[FANFIC] [BH] [FREENBECK] - GIÓ THỔI QUA TÁM NGHÌN DẶM

Chương 28. Hình Như Mình Có Chút Thích Chị Ấy



"Nhưng nếu người đó là em, chị sẽ dốc hết sức."

Becky âm thầm chửi thề một tiếng. Trong đầu nàng cứ không ngừng quanh quẩn câu nói của Freen. Cảm xúc hỗn loạn này khiến nàng khó bề chấp nhận. Không lẽ nàng thật sự có cảm giác với cái người đang nằm trước mặt này rồi?

Irin nói nàng thích Freen, lúc đó nàng còn không ngừng tự phủ nhận.

Làm sao có thể?

Ở bên nhau còn chưa đến hai tháng, ngoài việc Freen cứu nàng lúc sáng nay thì gần như không có tiếp xúc thân mật nào. Mà đừng nói là tiếp xúc thân mật, tiếp xúc chẳng có tí thân mật nào còn phải đếm trên đầu ngón tay. Tình cảm quả thật có thể từ từ bồi đắp, nhưng tốc độ bồi đắp còn nhanh hơn cả tốc độ sạt lở đường bờ biển thế này thì quá dọa người.

Becky nghĩ cũng không dám nghĩ đến nữa. Nàng cần thời gian yên tĩnh để xem xét lại tình cảm của chính mình. Vì vậy nàng không tỏ bất kỳ phản ứng gì trước mặt Freen, chỉ lặng lẽ đưa tay mở tủ đầu giường. Nàng lục lọi một hồi thì tìm được điều khiển đèn trần và điều hòa. Nàng chỉnh nhiệt độ ấm lên một chút, chuyển tất cả đèn trong phòng sang chế độ ánh sáng ngủ.

Trước khi lần nữa quay lưng về phía Freen, nàng ngập ngừng nói: "Ngủ ngon."

Trong đêm tối, Becky không nhận ra được ánh mắt thất vọng của Freen.

Đối với Freen, thái độ này của nàng chính là cự tuyệt.

Chỉ thấy Freen nhẹ nhàng đáp lại một câu "ngủ ngon" với nàng, sau đó cả căn phòng rơi vào im lặng.

Qua đi thêm một lúc, Freen có vẻ đã thấm mệt, hơi thở đều đều, ngủ say.

Becky nằm im trên giường nhưng cứ trằn trọc mãi, không tài nào chợp mắt được. Tự buồn bực một hồi, nàng mới trở người cầm lấy điện thoại, mở khoá màn hình. Nàng muốn tìm một người để tâm sự và cuối cùng chọn trúng Irin.

Nàng không ngại Irin phiền, bởi vì sầu muộn trong lòng nàng chính là do một tay cô ấy khơi lên.

Becky lăn lộn bao nhiêu năm đã học hỏi được một điều, của thiên thì đừng nên trả cho địa. Người nào buộc thì cứ bắt người đó phải tháo ra.

Becky ấn vào giao diện Line, đơn giản gửi cho Irin một câu: "Cậu có đó không?"

Irin lập tức trả lời: "Mình đây. Sao vậy? Muộn như vậy rồi còn tìm mình."

Becky nhìn lại đồng hồ, 11 giờ 11 phút tối, cũng có chút muộn thật. Nhưng hiện tại nàng đang chất chứa cả một bụng nỗi niềm, nàng cần có nơi để giãi bày, nếu không nàng sợ mình sẽ lập tức bị nổ chết.

Beccca___: Không ngủ được.

Irinning___: Vì chuyện ở quán cà phê hả?

Beccca___: Cũng có thể xem là vậy.

Irinning___:

- Nhắc mới nhớ.

- Lúc sáng mình sợ quá nên chưa kịp hỏi.

- P'Freen không sao chứ?

Beccca___: Bị thương ngoài da, bác sĩ nói cẩn thận thoa thuốc vài hôm thì sẽ khỏi.

Irinning___: Vậy thì tốt rồi.

Becky đợi một lúc vẫn không thấy có thêm tin nhắn nào từ Irin, từ ngẩn ngơ chuyển thành trợn to mắt, tốc độ gõ chữ cũng nhanh hơn gấp nhiều lần.

Beccca___: Cậu một chút cũng không quan tâm đến mình. Hỏi thăm mình có ổn không thì khó lắm hả?

Irinning___:

- Oan ức quá.

- Mình còn đang nằm đợi tin nhắn hồi âm của cậu mà.

Becky âm thầm hừ một tiếng, không có ý định trả lời. Irin ở đầu dây bên kia đã chủ động gửi tin đến làm lành.

Irinning___:

- Sao vậy bảo bối.

- Mình cảm thấy tâm trạng của cậu cáu gắt bất thường.

- Có chuyện gì thì kể cho mình nghe cùng được không?

Becky cũng không phải thật sự tức giận, nhận được thái độ thành khẩn của Irin thì không chấp nhất nữa, nàng chậm rãi đút kết nỗi lòng của mình trong một tin nhắn, sau đó ấn gửi đi.

"Mình đối với Freen... Cậu cảm thấy, mình có khả năng thích chị ấy không?"

Irin đọc được mấy chữ này, cả người rơi vào trạng thái tê liệt. Phải mất một lúc lâu sau cô mới có thể run rẩy phản hồi lại cho Becky một icon dấu chấm hỏi to đùng.

Beccca___:

- Cậu cũng không tin nổi có đúng không? Bản thân mình còn cảm thấy chuyện này thật hoang đường.

- Nhưng mình thật sự lo lắng cho an toàn của chị ấy hơn bất cứ ai. Mình đã ghen khi thấy chị ấy ở bên cạnh người phụ nữ khác. Mình cảm động với những lời nói, hành động chân thành của chị ấy, khó chịu mỗi khi chị ấy không thành thật với mình.

Becky liếc nhìn gương mặt đang ngủ say của Freen, kích động gõ thêm vài chữ.

- Chết tiệc.

- Ngay thời khắc này mình còn cảm thấy chị ấy thật xinh đẹp, thật đáng yêu, thật muốn giữ chị ấy mãi mãi cho riêng mình.

- Mình hình như đã có chút thích chị ấy rồi phải không?

Becky không cố gắng phủ nhận cảm xúc của bản thân được nữa. Tình cảm đối với Freen giống như một mảnh tàn tro đã nhen nhóm trong tim nàng từ lâu, bây giờ được dịp bùng lên thành một ngọn lửa dữ dội.

Becky bị lửa nóng làm cho sợ hãi, hoang mang muốn tìm một điểm tựa để nép vào.

Sự chuyển biến tình cảm quá mức nhanh chóng này khiến nàng choáng ngợp.

Irin ở đầu dây bên kia vẫn luôn giữ im lặng, không hề giống với tác phong thường ngày của cô. Một Irin yêu thích náo nhiệt mà gặp chuyện bát quái như thế này lại không hề tỏ thái độ gì. Đáng ra lúc này cô phải đang tích cực bình luận sôi nổi, hoặc chí ít là có lời trêu chọc tới nàng mới đúng. Nhưng Irin lại bặt tăm một cách đáng ngờ.

Lúc Becky còn đang nghĩ rằng Irin đã ngủ quên, khung chat của cô liền hiển thị trạng thái đang nhập tin nhắn.

Irinning___:

- Cậu thích chị ấy thì cũng đâu có gì là lạ.

- Cứ làm những gì cậu muốn là được.

- Mình luôn ủng hộ cậu.

Beccca___: Sao đột nhiên cậu nghiêm túc vậy?

Irinning___:

- Chuyện tình cảm không nên mang ra đùa giỡn.

- Hơn nữa mối quan hệ giữa hai người là danh chính ngôn thuận. Cậu thích rồi thì cứ việc nói thẳng ra, tin là chị ấy đối với cậu cũng có cảm giác.

Beccca___: Lỡ như không thì sao? Mình sợ chị ấy sẽ bị mình dọa chạy mất.

Irinning___: Nếu thật sự như vậy thì cậu khỏi cần phải đắn đo hay nhọc lòng với cảm xúc của bản thân nữa. Dứt khoát một lần không phải tốt hơn nhiều so với việc mập mờ sao.

Becky cảm thấy lời Irin nói không phải không có lý. 

Thích là thích, không thích chính là không thích. Xác nhận với nhau một cách rõ ràng, lúc đối diện nhau cũng sẽ thoải mái hơn.

Nói chuyện với Irin thêm một lúc, Becky đã đưa ra được quyết định cho riêng mình.

...

Tối đó, Becky mơ thấy một giấc mộng kỳ quái.

Trong mộng, nàng đứng một mình trên bãi biển, cô độc nhìn về phía đường chân trời xa xăm. Sau lưng nàng lại là một cánh đồng hoa Tulip rộng lớn. Gió thổi qua nhè nhẹ, vô vàn những bông hoa thi nhau lay động. Có trắng, có vàng, có đỏ, còn có cả tím..., cả một vùng mênh mông tràn ngập sắc hoa.

Becky nhẹ nhàng nhắm mắt, lắng nghe tiếng sóng biển vỗ rì rào vào bờ đá bên cạnh, tiếng đàn hải âu ríu rít lượn lờ trên không trung.

Bỗng như từ hư vô truyền đến một tiếng gọi thân thuộc: "Beck."

Nàng xoay người, Freen mặc một bộ trang phục màu trắng, thẳng tắp đứng đó, bị sự rực rỡ đối lập vây quanh. Trên tay cô cầm duy nhất một đoá hoa Tulip, cũng một màu trắng thuần khiết nhưng mong manh như chính cô lúc này. Thấy Becky nhìn mình, cô mỉm cười dịu dàng với nàng.

Becky vui vẻ chạy về phía Freen, dừng lại trước mặt cô, gương mặt rạng rỡ như ánh mặt trời buổi sớm. Nàng xòe tay ra, ý bảo Freen tặng đoá hoa kia cho mình.

Nụ cười của Freen càng sâu hơn, nghe lời đưa cho nàng, tay còn lại đặt trên đỉnh đầu nàng khẽ vuốt ve, trong ánh mắt chứa đựng cưng chiều vô hạn. Becky nhận lấy, cúi đầu nhìn, đáy lòng như được rót mật, ngọt ngào không thôi.

Ánh sáng mặt trời đột nhiên trở nên gay gắt hơn, luồng sáng càng lúc càng mạnh khiến mọi thứ bắt đầu trở nên mờ ảo. Becky cau mày, nâng mắt khó hiểu nhìn Freen.

Tay Freen di chuyển dần xuống, lòng bàn tay áp nhẹ vào má nàng, lưu luyến, bịn rịn. Môi cô mấp máy, giọng điệu ôn nhu nhưng nghẹn ngào: "Em nhất định phải thật vui vẻ, thật hạnh phúc, biết không."

Đồng tử Becky co rút, hốt hoảng nhìn bóng Freen đang dần biến mất khỏi tầm mắt mình. Chỉ một giây sau khi nàng quyết định vươn tay ra, nàng chộp lấy một khoảng không vô định.

Freen đã không còn ở đây nữa.

Trái tim Becky kịch liệt đau đớn, nàng ôm lấy ngực, ngã xuống. Cơn đau từ thể xác không thể sánh được với cơn đau trong lòng nàng lúc này. Nàng vô lực cuộn tròn cơ thể, mặc kệ cho ánh sáng vẫn không ngừng nuốt trọn lấy mình.

Cho đến khi bốn bề chỉ còn lại một màu trắng xoá, bên tai văng vẳng tiếng gọi lo lắng không ngừng, Becky mới bàng hoàng thoát khỏi cơn ác mộng.

Chương trước Chương tiếp
Loading...