"Nhưng nó làm chúng tôi rất áp lực." Giám đốc bệnh viện đóng lại đưa cho Tiểu Đường. Ý từ chối hiện rõ. Tiểu Đường cũng biết điều này. Bản hợp đồng hoàn hảo, điều kiện đưa ra tốt đến mức không ai có thể từ chối. Tóm gọn lại bản hợp đồng này Tiểu Đường cũng không tìm ra khẽ hở. Nhưng chính cái điều kiện mời gọi kia khiến bệnh viện e sợ. Vì nếu bên phía bệnh viện có sai sót, việc đền bù thiệt hại quá lớn không thể gánh nổi.
"Tôi thấy nó rất tuyệt. Chúng tôi có thể đáp ứng nhu cầu của bệnh viện, thậm chí các ông muốn thêm cũng sẽ không phát sinh thêm bất kỳ chi phí nào." Tiểu Đường cố vờ đưa thuyết phục ông Smith, nhưng lời cô nói lại càng làm tăng áp lực mà bệnh viện phải nhận.
"Mức giá chúng tôi phải đền bù là quá lớn." Giám đốc bệnh viện nói thẳng vào vấn đề.
"Để tương xứng với những gì bên ông nhận được. Quy luật vay trả chẳng nhẽ ông không nắm rõ." Tiểu Đường dùng ngôn từ để ép người. Thư ký Đỗ ngồi bên cạnh cảm thấy ông Smith không muốn ký hợp đồng với bên mình càng nóng ruột.
"Mong ông xem xét lại lần nữa. Với điều kiện như này chắc chắn sẽ không có công ty thứ hai làm được." Thư ký Đỗ tiếp lời cho Tiểu Đường.
"Công ty tôi làm được." Thư Hân xen vào. Tiểu Đường nghe thấy nàng nói vậy thì trong lòng vui sướng, khoé miệng không tự nhiên có chút giật. "Điều kiện của công ty tôi đưa ra hợp lý. Đền bù cũng rất thoả đáng." Thư Hân mở bản hợp đồng đưa lại gần ông Smith.
"Trong lúc làm việc, tổn thất là sẽ có. Chúng tôi nhận đền bù như vậy đâu là lớn!" Tiểu Đường nói với Thư Hân. Cô muốn nàng sẽ phản ứng thế nào nếu cô thuyết phục ông Smith theo cách khác.
"Gây sức ép lên bệnh viện. Từ trên xuống dưới. Cuối cùng bệnh nhân là người phải gánh. Tôi không nghĩ đây là điều kiện có lợi cho cả hai bên." Thư Hân quyết đấu với Tiểu Đường tới cùng.
"Làm ăn thì phải có lãi. Chút sức ép nhỏ đó cả xã hội phải chịu không phải chỉ mình bệnh nhân." Tử Di nghe Tiểu Đường nói câu này cũng có lý. Thân là giám đốc bệnh viện lại không nhìn ra. Sống trong xã hội tư bản này lại không muốn bóc lột. Thật là nực cười!
"Quy tắc làm việc của bệnh viện tôi có lẽ là khác với công ty LK rồi. Hợp đồng tôi sẽ ký với giám đốc Ngu. Xin lỗi hai người. Coi như lần này chúng ta không có duyên hợp tác." Ông Smith nói xong thì kí vào hợp đồng của Thư Hân. Tiểu Đường nhìn nét bút dứt liền thở ra nhẹ nhõm. Thư ký Đỗ ngồi bên cạnh lại tưởng cô thất vọng vì ngày đầu đi làm không được suôn sẻ, lúc ra về còn cố gắng an ủi cô.
"Tổng giám đốc. Tôi mong cô không quá buồn. Tôi thấy hôm này cô làm rất tốt. Cô cố gắng nhiều rồi. Công ty còn rất nhiều hợp đồng khác. Bệnh viện này chỉ là một phần nhỏ thôi."
Tiểu Đường đương nhiên là hiểu ý của Tử Di. Cô cũng thuận nước đầy thuyền chưng vẻ mặt buồn thảm ra nói chuyện. "Hôm nay tôi không có tâm trạng về công ty. Cô về trước báo cáo lại. Mai tôi lên nói với Jame sau."
Thư ký Đỗ gật đầu rồi bắt taxi về công ty. Tiểu Đường tâm trạng hôm này hết sức vui vẻ, ra lấy xe rồi đợi Thư Hân ở cửa. Tiểu Đường ngồi đợi một lúc thì thấy Thư Hân bắt tay giám đốc bệnh viện ngoài cửa. Quả nhiên là buổi ký kết thuận lợi. Tiểu Đường đợi giám đốc kia đi khuất thì đi tới kéo Thư Hân về phía xe của mình.
"Này cô bỏ tôi ra. Cô lừa tôi thế còn chưa đủ à!" Thư Hân giật mạnh tay lại.
"Tôi đâu có lừa em gì?" Tiểu Đường chưng gương mặt vô tội nhìn Thư Hân.
"Tại sao cô là đại diện công ty LK mà lại đi làm hợp đồng cho tôi. Cô có cần giở trò bỉ ổi sau lưng như vậy không?"
"Tôi muốn giở trò thì đâu cần giúp em."
"Vậy tại sao lại giúp tôi. Bản hợp đồng của công ty cô rõ ràng là ký được nhưng cô lại không muốn ký. Hay cô coi thường tôi."
"Tôi đâu có. Bản hợp đồng ấy nếu tôi là giám đốc bệnh viện tôi cũng không ký. Hợp đồng này cũng không phải do tôi soạn để cướp bệnh viện về phía mình. Tôi hôm nay vừa đến nhận chức thì bị bắt đi ký hợp đồng này rồi!"
"Nực cười. Có ai tự tay phá hoại công ty của mình như cô không?"
"Tôi chưa nói với em tôi tới đây để chơi à?"
"Cô bảo cô đi công tác!"
"Ừ. Làm việc ở nhà em. Nhưng tôi sợ gia đình em chê tôi thất nghiệp nên mới làm ở LK. Tôi từ trước đến nay không có hứng làm việc!"
Tiểu Đường nói xong thì kéo Thư Hân vào xe. Có cãi nhau thì cũng phải tìm chỗ mát mà cãi nhau, đứng ngoài trời mùa hè nắng muốn ngất.
"Cô định làm gì?"
"Em làm việc xong rồi thì mình đi về. Để ăn mừng chuyện hôm nay em muốn ăn món gì. Tôi làm cho em ăn."
Thư Hân cảm thấy như thế này là không đúng. Theo lẽ thường nàng phải nổi cáu lên, tát Tiểu Đường một cái đau vì tội dám đâm sau lưng nàng rồi bỏ đi. Nhưng giờ Thư Hân lại đang ngồi trên xe cô trên đường trở về nhà và chuẩn bị được ăn bữa cơm gia đình. Thư Hân vẫn không hiểu rốt cuộc nàng đang muốn cái gì từ Tiểu Đường.
"Hân. Tôi hỏi em đấy. Hôm nay em thích ăn gì?"
"Steak!"
"Được. Tôi hầm bò cho em ăn. Đặc biệt hôm nay em được uống rượu để chúc mừng."
"Tôi có phải trẻ con đâu mà uống rượu cũng cần cô cho phép."
"Em chỉ được uống rượu trước mặt tôi thôi! Tránh trường hợp em say bị người ta làm hại. Tôi không cứu được em!"
Nhắc đến đây làm Thư Hân đỏ mặt. Trong tiềm thức của Thư Hân, chính Tiểu Đường là người đã thừa lúc nàng say mà hại đời nàng. Giờ còn dám ngồi ở đây vênh mặt nói lý.
"Cô thật không biết liêm sỉ." Thư Hân quay mặt ra ngoài không để Tiểu Đường nhìn thấy mặt mình đang nóng dần.
Tiểu Đường cũng vừa nhận ra lời mình vừa nói có chút không đúng. "Tôi nói vậy tránh trường hợp có người dám động vào người của tôi!"
"Ai là người của cô!"
"Thật tội nghiệp tôi mà. Đúng là mình tôi làm mình tôi chịu. Hôm đó em còn đòi nữa..." Thư Hân quay ra chặn miệng Tiểu Đường lại ngăn không cho cô nói mấy từ vô sỉ ấy. Nàng đêm đó uống say có nhớ gì đâu!
"Tập chung lái xe cho tôi!"
Tiểu Đường cười, hôn nhẹ vào lòng bàn tay nàng. Thư Hân giật tay lại, đánh nhẹ vào người cô một cái. "Cô đừng có lợi dụng!"
-----
Tối hôm đó nhờ Thư Hân mà cả nhà được ăn bò Úc hầm rượu vang do chính Tiểu Đường nấu. Độ vừa vặn mềm mỏng của miếng thịt sánh ngang với nhà hàng 5 sao.
"Tiểu Đường. Trình nấu ăn của con ngày càng cao tay. Giá như ngày nào con cũng ở đây nấu cho ta ăn thì tốt biết mấy."
Tiểu Đường chớp luôn cơ hội của mẹ Ngu nói thẳng luôn "Con sang đây công tác hơn 1 năm lại chưa kịp mua nhà. Nếu cô có thể cho con ở lại."
"Được chứ!"
"Không được!" Thư Hân chặn ngay lời mẹ Ngu. Bà đâu có biết là đang để trong nhà một con hổ đói có thể ăn thịt con cá nhỏ của bà bất cứ lúc nào. "Tiểu Đường. Cô có tự trọng một chút. Có thể mua nhà tại sao lại phải ăn nhờ ở đậu tại nhà tôi!"
"Em không thích sao?" Tiểu Đường quay sang nhìn Thư Hân. Thời gian cô bị đuổi sắp đến rồi.
"Nó không thích thì kệ nó. Đây là nhà của ta. Cháu thích thì cứ ở lại. Chỉ sợ cháu thấy không tiện thôi!" Mẹ Ngu liếc nhìn Thư Hân rồi quay sang cười với Tiểu Đường. Bà đã ưng ngay Tiểu Đường từ lúc đầu tiên gặp mặt rồi.
"Vậy để 1 năm tới đây cháu ở đây nấu cơm cho cô ăn!" Tiểu Đường vui vẻ nhận lời.
"Bố. Sao bố không nói gì vậy!" Thư Hân quay sang cầu cứu bố.
"Bố cũng thích Tiểu Đường ở đây. Trà còn bé pha ngon lắm!"
"Dạ cảm ơn chú." Tiểu Đường cúi đầu cảm ơn bố Ngu. Công mua chuộc của cô đã thành công một nửa, còn chị Chi Doanh nữa thôi.
Chi Doanh từ nãy chỉ tập chung vào ăn, trong đầu còn nghĩ về vụ án, đơn thuần không nghe mọi người nói chuyện.
"Chị. Đừng ăn nữa. Nói em nghe một câu có lý đi!" Thư Hân cầu mong chị gái yêu quý sẽ đứng về phía mình nhưng nàng chỉ nhận lại một cái gật đầu đồng ý cho Tiểu Đường ở đây. Thư Hân nhìn mà tức cầm ly rượu vang uống cạn. Cả buổi hôm đó tâm trạng vui cũng trở nên xấu, một mình nàng uống hết cả chai rượu.
Tiểu Đường nhìn Thư Hân uống như vậy không nghĩ nàng vừa được thả cửa đã uống không phanh. Nếu người bình thường nhìn vào lại tưởng nàng bị nghiện.
"Hân. Em đừng uống nữa. Em say rồi." Tiểu Đường lấy ly rượu để ra xa. Thư Hân với đòi lại "Cô đưa trả cho tôi. Cô đúng là đáng ghét mà!"
"Em say rồi để tôi đưa em lên phòng!" Tiểu Đường xin phép người lớn rồi bế bổng Thư Hân đi trong con mắt kinh ngạc của đôi vợ chồng già.
"Ông. Ông nghĩ thế nào về Tiểu Đường?"
"Tôi thấy nó khoẻ."
"Ông nghĩ sao nếu tôi để chúng nó yêu nhau?"
"Không phải bà ghét tôi vì hay ghép Thư Hân lung tung, sao giờ lại đến lượt bà rồi!"
"Ông có nhìn thấy ai mặt dày như Tiểu Đường chưa, dù bị con gái mình từ chối mấy chục lần?"
"Thiên Hòa!"
"Vậy ông có thấy ai dù bị mắng chửi vẫn nhẫn nhịn, tươi cười lấy lòng con gái mình chưa?"
"Có tôi từng làm thế với bà!"
"Ông có thấy con mình dù ngoài miệng phản kháng nhưng hành động lại thuận theo ý của Tiểu Đường. Ông thấy nó như vậy bao giờ chưa?"
"Cái này thì chưa!"
"Vậy thì nên tạo cơ hội cho hai đứa yêu nhau."
-----
"Ya Triệu Tiểu Đường. Cô bỏ tôi ra. Cô là cái gì mà thích tự hành động theo ý mình. Cô có để ý đến cảm giác của tôi không?"
"Tôi có chỗ nào làm em không thoải mái?" Tiểu Đường đặt Thư Hân xuống giường.
"Tại sao cô lại làm thế với tôi? Tại sao lại cướp đi lần đầu của tôi." Thư Hân nói lớn.
"Là em mời gọi tôi đấy chứ!" Tiểu Đường biết Thư Hân có nhớ gì đâu nên cô nói cái gì nàng cũng tin. Sau này cưới nàng về rồi sẽ giải thích cho nàng sau.
"Cô nói dối. Tôi mắc mớ gì mà phải quyến rũ cô!" Thư Hân nóng người đạp phăng cái chăn Tiểu Đường vừa mới đắp.
"Cái đó tôi không biết!" Tiểu Đường cảm thấy cãi nhau với người say là việc vô ích nhất mà cô từng làm.
"Cô là cái gì hả?" Thư Hân giường như không nghe thấy lời Tiểu Đường nói, miệng cứ không ngừng nói.
"Tại sao phải quan tâm tôi như thế. Cũng chẳng cần hỏi tôi có cần không. Tại sao cứ phải làm tôi hi vọng vào cái tình yêu chết tiệt của cô. Tôi nói rồi tôi không yêu cô. Đừng làm tôi rung động nữa. Triệu Tiểu Đường. Cô nghe thấy không? Triệu..."
Đôi môi của Thư Hân bị chặn lại. Cô không muốn nghe nữa vì đơn giản Tiểu Đường đã hiểu lòng Thư Hân rồi. Men rượu đầu môi Thư Hân cũng làm Tiểu Đường choáng váng. Thư Hân bị tấn công thì mím chặt môi, đẩy Tiểu Đường ra. Nhưng sức nàng có hạn, đầu óc lại không tình táo, đôi môi bị cô mút lấy, cơ thể bị kích thích nên thả lỏng. Tiểu Đường thừa thế tách môi Thư Hân tìm lấy vật ẩm nóng ở trong mà rượt đuổi. Thư Hân không biết bị gì cũng theo cô mà phối hợp. Hơi thở thoảng mùi cồn trở nên nặng trĩu và gấp gáp.
Tiểu Đường lúc này vẫn còn tỉnh táo và với tính cách bảo thủ của chế độ xưa cũ thì tuyệt đối sẽ không tiến thêm bước nữa, nhất là vào thời điểm nàng không tỉnh táo như lúc này. Tiểu Đường luyến tiếc rời đôi môi đỏ mọng đó, kéo chăn đắp cho Thư Hân. Lúc cô quay người đi thì bị Thư Hân giữ lại.
"Đừng đi. Ở lại với tôi có được không?" Thư Hân mở đôi mắt mơ hồ đọng nước nhìn cô. Nàng có cảm giác trống vắng mỗi khi phải nhìn thấy lưng Tiểu Đường bỏ đi. Tiểu Đường cũng không nghĩ nhiều quay lại vén chăn lên rồi nằm xuống, tay vòng ra sau vỗ vai nàng.
"Tôi không bỏ đi nữa. Em ngủ đi!"
"Lát nữa tôi ngủ thì hãy về phòng." Giọng Thư Hân nhỏ dần. Hương thơm thanh mát trên người cô nàng vẫn nhớ từ lần ngủ chung đó. Nàng bây giờ chỉ muốn được hưởng thụ cảm giác ấy một lần nữa, cảm giác an toàn khi được nằm trong lòng cô, được cô vỗ về che chở. Rất nhanh sau đó Tiểu Đường cũng chìm vào giấc ngủ say.