại: "Đừng tưởng giở chút mánh khóe hèn hạ là sẽ được như ý nguyện. Trời biết, đất biết, cô càng là người biết rõ nhất. Xô xát với tôi chỉ là cái cớ hợp tình hợp lý để cô nằm lăn ra đó. Cho dù tôi không chạm vào cô, cô vốn cũng đã chuẩn bị trước kịch bản để ăn vạ rồi. Tôi nói có đúng không?"

Dường như Nita đã lấy lại được sự bình tĩnh, điệu đà vuốt tóc mái có chút rối của mình ra sau tai: "Nếu cô không đẩy thì làm sao mà tôi ngã được? Cô đừng có ở đây ngậm máu phun người. Không ngờ Armstrong nhị tiểu thư lại là loại hèn nhát, dám làm mà không dám nhận."

"Ai đúng ai sai, tin chắc cô là người rõ nhất. Đừng khiến mọi chuyện đi quá xa nữa. Cô vì Kirk Kunathip mà có thể làm đến mức này. Cô không cảm thấy có lỗi với ông Tassawan sao?"

Sau câu nói châm ngòi của Becky, Nita liền lập tức kích động gào lên: "Tôi không cho phép cô nhắc đến anh ấy. Cô không xứng."

Mắt Nita hằn lên tia máu dữ tợn. Rõ ràng là Becky đã chọc đúng chỗ đau của cô ấy.

Hai người cứ càng nói càng hăng máu, ngôn từ cũng đã bắt đầu trở nên mất kiểm soát. Cô mắng tôi một câu không ra gì thì tôi cũng trả lại cho cô một câu tổn thương không kém.

Freen đứng giữa nhìn màng khẩu chiến ác liệt này mà không khỏi rùng mình. Cái danh đại luật sư Armstrong của Becky đúng là không đùa được đâu. Cũng còn may là nàng đã không đụng đến mảng kiện tụng mấy năm rồi. Chứ với cái trình nói chuyện đến cá cũng biết bay này của nàng. Freen chỉ sợ lát nữa Nita sẽ bị nàng chọc cho tức chết.

Quả nhiên chỉ sau một hồi chống chọi, Nita cuối cùng cũng đã điên tiết mà hét lên: "Cô im miệng."

Khích tướng thành công, Becky hài lòng nâng khoé môi: "Để tôi nhắc lại một lần nữa cho cô nhớ, Kirk là tự sát..."

Nita vung tay chỉ thẳng vào Becky: "Nếu cô còn dám nói thêm một câu nữa. Tôi nhất định sẽ xé nát miệng của cô."

Becky nhún vai, thờ ơ mà ném lại cho cô ta bốn chữ: "Cô cứ thử xem."

Becky vừa dứt lời thì một chiếc ly thủy tinh hướng ngay vị trí của nàng mà bay đến. Nước trong ly trên cả đoạn đường đi liên tục bị hất văng tung tóe. Một mảng quần áo bệnh nhân và một vùng rộng dưới chân giường Nita đều bị thấm ướt.

Freen phản xạ nhanh nhẹn, vươn tay kéo Becky ra sau. Cũng vì vậy mà lãnh ngay chiếc ly vào ngực. Tuy khoảng cách không quá gần nhưng cú va chạm mạnh vừa rồi cũng khiến Freen ê ẩm.

Freen nhìn chằm chằm vào đống thủy tinh vỡ nát trên sàn nhà, sau đó lại ngước mắt nhìn về phía camera nơi góc phòng, môi mỏng khẽ động: "Nita tiểu thư, bây giờ tôi muốn kiện cô về tội cố ý gây thương tích. Cô nghĩ thế nào?"

Nita nương theo ánh nhìn của Freen, đầu chân mày khẽ co rút. Nhưng cô ta ngay lập tức nở một nụ cười đầy tự tin, khinh khỉnh đáp lại: "Các người nghĩ ở đây là đâu? Cần gì phải giở giọng dọa nạt con nít ba tuổi. Camera ở Biệt khu Treenut tôi có cách lấy đi thì chỗ này có gì khó."

"Vậy sao?"

Câu hỏi đắc ý của Freen khiến Nita có hơi chột dạ. Nhưng đúng lúc này cửa phòng bệnh lại được mạnh mẽ kéo ra. Ông Tassawan cùng hai đồng chí cảnh sát lần lượt xuất hiện.

Ông Tassawan không nói hai lời liền trực tiếp chỉ về phía Becky: "Chính là cô ta, gây thương tích xong rồi còn tìm đến quấy rối con gái tôi nghỉ ngơi. Phiền các anh giúp tôi giải quyết một chút."

Cảnh sát đi đầu mặt đằng đằng sát khí, anh ta sải vài bước dài đã đến trước mặt Becky, dõng dạc yêu cầu: "Cô đây là Becky Armstrong đúng không? Mau theo chúng tôi về đồn, phối hợp điều tra."

Freen cau mày khi thấy viên cảnh sát chực nắm lấy bả vai của Becky. Cô lách người chắn lên phía trước, giọng âm trầm: "Các anh chưa tìm hiểu rõ ngọn nguồn đã vội kết luận. Có phải là quá qua loa rồi không?"

"Cô là ai? Đừng có nhiều lời. Có tin tôi bắt luôn cả cô vì tội cản trở người thi hành công vụ không?"

"Tôi là người vừa bị cô Nita đây ném đồ vào. Các anh hãy nhìn quần áo ướt sũng của tôi đi. Còn không tin thì có thể kiểm tra lại camera giám sát trên kia."

"Kiểm tra cái gì mà kiểm tra." Viên cảnh sát bực bội quát, sau đó nói với người đồng đội của mình: "Mau đưa bọn họ đi."

Freen và Becky nhìn nhau, không ai nói với ai câu nào nhưng đều đã ngầm hiểu ý của đối phương.

Trước khi khuất sau cửa ra vào, Freen còn kịp nghe được câu nói đầy ám thị của Tassawan lão gia: "Chăm sóc bọn chúng cẩn thận một chút."

Chương trước Chương tiếp
Loading...