[FANFIC] [BH] [FREENBECK] - GIÓ THỔI QUA TÁM NGHÌN DẶM

Chương 43. Đi Hàn Quốc



Trong không gian huyền ảo và cổ kính của SM, giai điệu du dương của bài hát "Pano" vẫn vang lên không ngừng. Đây là một trong những ca khúc mà Becky cực kỳ yêu thích. Danh ca Zack Tabudlo đã đem đến những khung bật cảm xúc rất riêng cho "Pano". Mặc dù đã nghe đi nghe lại rất nhiều lần, nhưng cảm giác thưởng thức đối với Becky là chưa từng dừng lại.

Becky và Irin chọn uống Brandy, một loại rượu nhẹ được lên men từ nho. Mặc dù rượu trong ly đã vơi hơn nửa nhưng các nàng vẫn vô cùng tỉnh táo.

Irin cầm ly xoay hai vòng, đưa đến bên môi, nhấp một ngụm. Chuyện tình cảm rối bời của Becky khiến cô không biết có nên mở lời nói về việc cô sắp phải quay lại Hàn Quốc với nàng ngay bây giờ không.

Trong lúc Irin còn đang đắn đo thì Becky đã hỏi một câu vào đúng trọng tâm vấn đề còn đang quan ngại: "Mà đừng mãi nói chuyện của mình nữa. Không phải cậu cũng có việc nên mới muốn hẹn gặp mình sao?"

Irin thở dài một hơi, luyến tiếc tràn ra khỏi hốc mắt: "Khun Sam giải quyết xong dự án Diversity Pop rồi, dự kiến 3 hôm nữa mình phải cùng chị ấy bay về Hàn Quốc. Huhu...bảo bối à, mình còn chưa được cùng cậu đi mua sắm một bữa cho ra hồn mà đã..."

Becky cắt ngang lời cô đang nói: "Mình đi cùng cậu."

"Ừm." Irin theo bản năng đáp lại nàng. Nhưng mà một giây sau đó cô đã lập tức nhận ra có chỗ không đúng, nghi hoặc xác nhận lại: "Hả? Cậu nói gì?"

Becky thản nhiên trả lời: "Mình sẽ đi Hàn Quốc cùng cậu."

"Thật sao? Cậu định đi mấy ngày." Irin hồ hởi, Hàn Quốc cũng là một địa điểm mua sắm không tồi.

Becky chậm rãi chạm tay vào thành ly thuỷ tinh trước mặt. Cảm giác mát lạnh truyền đến từ đầu ngón tay kích thích khiến nàng có chút rùng mình. Quyết tâm của nàng cũng vì vậy mà dâng cao hơn: "Mình không đến Hàn Quốc chỉ để cùng cậu đi dạo phố. Mình muốn chuyển hẳn qua sống ở bên đấy một thời gian. Có thể là một, hai hoặc thậm chí nhiều năm nữa. Chính xác bao lâu thì mình cũng chưa biết."

Irin không ngờ được đến quyết định táo bạo này của Becky, hiển nhiên là sốc đến quên phản ứng. Cô há hốc nửa ngày, cuối cùng mới hồi thần lại: "Vậy còn P'Freen?"

Becky trầm ngâm, nàng cũng vừa nghĩ đến vấn đề này. Ba ngày nữa trùng hợp là ngày mà Freen tiến hành phẫu thuật, đây cũng có thể coi như là ngày vô cùng quan trọng đối với cô.

Trên danh nghĩa thì nàng là vợ Freen, nàng có nghĩa vụ đến bệnh viện để động viên, lo lắng và chăm sóc cho cô. Nhưng thực tế quan hệ giữa hai người đang ở trong trạng thái chiến tranh lạnh. Mà nói đúng hơn là nàng đơn phương lạnh nhạt với Freen. Nếu hôm ấy nàng xuất hiện ở trước mặt cô thì chẳng khác nào đang tự mang tro trét lên mặt mũi mình.

Becky âm thầm thở một hơi thật dài, tự thoát ra khỏi dòng suy nghĩ mông lung. Nàng kéo tầm nhìn trở lại trên gương mặt sốt sắng của Irin, nâng khóe môi, cố tỏ ra vui vẻ: "Khi nào thì khởi hành? Mình sắp xếp bay cùng lúc với cậu. Thế nào, có thấy hào hứng không?"

"Becky." Irin ngập ngừng gọi tên nàng, cô rất ít khi gọi thẳng tên của nàng, nhưng hiện tại cô thấy nó cần thiết. Thật lòng mà nói, cô không cảm thấy hào hứng chút nào cả. Lần này quyết định của Becky có đôi chút bốc đồng. 

Irin nói nhỏ nhưng đủ để Becky nghe thấy: "Cậu như vậy...hình như rất tàn nhẫn với P'Freen đấy."

"Chị ấy sẽ tự lo được." Becky vẫn cố chấp, vừa là để giải thích với Irin, vừa để tự thuyết phục chính mình. Có gian khổ lớn đến đâu mà Freen chưa từng phải đương đầu. Dù không có nàng bên cạnh, Freen vẫn đủ mạnh mẽ để vượt qua được tất cả. Chị ấy vốn là người kiên cường và phi thường như thế mà.

Irin nhăn mày, cố gắng tìm kiếm từ ngữ ít gây khó chịu nhất: "Nhưng cậu có từng nghĩ đến...lỡ như kết quả phẫu thuật không đúng như mong đợi, P'Freen sẽ phải một mình đối mặt thế nào chưa?"

"Mình..."

Becky vốn định nói "mình không quan tâm", nhưng lời đến bên môi thì đã nghẹn lại.

Nàng thật sự không quan tâm sao?

Đương nhiên là không thể.

Cho dù trước kia hay hiện tại, Becky đều không thể phủ nhận việc nàng rất yêu Freen. Nàng giận Freen chứ không hề hận Freen. Áp hai chữ phản bội lên người Freen là quá mức nặng nề. Còn nếu nói Freen vô tội thì lại không đúng. 

Sự dằn vặt giữa yêu thương và thù ghét, dối trá và thứ tha khiến Becky vô cùng mệt mỏi.

Becky làm mọi thứ chỉ vì muốn tạm thời trốn đi thật xa. Nàng cần tự thoát khỏi mớ cảm xúc ngổn ngang có thể vỡ tan bất cứ lúc nào trong tim mình.

Thông qua cuộc đối thoại hôm trước, Becky nhận ra sự thay đổi trong suy nghĩ của Freen về cách yêu một người. Nàng khẳng định, Freen sau này sẽ giống như những gì cô đã nói, một mực giữ chặt lấy nàng không buông. Nếu bây giờ nàng không tranh thủ rời đi, Freen có thể sẽ không cho nàng cơ hội để rời đi nữa.

Irin nhìn biểu hiện rối rắm của Becky mà âm thầm thay nàng đau lòng. Cô cũng được xem như là một trong những nhân chứng sống trong đoạn tình cảm đầy trắc trở giữa hai người. Đi từ con số không đến hiện tại, trải qua bao nhiêu là thăng trầm, cuối cùng vẫn chưa có được một cái kết viên mãn.

Yêu là khổ, không muốn yêu nữa lại càng khổ.

Irin siết chặt bàn tay của Becky đang đặt trên bàn, đột nhiên mắt cô sáng lên: "Bảo bối, mình nghĩ ra ý này."

Becky hỏi cô: "Ý gì?"

Irin bắt đầu tỏ ra nguy hiểm, cô chồm hẳn người lên mặt bàn, kề sát lại gần Becky: "Thật ra thì mình vẫn còn chưa chơi đủ, nhưng lại không có cớ gì để giữ chân Khun Sam. Vừa hay...mình sẽ nói chị ấy ở lại thêm vài ngày để đợi cậu."

"Vậy thì phiền đến Khun Sam lắm."

"Không phiền. Chuyện liên quan đến cậu thì chị ấy sẽ không từ chối."

Lời của Irin khiến Becky bắt đầu cảm thấy có chút sai sai. Tại sao chuyện của nàng mà Khun Sam lại nhất định phải đồng ý. Bộ hai người thân với nhau lắm hả? Tính ra thì cũng chỉ mới gặp nhau có một lần, nói chuyện với nhau còn chưa đến mười câu. Miễn cưỡng thì còn có thể gọi là quen, chứ thân thế nào được?

"Cậu lại nói bậy bạ gì nữa đó? Mình với Khun Sam thì liên quan gì đến nhau." Becky nhẹ vỗ hai cái vào cặp má phúng phính trước mặt, nhỏ giọng oán trách.

Irin đẩy tay của nàng ra, ngồi lại ngay ngắn xuống ghế: "Uầy, có nói ra thì cậu cũng không hiểu đâu. Cậu chỉ cần trả lời là có chấp nhận đề nghị của mình hay không trước đã."

"Cũng không tệ."

"Cái gì mà cũng không tệ. Mình cất công suy nghĩ giải pháp mà cậu không thèm nhiệt tình hưởng ứng gì hết."

Becky thuận theo: "Được được. Cứ quyết định như vậy đi. Tất cả đều trông cậy vào cậu, Irin đại nhân."

Irin vỗ ngực, chắc nịch gật đầu: "Cứ yên tâm giao cho mình. Trên đời này còn có chuyện gì làm khó được đại nhân mình sao."

Sự khoe khoang này của Irin đã thành công chọc Becky cười. Khóe môi nàng nhẹ kéo thành một đường cong hoàn hảo, chân thành nói: "Cảm ơn cậu."

"Xuỳ xuỳ. Đừng khách sáo nữa." Irin vội vàng xua tay liên tục như đuổi tà, hất cằm ra hiệu cho Becky nâng cốc: "Cạn ly một cái xem như huề nhau."

"Được, cạn."

Ly của các nàng chạm vào nhau đánh "keng" một tiếng. Cả hai cùng ngửa đầu, một hơi uống sạch nửa ly Brandy còn lại. Anh chàng Bartender bên cạnh ra dấu về việc pha chế thêm và nhận được cái gật đầu của Irin.

Bài hát "Pano" đã kết thúc, âm nhạc trong phòng đã được DJ điều chỉnh thành phong cách Rock sôi động. Từng đôi nam thanh nữ tú, má đỏ hồng do chếnh choáng say đang không ngừng dính lấy nhau mà lắc lư theo điệu nhạc. Sàn nhảy nơi trung tâm Pub giờ đã chật ních người.

Tiếng nhạc xập xình, đinh tai nhức óc khiến việc nói chuyện gặp chút khó khăn. Nếu Becky không nhíu mày hỏi lại một câu "cậu nói gì" thì cũng sẽ là Irin trưng ra bộ mặt ngơ ngác kèm chữ "hả".

Vì vậy mà sau một hồi cố gắng, các nàng dứt khoát thay đổi phương châm hành động từ nói sang uống. Một ly, hai ly rồi lại ba ly. Cứ thế vui vui vẻ vẻ cùng nhau tận hưởng khoảnh khắc thư giãn mà khó khăn lắm các nàng mới có được.

...

Thời gian vẫn cứ trôi mà không chờ đợi một ai, ba ngày qua đi ngỡ như một cái chớp mắt.

Freen nằm bất động trên bàn mổ, mắt chăm chú nhìn trần nhà đơn điệu trên cao, tâm không một điểm gợn sóng. Trước khi được đẩy vào đây, cô thật sự đã hy vọng sẽ được một lần nhìn thấy Becky. Kết quả là Becky thật sự đủ nhẫn tâm. Nói không đến thì quả nhiên không đến.

Âm thanh bíp bíp của máy đo nhịp tim cứ vang lên bên tai Freen không ngừng, cùng với đó là tiếng trao đổi xì xào giữa các thành viên trong ê kíp phẫu thuật. Noey lo lắng nói gì đó với ông Wo, từng người còn lại lần lượt báo cáo về công tác chuẩn bị, theo dõi, kiểm tra và cả xử lý tình huống phát sinh khi cần thiết.

Có thể nói, trạng thái sẵn sàng chiến đấu đã được kích hoạt cho tất cả mọi người.

Một vị bác sĩ trẻ tuổi tiến đến và hỏi Freen thêm vài câu. Sau đó một chiếc mặt nạ dẫn khí gây mê được anh ấy cẩn thận giúp cô đeo vào mũi.

Freen khép hờ hai mắt, cố gắng hít thở một cách đều đặn nhất có thể. Dường như chỉ cần vài giây là thuốc đã bắt đầu phát huy tác dụng. Freen thấy trước mắt mình mờ dần, mờ dần rồi mọi thứ liền trở nên hư ảo.

Một phút sau, Freen hoàn toàn rơi vào trạng thái mất đi ý thức, mất cảm giác và mất cả phản xạ.

Freen không hề biết rằng, có người vốn đã chạy đến bệnh viện từ lâu nhưng lại một mực không chịu xuất hiện. Người ấy giờ vẫn đang nhìn cô thông qua ô kính bên ngoài phòng phẫu thuật, vẻ mặt đầy tràn đầy lo lắng, thành tâm âm thầm cầu nguyện cho cô không ngừng.

Chương trước Chương tiếp
Loading...