[Edit](Hi Trừng) Thúc phụ, xin người đừng phạt huynh tẩu ta chép gia quy

07



Cuối cùng vẫn là Giang Trừng giải cứu Tiểu Vong Cơ đáng thương khỏi sự chèn ép của huynh trưởng.

“Được rồi, làm gì làm khó một đứa nhỏ a.” Giang Trừng cười khẽ, lui khỏi Lam Hi Thần đang nghiêm mặt lại càng đen hơn, ôm lấy uỷ uỷ khuất khuất Tiểu Vong Cơ.

“Vong Cơ, Vãn Ngâm ca ca dẫn ngươi đi ăn sơn kê ~”

Chị dâu, ngươi đừng nói nữa, Tiểu Vong Cơ lần đầu tiên không có vì được chị dâu ôm vào ngực mà thẹn thùng cùng với kiêu ngạo cùng với cảm giác tự hào, ngươi không nhìn thấy mặt ca ta đều đen thui à….

Thúc tẩu hai người vui sướng đi ăn sơn kê, Lam Tông chủ không vui vẻ vẫn còn đứng phía sau núi.

Có biện pháp gì có thể khiến cho quan hệ của Vãn Ngâm nhà y cùng đệ đệ cấp tốc khôi phục về băng điểm?! Lam Hi Thần trầm tư suy nghĩ.

“Được rồi, thật sự giấm như vậy a….” Giang Trừng đã xé cho Tiểu Vong Cơ một cái đùi gà, phát hiện Lam Hi Thần vẫn còn đứng tại chỗ, liền để Tiểu Vong Cơ tự mình ăn trước, ngoan ngoãn không được chạy loạn.

Tiểu Vong Cơ dính chị dâu tuy rằng vần có chút mơ hồ không rõ, nhưng tại “vấn đề sinh tử” chuyện lớn vẫn là nhìn rất rõ ràng, nhanh nhanh vỗ ngực một cái để Giang Trừng đi, tán thành hai tay cùng ủng hộ Giang Trừng hành động, cũng hi vọng chị dâu có thể trước mặt ca ca thay mình “nói ngọt” vài câu.

Giang Trừng nhìn Tiểu Vong Cơ vỗ ngực in lên y phục trắng như tuyết của mình một cái dấu tay, quyết định vẫn là không nhắc nhở hắn trước, bước nhanh đi đến bên người Lam Hi Thần.

“Vãn Ngâm cùng Vong Cơ tốt như vậy, Hoán thực sự là ‘cao hứng’ vô cùng.” Lam Hi Thần cắn răng nhấn trọng âm.

“Hắn là đệ đệ ngươi….” Giang Trừng không biết có nên cười hay không, đưa tay móc lấy ngón tay Lam Hi Thần.

“Ta là đạo lữ ngươi….” Lam Hi Thần một mặt u oán, nhìn thẳng vào Giang Trừng.

“Được rồi ngươi đó, đừng mượn đề tài để nói chuyện của mình nữa….” Giang Trừng không nhịn được cười, quay đầu nhìn Tiểu Vong Cơ đang vùi đầu ăn đùi gà, cấp tốc ở trên mặt Lam Hi Thần ‘chóc’ một cái.

“Được rồi, đi thôi….” Trên mặt Giang Trừng hiện lên màu đỏ nhàn nhạt, nhìn càng mê người.

“Buổi tối lại trừng phạt Vãn Ngâm….” Lam Hi Thần bị Giang Trừng câu dẫn, lại cố kỵ đệ đệ cách đó không xa, chỉ có thể oán hận nói.

“Theo quân xử trí….”

“Tông chủ! Bên ngoài….” Quản sự hiển nhiên là tới không phải lúc, luôn luôn làm người như gió xuân chủ mẫu Liên Hoa Ổ Lam Hi Thần lập tức đen mặt.

Giang Trừng người thường đen mặt lúc này lại không đen, vẻ mặt ôn hoà nói.

“Làm sao vậy?” Giang Trừng hỏi.

Quản sự cẩn thận  nhìn sắc mặt chủ mẫu một chút, lúc này mới cả gan nói: “Có người đến đòi nợ….”

Liên Hoa Ổ làm sao lại có nợ? Từ khi Giang Trừng giỏi về kinh thương tiếp nhận Vân Mộng Giang thị, Vân Mộng Giang thị luôn luôn là ông chủ lớn cho người vay.

“Huynh trưởng, có phải là Vong Cơ ăn quá nhiều, ăn làm Vãn Ngâm ca ca nghèo?” Tiểu Vong Cơ cảm thấy sự tình rất nghiêm trọng, nhanh chạy đến bên người ca ca nhỏ giọng hỏi.

“Phải.” Lam Hi Thần đang ngọt ngào với Giang Trừng bị người đến cắt ngang, gặp lại cái “thân đệ đệ” vẫn “cướp đi” đạo lữ của mình, trực tiếp quyết định bắt nạt một hồi.

“Vậy làm sao bây giờ? Chúng ta đền cho Vãn Ngâm ca ca đi….” Tiểu Vong Cơ nhận được đáp án khẳng định nước mắt đều rơi xuống, “Vong Cơ không cần y phục mới, cũng không cần ăn ngon, Vong Cơ sau này đều nghe ca ca…”

“Vậy cũng không đền nổi.” Lam Hi Thần lãnh khốc nói.

“Ô ô ô…Vãn Ngâm ca ca, đều là lỗi của Vong Cơ, ngươi đem Vong Cơ bán đổi tiền đi….Vong Cơ làm người làm cho Vãn Ngâm ca ca, cả đời làm trâu làm ngựa cho Vãn Ngâm ca ca….”

“Ngươi vẫn là nằm mơ đi!” Lam Hi Thần vừa nghe tiểu tử này còn muốn vu vạ bên người Giang Trừng cả đời, liền căm tức.

“….Hai ngươi đủ rồi đó.” Giang Trừng nhất tâm nhị dụng, một bên nghe quản sự một bên nghe hai huynh đệ nói chuyện, cảm giác tóc mình lại muốn cách mình mà đi rồi.

“Vong Cơ, đừng nghe ca ngươi nói mò,” Giang Trừng ngồi xổm xuống lau nước mắt cho Tiểu Vong Cơ, “Không phải do Tiểu Vong Cơ, Vãn Ngâm ca ca còn có rất nhiều tiền.”

“Nhưng mà…. Vãn Ngâm ca ca mắc nợ rồi….” Tiểu Vong Cơ thút thít nấc một cái.

“Không có, là quản sự thúc thúc nhìn lầm.” Giang Trừng xoa nắn gương mặt nhỏ Tiểu Vong Cơ.

Quản sự:….Đúng đúng đúng, là ta nhìn lầm, Tông chủ, Tử Điện không có mắt a, ngài nhanh thu lại!

“Có thật không….” Tiểu Vong Cơ hỏi.

“Thật chứ, Vãn Ngâm ca ca không phải đã nói với Vong Cơ rồi sao, buổi tối còn muốn mang Vong Cơ đi chợ đêm mua đồ chơi với món ngon mà! Vong Cơ không phải là muốn đường nhân cùng thỏ tre nhỏ sao?” Giang Trừng dụ dỗ nói, vuốt vuốt cái mũi nhỏ của hắn.

Tiểu Vong Cơ nín khóc mỉm cười: “Ưm!”

“Vãn Ngâm!” Nghe được Giang Trừng đến thời gian buổi tối cũng phải chia cho đệ đệ, bể giấm Lam Tông chủ lập tức nổi sóng.

“Cùng đi mà….” Giang Trừng dỗ nhỏ lại dỗ lớn.

“Hoán ca ca… thông cảm Vãn Ngâm nhất, có đúng hay không?” Giang Trừng ở bên tai Lam Hi Thần nhẹ giọng làm nũng.

Lam Hi Thần hiếm thấy ngạo kiều một hồi, giọng mũi “Ừm” một tiếng trả lời.

Giải quyết “nội ưu”, Giang Trừng lại đi xử lý “ngoại hoạ”.

“Ai tới đòi nợ?” Giang Trừng hỏi.

“Chuyện này….” Quản sự do dự.

“Nói là được.” Giang Trừng nói.

“Quán bánh rán Lý đại nương ở Thải Y trấn, Trương đại gia bán đồ chơi hài tử, Vương Tam nặn đường nhân, còn có Tôn chưởng quỹ Lâu Ngoại Lâu….Còn phố mỹ thực Vân Mộng bán thịt nướng Hồ lão bản, Triệu đại nương một quả dưa hấu, Trần đại gia nhà có tiểu tôn tử bán bánh ngọt….” Quản sự bất đắc dĩ báo ra.

“….Nguỵ Vô Tiện tên kia cư nhiên từ Cô Tô ăn về Vân Mộng rồi hả?” Giang Trừng lườm một cái.

“Bọn họ nói, Nguỵ công tử bảo ghi vào nợ của Giang tông chủ.” Quản sự vì Nguỵ Vô Tiện mặc niệm ba giây.

“Được đó, Nguỵ Vô Tiện chọc ra lửa, còn không làm mà muốn có ăn a?” Giang Trừng câu ra một nụ cười kinh khủng, Tử Điện lẹt xẹt vang vọng, “Được, vậy thì ở lại mà làm việc đi…”

Tiểu Vong Cơ lạnh run chạy vội nhào vào lồng ngực ca ca, ở trong mắt hắn, thời khắc này, ca hắn so với chị dâu xinh đẹp khủng bố hiền lành hơn nhiều.

Có điều nha, A Tiện ca ca sắp tới, Vong Cơ còn để phần A Tiện ca ca sơn kê đó…

Mà giờ khắc này Lam Hi Thần được Tiểu Vong Cơ ỷ lại trong ngực đang cảm động thì ra trong lòng đệ đệ vẫn là có y, nếu như y có thể đem con mắt từ trên người đạo lữ dù tức giận đều có mị lực như vậy rút ra một giây đi đọc một chút đệ đệ mình đang suy nghĩ gì, đối với Tiểu Vong Cơ mà nói, ấm áp nhất nơi này có lẽ chính là quản sự rồi.

-----------------Tiểu kịch trường---------------

01

Quản sự: Ta quá khó khăn!

02

Lam Hi Thần: Vong Cơ ngươi nhìn một chút ngươi làm ra chuyện gì đây…

03

Giang Trừng: Quá tốt rồi, tiền vài bữa cơm liền có thể tuỳ ý nghiền ép sức lao động rồi!

04

Nguỵ Vô Tiện: Hắt xì! Nhất định là Nhị ca ca nhớ ta rồi! Ta ăn thêm chút nữa liền đi tìm hắn!

Chương trước Chương tiếp
Loading...