Em Là Điều Duy Nhất Tôi Còn Nhớ! - Đại Ngu Hải Đường
Chương 31
Nằm trên giường ngủ, vẫn là Tiểu Đường ôm Thư Hân. Thư Hân cảm thấy có điều không đúng. Cứ cho là không yêu nhưng không có ham muốn? Hai lồng ngực cách nhau chỉ hai mảnh vải mỏng, tại sao mình nàng phải kìm nén? "Triệu Tiểu Đường. Tôi không hấp dẫn thật sao?" Thư Hân ngước lên nhìn khuôn mặt thanh tú. Đúng là Tiểu Đường vẫn hấp dẫn hơn nàng."Tôi không biết... Tôi chưa được nhìn bao giờ." Nhìn? Triệu Tiểu Đường ý của mày là muốn nhìn cái gì?Mặt Thư Hân có chút đỏ. Điều Tiểu Đường nói cũng có lý. Thư Hân xấu hổ quay lưng, không thể để Tiểu Đường nghe được tiếng tim đập vang dội trong lồng ngực."Cô hỏi như vậy là ý muốn gì? Muốn nói gì thì nói hết đi chứ!" Tiểu Đường kéo Thư Hân lại, đưa sát mặt mình gần nàng hơn. Nói rõ ra xem nào. Chắc không phải điều tôi đang nghĩ đâu đúng không?"Vậy... vậy..." Thư Hân lúng túng, cổ họng như bị cái gì mắc. "Vậy nếu... nhìn thì có thay đổi không?" Thư Hân lấy hai tay che lấp khuôn mặt đang bốc khói của mình, màng muốn độn thổ chết luôn đi cho rồi, tại sao lại nói câu đó cơ chứ.Tiểu Đường hiểu ý của Thư Hân, mặt vẫn không chút biểu cảm nào đặc sắc. "Vậy để tôi xem thử." Nói là làm. Tiểu Đường chống tay dậy, kéo nhẹ váy ngủ nàng xuống. Khí lạnh tràn vào vai trần làm nàng run rẩy. Hai khỏa tròn dần hiện ra. Tiểu Đường nhìn cơ thể trắng nõn không một khuyết điểm, da thịt mềm mại, vòng một đầy đặn. Tiểu Đường trong lòng tự chấm cơ thể này đạt A. Thư Hân nằm dưới bất ngờ vì cô đột nhiên chủ động làm những chuyện này lòng tự nhiên sinh ra phòng vệ, lấy tay kéo váy lên lại."Nhìn vậy là đủ rồi."Tiểu Đường lắc đầu. "Những người khác cho tôi nhìn thấy toàn bộ. Như này tôi không thể so sánh." Sao tự nhiên hôm nay mày dở chứng vậy Tiểu Đường? "Người khác?" Thư Hân cau mày, trong người như ăn phải quả xấu, toàn thân như nổi hạch. Chẳng phải cô nói chưa từng ngủ với ai sao?"Ừ. Họ muốn tôi nên tự dâng đồ đến miệng. Nhưng rất tiếc... không hứng thú. Cô cũng nên thử một lần. Nhưng nếu tôi không làm gì nữa thì một là do bệnh của tôi hoặc là do tiêu chuẩn của tôi hơi cao thôi." Tiểu Đường coi những lời mình nói hết sức bình thường. Lời cô nói là thật. Thư Hân nghe được vậy lòng đương nhiên khó chịu. Tại sao lúc nào Tiểu Đường cũng nói thật. Nhưng màng vẫn quyết liều một lần, Thư Hân buông tay rồi nhắm chặt mắt. Tiểu Đường bật cười vì thái độ của Thư Hân. Mấy người khác sao không biết xấu hổ như nàng? Cô đưa một đường dứt khoát, vứt chiếc váy ngủ mỏng manh xuống giường. Người nàng tinh khiết không vấy bẩn. Mọi đường nét trên cơ thể đều có điểm quyến rũ chết người. Toàn thân đều lột sạch chỉ trừ nơi đó ra. Ồ màu đỏ à? Mình không thích màu đỏ cho lắm!"Cũng được!" Tiểu Đường ngắm nhìn vài vòng trên người nàng rồi nhận xét thật lòng."Cũng được á." Thư Hân buông tay ra giọng như nổi giận. Nàng tự tin là cơ thể của mình không thua kém bất kỳ cô người mẫu bikini nào nhưng mà cũng được? Thật muốn làm người khác phát điên. Nàng đã vứt cái xấu hổ đẹp đẽ của mình đi chỉ để nhận được từ cũng được. Biết thế đã chẳng thèm câu dẫn Tiểu Đường."Hơn mấy người trước. Nhưng mà cô ăn hơi nhiều thì phải. Chỗ này có chút mỡ." Tiểu Đường chỉ vào bụng nàng phập phồng. "Vì là vừa ăn xong nên chưa tiêu hóa được." Thư Hân kéo chăn chùm kín đầu giận giữ.Là Thư Hân đang giận Tiểu Đường. Sau 3 tháng ngoan hiền cuối cùng cũng chịu giận Tiểu Đường. Cô đột nhiên lại có chút hứng thú trêu đùa người yêu mình."Rõ ràng là có mỡ. Vừa nãy cô chỉ ăn có miếng thịt thôi mà.""Đồ xấu xa. Tôi không béo." Thư Hân quay người lại lườm Tiểu Đường."Tôi có bảo cô béo đâu. Tôi chỉ bảo có chút mỡ." Tiểu Đường càng tỏ ra ngây thơ, càng muốn Thư Hân nổi điên. Hôm trước nàng có cân, sự thật đúng là nàng có tăng thêm một chút, nhưng rõ ràng là chỉ một chút làm sao mà thể hiện rõ như vậy."Không nói chuyện với cô nữa. Tôi đi ngủ." Thư Hân nhắm mắt không thèm nhìn tên vô cảm kia. Đã không yêu người ta lại còn thích trêu người.Tiểu Đường nhìn Thư Hân quả thực có chút đáng yêu. Ngủ thì ngủ. Tiểu Đường nằm xuống, tay đưa vào trong chăn nắm lấy tay nàng. "Vậy tôi cũng ngủ.""Buông tay ra đồ xấu xa. Không yêu còn lợi dụng.""Có. Tôi thích cô."Tiểu Đường vòng tay qua ôm thân hình nàng vào lòng. "Nhưng yêu cô mà không có cảm xúc thì tôi không xấu xa đến mức đấy.""Thật không?""Tôi không xấu!""Không phải. Thích tôi ấy!""Thật!""Nhưng mà. Tôi mặc đồ lại được không? Nằm thế này tôi thấy hơi sai."Tiểu Đường cười lớn rồi ngồi dậy nhặt váy dưới đất lên đưa cho Thư Hân mặt đang đỏ như quả chín. "Tôi cứ nghĩ hôm nay cô muốn ngủ như này.""Đê tiện." Thư Hân nói nhỏ trong miệng, tay giật lại váy rồi nhanh chóng nằm xuống. Tiểu Đường thấy dáng vẻ đó thì không kìm lòng được hôn vào môi nàng. Trái tim của nàng như muốn nổ tung."Làm gì vậy?""Hôn cô!"Thư Hân ngơ ngác nhìn Tiểu Đường. Nàng câu dẫn thành công? "Cô chưng cái bộ dạng vừa rồi ra lại còn nằm cạnh tôi như này..." Chính xác là mày bị điên rồi Tiểu Đường ạ!"Nên?""Có chút cảm xúc. Chúc cô ngủ ngon." Tiểu Đường nhanh chóng kết thúc cuộc trò chuyện, ôm nàng vào lòng. Gương mặt bây giờ của cô thể hiện cảm xúc quá rõ ràng. CÓ chút gì đó ngại ngùng, có chút gì đó vương vấn, có chút gì đó quen thuộc và một chút... hưng phấn?Đêm dài lại trải qua một cách bình yên nhất có thể. Ác mộng khi đã quá quen thuộc và không đau đớn, tâm tình cũng trở nên tốt hơn.-----Bầu trời yên bình hơn bình thường. Từng gợn mây trắng lơ lửng trên bầu trời trong xanh. Gió mát hiu hiu thổi từng góc đường nhộn nhịp. Không khí xung quanh thật tốt! Mùa xuân lúc nào cũng trong lành và đầy sức sống. Trên cây, từng mầm non đang vươn mình trỗi dậy, cánh hoa e ấp cũng bung mình trong nắng mới. Con đường đi bộ gạch đỏ đông người qua lại, hai người đang yêu nhau đan tay trao hơi ấm, đi từng bước thong thả tiến về phía trước, hưởng thụ khoảnh khắc yên bình."Tiểu Đường. Em đẹp hơn hay hoa anh đào đẹp hơn?"Tiểu Đường mỉm cười nhìn người con gái ngây thơ trước mắt, ôm cô vào lòng. "Đừng so sánh khập khiễng như vậy. Mọi thứ đều không thể so sánh với em!""Đồ dẻo miệng." Thư Hân miệng cười tươi trong nắng, ngại ngùng lấy tay che mặt. "Tiểu Đường. Chị có yêu em không?""Lại hỏi mấy câu vô dụng. Tôi nói không yêu em thì em có chịu tin không?""Không! Nhưng thật sự không yêu?""Yêu. Yêu nhiều như vậy." Tiểu Đường kéo nàng gần lại, hai tay ôm sát gương mặt nhỏ bé rồi đặt vào môi nụ hôn ngọt ngào. "Vậy đó. Em cảm nhận được chưa?""Chưa!"Thư Hân xoay người bỏ đi. Từng bước đi nhanh hơn, khoảng cách kéo dần ra. Mọi thứ đều trở nên vô ảo. Một chiếc xe ô tô lớn lao đến, Tiểu Đường sững người lại vì cảnh tượng diễn ra quá nhanh. Chiếc xe đó mất lái đâm thẳng vào người nàng. Máu. Nơi nào cũng có máu. Máu đỏ chảy từ đầu xuống thẫm một mảng đường lớn. Máu từ miệng cũng chảy ra không ngừng. Bộ phận trên cơ thể cũng chảy máu. "HÂNN!!!" Hân? Là ai? Thư Hân? Tiểu Đường choàng tỉnh đậy, ý thức trở lại căn phòng quen thuộc, ánh mắt trở nên lo sợ khi người vốn dĩ bên cạnh mình chẳng thấy đâu. Đôi mắt bỗng nhiên nhòa đi và giọt nước vô tình rơi xuống mặt. "Khóc?" Tiểu Đường quẹt ngang dòng nước ấm. Cô không tin đó là thật. Tiểu Đường khóc sau ngần ấy năm trời, cũng chỉ vì một giấc mơ không có thực. Điều Tiểu Đường quan tâm bây giờ không phải là chuyện đó. Thư Hân không có ở đây.Tiểu Đường vội chạy đi tìm khắp cách phòng trống, đúng là nó trống. "Ngu Thư Hân." Tiểu Đường gọi to tên nàng."Hả?"Không ngờ nghe được tiếng của Thư Hân lại cảm thấy hạnh phúc đến lạ. Tiểu Đường chạy theo tiếng kêu bước xuống phòng bếp thấy nàng đang làm đồ ăn sáng. Rất nhanh chóng, Tiểu Đường đặt đĩa trên tay nàng xuống bàn rồi ôm chặt lấy nàng."Tiểu Đường. Cô sao vậy?""Để tôi ôm cô một chút thôi." Tiểu Đường gục đầu xuống vai Thư Hân. "Ác mộng đó thật sự rất kinh khủng." Tiểu Đường nói từng tiếng run rẩy hệt như đứa trẻ vừa trải qua sợ hãi.Thư Hân biết những cơn ác mộng đó lại tới, không thể giúp Tiểu Đường thoát khỏi nó, màng đành ôm cô an ủi, bàn tay đặt nhẹ lên lưng vỗ về.-----Một buổi sáng chủ nhật thảnh thơi như bao chủ nhật khác. Thư Hân ngồi ghế sofa xem phim còn Tiểu Đường ngồi bên cạnh đọc đống tài liệu."Thư Hân. Đừng chuyển kênh nữa. Chán lắm sao?" Tiểu Đường tay lật trang, nhìn Thư Hân một cái rồi lại quay đi."Tiểu Đường. Chúng mình đi chơi được không? Chủ nhật nào cũng ở nhà chán chết." Thư Hân nắm tay Tiểu Đường làm nũng."Cô thường đi với bạn mà.""Hôm nay chị Joy có việc bận. Cô đi với tôi đi.""Vậy đống này thì sao đây." Tiểu Đường giơ tập giấy lên. Thư Hân cũng biết Tiểu Đường là người cuồng công việc. Cô làm miệt mài, buộc não mình phải tập chung vào một thứ gì đó để quên đi những ám ảnh mình đang phải trải qua. Nhưng không phải Tiểu Đường từng nói bên Thư Hân mọi thứ trở nên tốt đẹp hơn sao?"Thôi được rồi." Thư Hân ủ rũ. "Tôi đi một mình vậy." Thư Hân đứng lên đi về phòng, chán nản thay quần áo. Có lẽ vị trí của Thư Hân trong tim Tiểu Đường thật sự ít hơn những gì nàng tưởng tượng.Thư Hân đang thay quần áo thì cánh cửa phòng bật mở. Tiểu Đường đứng lặng người đưa mắt nhìn thân thể ngọc ngà, mặt có hơi đỏ. Thư Hân nhìn thấy vậy vội lấy váy che người rồi chạy nhanh vào phòng tắm. Cả căn phòng yên tĩnh chỉ nghe thấy đôi tim đập loạn nhịp.Ngu Thư Hân. Tại sao cô ấy không vào phòng đó thay mà thay luôn ở ngoài này. Nhỡ người khác nhìn thấy... À... mình nhìn thấy thì sao? Mà ... mình nhìn thấy thì sao? Người yêu mình, mình nhìn thấy thì có gì sai. Sao tự nhiên mình lại phải ngại. Triệu Tiểu Đường. Mày điên rồi.Tiểu Đường cô ấy tại sao lại vào phòng. Chẳng phải đang ngồi dưới phòng khách hay sao? Lại còn vào đúng lúc mình đang thay đồ. Đúng là xấu hổ chết mất. Ngu Thư Hân. Rõ ràng là có phòng tắm tại sao không vào trong này thay mà lại cởi ngay ngoài đấy để tên đó thừa dịp hưởng thụ. Không đúng. Cô ấy không có yêu, không có cảm xúc. Đúng. Không có gì hết. Cũng không phải lần đầu.Thư Hân đứng trong phòng thay đồ lâu đến mức Tiểu Đường đợi ở ngoài cảm tưởng như trời sắp lên đỉnh đến nơi mà nàng vẫn chưa chịu ló đầu ra."Ngu Thư Hân. Đừng nói cô ngủ luôn trong đó nhé!?""Không." Thư Hân mặc trên mình bộ váy trắng tinh khôi làm Tiểu Đường ngắm nhìn như quên thở. Tiểu Đường không xác định rõ cảm xúc bây giờ của mình là gì, cô chỉ biết một điều, chủ nhật hôm nay, cô muốn ở cạnh nàng."Ra rồi thì mình đi chơi.""Đi chơi? Cô chịu đi với tôi?""Ừ. Đi đến nơi nào cô muốn."