[FANFIC] [BH] [FREENBECK] - GIÓ THỔI QUA TÁM NGHÌN DẶM

Chương 66. Trở Lại Thái Lan



"Cậu thật sự muốn về Thái Lan cùng P'Freen hả?"

"Ừm. Mình đã suy nghĩ kỹ càng rồi."

"Huhu...bảo bối à, mình sẽ nhớ cậu chết mất."

"Không phải cậu luôn hy vọng độc chiếm được vị trí bà chủ của R&U sao. Thời cơ đã đến rồi đó."

"Hừ. Không thèm nữa."

"Mình nhường cho cậu. Mau cảm ơn mình đi."

"Đã nói không thèm là không thèm mà. Cậu ngứa đòn đúng không?"

"Hahaha..."

Becky và Irin tuy hung hăng đấu khẩu, trêu chọc nhau nhưng thực ra hốc mắt đã đỏ ửng.

Cả hai đều biết đây là một lựa chọn đúng đắn. Đến lúc Becky phải buông bỏ mọi chấp niệm để trở về bên cạnh Freen. Chỉ là tình cảm giữa các nàng quá mức khăng khít. Thời gian qua lại quen với việc dính lấy nhau không rời. Lần này cách biệt cũng không biết bao giờ mới có cơ hội trùng phùng. Nói không quyến luyến bịn rịn thì đều là nói dối.

Phía Freen, Khun Sam và Noey thì có một cuộc đối thoại điềm tĩnh hơn nhiều. Khi câu chuyện sắp đi đến hồi kết, Khun Sam bỗng nhớ ra một việc. Cô hơi liếc mắt nhìn Becky vẫn đang bận ồn ào với Irin, sau đó quay đầu, thản nhiên nói: "Kirk Kunathip...tự sát rồi."

Freen nhíu mày: "Khi nào?"

Khun Sam nâng tay vuốt ngược tóc mái ra sau, giọng âm trầm: "Tối hôm qua. Phía cảnh sát chị đã cho người dàn xếp xong xuôi. Không có vấn đề gì đáng ngại. Chắc sẽ hoàn tất thủ tục đưa hắn về nước sớm thôi."

"Ừm. Gây thêm rắc rối cho chị rồi đúng không?"

"Đừng khách sáo nữa. Chị cũng là vì muốn đòi lại chút vốn liếng từ chỗ hắn nên mới ra tay. Không ngờ hắn một chút kiên trì cũng không có, lại lựa chọn giải thoát sớm như vậy."

Noey lo lắng chen vào: "Gia đình Kirk đều thuộc tầng lớp lao động tri thức, không giao du nhiều với giới thương nhân nên gần như không có hậu thuẫn. Ngược lại, người nhà Tassawan rất có khả năng sẽ vì Nita mà làm chút chuyện phiền phức."

Khun Sam nâng khoé môi, tự tin nhúng vai: "Bọn họ cũng muốn, nhưng tiếc là đấu với chị không nỗi."

"Ai cả gan đòi đấu với chị vậy?" Becky không biết đã cùng Irin xuất hiện từ khi nào. Nàng vừa hứng thú hỏi vừa ngồi xuống bên cạnh Freen. Irin cũng nhanh nhảu vọt vào lòng Noey, còn thè lưỡi với Khun Sam đầy khiêu khích.

Khun Sam bất lực lườm cô em họ nghịch ngợm. Dám cậy việc bạn gái nhỏ của cô không có ở đây mà bày trò. Khun Sam hung hăn ném cho Irin một ánh mắt đe dọa. Trên mặt như viết bốn chữ "em coi chừng chị" to đùng.

Thấy không ai trả lời câu hỏi của mình, Becky bèn trực tiếp hướng về một đối tượng cụ thể. Nàng nghiêng người tựa vào vai Freen, ngẩng đầu lên đầy tò mò: "Sao vậy? Đã xảy ra chuyện gì rồi?"

Freen mím môi, ngập ngừng không biết phải mở lời thế nào. Khun Sam ở đối diện thấy tình hình khó xử liền chủ động đứng ra giải đáp: "Em còn nhớ lần trước Kirk bị Chen đưa đi không?"

Becky có dự cảm bất thường, vui vẻ trong lòng cũng đã rút đi hơn nữa. Nàng âm thầm nuốt một ngụm nước bọt, mấp máy: "Em đương nhiên nhớ. Hắn...thế nào rồi?"

Khun Sam trực tiếp một phát công bố luôn đáp án: "Hắn chết rồi. Là tự đâm mình mấy nhát mà chết."

Khoé môi Freen nhẹ co rút. Cô muốn an ủi Becky nhưng cuối cùng lại không biết nói gì. Becky bần thần bất động vài giây, phản ứng sau đó của nàng lại khác xa so với mọi người nghĩ.

Sự chú ý của Becky không nằm trên người Kirk. Nàng quan tâm đến an toàn của Khun Sam và đám người của Chen hơn.

Khun Sam nhoẻn miệng cười, thoải mái khẳng định: "Hoàng gia Anuntrakul cũng không phải hữu danh vô thực. Nếu ngay cả chuyện cỏn con này mà còn không thể giải quyết êm đẹp thì thật đáng xấu hổ. Hơn nữa, chị trước giờ không làm những việc không lường trước hậu quả. Cái chết của Kirk đối với cảnh sát Hàn Quốc sẽ mãi mãi chỉ là một tai nạn. Hay nói chính xác hơn thì: do hắn sợ tội nên có quyết định dại dột mà thôi."

Becky thở ra một hơi thật dài, tâm trạng nhẹ nhõm không ít: "Vậy thì em yên tâm rồi."

Không khí trong phòng phút chốc rơi vào trầm lặng.

Khun Sam cảm thấy những lời Noey nói lúc nãy không phải không có lý. Nhà Tassawan đôi khi lại là mối hiểm họa ngầm mà mọi người không thể ngờ. Vì vậy Khun Sam cẩn trọng nhắc nhở: "Sau khi về nước, mọi người phải chú ý an toàn bản thân đấy. Ít nhất là cho đến khi vụ việc này hoàn toàn lắng xuống. Chúng ta tuyệt đối không được thả lỏng cảnh giác với bất kỳ ai."

Hai cặp đôi còn lại đồng loạt gật gù. Saint lúc này cũng mở cửa bước vào báo cáo: "Chủ tịch, vé máy bay đặt xong rồi. Sáng mai 9 giờ có thể xuất phát."

"Ừm." Freen nhẹ nói cảm ơn với Saint rồi chỉ về hướng phòng ngủ: "Anh vất vả cả ngày rồi. Vào trong nghỉ ngơi một chút đi."

Saint vội xua tay: "Tôi không sao. Không cần đâu ạ."

Becky đứng phắt dậy lôi kéo tay anh: "Đi đi đi. Em đích thân dẫn anh đi. Anh mà không mệt mới là lạ đó. Vừa đặt chân xuống đảo đã phải chạy đi trang hoàng, sắp xếp mọi thứ. Đống đồ trên bãi biển đó chắc đã tốn của anh không ít công sức. Cả ngày hôm nay còn tất bật tới tới lui lui. Đừng ngại ngùng với tụi em nữa. Vào ngủ một giấc thôi."

Tiếng Becky nhỏ dần rồi khuất sau dãy hành lang cùng với bóng lưng thẳng tắp của Saint.

...

Mọi người lại lần nữa an vị trên chiếc BMW màu trắng bạc của Khun Sam. Đích đến vẫn là sân bay quốc tế Incheon.

Nhưng không phải vui vẻ cùng nhau đi du lịch mà là phải tạm thời nói lời chia xa.

Suốt quãng đường di chuyển từ nhà xe đến cổng check in, bầu không khí nặng nề cứ bao trùm.

Sau khi lấy được vé lên máy bay, bảy người lẳng lặng ngồi ở phòng chờ riêng. Saint đã đặt mua bốn vé hạng thương gia. Đãi ngộ ngoài cà phê thì còn có thêm đồ tráng miệng.

Saint nhìn đồng hồ, bây giờ còn cách thời gian bay đến hơn một tiếng. Anh liếc thấy ai nấy đều có vẻ không thoải mái nên thử đề nghị: "Mọi người...có muốn uống chút gì đó không ạ?"

Freen và Khun Sam xua tay ý bảo không cần. Riêng Becky, Irin và Mon thì đang túm tụm một góc. Tâm tình so với lúc vừa rời khỏi nhà cũng đã ổn hơn rất nhiều. Saint có điểm yên tâm, nhấc chân lùi về một góc. Anh đột nhiên nhớ ra còn một số việc lặt vặt ở công ty cần xử lý, vội vàng mở máy tính bảng lên.

Khun Sam chống cằm nhìn Saint, rồi lại nhìn đến Freen, cất giọng tán thưởng: "Trợ lý xuất sắc như vậy, chị cũng muốn có một người."

Nét vui vẻ thoáng hiện trên gương mặt điềm tĩnh của Freen: "Chị có thể thử đăng tin tuyển dụng."

Khun Sam ngỏ ý: "Chị trực tiếp thương lượng với em được không?"

Freen dứt khoát lắc đầu: "Không thể."

Khun Sam phì cười. Cô thích nhất chính là cái tính khí thẳng thắn này của Freen. Ngoại trừ Becky, cô chưa tìm được một người thứ hai có khả năng khiến Freen nhượng bộ.

Saint vẫn cặm cụi vào công việc, không hề hay biết có hai người đang bàn tán về mình.

Còn câu chuyện của ba cô gái phía bên này đã bắt đầu đi đến đoạn "xúc động".

Irin hùng hổ nói: "Cậu mà không trả lời tin nhắn hoặc cuộc gọi. Mình sẽ lập tức bay về tính sổ với cậu."

Becky phản pháo: "Mình bận rộn đủ thứ, không thể suốt ngày chỉ để ý điện thoại được."

Irin xoa xoa đầu chân mày, suy nghĩ giây lát rồi lại nói: "Chậm nhất là 10 phút. Không thể đợi cậu lâu hơn."

Becky tức tối chĩa mũi dùi ra ngoài: "Đến cả vợ của mình còn chưa dám đưa ra yêu cầu vô lý như vậy. Cậu là đang muốn gây sự với mình đúng không?"

Mon rụt rè chen vào: "Em cảm thấy...lần này P'Irin...hình như có chút...không đúng."

Becky hài lòng câu lấy cổ Mon: "Đấy đấy. Ngay cả tiểu công chúa cũng nhận định là cậu quá đáng. Cậu còn không mau cúi đầu nhận tội với mình."

Mon quýnh quáng giải thích: "Không phải. Ý em không phải như vậy đâu. Em chỉ là..."

Irin hung dữ cắt ngang: "Hừ. Mấy người được lắm. Dám cấu kết hãm hại bổn đại nhân hả? Đừng hòng."

Becky buông Mon ra, hai tay chống hông thách thức: "Cậu có ngon thì nhào vô đây."

Mon tưởng hai người kia thật sự sắp đánh nhau, sợ hãi chen vào giữa để ngăn cản.

Trán Khun Sam, Noey, Freen và cả Saint đều đen đến mức bóng loáng. Trận hỗn chiến xảy ra trước mắt khiến họ xem đến ngốc cả người.

...

Sau khi lên máy bay, Becky mới bị trạng thái thẫn thờ làm cho gặp phải chút rắc rối. Nàng mò mẫm một lúc lâu mà vẫn chưa tìm được vị trí khóa dây an toàn. Cuối cùng phải nhờ Freen tinh ý ra tay giúp đỡ.

Freen nhường cho nàng chỗ ngồi gần cửa sổ. Hy vọng khung cảnh trời xanh mây trắng sẽ khiến nàng dễ chịu hơn. Becky xoay đầu bắt gặp ánh mắt xót xa của Freen, miễn cưỡng nở một nụ cười để cố tỏ ra là mình ổn.

Vừa mới ôm nhau khóc lóc một trận với Irin, mũi Becky bây giờ vẫn còn đỏ bừng. Một tay Freen vươn tay, bao lấy bàn tay phải của nàng. Tay còn lại xoa xoa vai nàng an ủi: "Nếu em muốn, chúng ta có thể sắp xếp thời gian sang đây để thăm em ấy mà. Từ Thái Lan đến Hàn Quốc cũng không phải là một khoảng cách quá xa. Đúng không?"

Becky hít sâu một hơi để điều chỉnh tâm trạng. Nàng cảm giác hai năm vừa rồi như đã trôi qua thật lâu, thật lâu.

Freen thấy nàng vẫn còn thút thít, tiếp tục nhỏ nhẹ dỗ nàng: "Đừng khóc nữa. Mắt mũi đều sưng hết cả rồi. Chị rất đau lòng."

Dưới sự khuyên nhủ và trấn an từ Freen, trái tim Becky dần dần thả lỏng lại.

Năm phút sau, máy bay chính thức cất cánh. Becky có thể cảm nhận được cơ thể mình bị nâng lên. Khi đã đạt đến độ cao tiêu chuẩn, máy bay bắt đầu cân bằng ổn định và lướt đi một cách trôi chảy. 

Bầu trời bên ngoài cửa sổ xanh ngắt một màu, mây mù rất gần như có thể chạm vào được nó. Thành phố Incheon rộng lớn giờ chỉ còn thu nhỏ trong lòng bàn tay.

Đáy lòng Becky chợt thanh thản. Nàng nghiêng đầu, mỉm cười với Freen. 

Sau hơn sáu giờ bay nữa, nàng sẽ nguyên vẹn trở về với thành phố B thân thuộc. Trở về bên cạnh những người nàng yêu thương và cũng hết mực yêu thương nàng.

Chương trước Chương tiếp
Loading...