[FANFIC] [BH] [FREENBECK] - GIÓ THỔI QUA TÁM NGHÌN DẶM

Chương 64. Đảo Jeju



Tách mình khỏi những đô thị phồn hoa rực rỡ, đảo Jeju khoác lên mình phong cảnh thiên nhiên vừa hùng vĩ lại vừa thơ mộng, trữ tình. Khí hậu ôn hoà khi nhiệt độ mùa hè không quá nóng còn mùa đông không quá lạnh. Người mẫn cảm với việc thời tiết thay đổi thất thường như Becky thì đảo Jeju chính là một địa điểm du lịch tuyệt vời.

Khách sạn Khun Sam đặt nằm ở trong làng Yusuam. Đây là một ngôi làng nhỏ nằm ven sườn núi. Từ đây, nếu phóng tầm mắt ra bên ngoài cửa sổ thì đã có thể nhìn bao quát toàn cảnh thành phố Jeju và hòn đảo biển phía Tây.

Khun Sam thuê ba phòng liền kề. Cô với Mon một phòng, Freen - Becky một phòng và Irin - Noey phòng còn lại. Mặc dù được xem như là vùng nông thôn nhưng khách sạn ở đây rất tiêu chuẩn. Diện tích rộng rãi, thoáng mát, đầy đủ tiện nghi.

Đằng sau dãy nhà nghỉ là một suối nước nóng tự nhiên. Nghe nói chỉ cần đăng ký trước là có thể sử dụng, không cần trả thêm phí.

Becky chui vào phòng liền ném túi xách lên giường, cả người cũng lười biếng ngã xuống theo. Ga trải giường màu trắng tỏa ra hương thơm dịu nhẹ thoang thoảng. Có chút mềm mại còn có chút mát lạnh. Becky thích thú lăn lộn hai vòng, thở hắt ra một hơi dài thoải mái.

Freen vừa vào đã thấy một cục tròn tròn vùi trong nệm lớn. Cô đẩy vali hành lý vào một góc rồi cũng rón rén chèo lên theo. Hai người nằm song song, hướng mắt lên trần nhà. Becky chủ động mò mẫm tìm đến bàn tay buông lỏng của Freen. Freen nghiêng đầu, đối diện với ánh nhìn long lanh của nàng.

Đầu quả tim Freen mềm nhũn, nhoẻ miệng cười thật tươi, đồng thời ôn nhu thăm dò: "Sao vậy?"

Becky đổi tư thế, trở người nằm nghiêng hẳn sang bên. Lòng bàn tay phải nàng lót dưới má, tay trái nghịch đầu ngón trỏ của Freen: "Đột nhiên em lại có chút xúc động muốn khóc. Cứ như những chuyện đang diễn ra đều là một giấc mơ vậy."

"Em lại suy nghĩ lung tung." Âm thanh Freen dịu dàng, đầu nhích lại gần, cụng trán mình vào trán Becky: "Em xem, cảm giác chân thực như vậy mà. Nếu vẫn còn chưa tin thì bây giờ chị chứng minh cho em thấy."

Cổ họng Becky động đậy, khàn khàn hỏi: "Chứng minh thế nào?"

Freen không nhiều lời, lập tức dùng tay còn trống nâng lấy cằm Becky, môi dán lên môi nàng. Cô chỉ chạm vào rồi giữ yên đấy. Qua mấy giây liền rục rịch thu người rời đi. 

Khoảng cách của hai người giữ rất gần, hô hấp quyện vào nhau. Đáy mắt Freen nhìn Becky tràn ngập cưng chiều vô hạn: "Thấy không? Chị không những ở ngay bên cạnh em, mà còn có thể...hôn em."

Môi Becky vẫn còn truyền đến cảm giác ấm nóng, đáy lòng cũng ấm nóng. Mềm mại mê hoặc. Tim nàng cứ đập càng lúc càng dữ dội. Nàng mím môi, nhanh như cắt chui vào trong lòng Freen, lầm bầm phàn nàn: "Lại chiếm tiện nghi của em."

Freen cười khẽ, ôm chặt lấy nàng. Cô nhân lúc Becky bận xấu hổ, lén lút hôn lên đỉnh đầu nàng thêm vài cái.

Luồng gió mát lạnh từ điều hoà thổi đến vẫn không làm giảm bớt không khí nóng bỏng trong phòng. Cho đến khi điện thoại đặt trong túi Freen và Becky đồng loạt rung lên.

Irin tạo một nhóm Line gồm 6 người, tin nhắn khai màn còn khoa trương hơn cả mở hội nghị.

Irinning___:

- Thành viên toàn đoàn thân mến.

- Hiện tại đã sắp đến giữa trưa rồi. Đề nghị các vị nhanh chóng hoàn thành việc sắp xếp tư trang hành lý. Cũng dẹp dùm ý định ân ân ái ái qua một bên.

- Đúng 15 phút sau, yêu cầu tất cả đều phải có mặt trước A106.

Becky tức tốc bật dậy, xắn tay áo lên nhiệt tình cào phím đáp trả.

Becccca___:

- Tại sao tụi mình phải qua phòng cậu?

- Mình muốn tập trung ở A104 hoặc A105 được không?

- Còn nữa, cái giọng điệu gợi đòn này của cậu, mau cất lại ngay đi.

- Nếu không lát nữa mình sẽ xử đẹp cậu.

Irinning___: Cứu mạng. Có người ức hiếp con gái nhà lành.

Becccca___:

- Từ trên xuống dưới của cậu, mình tìm không ra chữ "lành" nào hết.

- Cậu tự mình soi gương thì biết.

Irinning___:

- Thật không?

- Để mình nói Noey thân ái giúp mình kiểm tra một chút.

Becccca___: Cút.

Freen co chân ngồi trên nệm, bất lực phì cười.

Ngọn đèn trên trần nhà chiếu vào gương mặt trắng nõn của Becky. Cả người nàng toát lên nét nghịch ngợm, rạng rỡ của năm nào. Freen nhất thời có chút sững sờ. Dường như cuối cùng, những thứ mà cô ngày đêm mong đợi cũng đã trở thành sự thật.

...

Sau khi dùng bữa trưa ở khách sạn, mọi người mặc quần áo đơn giản bắt đầu xuất phát tận hưởng chuyến du lịch chân chính.

Bên ngoài tuyết đã rơi rất dày. Cả một vùng trời đất mênh mông đều bị bao phủ bởi một màu trắng xoá. Hai người che một ô, từ từ cất bước hoà vào cái rét căm căm. Tuy không đến nỗi cắt da cắt thịt, nhưng sự lạnh lẽo len lỏi vào cơ thể vẫn khiến cả bọn cảm thấy rùng mình.

Băng qua con đường lát đá nhỏ hẹp với hàng cây trải dài, rừng sinh thái Halla cũng dần hiện lên trong tầm mắt. Ở đây, Lãnh Sam gần như là loại cây được trồng nhiều nhất. Lãnh Sam là một loại cây dạng nón, thuộc họ lá kim. Người dân Jeju cũng thường dùng chúng để làm cây thông trang trí vào dịp giáng sinh. Những cây Lãnh Sam toả ra mùi hương dịu nhẹ đầy quyến rũ. Ngay từ khi bước chân vào khu rừng, Freen đã bị mùi hương ngọt ngào đó thu hút. Cảm giác sảng khoái và hưng phấn dâng lên trong lòng.

Chiêm ngưỡng sự hùng vĩ của rừng cây trắng xóa dưới tuyết xong, sáu người lại lên đường. Vượt qua một đoạn dốc cao hiểm trở, họ thành công chinh phục được đồi Sajebi, đài thiên văn và tiếp cận miệng núi lửa Witsel. Nhìn đến vẻ đẹp của hồ Baengnokdam ẩn hiện dưới những tầng mây. Mọi công sức và mệt nhọc trước đó đã bỏ ra hầu như đều xứng đáng.

Irin phả ra một làn khói dài, thích thú lấy ra điện thoại từ túi áo khoác: "Nào nào, đến đây chụp vài tấm làm kỷ niệm thôi."

Freen, Khun Sam và Noey đồng loạt thu ô rồi kéo Becky và Mon lùi lại phía sau Irin. Đợi cho một tốp du khách khác đi qua, Irin nắm bắt cơ hội chụp liền mấy tấm.

Becky sáp lại gần, phấn khởi hỏi: "Đẹp không?"

Irin đắc ý đưa điện thoại đến trước mặt cho Becky xem, còn ra vẻ nói: "Không chỉ đẹp mà phải gọi là xuất sắc."

Becky nheo mắt, lần lượt lướt qua trái để nhìn. Nàng hài lòng gật gù, quả nhiên không tệ.

Freen ngẩng đầu nhìn gương mặt rạng rỡ của Becky, bất ngờ đề nghị: "Có muốn chụp riêng không? Chị giúp em."

Khoé môi Becky mang theo độ cong nho nhỏ, mạnh mẽ gật đầu: "Chụp. Còn phải chụp cùng với chị nữa."

"Xuỳ. Cậu tém tém lại chút đi." Irin liếc Becky trắng mắt. Mặc dù bày ra một mặt khinh bỉ nhưng cũng không ngăn cản hay hối thúc các nàng. Dĩ nhiên, cô cũng tranh thủ cùng Noey ghi lại vài kiểu.

Mấy điểm tham quan tiếp theo, ngoài việc bọn họ chụp chung, Freen đều theo thói quen hướng ống kính về phía Becky. Tự nhiên giúp nàng chụp lại một đống ảnh cá nhân.

Mon cũng dần cởi bỏ sự ngượng ngùng. Chút giữ kẽ cuối cùng với Khun Sam và mọi người dường như đều tan biến.

Đến chiều, sáu người vừa mệt vừa đói dừng chân ở một cửa hàng bán quà lưu niệm. Nói là cửa hàng quà lưu niệm nhưng thực ra lại giống một nhà sách cũ hơn. Ngoại trừ sách thì ở đây cũng chỉ bán vài mẫu mô hình thu nhỏ và bưu thiếp in màu những thắng cảnh đặc trưng của Jeju.

Hàng hoá được xếp ngay ngắn trên các kệ vây quanh bốn bức tường. Chính giữa phòng đặt một dãy bàn gỗ tròn, có ghế ngồi và có sẵn cả bút viết. Becky chú ý tờ thông báo được dán đơn giản trên vách. Nội dung đại khái là khách hàng có thể ghi lời nhắn ngay lập tức và yêu cầu cửa hàng gửi đi.

Irin ngó nghiêng một hồi thì nhỏ giọng cho ý kiến: "Hay là tụi mình trang trí vài thứ rồi gửi về nhà đi. Cảm giác rất có thành ý, rất hoài niệm."

"Cũng được đó." Noey vỗ tay tán thành. Bốn người còn lại cũng ậm ừ ngầm đồng ý.

Freen ngồi một góc trầm tư trong khi mọi người hí hoáy trổ tài sáng tạo. Becky ở bên cạnh cô đang vui vẻ đóng một con dấu hình rái cá đáng yêu lên bìa thư. Ngón tay mảnh khảnh của nàng chuyển động, mi mắt rủ xuống, khóe môi khẽ nhếch lên. Gió từ cửa sổ thổi bay một lọn tóc trước trán nàng. Becky hơi nhíu mày, khó chịu hất cằm, nhanh nhẹn vuốt gọn tóc mái ra sau tai.

Trong lúc ngẩng đầu, Becky vô tình bắt gặp ánh mắt ngây ngốc của Freen, buồn cười thắc mắc: "Sao chị không làm đi? Nhìn chằm chằm vào em làm gì?"

Freen nhún vai, nhẹ nhàng đáp: "Không có gì đặc biệt muốn viết. Hơn nữa, chị cũng không biết phải gửi cho ai."

Động tác của Becky khựng lại. Lời này của Freen khiến nàng cảm thấy đau lòng. Người thân duy nhất của Freen là Chankimha lão gia. Nhưng Becky biết dạo gần đây quan hệ của hai người tương đối gay gắt. Thẳng thắn mà nói, nguyên do chắc chắn phải có liên quan đến nàng.

Becky thở dài, cẩn trọng tìm cho Freen một mối quan tâm mới: "Hay chị gửi cho Richie một cái đi. Richie nhất định sẽ vui lắm. Bật mí với chị...anh ấy rất thích màu hồng. Chị có thể cân nhắc sử dụng tông chủ đạo đó."

"Hồng còn không phải là màu em thích hả? Sao đột nhiên lại trở thành Richie thích rồi."

Becky phản bác: "Cái màu bánh bèo, sến súa đó. Còn lâu em mới thích."

Freen chống tay vào má trêu nàng: "Chị có nên mách với Richie là em nói xấu anh ấy không?"

Becky dửng dưng đáp: "Em chỉ nói sự thật thôi, không có gì phải sợ. Sao nào? Chị không tin em?"

"Không tin em thì còn biết tin ai. Đối với chị, em nói gì cũng đều đúng."

"Chị học được mấy câu dẻo miệng này từ ai vậy?"

Không đợi Freen trả lời, Irin ở đối diện đã nhịn không được mà chen vào: "Nè nè. Hai vị chơi đủ chưa vậy? Tụi này ăn cẩu lương đến sắp nghẹn luôn rồi."

Becky tiếp tục xát thêm muối vào vết thương của Irin: "Cậu ghen tị thì cứ nói đi."

"Hơ..." Irin quăng luôn tấm thiệp còn dang dở sang bên, hùng hùng hổ hổ: "Mình không thèm. Mình nói cho cậu biết..."

Cuộc khẩu chiến kéo dài vài trăm hiệp giữa Irin và Becky lại cứ thế mà bắt đầu trong sự bất lực của mọi người.

Chương trước Chương tiếp
Loading...