[Edit][Hi Trừng] Huynh trưởng, không nên tranh giành mẫu thân với A Trạm

14




Cổ nhân từ xưa đã có câu cửa miệng trên đời có bốn chuyện may mắn: Cửu hạn phùng cam vũ, Tha hương ngộ cố tri, Động phòng hoa chúc dạ, Kim bảng quải danh thì.*

*Là một bài thơ trong Thần đồng thi của Uông Thù đời Bắc Tống. Có nghĩa là: Nắng hạn gặp mưa rào, xa quê gặp bạn cũ, đêm động phòng hoa chúc, đề tên lên bảng vàng.

Đối với người tu tiên bọn họ, lại là tông chủ một gia, những điều kia chưa chắc khiến lòng người lay động, thế nhưng  đêm động phòng hoa chúc này, e rằng không có người nào là ngoại lệ. Đặc biệt là đối với nam nhân độc thân hơn ba mươi năm lại càng như sói như hổ .

Giang Trừng trơ mắt nhìn bầu trời dần sáng mới rốt cuộc có thể nhắm mắt ngủ thiếp đi, ngay cả khi Lam Hi Thần đưa mình đi tẩy rửa cũng chỉ khẽ nâng mắt miệng mắng một tiếng vô lại rồi mặc cho y làm, lần nữa mở mắt thì đã là chạng vạng. Nhìn bạch y nhân đẩy cửa bước vào, mắng một câu 'Cầm thú đội lốt', đáp lại đương nhiên là Lam đại tông chủ nở nụ cười lấy lòng.

 Mọi chuyện đều tiến hành đâu vào đấy, nếu có thể quên đi giọng nói ai oán trong phòng Giang đại tông chủ mỗi đêm thì càng tốt, Lam đại tông chủ ăn vạ trong phòng Giang tông chủ cản cũng không cản được. Có điều ba ngày sau, Giang tông chủ vì suy nghĩ cho cái eo già của mình, liền một cước đá Lam tông chủ ra khỏi Liên Hoa Ổ.

Lam Hi Thần một bên ngự kiếm về Vân Thâm Bất Tri Xứ một bên thở dài: Da mặt đạo lữ quá mỏng, làm lỡ mất quá nhiều phúc lợi.

Hoài Tử đan vốn dĩ chỉ tồn tại trong sách cổ, nhiều lắm cũng chỉ có những lời truyền miệng, Lam Hi Thần vẫn chưa có quá nhiều hiểu biết về loại dược này. Ba ngày trước tuy Lam Vong Cơ đã tìm đọc nhiều điển tịch của Lam thị, đáp án chỉ là 'không có hại', thế nhưng Lam Hi Thần vẫn muốn tự mình xem qua một chút, chỉ là không ngờ vừa bước vào Tàng Thư Các đã thấy Lam Vong Cơ múa bút thành văn, khác biệt hoàn toàn so với Ngụy Vô Tiện nửa nằm nửa ngồi bên cạnh. Thấy một xấp giấy trong tay Lam Vong Cơ, Lam Hi Thần tính thử e là đã chép hơn trăm bản gia quy.

"Vong Cơ đây là vì sao?"

"Lam đại ca người đừng hỏi, còn không phải là vì Giang Trừng, Lam Trạm còn phải chép một trăm lần gia quy nữa đấy."

Việc này quả thật có liên quan đến Giang Trừng, ngày trước bọn họ tách ra ở Thanh Hà, không ngờ vừa về Vân Thâm Bất Tri Xứ liền thấy Lam Khải Nhân tìm kiếm chân dung của các nữ tu để sắp xếp cho Lam Hi Thần. Lam Vong Cơ ban đầu không quá để ý, nhưng thấy mấy bức họa nối nhau không dứt, mắt thấy sắp có thể xếp thành một tòa núi nhỏ cuối cùng vẫn là không thể ngồi yên nữa, chưa đợi được Lam Hi Thần trở về, Lam Vong Cơ đã nói chuyện với Lam Khải Nhân, nói huynh trưởng y đã có người tâm duyệt, cũng đã có tiếp xúc da thịt.

Tuy rằng Lam Khải Nhân nghe thấy Lam Hi Thần chưa thành thân đã ở cùng người ta chính là làm trái phép tắc, thế nhưng đối với lão nhân gia đang lo lắng đại sự cho cháu mình suy cho cùng cũng khiến lão yên tâm nhẹ đầu, chỉ là nếu lúc ấy Lam Vong Cơ không nói câu tiếp theo "Là Vân Mộng Giang tông chủ", lão không chắc còn có thể sống thêm mấy năm.

Lam Khải Nhân có cảm giác e là mình với hai cháu trai có thù oán, bằng không tại sao chính hắn đoạn tụ lại nói thẳng thắng khí thế hùng hồn như vậy, huynh trưởng hắn đoạn tụ hắn cũng có thể nói với ngôn từ ngay thẳng như thế? Đoạn tình cảm đoạn tụ này xem ra chính là niềm tự hào của hai đứa cháu này?

Lam Khải Nhân lúc này càng nhìn Lam Vong Cơ càng tức giận, tính toán thử tức giận với chuyện Lam Hi Thần là đoạn tụ có một nửa phần trực tiếp đẩy qua Lam Vong Cơ, ai bảo hắn dẫn đầu chứ?

Càng khiến Lam Khải Nhân tức giận hơn là, lão chuẩn bị đến Liên Hoa Ổ đón cháu lớn đang 'vui đến quên cả trời đất' kia về thì Lam Vong Cơ trực tiếp chặn trước mặt lão. Lam Khải Nhân nhìn khuôn mặt lạnh lùng này, nhị điệt tử* một lời cũng không nói, lập tức cảm thấy hơn ba mươi năm giáo dưỡng của hắn đều bị chó gặm.

*điệt tử: cháu trai

Lam Khải Nhân luôn đặt giáo dục lên hàng đầu đương nhiên sẽ không quay qua Lam Vong Cơ mà chửi ầm lên, cũng không làm ra hành động xô xát, chỉ có thể né qua đổi hướng đi, không ngờ lão vừa né qua liền bị Lam Vong Cơ cản lại, lại né qua lại bị cản, Lam Khải Nhân tức giận muốn kính mời tổ tiên liền nghe thấy Lam Vong Cơ lại nói một câu: "Huynh tẩu có thể sinh hài tử."

Lam Khải Nhân còn chưa kịp giải nghĩa, Ngụy Vô Tiện vừa nghe liền chạy tới nói rõ nguyên do, sắc mặt Lam Khải Nhân lúc này mới dịu đi một chút, thế nhưng nhìn khuôn mặt của nhị điệt tử hỏa khí vừa giảm lại bốc lên. Trước đây chỉ cảm thấy Lam Vong Cơ không thích nói chuyện, không ngờ hiện tại ngay cả một câu nói cũng không nói rõ ràng, Lam Khải Nhân tức giận bỏ lại 'Chép phạt hai trăm lần gia quy' liền đi, sau đó thì có cảnh tượng vừa rồi ở Tàng Thư Các.

Lam Hi Thần dở khóc dở cười, chỉ có mình hiểu rõ đệ đệ, việc hắn nói đỡ cho huynh trưởng và Giang Trừng trước mặt thúc phụ liền đã nói rõ Lam Vong Cơ thật sự rất coi trọng bọn họ, chỉ là đệ đệ luôn nói không quá ba câu, không làm cho thúc phụ tức chết đã là cảm ơn trời đất. Có điều đệ đệ mình thật là tốt bụng, đống gia quy còn lại cũng chỉ còn nước bị vứt bỏ.

Đương nhiên, Lam Hi Thần sẽ không thừa nhận trước mặt đệ đệ đâu, kỳ thực y chỉ bởi vì không có Giang Trừng bên cạnh nên mới buồn chán muốn tìm chuyện để làm...

 Chuyện kế tiếp càng thuận lợi, Lam Khải Nhân sau khi gặp Giang Trừng liền định ngày thành hôn cho bọn họ, cho đến khi Lam Hi Thần với Giang Trừng bước ra Lam lão tiên sinh vẫn nghĩ đây là mộng, Giang Trừng vốn chỉ định tới bái kiến lão tiên sinh, không ngờ lại tự đem mình đi 'bán'?

Giang Trừng quay qua nhìn Lam Hi Thần bên cạnh cười ngây ngốc nhưng vẫn đẹp đẽ đến ngạt thở, muốn mở lời bàn bạc nhưng làm thế nào cũng không nói ra được, Giang đại tông chủ biểu thị nhất định phải làm một phu quân tốt, thê tử xinh đẹp dù muốn mặt trăng trên trời cũng phải hái xuống, huống chi chỉ là một bữa tiệc cưới nhỏ? Làm!

Chỉ có điều ngày thành hôn cuối cùng phải dời lại sau đó nhiều tháng, chẳng ai nghĩ tới trước ngày thành hôn một tháng, Kim Lăng với Ngụy Vô Tiện lần lượt được chẩn ra đã mang thai, Ngụy Vô Tiện chính là an tâm dưỡng thai, thế nhưng Kim Lăng là tông chủ Kim thị, mang thai đã đủ làm người khác chú ý, vậy mà còn trước khi thành hôn. Lần này Giang Trừng vô cùng lo lắng chỉ có thể dời hôn lễ của mình lại, gấp rút tổ chức hôn lễ cho Lam Tư Truy gả vào Kim Lân Đài, bảo đảm không có sơ hở nào.

Chờ chuyện của Kim Lăng xong xuôi mới đến phiên hai nhà Giang Lam, kết quả lại bị một trận nôn mửa của Giang Trừng làm náo loạn, Giang đại tông chủ nằm trên giường chịu đựng từng trận nôn nghén, nhìn Trạch Vu Quân trong phòng mỗi khắc đều liên tục chăm sóc mình liền thấy hổ thẹn: Một chút tâm nguyện nhỏ muốn thành thân của 'thê tử', người làm 'phu quân' như hắn cũng không thể hoàn thành, còn khiến 'thê tử' mệt nhọc trước sau bận bịu chăm sóc hắn, thực sự không nên.

Có điều không giống nhau: Chưa đợi Giang đại tông chủ nghĩ tiếp lại bị một trận buồn nôn dâng lên dằn vặt làm cho hắn muốn nghĩ cũng không nghĩ được nữa.

Lam đại tông chủ không biết suy nghĩ trong lòng 'thê tử', đương nhiên, cho dù biết rồi thì đối với trình độ sủng nịch của Lam tông chủ cũng chỉ có thể thuận theo ái nhân mạnh miệng nhẹ dạ, Lam tông chủ biểu thị người có tính mạnh miệng thì sao? Vãn Ngâm muốn liền cứ tùy tiện nói, ban đêm quyền chủ động trong tay mình là được~

Giang Trừng xoa cái bụng năm tháng tuổi của mình nhìn Kim Lăng với Ngụy Vô Tiện ăn vạ ở Liên Hoa Ổ không đi, còn có Lam Vong Cơ và Lam Tư Truy đi theo chăm sóc thai phu, Giang Trừng nhiều lần tự nhủ với bản thân 'bọn họ mang thai không thể đánh không thể đánh' mới kiềm lại kích động ném bọn họ đi. Thế nhưng nhìn bụng mình rõ ràng mới năm tháng lại không hề nhỏ hơn so với Ngụy Vô Tiện và Kim Lăng mang thai bảy tháng thì có chút nghi hoặc, lúc này mới biết trong bụng mình đây chính là song thai.

Đến tận khi chứng kiến Kim Lăng và Ngụy Vô Tiện trước ngày sinh vài hôm vẫn còn tung tăng đi lại, trong khi bản thân thì chỉ có thể nằm yên trên giường nhỏ Giang Trừng không khỏi tức giận bất bình.

Ngụy Vô Tiện với Kim Lăng sau khi sinh ra hai thằng nhóc con ăn nhờ ở đậu hơn một tháng, Giang Trừng cũng thuận sinh lợi sinh ra một đôi trai gái. Hai đứa bé vô cùng giống nhau, đôi mắt càng giống Giang Trừng, Lam Hương Nhi lại là nữ nhi duy nhất của ba nhà Giang Kim Lam đương nhiên càng được sủng ái, nhũ danh Hương Nhi này vừa nghe liền biết chính là kiệt tác của Giang đại tông chủ, mặc dù người khác có ý kiến nhưng Giang đại tông chủ biểu thị đại danh và tự của khuê nữ nhà mình đều nhường cho người khác đặt, chẳng lẽ đến cả nhũ danh hắn cũng không thể định? Mọi người cũng chỉ có thể đồng loạt im lặng.

Là đại tiểu thư duy nhất của ba nhà, Lam Hương Nhi cư nhiên nhận hết sự nuông chiều của ba nhà Giang Kim Lam, cho dù là bảng xếp hạng thế gia đời trước hay đời sau, hay cho dù là bảng xếp hạng thế gia đời kế tiếp, mấy đời nhân vật như thần tiên trên bảng xếp hạng đây mỗi ngày đều chạy theo nàng, chỉ lo nàng vấp ngã, lớn một chút lại sợ nàng gặp phải kẻ xấu, vậy nên xung quanh nàng lúc nào cũng vây quanh một vòng người. 

Khi không có trưởng bối, ba vị ca ca cũng hết mực che chở cho tiểu cô nương, bảo đi hướng Đông không dám bước đằng Tây, muốn ăn quýt không dám đưa nho, ngoại trừ sợ bị mấy vị đại nhân yêu thương 'nữ nhi' trách mắng, cũng thật lòng thương tiểu muội muội.

Tiểu cô nương này quả thực nắm giữ "mạch máu" của ba nhà, muốn gì được nấy, thế nhưng vẫn sợ cha mình, cha chỉ cần gọi một tiếng tiểu cô nương Lam Hương Nhi mặc kệ đang được các huynh đệ hầu hạ hay được các sư thúc sư bá hỏi han ân cần, hoặc là đang bắt nạt, à không, hoặc là đang 'trừ gian diệt ác', chỉ cần nghe thấy tiếng của cha lập tức chạy đến bên người, một bộ dạng nữ nhi ngoan ngoãn. 

Đương nhiên, Lam Hương Nhi sẽ không thừa nhận bản thân mình đây là sợ, đối với nàng cha chính là người nàng sùng bái nhất, tôn kính nhất và cả thích nhất nữa, người khác lấy lòng nàng, nàng lấy lòng cha, đây là sủng không phải sợ.

Phải, người được tam đại tiên môn mạnh nhất Tu Chân giới sủng ái kiêm Lam đại tiểu thư chung quy không ngăn nổi lòng kính yêu với cha, bộ dạng đi theo lấy lòng người cũng chỉ có thể gói gọn bằng một câu: Quả nhiên, người mạnh nhất Tu Chân giới vẫn là Giang tông chủ~

Ngay cả câu nói 'Quả nhiên vẫn là huynh tẩu lợi hại nhất' của Hàm Quang Quân mang theo tấm lòng sùng bái từ lâu cũng bị mọi người quên mất.

Tu Chân giới vẫn là một mảng bình an, cảm tạ Giang đại tông chủ~

END

---------------

Lời tác giả:

[Hi Trừng] Huynh trưởng, không nên tranh giành mẫu thân với A Trạm đã hoàn thành, chương cuối này cũng không có gì đặc biệt, mấy trò vui đều viết ở chương trước rồi, về sau chỉ còn mấy đoạn yêu đương, kéo dài thời gian ra một chút, thực sự hơi ngại nha~

. . .

Cuối cùng, cảm ơn các tiểu bằng hữu yêu thích truyện này, các ngươi yêu thích ta mới có thêm động lực viết văn.

Cảm tạ~

---------------

Chương trước Chương tiếp
Loading...