[Edit][BHTT] Nam chính, buông nữ chính ra, để tôi (xuyên nhanh)

Chương 40: Nhìn kỹ! Vận mệnh của cậu "cong" thật!



Trận đấu bóng rổ được tổ chức ở sân thể dục mới xây của trường Cảnh Ninh, trường cấp ba Cảnh Ninh siêu giàu, diện tích sân thể dục rất lớn, có thể chứa được mấy nghìn người, chỉ là hơi chật thôi.

Chỗ ngồi được xếp theo lớp nên khi Yến Hồi phát hiện Ôn Hàm ngồi cạnh mình còn hơi giật mình.

Ôn Hàm học A4, nàng học A5, ít cũng phải cách mấy chục người cơ mà, sao giờ Ôn Hàm lại ngồi cạnh mình rồi?
Yến Hồi huých huých bạn cùng bàn của mình: “Sao Ôn Hàm chạy tới chỗ của lớp mình rồi?”
Bạn cùng bàn dùng ánh mắt cực kỳ quái dị để nhìn Yến Hồi: “Cậu nói là cậu… Muốn theo đuổi Ôn Hàm còn gì?”
Yến Hồi chẳng hiểu gì cả, chuyện này thì liên quan gì tới việc mình từng nói muốn theo đuổi Ôn Hàm: “Vậy thì sao?”

“Vậy nên chúng tớ bế Ôn Hàm qua ngồi cạnh cậu giúp cậu còn gì.” Bạn cùng bàn liếc Ôn Hàm một cái rồi ghé sát vào Yến Hồi nói nhỏ: “Một người làm quan cả họ được nhờ ấy, chị đại Yến mau theo đuổi Ôn Hàm thành công đi, chúng em cược chị thắng đấy.”

“...” Yến Hồi nhướng mày: “Cược tao thắng? Vụ gì nữa đây?”

Bạn cùng bàn lấy điện thoại ra rồi mở Tieba, chỉ vào một topic: “Vì để chứng minh giữa chị và Tần Minh Lễ, ai có thể ôm được mỹ nhân về chúng em lén tạo topic, em còn cược tận 100 tệ cho chị đại Yến đấy.”

Yến Hồi: “...”

“Giờ phần trăm lãi rất cao, đa số đều cược Tần Minh Lễ sẽ thắng nhưng mà em tin chị đại Yến.” Bạn cùng bàn chỉ vào học sinh của cả lớp A5, bọn họ đều có chung một kẻ địch: “Tất cả học sinh lớp A5 chúng em đều tin vào chị đại Yến.”

“Với cả…” Bạn cùng bàn vẫy vẫy tay ra hiệu Yến Hồi lại gần một chút: “Nếu… Nếu không theo đuổi được thật thì chị có thể xài vài chiêu không đường hoàng lắm cũng được mà, không phải chị đại Yến của chúng ta giỏi đánh nhau lắm à? Ôn Hàm trông mảnh khảnh thế chắc chắn không phải đối thủ của chị, đến khi chị sử dụng sức mạnh thì Ôn Hàm cũng phải khuất phục mà thôi.”

Yến Hồi: “...”

Vậy mà nàng lại chẳng thể phản biện một câu nào.

Giờ nàng thật sự muốn vỗ tay tán thưởng giỏi thật giỏi thật giỏi thật ha!

Bạn cùng bàn thấy Yến Hồi không nói gì thì tưởng nàng cảm động vì những gì các bạn cùng lớp làm cho mình, nàng ta vui mừng vỗ vỗ vai Yến Hồi, nói: “Được rồi, cảm động tới nỗi không nói thành lời rồi hả, dù sao thì chị thắng thì chúng em cũng thắng mà, chị ôm được mỹ nhân về dinh, chúng em kiếm được ít tiền tiêu vặt, một mũi tên trúng hai con nhạn.”

Yến Hồi: “...”

Một mũi tên trúng hai con nhạn con mẹ nhà chúng mày!

Hai đội giữa sân bóng rổ đang đối đầu nảy lửng, tình hình trận đấu đã tiến vào giai đoạn căng thẳng, cấp ba Cảnh Ninh hớn cấp ba Dục Ninh chỉ ba điểm.

Lúc này Trần Tử Tiêu cầm đầu dẫn bóng, hắn nhìn Tần Minh Lễ chắn trước mặt mình thì cười: “Không thể không nói, trình độ đánh bóng của cậu khá tốt đấy.”

Tần Minh Lễ vén áo lên lau mồ hôi trên mắt, mỉm cười lộ cả hàm răng trắng: “Cậu cũng không tệ.”

Cơ bụng tám múi của Tần Minh Lễ làm Trần Tử Tiêu hơi ngơ ngẩn, bước hụt một cái, sau đó hắn lướt qua Tần Minh Lễ, vội vàng dẫn bóng tới dưới rổ.

“Trần Tử Tiêu, tôi bảo quả này cậu không vào được là...” Tần Minh Lễ chạy đà ba bước rồi nhảy tới đánh bay bóng rổ trong tay Trần Tử Tiêu: “... Không vào được.”

Quả bóng bị đánh trật bay về phía khán đài.

Yến Hồi đang bị bạn cùng bàn dạy đủ loại âm mưu quỷ kế để ôm mỹ nhân về dinh nên không để ý tới sân đấu, đương nhiên cũng không chú ý tới quả bóng đang bay về phía mình.

“Cẩn thận!”
Tần Minh Lễ thấy bóng bay về phía Yến Hồi thì gào lớn: “Yến Hồi, tránh ra!”

Yến Hồi nghe thấy có người gọi tên mình nhưng vừa quay qua đã thấy một quả bóng lao nhanh về phía mình, nàng còn chưa kịp phản ứng thì đã có một cánh tay mảnh khảnh xuất hiện chặn bóng lại.

Ôn Hàm rút tay lại, nhặt bóng lên ném lại vào sân thi đấu.

Tần Minh Lễ thấy bóng không va trúng Yến Hồi mới thở phào, lau mồ hôi trên thái dương: “Hết cả hồn.”

Trần Tử Tiêu nhìn Tần Minh Lễ bằng ánh mắt quái dị: “Cậu thích Yến Hồi à?”

Không thì sao lại lo Yến Hồi bị bóng đập trúng đến vậy!?
Tần Minh Lễ kinh ngạc nhìn Trần Tử Tiêu: “Tớ mà thích Yến Hồi á? Cậu đùa à?”
“Thế sao cậu lại lo lắng cho Yến Hồi dữ vậy?”
Tần Minh Lễ nghĩ lại mà còn sợ: “Nếu bóng đập trúng Yến Hồi thì chắc chắn nhỏ đó sẽ đấm tớ vô bệnh viện rồi thả Tân Ba ra cắn tớ cả đời mất, vậy nên tớ không lo nhỏ đó bị bóng đập vào, tớ sợ nhỏ bị bóng đập vào rồi tính sổ với tớ.”
Trần Tử Tiêu: “...”

Cũng gặp nhiều người hèn rồi nhưng chưa thấy ai hèn rõ như này.

“Chắc cậu không biết Tân Ba là gì đâu nhỉ.” Tần Minh Lễ nhận lấy quả bóng trọng tài ném vào: “Nó là con chó Alaska nhà Yến Hồi.”

Trần Tử Tiêu: “...”

Hắn biết Tân Ba là Alaska, Yến Hồi còn từng so sánh cậu với Alaska nữa đấy.

Bên kia, Yến Hồi không hề cảm ơn Ôn Hàm đỡ bóng giúp mình mà trông Ôn Hàm cũng như chẳng thèm quan tâm mình vừa làm gì, vẫn bình thản xem trận đấu.

Nếu cánh tay vừa chắn bóng cho Yến Hồi không run lên thì Yến Hồi còn tưởng Ôn Hàm từng luyện loại võ công có thể giúp da thịt dày hơn như Thiết Sa Chưởng gì gì đó.

Tuy Tần Minh Lễ cũng có kỹ xảo chơi bóng như đa phần toàn dựa vào sức là chính, nên chắc chắn quả bóng bị Tần Minh Lễ đánh văng đi có lực rất mạnh, Yến Hồi đã có thể tưởng tượng ra quả bóng đó đập trúng mình sẽ như thế nào rồi.

Chắc chắn là máu mũi nhoe nhoét, hoa mắt chóng mặt, có thể gọi xe cứu thương tới chở đi luôn ấy chứ.

Nhưng Ôn Hàm lại chặn lại chỉ bằng một tay, kiểu gì cái tay đó cũng sưng lên.

Yến Hồi lười xem trận này rồi, Tần Minh Lễ cứ thích chặn Trần Tử Tiêu, chơi bóng mà tranh thủ chơi tới xung quanh Trần Tử Tiêu luôn rồi.

Có ngốc cũng nhìn ra sự hưng phấn sung sướng trong mắt Tần Minh Lễ.

Quán quân của giải đấu bóng rổ lần này là trường cấp ba Cảnh Ninh, dù Trần Tử Tiêu với Tần Minh Lễ cũng một chín một mười nhưng có Thiên Đạo ở đây thì kiểu gì cán cân cũng nghiêng về phía nam chính.

Yến Hồi thấy tay trái của Ôn Hàm vẫn còn run thì chỉ có thể thở dài bất đắc dĩ, thầm nghĩ có nợ thì phải trả thôi, bình thường.

“Đi theo tớ.” Yến Hồi định nắm tay Ôn Hàm nhưng lại sợ chạm vào chỗ bị đau của nàng ấy nên chỉ vươn tay ra: “Đi phòng y tế.”

Ôn Hàm vừa định nói không sao.

Yến Hồi đã nhảy vào trước: “Khinh tớ mù à? Tay run có khác gì cái sàng không.”

Ôn Hàm im lặng không nói nữa.

Yến Hồi đứng dậy nhìn Ôn Hàm: “Đứng dậy, đừng ép tớ bế cậu trước mặt mọi người.”

Ôn Hàm im lặng đứng dậy, ra khỏi sân thể dục theo Yến Hồi.

Bạn cùng bàn thấy hai người rời đi lại lén lên Tieba thêm 100 tệ vào tiền cược.

Trong phòng y tế không một bóng người, y sĩ trong trường đi tới sân thể dục trực hết rồi.

Ôn Hàm ngồi trên giường nhìn Yến Hồi lục tung phòng lên để tìm thuốc.

Hôm nay khi học sinh lớp A5 đề nghị nàng ngồi cạnh Yến Hồi ban đầu nàng định từ chối, nhưng trong lòng luôn có một giọng nói thúc giục.

Đi thôi đi thôi.

Khát vọng ấy khiến Ôn Hàm buột miệng nói: “Ừ.”

Lúc nàng ngồi xuống cạnh Yến Hồi nàng ta trông có vẻ rất kinh ngạc, còn hoang mang hỏi người bên cạnh.

Bạn ngồi bên cạnh giải thích cả đống cho Yến Hồi, Ôn Hàm thấy cả quá trình Yến Hồi đều tỏ ra cạn lời thì thầm nghĩ quả vậy, Yến Hồi không hề thích mình, khả năng cao vụ tỏ tình kia chỉ là một trò đùa dai thôi, có thể là chơi đùa, cũng có thể là… Đồng tình.

Yến Hồi không thích mình, Ôn Hàm ngắm nửa gương mặt Yến Hồi, trông vừa quen thuộc vừa xa lạ, có lẽ nàng ấy… Chưa bao giờ thích nàng.

Ôn Hàm cũng không hiểu sao bản thân lại cho là “Chưa bao giờ”, nhưng nàng rất chắc chắn với cái “Chưa bao giờ” này.

Đối với quả bóng lúc này, nàng gần như không nghĩ gì mà giơ tay chắn quả bóng nặng cả ngàn cân kia như một phản xạ có điều kiện.

Ôn Hàm rụt cánh tay đã sưng đỏ run rẩy của mình lại trong ánh mắt nghi ngờ khó hiểu của Yến Hồi.

Nhưng nàng vẫn không giấu được Yến Hồi, cứ như… Chưa bao giờ giấu diếm nàng ấy được cái gì.

Nàng ấy có thể nhìn thấu nàng nhưng nàng lại chưa từng nhìn rõ nàng ấy, điều này không công bằng cho lắm nhưng nàng cũng chẳng thể khiếu nại ở đâu cả.

Bởi vì có vẻ Yến Hồi hưởng thụ và đã quen với sự cô độc, vậy nên chưa từng để ý thấy có người đi tới đi lui trong thế giới của mình.

Nàng ấy vui vẻ thì chơi chơi, nàng ấy mệt rồi thì chỉ cần nói thôi một cái là được.

Nàng ấy rất biết cách tác động tới tất cả mọi thứ của một người, đặc biệt là với nàng.

Chương trước Chương tiếp
Loading...