(Edit)(Phiên ngoại Thương Ẩn) Mãnh Kỳ Kỳ
Chương 1: Cảnh sát nhỏ bị sa thải
Vào một ngày đẹp trời, ánh mặt trời chói chang.Hiếm khi có được một buổi trời đẹp, Dương Mãnh vui vẻ đi tuần tra. Lúc đi ngang qua trạm vé xổ số, cậu theo thói quen dừng xe lại ở bên đường, mua hai tờ báo XX ( mình không dịch nổi), tờ thứ nhất mất 1X tiền, tờ thứ hai mất tận 5X tiền ( mình cũng không dịch nổi đoạn này L) . Nhờ tài ăn nói trời sinh của cậu, cậu đã giảm được 0.5X tiền. Vì chuyện đó, cậu thực vui, tiếp tục tung tăng về xe đi tuần tiếp J ( cưng quá!!)." Hôm nay là một ngày lành, mong mọi truyện đều tốt đẹp, mong ngày mai mọi thứ cũng thuận lợi như vậy.." Dương Mãnh vừa đi vừa cười từ trạm xổ số đi đến xe, hít sâu không khí trong lành, tâm tình cậu giờ cực kỳ thoải mái.Từ lúc cậu vượt qua đoạn thời gian khó khăn năm đó, Dương Mãnh đã không còn đen đủi trong cuộc sống nữa. Đầu tiên là ở hôc lễ của Bạch Lạc Nhân nhặt được 5 vạn yên tiền dịch vụ(?), tiền thưởng tháng vừa rồi nhận được toàn bộ mà không bị trừ tí gì, giờ lương cậu đã được đến 500 vạn đồng.. Ngay cả khi cậu ăn bánh rán đều có thể nhận được bánh hai nhân- ngon chết người luôn!Cứ nghĩ đến những vận may có thể sắp tới của mình, Dương Mãnh lại không kìm được vui vẻ trong lòng, vừa ngân nga vừa mở cửa xe." Cứu mạng với!!! Có người cưỡng hiếp tôi!!!" ( dự là sau khi thấy bé Mãnh là bỏ bà quay sang sàm sỡ bé liền :v)Nghe được tiếng kêu hoảng sợ của người phụ nữ, Dương Mãnh lập tức căng thẳng, nhanh chóng hướng theo tiếng kêu mà chạy tới. Chạy đến khúc cua, nhìn thấy một nam một nữ đang nằm trên mặt đất, quần áo người phụ nữ đều bị xé rách một lỗ lớn. Xung quanh có bảy tám người, nhưng không ai tiến lên giúp đỡ.Dương Mãnh tức giận hét lớn vọt tới( Mãnh siêu nhân :v)Đám người xung quanh liền lập tức tản ra ngay khi thấy cảnh sát đến. Mắt cậu nhìn đến người phụ nữ kia trang phục đều bị kéo rách, Dương Mãnh lập tức cầm côn cảnh sát, đi tới chỗ tên lưu manh mà quyết chiến một trận." Tên yêu râu xanh kia! Mau buông tay cho ta!!" Dương Mãnh lấy hết khí thế quát.Tên đàn ông kia cơ bản chả thèm đển Dưỡng Mãnh vào trong mắt, kiểu gì cậu cũng không thể giết hắn, còn chính nghĩa hay không, có liên quan gì tới hắn? Dương Mãnh thấy hắn không thèm nhìn cậu lấy một cái, cậu hung hăng đi tới quật cho hắn một gậy, tuy nhìn cậu gầy, yếu ớt, nhưng do nhiều ngày tham gia huấn luyện nên tay cậu đánh xuống đảm bảo là rất đau.Một cú đánh này thành công khiến tên lưu manh dừng lại, hắn nhẩy bật dậy :" Ta F*ck con mẹ ngươi! Ngươi dám đánh ta? Ngươi dám đánh ta!!!!!" Hắn tóm cổ áo Dương Mãnh hét lớn.Dương Mãnh không cam lòng yếu thế, hét lên giận dữ: " Đánh ngươi thì sao? Đánh thế là nhẹ! Đi, theo ta một chuyến đi về đồn công an!!" Tên lưu manh đương nhiên không theo, Dương Mãnh cũng không kém mà tóm chặt hắn. Vì vậy hai người bắt đầu vật lộn.Bên cạnh, người phụ nữ từ từ đứng dậy, chỉnh sửa y phục, vội vàng cảm ơn :" Cảm tạ đồng chí cảnh sát, ngài nhất định pải bắt hắn lại, hắn đã khi dễ tôi không chỉ một hai lần đâu."Dương Mãnh nghe xong càng tức giận, tay đánh cũng mạnh hơn, nắm tay cậu tuy nhỏ, nhiều lần cảm tưởng như muốn nứt ra. Tên lưu manh này lại cao to lực lưỡng, Dương Mãnh lại càng khó có thể chiếm được lợi thế. Câu nhận sơ hở của hắn liền gật chân, nhanh chóng chớp thời cơ đãnh ngã hắn." Á!!..Ặc!!" Dương Mãnh đãnh hắn ngã thẳng xuống đất.Nhanh lẹ tay, cậu ming chóng còng tay tên lưu manh lại, dưới vô số con mắt khâm phục của người qua đường, giải tên lưu manh lên xe." Ngài cảnh sát, tôi có thể không đi đến đồn công an được không?"- Người phụ nữ lưỡng lự hỏi.Dương Mãnh do dự một chút, mở miệng: " Mời cô đi với tôi một chuyến, đến khai báo!"." Tôi sợ mất mặt lắm, cậu xem quần áo tôi!"- Người phụ nữ thút thít.Dương Mãnh nghe thế liền bảo đảm với cô: " Yêu tâm thưa co, tôi sẽ đưa cô đến trong phòng không ai nhìn thấy, đảm bảo là bảo mật danh tính của cô."" Tôi trước tiên về nhà thay quần áo trước, tí nữa sẽ quay lại đồn công an" Người phụ nữ nói khẩn trường rồi chạy đi.Dương Mãnh vộn định xuống xe kiên quyết mời người phụ nữ về đồn, nhưng khi nhìn kĩ quần áo trên người cô thì lại do dự. Câu quay lại cái xe, mở máy lái về đồn công an." Chu tử, Hôm nay côi bắt được một người nè!!".Dương Mãnh đi tuần tra lại có thể bắt được một tên lưu manh về đồn?? Lập tức tin hot này được truyền khắp đồn công an. Khắp nơi ai ai cũng hô to trong lòng không thể tin được. Bình thường cậu đi tuần về toanh bị người bắt nạt, mặt mũi bầm dập. Hôm nay lại có thể bắt được một người, hơn lại lực lưỡng cao to, thất là một tin tức mới mẻ!!!" Cướp giật trên đường à?" - Chu tử hỏi.Dương Mãnh vừa uống nước vừa nói: "tên lưu manh đùa giớn phụ nữ trên đường"." Cú này to nha".Chu tử tiêu sái đạp cậu một cước, chêu cậu một hai câu, tóm một cậu cảnh sát khác vô phòng thẩm vấn.Dương Mãnh thảnh thơi uống trà ở bên ngoài, cả người thả lỏng đến từng lỗ chân lông, cực kì thoải mái. Không riêng chỉ vi mình bắt được mội mối nguy hiểm cho xã hội, hơn thế nữa, đây chính là cơ hôi để cậu có thể khẳng định mình. Dương Mãnh tự sướng ngồi ở phòng trà, trong miệng huýt sáo theo tiếng gió thổi.Buổi tối tan làm không lâu, cậu vừa muốn về, chợt có một đoàn xè cao cấp nhỏ dừng ở cửa đồn công an, Dương Mãnh tò mò nhìn ra ngoài.Một người phụ nữ, đằng sau cô ta có đến 7,8 tên đàng ông cường tráng, biểu tình xơ xác tiêu điều đi vào trong. Dương Mãnh nhận ra đây chẳng phải là người phụ nữ bị tên lưu manh kia khi giỡn sao, Chỉ là không nghĩ tơi, cách đi đến này, thật sự có chút..." Thưa cô.." Dương Mãnh nhanh chóng bước đến cản người phụ nữ này lại, " đồn công an không pahir là nơi để các người nháo! Các người với hắn có thù, cũng đã có đồn công an xử lý!".Không nghĩ tới, người phụ nữ vữa này còn nói cảm ơn cậu, nay vừa nhìn thấy cậu , đã thay đổi gương mặt, chỉ vào cậu mà nói với mấy tên đấng sau: " Chính là hắn đó, hắn chính là tên đã khi dễ ta còn bắt đi chồng ta, các ngươi ở đồn cảnh sát nhỉ? Đường đường là pháp luật, vậy mà cảnh sát các người lại lưu manh hạ lưu ! Nhanh lên, đánh tập củng này!"Dương Mãnh bối rối " Các ngươi muốn làm gì? Này, ta nói, không phải người vừa mới.."" Ta mới cái gì a?" Bà ta chỉ thẳng vào mặt cậu lớn tiếng quát " Đồ lưu manh! Chỉ bằng người cũng đòi làm cảnh sát!? Thưa dịp tuần tra liền sàm sỡ phụ nữ, ngươi có còn hay không chút đạo đức? Hay người không muốn cho dân chúng chúng ta sống?""..."Trận tranh cãi này kéo dài tới tận chín rưỡi tối, Dương Mãnh mới được đi về nhà.Sáng sớm hôm sau, Dương Mãnh bị sở trưởng gọi vào phòng làm việc." Sở trưởng, bà ta căn bản là muốn kiếm truyện, chẳng lẽ ta là người như vậy sao? Tuy răng ta nhìn nhỏ, không có cao to, nhưng cũng không thấp kém đến mức chiếm tiện nghi của phụ nữ a? Ngài xem xem..."" Được rồi". Sở trưởng sắc mặt hòa nhã " Ta tin tưởng người không phải người như thế."Dương Mãnh lập tức thở dài một hơi. ( Khổ thân bé cưng L)" Chỉ cần ngài tin tưởng ta là được"Sở trưởng liếc nhìn Dương Mãnh, trầm giọng tiếp: " Thế nhưng việc này tổn hại đến danh tiếng của đồng công an chúng ta, việc này không thể tự niên mà có. Hơn nữa bà ta không thể tự nhiên tìm đến người gây phiền phức, khắng định trước đây ngươi đã chọc người ta."Dương Mãnh lập tức kêu oan: " Ta không hề biết bà ta, thưa ngài!"." Như vậy, ngồi xuống đi..." Sở trưởng dùng lại một chút, " Cậu hạy nghe tôi nói hết đã, đối phương cũng không phải người hiền lành gì, tôi hôm qua đã tuyên bố là ngày nào cậu còn ở dây, bọn học sẽ lại đến đây mỗi ngày. Tôi cũng chỉ là một sở trưởng nhỏ bé, nhịn người hơn nửa đời, ngươi nghe ta nói, con ddowngf người còn rộng mở, sau này nỗ lực còn có thể phát triển tốt hơn. Nói thật, cả đời ở đây có khi cũng chả làm được gì". Dương Mãnh vốn đang tức giận hừng hực, nháy mắt lạnh thấu xương. Hết chương 1 rồi. Dài quá hà. Chương hai Vưu Kỳ xuất hiện rồi nha~~