[FANFIC] [BH] [FREENBECK] - GIÓ THỔI QUA TÁM NGHÌN DẶM
Chương 41. Quyết Định
Hai ngày kể từ khi tỉnh lại, Becky đã bình tĩnh hơn rất nhiều. Nàng không trách ba mẹ và Richie vì đã giấu diếm mình nữa nhưng vẫn từ chối không gặp Freen. Nàng ngỏ ý muốn xin xuất viện về nhà nhưng ông bà Armstrong một mực không đồng ý. Dù gì cũng đã là lần thứ hai xảy ra vấn đề liên quan đến xe cộ, lần trước còn ảnh hưởng nghiêm trọng như vậy nên ông bà vẫn muốn nàng ở lại theo dõi thêm. Richie ban ngày đến công ty, buổi tối sẽ khăn gói sang bệnh viện chăm sóc cho nàng. Hôm nay, khi Becky còn đang ngồi trên giường, nhàm chán lướt Facebook giải sầu thì nhận được lời đề nghị bất ngờ của Richie: "Chúng ta nói chuyện nghiêm túc một chút đi."Becky hơi ngẩng đầu, rồi lại cặm cụi vào màn hình điện thoại: "Anh muốn nói gì? Nếu là chuyện liên quan đến Freen thì em không muốn nghe.""Tại sao?""Không tại sao cả Richie. Lừa dối chính là lừa dối."Richie cao giọng hơn: "Em có muốn xử tội chết thì cũng phải cho người ta quyền được nói lời sau cùng chứ. Đằng này em còn thật sự đã hiểu lầm mối quan hệ giữa Freen và Heng.""Rốt cuộc anh muốn gì?" Becky bắt đầu phát bực với anh, nàng tắt điện thoại và đặt mạnh xuống đùi: "Sao anh cứ bênh vực cho cô ấy vậy? Rõ ràng là cô ấy đã lừa dối em, lừa gạt tình cảm em gái của anh. Mọi chuyện em đều đã tận mắt nhìn thấy, anh còn nói là em hiểu lầm."Richie thấy thái độ cáu gắt của nàng, thức thời nhỏ giọng lại: "Becky, có những chuyện em tận mắt nhìn thấy hay chính tai nghe thấy, cũng chưa chắc đã là thật."Becky hít thở có chút rối loạn, chăm chú nhìn anh, không trả lời.Richie vẫn không bỏ cuộc, âm thầm đổi sang một cách tiếp cận khác: "Thế này, cho anh 30 phút, anh đem hết tất cả mọi thứ mà anh biết kể ra một lần rõ ràng với em. Sau khi nghe xong rồi, em có thể tự mình quyết định. Anh sẽ không can thiệp vào nữa."Becky lúc này mới thu hồi tầm mắt. Nàng thở hắt ra một hơi, ra hiệu cho Richie có thể nói.Richie nhận được sự nhượng bộ từ nàng, không dám chậm trễ dù chỉ một phút, bắt đầu thành thật đem chuyện của nàng, Freen, Heng và Surprise nói qua một lần.Becky nghe xong vẫn không tỏ thái độ gì, chỉ mấp máy môi hỏi một câu: "Vậy Heng...hiện tại thế nào rồi?"Richie cất tiếng thở dài: "Sống đời sống của người thực vật. Mỗi ngày nằm trên giường bệnh và chờ đợi một điều kỳ diệu sẽ xảy ra."...Freen đến bệnh viện Chiang để thăm Heng, việc mà bốn năm qua cô chưa một lần dám làm.Lúc nhìn thấy Freen ngập ngừng ở cửa ra vào, Surprise đã rất kinh ngạc: "Freen, có phải là em không?""Lâu rồi không gặp, anh vẫn khoẻ chứ ạ?" Freen mỉm cười, lịch sự trả lời, sau đó lấy hết can đảm đẩy xe vào. Heng im lặng nằm trên giường bệnh, chăn phủ ngang ngực, diện mạo so với trước đây không hề thay đổi. Hình như thời gian cũng đã lựa chọn bỏ quên anh ấy. Freen trong lòng thầm lẩm nhẩm vài câu: "Anh xem, em bây giờ so với anh còn có nhiều vết nhăn hơn. Anh mà không mau tỉnh lại thì em sẽ trở thành một bà lão mất." Đùa xong cô lại cảm thấy thật chua xót. Một chàng trai tài giỏi, tính khí tốt và tràn đầy nhiệt huyết như Heng, hà cớ gì lại phải chôn vùi tuổi xuân ở cái nơi cả ngày đầy mùi thuốc sát trùng thế này. Nguyên nhân, còn không phải vì sự kích động ngu ngốc của cô hay sao.Nhưng Surprise đánh tan mớ suy nghĩ tự trách trong lòng Freen. Anh nhẹ nhàng đi đến, đưa cho cô một cốc nước rồi ngồi xuống ghế bên cạnh giường bệnh.Freen di chuyển xe lăn đối diện với Surprise, ân cần hỏi han: "Anh về từ khi nào?" Quả thật là đã rất lâu kể từ khi Surprise sang London để tiếp quản HS, hai người vẫn chưa từng gặp lại."Mới tuần trước thôi. HS bây giờ cũng xem như ổn định, một mình Jim vẫn có thể điều hành rất tốt." Surprise hơi dừng lại, nhu tình nhìn Heng: "Anh đã mất quá lâu để duy trì và phát triển tâm huyết ban đầu của anh ấy bên đấy. Bây giờ anh muốn dành nhiều thời gian cho anh ấy hơn.""Em xin lỗi. Vì em mà...""Freen...em đừng như vậy." Surprise cắt ngang lời của Freen, hơi nhìn xuống chân cô, rồi mới nhìn thẳng vào mắt cô, kiên định nói: "Không ai trách em cả, Heng sẽ không, anh lại càng không. Bởi vì đây vốn không phải lỗi của em. Đáng ra từ đầu em không nên lựa chọn như vậy, em không cần phải trả giá vì bất kỳ điều gì. Đây là số mệnh của anh ấy, cũng là số mệnh của tất cả chúng ta."Hốc mắt của Freen nóng lên, giọng khàn đặc: "Em còn cảm thấy, một đôi chân này, không đủ để bù đắp cho những ngày tháng anh ấy phải nằm ở đây, không đủ để xoa dịu đi những tổn thương mà anh phải một mình gánh chịu để chống lại Asavarid lão gia, càng không đủ để rút ngắn khoảng thời gian xa cách của hai người. Em...đáng ra mới là người nên nằm ở đây, chứ không phải là anh ấy."Surprise bước nhanh đến ôm chầm lấy Freen, dịu dàng xoa đầu cô, trầm thấp an ủi: "Không sao...không sao. Mọi chuyện đều ổn cả rồi. Không phải bây giờ anh và Heng đã có thể đường đường chính chính ở bên cạnh nhau rồi sao. Đối với anh mà nói, đây đã là một điều hạnh phúc.""Thật xin lỗi... Em xin lỗi." Freen nắm chặt lấy góc áo Surprise, vùi đầu vào bụng anh, thút thít khóc. Bao nhiêu năm qua cô vẫn luôn sống trong sự dằn vặt. Cô từ chối tiếp nhận điều trị là vì cô cho rằng trở thành một phế nhân mới là kết cục mà cô đáng nhận lấy. Đoạn tình cảm của bản thân cô không giữ được, hại Becky phải chịu nhiều đau khổ, còn làm liên luỵ đến cả Heng và Surprise. Nếu có một người phải chịu trách nhiệm cho tất cả những bất hạnh này, người đó không ai khác chính là cô.Surprise mặc kệ việc áo sơ mi của mình đã bị thấm ướt một mảng lớn, vẫn ân cần vỗ về Freen: "Cứ khóc đi, khóc cho thoả thích. Khóc xong rồi thì hãy để mọi chuyện trôi vào dĩ vãng. Chúng ta phải sống cho hiện tại và cả tương lai nữa. Không phải em còn có Becky sao? Em phải mạnh mẽ để làm chỗ dựa cho em ấy."Nhắc đến Becky, Freen lại lộ ra nụ cười buồn: "Bây giờ người mà em ấy không muốn nhìn thấy nhất là em.""Sao vậy? Hai đứa giận dỗi nhau?"Freen rời khỏi cái ôm, qua loa lau mặt mũi, được phát tiết một trận đã giúp cô thoải mái không ít. Surprise đưa đến một tờ khăn giấy, Freen nhẹ nói "cảm ơn", anh cũng ngồi lại vị trí cũ, nâng mắt chờ cô nói tiếp."Becky khôi phục trí nhớ rồi ạ."Surprise nâng mày, thắc mắc: "Vậy không phải rất tốt sao? So với việc cãi nhau thì khôi phục trí nhớ không phải là rất đáng để chúc mừng hả?"Freen vậy mà lại sâu kín thở dài: "Không tốt chút nào. Bởi vì lúc đó em cho rằng Becky còn quá nhỏ nên đã lựa chọn không nói sự thật cho em ấy. Ký ức của Becky chỉ dừng lại ở việc em và Heng có hôn ước mà thôi.""Vậy..." Surprise cũng muốn cạn lời. Anh suy nghĩ một lúc rồi mới bày cho Freen một cách mà anh cho là hữu hiệu nhất: "Không phải nói là do em ấy không biết gì hay sao. Em giải thích rõ ràng với em ấy là được."Freen bất lực cười trừ. Becky đã từng nói "nếu chị lừa dối em, em sẽ hận chị cả đời". Freen tin là cô nhóc này nói được thì chắc chắn sẽ làm được. Thế nhưng vấn đề tiếp theo của Surprise đã khiến Freen phải thản thốt.Surprise hỏi: "Em có tin vào tình yêu của mình dành cho Becky không?"Yêu hay không? Tất nhiên là yêu, thậm chí là yêu đến chấp mê bất ngộ. Mọi người có thể nghi ngờ về tất cả nhưng tuyệt đối không được nghi ngờ tình cảm của cô dành cho Becky.Thấy Freen không trả lời mà chỉ nhìn mình bằng ánh mắt dò xét, Surprise mới chậm rãi nói ra những lời chất chứa trong lòng: "Anh biết em rất yêu Becky, vậy nên em nhất định phải tin tưởng là tình yêu của mình dành cho em ấy đủ sức để đánh bại tất cả mọi rào cản. Em ấy hiểu lầm, em ấy không tha thứ cho em, thậm chí là em ấy không còn yêu em nữa thì đã sao. Trên đời này, không có tồn tại nào là tuyệt đối. Tình yêu của em sẽ thay đổi tất cả nếu nó đủ lớn lao. Đã là thời đại nào rồi, đừng có ngốc nghếch tin vào những thứ như hy sinh hay nguyện ý buông tay nữa. Trừ khi em tìm được một người yêu Becky hơn cả em.""Ý của anh là sao?" Freen ngờ nghệch khi nghe Surprise tuông một tràn đạo lý rất dài.Surprise khẽ nâng khoé môi, không lập tức trả lời cô mà quay sang Heng. Anh vén chăn xuống, cẩn thận giúp Heng xoa bóp cánh tay. Từng câu từng chữ, Surprise đem hết sự chân thành của mình truyền vào tai Freen: "Đừng chần chừ nữa. Ngoan ngoãn điều trị cái chân của em cho thật tốt. Sau đó nổ lực nắm lấy hạnh phúc của chính em và mang hạnh phúc đến cho Becky. Nếu em là người yêu con bé nhất, thì chỉ em mới có thể đem đến những điều tốt đẹp nhất cho con bé. Đã hiểu chưa?"...Ba ngày trước khi Freen phải nằm lên bàn phẫu thuật, Becky cuối cùng cũng chịu gặp cô.Freen vui vẻ chạy đến nhà lớn Armstrong, nhưng đối diện với cô lại là gương mặt lạnh nhạt của Becky cùng vài tờ giấy vô tri vô giác."Đây là cái gì?" Freen bồn chồn nhận lấy, mấy lời hỏi thăm, quan tâm nàng của cô đều bị nuốt ngược vào trong.Becky không biểu lộ chút cảm xúc nào, chầm chậm nói: "Thoả thuận ly hôn. Chị xem qua đi, nếu không có vấn đề gì thì ký tên vào."Freen siết chặt góc giấy đến nhăn nhúm, cô không ngờ Becky lại đưa ra quyết định dứt khoát như vậy. Mấy chữ thoả thuận ly hôn, Sarocha Chankimha, Rebecca Patricia Armstrong như một cái gai đâm vào trong mắt Freen đau đớn. Freen hít một hơi thật sâu, thả mấy tờ giấy xuống bàn trà, cố gắng giải thích với nàng: "Chị với Heng không có gì với nhau cả. Người chị yêu từ đầu đến cuối chỉ có mình em. Tất cả đều nằm trong kế hoạch của bọn chị. Người yêu của Heng tên là Surprise, anh ấy...""Tôi đều biết cả rồi." Becky chặn lại mấy câu nói rối tung rối mù của Freen: "Richie đều nói với tôi cả rồi. Chị không cần phải giải thích nữa."Freen không thể hiểu nổi, bối rối đến mức run rẩy: "Vậy...em... Vậy sao em vẫn còn muốn ly hôn?" Becky nhìn thẳng vào Freen, sự hoảng loạn trong mắt cô khiến nàng có chút đau lòng, nhưng nàng vẫn cương quyết muốn khiến Freen từ bỏ hy vọng. "Sarocha, tôi không phải là chưa từng nói với chị, tôi ghét nhất là bị người ta lừa dối. Tôi đã từng cho chị cơ hội để thành thật, nhưng chị đã chính tay đạp đổ nó. Nếu lúc đó chị lựa chọn nói ra thì cho dù trước mắt là núi đao biển lửa, tôi cũng sẽ không ngần ngại mà nắm tay cùng chị xông vào.""Đáng tiếc." "Mọi chuyện đã đi đến bước đường như ngày hôm nay. Cho dù bây giờ chị có hối hận thì cũng không có cách nào cứu vãn được nữa."