[FANFIC] [BH] [FREENBECK] - GIÓ THỔI QUA TÁM NGHÌN DẶM

Chương 6. Đăng Ký Kết Hôn



Sau cuộc nói chuyện ở phòng khách, mỗi người đều mang một tâm trạng khác nhau trở về phòng của chính mình. Mind được đặc cách vào phòng của Becky, đảm đương nhiệm vụ an ủi nàng.

"Mọi chuyện là như vậy đấy ạ." Mind thở dài, cô vừa kể lại mọi chuyện mà mình nghe được từ Becky.

Bà Armstrong không quan tâm mấy đến tình tiết. Bà chỉ muốn biết liệu con gái bà có ổn hay không: "Bây giờ tâm trạng con bé thế nào?"

"Đã tốt hơn nhiều rồi ạ. Becky rất mạnh mẽ."

"Vậy thì tốt."

Bà Armstrong trút được gánh nặng trong lòng. Mọi chuyện đi đến bước này, bà chỉ lo sợ Becky sẽ chịu đau khổ.

Richie từ lúc bắt đầu đã trầm ngâm ngồi một góc, giờ mới nói ra suy nghĩ của mình: "Kết quả với Kirk em đã đoán trước từ lâu. Riêng chuyện con bé đồng ý kết hôn với Freen khiến em thật sự rất bất ngờ."

"Chị cũng có hỏi qua lý do." Mind nhớ lại đoạn đối thoại với Becky, phát hiện Richie và bà Armstrong đều đang tập trung vào mình, cô vội xua tay: "Không có gì đặc biệt đâu. Mọi người đều đã nghe thấy ở phòng khách. Con bé bảo đây là lựa chọn tốt."

"Có phải nó đã nhớ ra được gì rồi không?" Richie xoa cằm thắc mắc.

"Chị nghĩ là không." Mind tiếp tục giải thích cho lập luận của mình: "Nếu quả thật đã lấy lại được ký ức thì phản ứng bình tĩnh này của con bé...cũng quá đáng sợ rồi."

Bà Armstrong kết thúc công cuộc đoán già đoán non của Mind và Richie: "Đồng ý cũng tốt. Ít ra ta cũng có thể chắc chắn là Freen sẽ không làm bất cứ điều gì tổn thương đến con bé."

Đây là một loại tín nhiệm trước sau không thay đổi của bà Armstrong dành cho Freen.

...

Ba ngày sau, Richie nhận nhiệm vụ đưa Becky đến Cơ quan đăng ký hộ tịch.

Không sai, Becky đến đây là để đăng ký kết hôn với Sarocha Chankimha. Cái người mà cách đây vài hôm nàng nghĩ cũng không muốn nghĩ tới. Không ngờ lần đầu gặp mặt, đã trực tiếp cùng người ta đi lãnh chứng.

"Freen đã đến rồi." Richie chỉ tay vào chiếc xe đang vững vàng đậu gần cổng chính.

Becky nhìn thoáng qua, là một chiếc Mazda màu trắng rất phổ thông. Không phải ông Armstrong nói nhà Chankimha gia cảnh rất bề thế sao? Thân là cháu gái độc nhất của gia tộc, không phải nên dùng Maserati hay Porsche gì gì đó như các thể loại bá đạo tổng tài khác hả?

Richie vòng vào bãi đỗ, anh liếc thấy ánh mắt đánh giá của Becky đối với chiếc xe bên cạnh. Không cần dùng não cũng đoán được cô nàng này đang nghĩ gì, Richie bâng quơ nói: "Là do người ta không thích khoe khoang thôi."

Becky lập tức công kích lại: "Anh đi guốc trong bụng cô ấy chắc?"

"Em..."

Richie bại trận. Đúng là không nên đấu võ mồm với mấy đứa học luật, chỉ tội thua thiệt về mình.

Richie hừ nhẹ, tháo dây an toàn rồi ra hiệu cho nàng xuống xe. Becky đắc ý tặng cho anh một nụ cười nửa miệng tiêu chuẩn rồi cũng lẽo đẽo xuống theo sau.

Cửa xe của Sarocha bật mở, một chàng trai trẻ ăn mặc chỉnh tề bước ra, mỉm cười với Richie và nàng.

Becky mở to mắt ngạc nhiên. Dù chưa từng gặp qua nhưng nàng vẫn thừa biết Sarocha trong miệng mọi người là một cô gái. Anh chàng điển trai này là thế nào vậy?

Khi Becky còn đang bận bịu với đống suy nghĩ của mình, Richie đã rời khỏi vị trí bên cạnh nàng từ bao giờ. Chàng trai kia từ lúc xuống xe cũng không dừng bước mà đi thẳng đến cốp xe phía sau. Becky quan sát thấy anh ta dùng sức để mang thứ gì đó ra ngoài. Becky chớp mắt vài cái, thì ra thứ vừa được đặt ngay ngắn trên mặt đất là một chiếc xe lăn.

Lúc này nàng mới vỡ lẽ, ý nghĩa của "hai chân hơi bất tiện" mà ông Armstrong nói chính là như thế này.

"Có cần giúp một tay không?" Richie tự nhiên mở cửa ghế phụ, nói với người bên trong.

Một giọng nữ điềm đạm vọng ra: "Không cần đâu. Chị có thể tự làm được."

Richie không nói gì nữa, nhanh chân lùi lại hai bước, chàng trai cũng đã mang xe lăn đến. Bóng lưng của hai người đàn ông cao lớn chắn hết tầm nhìn, Becky hoàn toàn không biết bên kia đang phát sinh chuyện gì.

Chưa đầy 1 phút sau, Richie và chàng trai đồng thời xoay người, Sarocha Chankimha chân chính xuất hiện trước mắt Becky.

Becky lần thứ hai bị dọa trong ngày. 

Cái dung mạo này không những tốt mà còn phải gọi là cực phẩm đó ba à. Becky tuy không thuộc dạng *nhan khống nhưng khi nhìn thấy Freen còn phải cảm thán một câu quá xinh đẹp.

(*Nhan khống: Cuồng nhan sắc, kiểu người coi trọng cái đẹp.)

Freen mặc một bộ âu phục toàn đen, trên đùi đắp một chiếc khăn lụa dày cùng màu. Cơ thể mặc dù có chút gầy nhưng trông vẫn rất có sức sống, nhìn thì nữ tính nhưng không hề mềm yếu.

Becky thậm chí có thể cảm nhận được sự lãnh đạm không che giấu ở cô từ khoảng cách rất xa.

Khi ánh mắt hai người chạm nhau, đáy mắt cô nhìn nàng không chút gợn sóng. Becky như bị cuốn vào vòng xoáy sâu thẳm đó. Mọi thứ xung quanh dần trở nên mơ hồ, những hình ảnh lạ lẫm thoáng hiện trong đầu Becky.

Một cơn gió nhẹ thổi qua mang theo không ít lá khô lìa cành. Âm thanh xào xạc khi chúng va chạm với mặt đất phá tan mộng cảnh vừa được nhen nhóm. Becky rời tầm mắt, có chút ngượng ngùng vì sự thất thố vừa rồi.

Không biết Richie đã đến từ lúc nào, anh xoa xoa trán nàng, sau đó lại tự sờ trán mình, giọng lo lắng: "Em không sao chứ? Sao đột nhiên lại thẫn thờ như vậy?"

"Em không sao. Ngoài này có chút lạnh. Vào trong thôi." Becky lấp lững cho qua chuyện.

Dù gì bây giờ cũng đang là mùa thu, nàng có nói mình lạnh thì cũng không có gì kỳ lạ. Và quả nhiên là Richie không tiếp tục truy hỏi nữa, anh đẩy nhẹ vai nàng, giọng trách cứ: "Vậy thì mau vào thôi. Ai bảo em mặc ít như vậy làm gì."

Nhìn bóng lưng gấp gáp của Richie, Becky cảm thấy thật may mắn vì đã có anh trong đời. Nhìn thì có vẻ trẻ con, thích chọc ghẹo và hay đấu khẩu với nàng nhưng thật ra rất đáng tin cậy. Ngoài ông Armstrong, anh chính là bức tường thành vững chắc có thể che chắn cho nàng trước mọi giông tố.

Becky bước đi không nhanh không chậm, tiếng bánh xe vẫn nhẹ nhàng lăn ở phía sau nàng.

Bây giờ chỉ cần bước vào bên trong, điền một vài thông tin cá nhân, chụp một bức ảnh, ký tên, sau đó đợi cán bộ hộ tịch đóng dấu, nàng sẽ chân chính trở thành vợ của người khác.

Becky đột nhiên dừng lại, có chút nao núng. Nàng thừa nhận việc đồng ý kết hôn với Sarocha có một phần là do xúc động nhất thời của nàng.

Nàng từng rất yêu Kirk, cũng nghĩ rằng Kirk rất yêu nàng. Nàng vốn đã định người nắm tay nàng, cùng nàng bước vào lễ đường sẽ là hắn. Nhưng việc Kirk làm đã đánh thẳng một đòn vào tự tin và tâm lý của Becky.

Nàng thất vọng với Kirk, cũng mất niềm tin vào tình yêu.

Vậy nếu đã không muốn yêu hay đặt niềm tin vào bất cứ người nào khác, thì kết hôn với ai cũng chẳng còn quan trọng nữa. Thay vì tiếp tục tin vào sự lựa chọn của trái tim mình, Becky quyết định tin vào sự lựa chọn của ông Armstrong.

Những gì ông muốn nàng làm sẽ là những điều tốt nhất cho nàng.

Và Becky thật sự đã nghĩ như vậy khi nàng đồng ý với đề nghị của ông.

Ở thực tại, một chân của Becky đã bước qua khỏi bậc thềm cửa chính. Bên trong phòng đăng ký tấp nập người, toàn là những gương mặt nam thanh nữ tú. Có người tràn ngập háo hức và mong đợi, có người hạnh phúc dâng tràn, cũng có người bật khóc nức nở.

Becky sợ hãi đứng lặng tại chỗ.

Richie nhìn nàng bằng ánh mắt nghi hoặc, Becky có thể đọc được câu "đừng nói với anh là em đổi ý đấy nhé" từ biểu cảm của anh. Xe lăn của Sarocha cũng dừng lại ở phía sau nàng. Dường như nếu nàng không di chuyển thì cô cũng sẽ không di chuyển nữa.

Becky bất ngờ quay đầu, nàng nghĩ mình đã lầm khi thấy một tia thất vọng chưa kịp rút khỏi mắt Freen.

Một cặp đôi nữa vừa hoàn thành xong thủ tục, vui vẻ nắm tay nhau bước qua hai người. Môi Becky khẽ mấp máy: "Chị sẽ không hối hận chứ?"

"Sẽ không."

Không chút do dự, không chút chần chừ, Freen lập tức đáp lại nàng.

Becky nhắm hai mắt lại, hít một hơi thật sâu, mở mắt, sau đó thở hắt ra. Khoé môi nàng nhẹ kéo lên, nói với cô đồng thời nói với chính bản thân mình:

"Vậy thì kết hôn thôi."

Chương trước Chương tiếp
Loading...