[FANFIC] [BH] [FREENBECK] - GIÓ THỔI QUA TÁM NGHÌN DẶM
Chương 59. Thương Tích Nghiêm Trọng
Đã hơn nửa tiếng trôi qua mà ba người Khun Sam vẫn chưa quay lại. Chen liên tục kiểm tra điện thoại nhưng cũng không thấy bất kỳ chỉ thị nào khác từ cô. Anh nôn nóng đi đi lại lại bên cạnh bờ tường. Lúc anh vừa định gọi cho cảnh sát theo những gì Khun Sam căn dặn thì bỗng nghe được một tiếng hét thật lớn. "Buông tay... Freen...buông tôi ra đi."Tiếng hét như truyền đến từ một nơi hư vô, vang vọng giữa không gian mênh mông rồi đột ngột rót vào tai khiến bốn người đều giật nảy mình. Một tên đàn em chạy đến vỗ vào vai Chen, lắp bắp kinh sợ: "Anh Chen, không xong rồi. Anh mau nhìn chỗ đó."Chen ngẩng đầu, nheo mắt nương theo cái chỉ tay của tên đàn em. Cảnh tượng phản chiếu trong đồng tử ngay lập tức khiến anh hoảng hốt. Khun Sam cả người bị treo lơ lửng bên ngoài, hai chân vung vẩy không có điểm tựa. Cổ tay phải cô được Freen nắm chặt, thân trên của Freen đã nhoài hẳn ra khỏi bậu cửa sổ. Ngay phía sau lưng Freen, một tên đàn ông mặt mũi đỏ bừng, tay lăm lăm con dao bấm đang hung hăng phát tiết gì đó. Chen chỉ mất một giây để kịp hồi thần, sau đó dứt khoát chỉ đạo: "Tầng 6. Đi."Một tên đàn em do dự: "Nhưng mà..."Chen quả quyết: "Chúng ta cứu người trước, những chuyện khác tính sau. Giờ mà đợi bọn cảnh sát ngu ngốc kia đến thì có khi ngay cả xác cũng không còn."Nói xong anh tức tốc vọt vào trong. Ba tên đàn em nhìn nhau rồi cũng hối hả chạy theo cùng.Phải công nhận, quyết định bản lĩnh và sáng suốt của Chen đã cứu tất cả một mạng. ...Hai tên đàn em phải mất rất nhiều sức lực mới lôi được Khun Sam lên. Khun Sam vừa thoát chết cũng không quan tâm kiểm tra thương tích của mình mà nhào đến bên cạnh Freen. Giọng cô cũng đã bắt đầu trở nên khàn đặc: "Freen, cô có sao không?"Freen được đặt nằm sấp trên đất, đầu ngoảnh sang một bên. Con dao cắm vào vùng lưng trái cô chỉ còn chừa lại cán. Gương mặt Freen trắng bệch, môi tái nhợt không chút sắc huyết. Khun Sam nhìn cô bất động, yếu ớt mà không dám chạm vào, chỉ quay người gào lên với một tên đàn em đang đứng thở dốc: "Mau gọi cấp cứu đi.""Dạ." Tên đàn em luống cuống lục tìm trong túi áo, lấy ra một chiếc điện thoại và khẩn trương gọi 115.Becky được giải thoát khỏi trói buộc, siêu siêu vẹo vẹo chạy đến chỗ Freen. Một tay nàng đỡ lấy đầu, tay còn lại luồng vào hông Freen. Nàng hơi dùng sức, cẩn thận xoay người Freen lại và ôm cô vào lòng. Nàng cảm nhận được chỗ nào trên người Freen cũng ướt đẫm. Nàng đau đớn khi phải thừa nhận rằng phần nhiều đó đều là máu của cô.Becky vuốt tóc Freen, vuốt ve mặt Freen, nghẹn ngào khóc không thành tiếng. Qua đi mấy giây, Freen từ từ mở mắt. Cô nhìn chằm chằm vào Becky, hình như đang cố xác định xem đối phương là ai.Nét mặt Freen bỗng trở nên nhẹ nhõm. Cô mấp máy môi thì thào: "Beck...là em..."Becky cúi thấp đầu, nâng niu gò má cô, run rẩy đáp lời: "Em ở đây... Chị yên tâm. Em không sao. Mọi người đều không sao. Chị cũng sẽ không sao.""Không sao là tốt rồi." Giọng Freen vô cùng yếu ớt, liên tục lặp đi lặp lại: "Không sao là tốt rồi..."Becky cảm giác người Freen mỗi lúc một nặng. Nhiệt độ cơ thể cô cũng đang giảm xuống rất nhanh. Nỗi sợ hãi khủng khiếp dâng lên trong lòng Becky. Nàng chỉ biết ôm chặt lấy Freen, nói năng lộn xộn: "Đừng sợ. Em ở đây. Chị sẽ không sao đâu... Xe cấp cứu sắp đến rồi... Chị nhất định sẽ không sao..."Dòng lệ nóng hổi trượt khỏi hốc mắt Becky, rơi vào trên mặt Freen lại biến thành lạnh buốt.Freen muốn giúp Becky lau đi nước mắt nhưng không thể. Cô bây giờ ngay cả muốn nhấc tay cũng nhấc không lên. Dùng quá nhiều sức khiến Freen mất hơi ho sặc sụa nhưng cô vẫn cố gắng nở một nụ cười trấn an nàng: "Đừng khóc. Rất xấu... Hơn nữa...chị sẽ đau lòng. Chị chỉ muốn thấy em được vui vẻ."Lời này làm cho đáy lòng Becky càng thêm quặn thắt. Freen bảo nàng vui vẻ? Nếu không còn Freen nữa, nàng làm sao có thể vui vẻ được đây?Nghĩ vậy nhưng vì không muốn để Freen phiền muộn nên Becky bèn tỏ vẻ hào hứng: "Em không khóc... Đợi chị khoẻ lại. Chúng ta cùng đi du lịch Đảo Jeju được không? Nghe nói mùa đông trên đảo rất đẹp. Không những có tuyết, có hoa, mà còn có biển nữa. Tụi mình chưa được đi biển với nhau lần nào mà. Em nhớ chị đã hứa sẽ đích thân lái xe đưa em đi. Cùng ăn thịt nướng trên bãi biển, cùng ngắm sao, cùng ngắm mặt trời mọc... Em..."Đầu lưỡi Becky cay xè, nghẹn ngào nói: "Em rất mong chờ khoảnh khắc đó... Chị nhất định không được nuốt lời."Khun Sam quay mặt sang hướng khác, mũi chua đến hít thở không thông. Cô bị cảnh tượng bịn rịn trước mắt làm cho cảm động sắp khóc. Freen lần nữa thử vươn tay, lần này thành công túm được cổ áo Becky. Becky hiểu ý, nắm lấy bàn tay cô, giúp cô áp lòng bàn tay lạnh toát lên mặt mình. Becky lại lần nữa nói với Freen: "Em ở đây."Freen nỗ lực duy trì chút tỉnh táo còn sót lại, thủ thỉ bày tỏ: "Xin lỗi. Trước đây đều là chị không đúng. Chị biết dù có giải thích thế nào thì cũng không thể xóa mờ đi những tổn thương trong em. Nhưng chị thật sự không cố ý. Becky, nếu như còn có lựa chọn khác, chị nhất định sẽ không giấu em. Em phải tin rằng, chị làm bất cứ điều gì, cũng chỉ vì muốn bảo vệ em thật tốt. Chị yêu em. Rất yêu, rất yêu. Vậy nên...em cũng...đừng tự phủ nhận tình cảm của bản thân dành cho chị nữa. Tha thứ cho chị...được không?"Một cơn ho dữ dội lại kéo đến. Lần này, từ khoé miệng Freen còn chảy ra một vệt máu dài. Becky lập tức luống cuống lau sạch nó, mếu máo không thành câu: "Đừng nói... Chị đừng nói chuyện. Em không trách chị nữa. Đều là do em trẻ con, em ghi thù lung tung. Em tha thứ cho chị, không giận chị, không mắng đuổi chị...cũng không ly hôn... Em sẽ ở bên cạnh chị...vĩnh viễn là vợ của chị..."Thấy Freen không có bất kỳ phản ứng gì, Becky sợ hãi lay mạnh cô: "Freen... Chị có nghe em nói không? Freen..."Freen cựa người, khẽ kéo khoé môi, tông giọng nhẹ tênh: "Cảm ơn em. Chị...rất vui..."Becky siết chặt cái ôm, gục đầu áp má vào má cô, sốt sắng hỏi: "Chị sao vậy?""Chị...buồn ngủ...quá. Một lát nữa...em...gọi chị...dậy được không?""Chị đừng ngủ. Nói chuyện với em đi." "Được...""Em kể cho chị một số việc lúc em mới đến Hàn Quốc nhé?""Ừm.""Hay là đổi lại, chị nói về quá trình tập vật lý trị liệu của chị đi.""...""Freen. Em đang đợi để nghe đó.""Beck... Chị mệt quá.""Chị đừng như vậy...đừng dọa em.""...""Freen... Em sợ lắm. Chị mở mắt ra nhìn em đi.""..."Nước mắt Becky bắt đầu chảy thành dòng, môi mấp máy gọi: "Freen.""P'Freen.""Freen Sarocha..."Gọi mãi, gọi mãi nhưng vẫn không có ai đáp lại lời nàng.Đèn xe cứu thương nhấp nháy dừng ở trước cửa. Đội ngũ y bác sĩ tất tả chạy vội lên tầng. Noey đang bất tỉnh được đưa lên cáng cứu thương trước. Hàng loạt những tiếng thảo luận, tiếng chỉ đạo, tiếng bước chân ồn ả, dồn dập qua lại liên hồi. Becky ngồi trên mặt đất, dường như không nghe thấy, không nhìn thấy bất cứ điều gì xung quanh. Nàng chỉ biết thẫn thờ ôm lấy thân thể đã lặng đi của Freen. Thẫn thờ để mặt cho gió lạnh thổi khô hàng mi vốn còn ướt đẫm....Freen và Noey nhanh chóng được đưa vào phòng cấp cứu. Becky và Khun Sam bị chặn lại ở bên ngoài. "Xin lỗi. Người nhà không thể vào."Becky níu lấy áo của nữ y tá, gấp rút khẩn cầu: "Xin các vị, làm ơn hãy cứu chị ấy. Muốn tôi làm gì cũng được, tốn kém bao nhiêu tiền cũng được. Chỉ cần cứu chị ấy..."Nữ y tá thấy Becky có ý định quỳ xuống thì hoảng hốt. Cô ấy vừa dùng sức giữ chặt vai nàng vừa trấn an: "Cô yên tâm. Cứu người là trách nhiệm của chúng tôi."Sau đó cô ấy nhận lấy một câu "cảm ơn" thất hồn bạt vía từ Becky rồi vội vã chạy theo đoàn người.Becky gục đầu ngồi trên nền gạch lạnh lẽo bên ngoài hành lang. Toàn thân nàng đều ướt sũng vì nước pha lẫn với máu. Mặc dù sắc môi đã trắng bệch nhưng nàng nhất quyết không chịu rời đi. Khun Sam khuyên nhủ mấy lần đều không được, hết cách đành gọi cầu cứu Irin.Điện thoại vừa đổ chuông đã có người bắt máy. Irin từ đầu dây bên kia sốt sắng hỏi: "Chị. Sao rồi?"Khum Sam liếm môi, giọng trầm trầm: "Em nhất định phải giữ bình tĩnh."Irin lập tức hứa hẹn: "Được. Chị nói đi. Rốt cuộc xảy ra chuyện gì?"Khun Sam đưa tay vuốt gọn tóc mái phấp phới ra sau đầu, ngắn gọn tóm tắt qua tình huống nguy hiểm ở nhà hoang cho Irin nghe. Cô cũng không quên nhấn mạnh rằng Noey hoàn toàn ổn. Irin quả nhiên hứa được làm được, không kích động cũng không nhốn nháo, chỉ ngập ngừng hỏi thăm tình huống của hai người còn lại. Khun Sam liếc nhìn bộ dạng thảm hại của Becky, buồn bã thở dài: "Em đến đây một chuyến thì sẽ biết. Mang cho Becky một bộ quần áo sạch. Còn có, mua ít thức ăn nhẹ và nước uống nữa. Chị sẽ gửi định vị qua Line cho em."Irin loạt xoạt đứng bật dậy, vừa mở cửa tủ quần áo vừa nói: "Giúp em để mắt tới cậu ấy. Em qua ngay đây."Khun Sam cất điện thoại vào túi, dư quang nhìn thấy một vị mặc áo bảo hộ phẫu thuật lấm lem máu đang gấp rút đi ra từ phòng cấp cứu của Freen. Vừa đến bậc thềm cửa kéo ông đã hô lớn: "Ai là người nhà của bệnh nhân Sarocha?"Becky vụt đến bên cạnh ông ấy như được gắn lò xo dưới chân: "Tôi là vợ của chị ấy."Vị bác sĩ hơi đẩy gọng kính lên cho ngay ngắn, nhìn nhìn Becky rồi lấy từ túi đựng tài liệu ra một tờ giấy A4. Ông nhét tờ giấy và bút viết vào tay nàng, sau đó giải thích một cách đại khái: "Mũi dao chỉ cách tim cô Sarocha chưa đến 1 centimet. Hiện tại cô ấy đang rơi vào trạng thái hôn mê sâu do sốc mất máu. Bởi vì là ca phẫu thuật có khả năng gây nguy hiểm đến tính mạng rất cao nên chúng tôi cần người nhà ký tên vào giấy cam kết. Chúng tôi đều sẽ dốc hết sức, nhưng chúng tôi không thể đảm bảo bất cứ điều gì cho cô Sarocha. Mong người nhà có thể chuẩn bị tinh thần cho tình huống xấu nhất."