[FANFIC] [BH] [FREENBECK] - GIÓ THỔI QUA TÁM NGHÌN DẶM
Chương 54. Danh Tính Của Người Mặc Áo Đen
Becky nói muốn yên tĩnh một mình nên Freen cũng không miễn cưỡng làm nàng thêm khó chịu. Cô cẩn thận quan sát một vòng, dặn dò nàng phải chú ý bảo vệ bản thân rồi lủi thủi rời đi.Đứng bên ngoài ban công vắng lặng, tâm trạng Freen cũng trở nên trống rỗng, mơ hồ. Cổ tay cô chầm chậm chuyển động, chất lỏng màu đỏ sẫm xoay chuyển quanh thành ly không ngừng. Quang cảnh im lìm, lạnh lẽo và còn có chút u ám trước mắt khiến Freen đặc biệt nghĩ đến một người. Cô ngửa cổ, nhấp một ngụm rượu thật nhỏ, vị cay nồng theo cổ họng trượt xuống dạ dày. Freen hơi nhíu mày, cảm giác muốn ho khan lập tức trào lên nhưng rất nhanh cô đã dùng sức ép ngược nó trở lại.Freen sâu kín thở ra một hơi. Cô lấy ra điện thoại từ trong túi áo pijama, do dự vài giây rồi vẫn quyết định ấn gọi vào một dãy số quen thuộc.Đợi từng hồi chuông dài đằng đẵng qua đi, cuộc gọi cuối cùng cũng được kết nối, truyền đến tai Freen là một giọng nam trầm khàn nhưng đầy uy nghiêm: "Có việc gì?"Freen không muốn vòng vo càng thêm mất thời gian với ông, trực tiếp vào luôn vấn đề: "Ông nội, người mặc áo đen là do ông cử đến?""Đúng vậy. Giờ mới nhận ra sao?" Quả nhiên là người một nhà, Chankimha lão gia tử so với Freen cũng thẳng thắn không kém: "Ta cũng không ngờ rằng Chủ tịch Chankimha quyền lực trong mắt người khác, cháu nội yêu quý của ta lại đang hèn hạ chạy theo sau váy của một đứa con gái vô dụng như vậy."Freen phì cười, từ trong giọng nói không thể nghe ra được là cô có đang tức giận hay không: "Becky là cháu dâu danh chính ngôn thuận của Chankimha gia, là người vợ được pháp luật bảo hộ của cháu. Ông nói cô ấy vô dụng, vậy thì khác nào đang mắng cả nhà chúng ta đều không có mắt nhìn người. Ông xem, cháu ngày ngày vui vẻ ở bên cạnh vợ của mình thì có chỗ nào là không đúng. Ngược lại, cháu cảm thấy, lén lén lút lút giở trò sau lưng người khác mới là việc đáng xấu hổ đấy ạ?""Im miệng." Đầu dây bên kia tức giận quát lên, Freen rõ ràng còn nghe thấy âm thanh đổ vỡ rất lớn, sau đó là tiếng Chankimha lão gia tử hít thở một cách dồn dập: "Sao cháu dám nói chuyện với ta như vậy hả?"Freen ngừng lại, không lập tức đáp lời. Cô có hơi tự trách vì đã buông lời kích động đến ông. Dù sao thì ông cũng là người thân duy nhất còn lại của cô trên cõi đời này. Lỡ như vì cô mà ông xảy ra chuyện bất trắc, cô sẽ vĩnh viễn không thể tha thứ cho bản thân mình được. Ngay khi khoảnh khắc im lặng bao trùm mọi thứ, Freen theo bản năng áp sát điện thoại vào tai hơn. Đợi đến khi bên phía Chankimha lão gia vang lên tiếng hỏi thăm nho nhỏ của thư ký Chin, và tiếng đáp lại "không sao" từ ông, Freen mới yên tâm mà thở phào nhẹ nhõm.Mặc dù tư tưởng của Chankimha lão gia có phần độc đoán, tàn bạo. Từ nhỏ ông đã đối xử với Freen hết sức nghiêm khắc nhưng thật ra trong thâm tâm ông vẫn thật lòng yêu thương đứa cháu ruột thịt duy nhất này. Chỉ có điều cách thức thể hiện tình yêu của ông quá cực đoan. Phàm là thứ mà ông cho là không tốt với Freen, ông đều sẽ dùng mọi thủ đoạn để ngăn chặn hoặc phá hủy cho bằng được. Kể cả đó có là người, là vật, là tình cảm hay bất cứ thứ gì thì cũng không ngoại lệ.Chankimha lão gia tử sau một hồi bình tĩnh thì cũng không muốn giả vờ nhân từ gì nữa. Sự đay nghiến và căm phẫn thể hiện rõ mồn một qua từng lời nói của ông: "Sarocha ơi là Sarocha, cháu thật sự làm cho ta quá thất vọng. Ta thật hối hận tại sao năm đó không sớm ra tay chặt đứt mọi nguồn cơn gốc rễ. Sự việc mà không vượt ra khỏi tầm kiểm soát của ta được thì đã tốt biết mấy. Nếu ta dứt khoát khiến cho Becky Armstrong từ đâu bỗng nhiên xuất hiện biến mất, có lẽ cháu và Heng hiện tại đã có một cuộc sống viên mãn.""Ông nội, đủ rồi." Freen khó chịu cắt lời ông: "Đừng nói mấy câu khó nghe này với cháu."Giọng Chankimha lão gia lại đột nhiên nhẹ hẳn đi, nghe như van nài, lại như khuyên ngăn: "Tỉnh táo lại đi Sarocha. Đứa con gái nhà Armstrong đó thì có điểm gì tốt? Nó đâu xứng đáng để cháu phải đánh đổi nhiều thứ như vậy. Cháu thử nhìn lại đi, nhìn xem cái cách nó đối xử với sự hy sinh của cháu như thế nào? Bốn năm cháu tàn phế ngồi trên xe lăn, hai năm cháu nỗ lực tìm lại cảm giác tự đứng vững trên đôi chân của mình, nó có một ngày nào ở bên cạnh cháu không? Nó đã bao giờ thấu hiểu và thông cảm cho quyết định của cháu chưa? Hay chỉ biết trách móc, giận dỗi, rồi bỏ mặc cháu."Freen vậy mà một chữ cũng không nghe lọt tai, kiên định phản bác: "Những gì cháu làm cho Becky, hoàn toàn là do cháu cam tâm tình nguyện. Cháu không có tư cách trách móc em ấy, ông cũng không được quyền trách móc em ấy. Trong cái mớ hỗn loạn và rối ren này, Becky chính là người vô tội nhất."Chankimha lão gia tức đến mức bật cười thành tiếng, rồi lại thản nhiên như nói với một người xa lạ: "Sarocha, tình yêu mù quáng và ngu ngốc của cháu sẽ chỉ khiến cháu ngày càng thảm hại mà thôi. Cho dù bây giờ ta không còn quản được cháu nữa, nhưng ta vẫn chưa đến nỗi biến thành kẻ phế nhân. Nếu như có một ngày ta phát hiện Becky Armstrong là nguyên nhân khiến mọi thứ trở nên tệ hại, ta nhất định sẽ có cách khiến cho nó sống không được, mà chết cũng không xong."Freen nhắm mắt, tay siết chặt lấy thanh chắn lan can. Mấy lời đe dọa trắng trợn này của Chankimha lão gia tử đã khiến ngọn lửa uất hận trong lòng Freen bùng cháy mãnh liệt. Sáu năm trước, khi cô vẫn còn là một đứa trẻ yếu đuối và hèn nhát, ông dùng Becky để uy hiếp cô. Hai năm trước, trong thư phòng tại nhà riêng của cô, ông dùng Becky để dọa dẫm cô. Hiện tại, khi tất cả những bi thương đã trôi ngược dòng, ông lại không chút kiêng dè muốn thử thách sức chịu đựng của cô thêm một lần nữa.Đôi mắt sắc lạnh của Freen mở bừng trong đêm tối, giá rét ngoài trời không so được với sự băng lãnh trong lòng cô lúc này. Chỉ thấy khoé môi Freen khẽ nhếch lên, âm thanh trầm đục như có như không hoà lẫn vào không khí: "Ông nội, hình như ông đã quên rồi, nhưng cháu không ngại nhắc lại cho ông nhớ. Cái tên Sarocha Chankimha luôn lo được lo mất ngày trước đã chết rồi. Hiện tại, đang nói chuyện với ông chính là một kẻ điên. Người khác muốn chơi đến đâu thì cháu sẽ sẵn lòng theo đến đó. Ông biết không, cái gì cháu cũng đều dám làm. Ông vẫn là nên nhớ thật kỹ, Becky Rebecca chính là giới hạn cuối cùng của cháu. Nếu có người dám động đến một sợi tóc của em ấy, bất kể người đó là ai, cháu cũng tuyệt đối không nương tay.""Hahaha." Chankimha lão gia tử bắt đầu cười một cách điên cuồng, sự căng thẳng giữa hai người cũng gần như bị đẩy lên đến đỉnh điểm. Từ trong loa điện thoại, giọng nói nghiến răng nghiến lợi của ông truyền đến tai Freen: "Tốt lắm, rất tốt. Sarocha Chankimha, cháu thật khiến ta phải nhìn bằng một con mắt khác."Sau đó, cuộc gọi kết thúc trong cơn thịnh nộ của cả Freen và Chankimha lão gia. Cơ thể căng cứng của Freen dần được thả lỏng, một cơn ho dữ dội, không hề có dấu hiệu báo trước nào bất ngờ ập đến. Freen bị buộc phải oằn người, dưới tác động của sự mất thăng bằng, ly thuỷ tinh vốn được cô nắm chặt bên tay run rẩy rơi xuống đất. Freen che miệng, cố gắng nuốt xuống cái cảm giác nhờn nhợn nơi cổ họng. Bây giờ cô chỉ cảm thấy lồng ngực, phổi và cả trái tim đau đớn như sắp nổ tung. Noey nghe thấy tiếng động lạ thì lập tức đẩy cửa ban công, thò đầu ra ngoài. Khi thấy tình hình bất ổn của Freen, cô lập tức lao đến như một tia chớp, dùng sức nâng cơ thể gầy yếu của Freen vào phòng. Cả một quá trình, Freen vẫn không ngừng ho đến mức sặc sụa.Noey đặt Freen ngồi ngay ngắn trên sô pha, sờ sờ trán Freen, rất nóng. Cô lại dùng ngón trỏ, ngón giữa và ngón áp út chạm vào mạch tượng nơi cổ tay Freen, mày nhíu lại càng sâu. Tuy chuẩn bệnh thông qua việc bắt mạch không phải sở trường của Noey, nhưng kinh nghiệm mấy năm hành nghề vẫn đủ để cô nghiêm túc đưa ra được kết luận: "Freen, cậu phát sốt rồi." Freen nỗ lực ngồi thẳng người, lưng tựa vào thành sô pha. Cục nghẹn ứ nơi cổ họng cuối cùng cũng đã không còn nữa. Noey cẩn thận đặt vào tay cô một cốc nước ấm, còn có vài viên thuốc màu trắng, nhỏ giọng dặn cô phải uống từ từ. Freen gật nhẹ đầu, cho thuốc vào miệng, không vội mà nhấp từng ngụm, từng ngụm một. Cảm giác ấm áp len lỏi vào khoang miệng, đi xuống thực quản, khuếch đại trong lồng ngực khiến Freen dễ chịu không ít.Freen cất tiếng, giọng vẫn còn rất khàn: "Mình vừa nói chuyện với ông nội."Noey thoáng ngạc nhiên: "Đã xảy ra chuyện gì rồi?" Với cái tính cứng nhắc của hai ông cháu nhà này, sẽ không có chuyện một người khi không lại chủ động gọi đến cho người còn lại."Cũng không phải là vấn đề gì to tác. Chỉ là ông ấy thừa nhận cho người theo dõi chúng ta. Sau khi phát hiện ra Becky thì chuyển đối tượng sang em ấy và Irin.""Ông ấy gửi ảnh cho Becky?""Không phải. Ông ấy không dại dột mà làm mấy hành động bứt dây động rừng như vậy đâu.""Vậy thì lạ thật." Noey cũng đã hình dung ra được tình huống thực tế, bắt đầu trầm ngâm suy nghĩ: "Rốt cuộc thì người thứ ba là ai? Động cơ thật sự của hắn khi cả gan gửi ảnh cho Becky là gì chứ?"Freen đặt cốc nước rỗng xuống bàn, rầu rĩ bóp chặt mi tâm: "Mình đã cho người tra thông tin số điện thoại nhưng kết quả không ngoài dự đoán. Chỉ là sim rác, không có đăng ký chính chủ. Thông tin đáng chú ý duy nhất có lẽ là chiếc sim này do nhà mạng Hàn Quốc cung cấp."Noey thở dài tiếp lời: "Cái này chỉ chứng minh được là hắn hiện đang nhởn nhơ ở Hàn Quốc, ngoài ra không hề có tác dụng khoanh vùng đối tượng nào cả."Cục diện điều tra lần nữa rơi vào bế tắc. Những thứ tưởng chừng như hữu ích thật ra đôi khi lại chẳng có tí hữu ích nào.