[FANFIC] [BH] [FREENBECK] - GIÓ THỔI QUA TÁM NGHÌN DẶM

Chương 18. Uống Say



Chiếc Mazda màu trắng chậm chậm lăn bánh về hướng Biệt khu Treenut.

Saint ngồi ở ghế lái không khỏi tò mò với cảnh tượng đằng sau, chốc chốc anh lại lén lút nhìn lên gương chiếu hậu.

Không biết đây đã là lần thứ mấy ngẩng đầu nhưng Saint hơi giật mình khi thấy Freen đã tựa hẳn đầu vào vai Becky, còn Becky thì đang nhìn anh, ánh mắt của nàng vô cùng nghi hoặc.

Saint cười ngượng ngùng vì bị bắt gặp, vội đánh chủ ý sang Freen, nhỏ giọng hỏi: "Chủ tịch chắc là uống không ít ạ?"

Lần đầu tiên anh nhìn thấy cô say đến mức như thế này. Mùi rượu thi thoảng vẫn còn phảng phất khắp xe, bản thân anh chỉ ngửi một lúc thôi mà đã thấy hơi choáng váng.

Becky thở dài, thật không biết nên vui hay buồn đáp lại: "Không nhiều. Cả sảnh tiệc, tiếp mỗi người một ly."

Saint giật giật khóe môi: "Vậy...hẳn là rất nhiều rồi."

Mặc dù anh đến đón hai người lúc tiệc đã sắp tàn, nhưng anh vẫn nhìn thấy trong sảnh có không dưới trăm người.

Mỗi người một ly?

Saint âm thầm cảm thán tửu lượng của Freen thật quá tốt. Nếu là anh, không chỉ đơn thuần là đợi đến lúc lên xe mới ngủ say mà có thể anh đã nôn đầy cả sảnh tiệc rồi cũng nên.

Becky và Saint chỉ trò chuyện vài câu, âm lượng cũng khống chế rất nhỏ nhưng Freen hình như vẫn bị làm phiền đến. Chỉ thấy cơ thể cô khẽ động, nhíu mày lầm bầm vài tiếng rồi lại thôi.

Vài sợi tóc vô tình rơi xuống rủ trước trán Freen, Becky nhìn nhìn hai giây, nhịn không được đưa tay vuốt gọn lại. Gương mặt đỏ hồng vì rượu của Freen cũng vì thế mà hiện ra, Becky cảm thấy bất đắc dĩ vô cùng.

Chuyện là ông Armstrong hôm nay thật sự rất cao hứng, không những dõng dạc tuyên bố quan hệ hợp tác giữa ARM và POT mà ngay cả việc kết hôn giữa nàng và Freen cũng được ông công khai một cách đầy hãnh diện.

Ai mà còn không biết đến cái tên Sarocha Chankimha - người đã có thể đơn thân độc mã vực dậy một CKH tưởng chừng như sắp chết đuối. Chưa bàn đến vấn đề về tài trí hay tư duy thương nghiệp, riêng về phần nhan sắc và thần thái, Freen đã ăn đứt vô số những thiên kim, công tử cùng trang lứa.

Vì vậy mà tin tức hai nhà Armstrong và Chankimha liên hôn giống như một quả bom lớn giáng xuống sảnh tiệc. Mọi người lúc đầu là ngạc nhiên đến nín lặng, sau lại bắt đầu rì rầm bàn tán, sau nữa thì anh một câu, tôi một câu, thay nhau chúc mừng.

Kết quả chính là Freen bị chuốc say đến mức đi cũng sắp không vững.

...

Sau khi giúp đưa Freen lên đến phòng an toàn, Saint thức thời chào Becky rồi ra về.

Freen nằm trên giường ngủ một cách ngon lành, nét nghiêm nghị và băng lãnh thường ngày đã rút đi hết. Gương mặt tuy đã được trang điểm kỹ càng nhưng vẫn không che được nét ửng hồng trên má. Becky tự hỏi không biết cô đã ăn uống tử tế chưa? Cho nhiều rượu như vậy vào dạ dày không khéo lại làm nó hỏng mất.

Becky mông lung một lúc thì nhìn đến váy dạ hội vẫn còn đang yên vị trên người Freen. 

Được rồi, trước tiên nên giúp chị ấy tẩy trang và thay một bộ quần áo thoải mái đã.

Becky bước đến đặt túi xách của cả hai lên bàn trang điểm, sau đó xoay người vào nhà vệ sinh, vắt khô một cái khăn mặt và quay lại bên giường.

Khăn mặt vừa chạm nhẹ vào trán Freen, cổ tay nàng lập tức truyền đến cảm giác đau nhói. Freen mở to đôi mắt vẫn còn mơ hồ, tay trái siết chặt lấy cổ tay của nàng, lớn giọng hỏi một chữ "Ai?"

Becky bị phản ứng gay gắt của Freen làm cho giật mình. Freen bình thường lịch sự, nhã nhặn, lúc làm việc thì sắc sảo, quyết đoán nhưng một Freen hung ác và đằng đằng sát khí như thế này, Becky chưa từng được diện kiến qua.

Becky thất thần nhìn Freen, cho đến khi cảm nhận lực tay của Freen ngày một tăng lên.

Becky bị đau đến nhíu mày, đột nhiên lại có chút tức giận, trở giọng cáu gắt với cô: "Chị làm đau em đấy. Mau bỏ tay ra. Nếu không tối nay chị nghĩ cũng đừng nghĩ đến việc được ngủ trên giường."

Lời này quả nhiên có tác dụng. Chỉ thấy Freen nới lỏng tay nhưng chưa chịu buông hẳn, mắt vẫn dán chặt vào gương mặt của Becky. Lại qua thêm một lúc, đồng tử của Freen chợt mở to, tay đặt trên cổ tay của Becky như có điện mà lập tức rụt lại.

Cô nói năng có chút không rõ ràng: "Xin lỗi. Chị chỉ là... Chị không cố ý."

"Hừm." Becky hừ một tiếng, không thèm so đo với con sâu rượu là cô: "Nếu chị tỉnh rồi thì mau vào trong tự rửa mặt và thay quần áo đi."

"À...được."

Freen phản ứng có chút trì độn, chậm chạp xoay người đến mép giường, chậm chạp dịch người ngồi vào xe lăn, lại chậm chạp đẩy xe vào nhà vệ sinh. Nhu nhu nhược nhược, hoàn toàn khác xa với bộ dạng doạ người khi nảy.

Becky nhìn theo bóng lưng của cô, rồi nhìn xuống cổ tay đang hằn rõ dấu vết đỏ sậm của mình, bĩu môi: "Nể tình chị vì mặt mũi của nhà Armstrong mới bị chuốc say như vậy, tha cho chị lần này."

Nói rồi nàng cũng chủ động đi đến mở tủ quần áo, tìm được một bộ đồ ngủ hai dây bằng tơ tằm trông khá thoải mái, dự định xuống phòng tắm dành cho khách ở dưới lầu. Khi một chân đã bước qua khỏi bật cửa, nàng lại bất giác nghĩ đến cái người say bí tỉ còn đi đứng bất tiện kia. Tiếng nước trong nhà tắm vẫn chảy ào ào không ngừng. Becky một tay vịn nắm cửa, một tay ôm quần áo, biểu cảm đắn đo.

Cuối cùng nàng vẫn lựa chọn làm người tốt cho đến cùng.

...

Bên trong phòng tắm đã đóng kín cửa, Freen chật vật mở lớn vòi nước rồi dùng tay không ngừng vốc nước lên mặt. Cho đến khi cảm thấy đã tìm về được chút tỉnh táo, cô mới ngẩng đầu nhìn chính mình trong gương.

Mắt cô đỏ bừng, mặt lấm lem, tóc tai lộn xộn.

Nhếch nhác và khó coi là những gì Freen nghĩ đến lúc này.

Những giọt nước to nhỏ đang không ngừng thay nhau lướt trên lớp phấn phủ đắt tiền, từ cao xuống thấp, từ trán cho đến gò má, cằm, rồi cuối cùng rơi tõm xuống bồn rửa bên dưới. Cũng có vài giọt như cố tình kéo dài chuyến phiêu lưu của mình, từ cằm lại trượt dọc theo yết hầu đang nhấp nhô của cô, vượt qua xương quai xanh quyến rũ rồi mới bằng lòng mất hút sau cổ váy chữ V gợi cảm.

Freen siết chặt hai tay vào thành bồn, nhắm mắt lại giữ tư thế bất động thật lâu. Cho đến khi Becky ở bên ngoài gọi với vào.

"Sarocha."

"Chị đây." Freen mở mắt, đáp lại nàng theo bản năng.

"Cái đó..." Becky ấp úng: "Em giúp chị tìm quần áo...Ừm...Chị...để cái đó ở đâu?"

"Hả?"

Với cái đầu óc đang mụ mị lúc này của Freen thì quả thật không thể hiểu nổi Becky đang muốn hỏi gì. Cô chỉ còn cách tắt vòi nước, qua loa lau mặt rồi mở cửa, đẩy xe hẳn ra ngoài.

Becky ngồi sỗm trước tủ quần áo, đưa lưng về phía cô và đang loay hoay tìm kiếm gì đó.

Freen vừa tiến nhanh về phía nàng vừa cất tiếng hỏi: "Em đang tìm gì vậy?"

Becky giật mình xoay người, mặt thoáng chốc đỏ lên bằng tốc độ mắt thường có thể trông thấy. Nàng chìa váy ngủ màu đen mà Freen vẫn hay dùng đến trước mặt cô, ngượng ngùng tìm lời để giải thích: "Chị vào mà không mang theo quần áo. Em tìm giúp chị."

Nàng ngoảnh mặt sang chỗ khác, không dám nhìn vào mắt cô: "Nhưng mà em tìm không được...cái kia."

"Cái kia?" Freen lặp lại lời của nàng, đột nhiên bật cười thành tiếng.

Becky thẹn quá hoá giận, giọng cũng cao hơn, gấp gáp hơn: "Chị cười cái gì?"

Sau đó lại nhỏ giọng lầm bầm: "Nội y mà cũng cần phải cất kỹ như vậy?"

Có lẽ là do men rượu trong người kích thích, Freen khi thấy nàng xù lông không những không sợ chết, còn đặc biệt bày ra bộ dáng thưởng thức, vui vẻ đáp lời nàng: "Không phải do chị cất kỹ, là do em tìm chưa đúng chỗ mà thôi."

"Vậy chị tự đi mà tìm." Becky đứng dậy dúi váy ngủ vào tay Freen, giận dỗi bỏ đi, không ngờ lại bị Freen một tay bắt được.

Thấy nàng thật sự tức giận, Freen thức thời làm bộ nghiêm túc, dùng giọng điệu ôn nhu dỗ nàng: "Ý chị là... Để chị chỉ cho em."

Sau đó Freen thật sự rất nghiêm túc mà giới thiệu với nàng nào là chỗ để nội y, chỗ để đồng hồ, chỗ để trang sức, chỗ để hộp cứu thương, chỗ để vài thứ linh tinh... Sau đó còn nhiệt tình dẫn nàng "đi dạo" một vòng quanh nhà. Tất cả mọi ngóc ngách đều đem ra báo cáo cho nàng một lần.

Becky từ miễn cưỡng chuyển sang có chút hào hứng, cùng cô khám phá hết tầng này đến tầng khác.

Đi đi lại lại một lúc mà đã được hơn 30 phút, ngày mới cũng sắp sửa bắt đầu. Becky thầm cảm thấy may mắn vì ngày mai là cuối tuần, không đi làm thì không cần phải dậy sớm.

Hơi men trong người Freen đã giảm đi phân nửa. Cô nhìn động tác xem đồng hồ của Becky, thầm trách bản thân vì quá kích động mà không suy xét nặng nhẹ. Becky cả ngày hôm nay chắc hẳn là rất mệt mỏi, vậy mà cô còn bắt nàng phải hùa theo mình từ nãy đến giờ.

Mỗi người một suy nghĩ, nhưng cuối cùng cả hai đều nhất trí rằng sẽ trở về phòng, tắm rửa sạch sẽ và ngủ một giấc thật ngon.

Khi bước ra khỏi thang máy tầng 2, Becky bỗng chỉ vào căn phòng bên cạnh phòng cô và nàng, hỏi: "Còn chỗ này thì sao?"

Từ lúc nàng chuyển đến đây, chưa từng thấy ai ra vào căn phòng này. Nàng đã từng tò mò muốn vào xem một chút nhưng cửa đã được khóa cẩn thận. Hôm nay Freen phá lệ cởi mở hơn mọi ngày, chỉ đông chỉ tây, nói cho nàng biết rất nhiều thứ. Becky cứ nghĩ căn phòng này cũng sẽ không ngoại lệ, thật không ngờ cô lại như cố tình phớt lờ nó.

Freen ngừng lại hành động mở cửa, hơi liếc mắt nhìn sang nhưng lại nhanh chóng xem như không có gì, cười cười với nàng: "Chị để một ít tư liệu mật."

"Em biết rồi. Vào phòng thôi." Becky hào phóng chấp nhận câu trả lời của Freen.

Tính cách của Becky rất tốt, không thuộc về mình thì sẽ không miễn cưỡng. Trong nhận thức của nàng, những thứ gọi là bí mật thì nên để càng ít người biết đến càng tốt.

Thành ngữ Anh có một câu nói thế này: "Tò mò hại chết con mèo."

Vậy nên làm người đừng quá để ý tọc mạch người khác, kẻo có ngày lại mang hoạ vào thân.

Chương trước Chương tiếp
Loading...