(EDIT)(BHTT) [ Đấu Phá ] Nữ Chủ Hiệp Trợ Hệ Thống

97. Cứu Tiêu Đỉnh



Trong Minh thành, phân điện Hồn điện uy nghiêm sừng sững, một tòa cự điện khổng lồ bao trùm bởi bóng tối. Bên trong, mười bốn cây cột đá đen kịt cao ngất, trên đó khắc đầy những phù văn quỷ dị, lấp lóe ánh sáng mờ ảo như vô số con mắt âm u, lạnh lẽo. Cả đại điện toát ra một thứ khí tức âm lãnh, ngột ngạt. Từng bóng người mặc hắc bào lặng lẽ tuần tra, bước chân không gây ra tiếng động.

Nơi sâu nhất của đại điện, một lão già tóc trắng bạc ngồi xếp bằng trên nền đất. Vô số xiềng xích đen kịt đâm xuyên qua cơ thể, ghim chặt ông ta xuống sàn. Những vết thương đã thành sẹo lồi lõm, mỗi khi hơi thở nặng nề phả ra, chúng lại nhói đau nhắc nhở ông ta về sự tàn nhẫn của Hồn điện.

Không xa, một lão nhân mặc tử y nhắm mắt ngồi đó. Dựa vào trang phục có thể đoán ông ta là một vị trưởng lão có địa vị khá cao tại phân điện này.

"Kẻ thức thời mới là trang tuấn kiệt, cố chấp chống đối là hành động ngu xuẩn nhất. Dược Trần, với tài luyện dược của ngươi, trên đại lục Đấu Khí này có lẽ chỉ có vài lão già ở Đan tháp là sánh bằng. Nếu ngươi chịu gia nhập Hồn điện, địa vị chắc chắn còn cao hơn ta. Hà tất phải chịu khổ ở đây?" Lão nhân tử y bỗng nhiên cất tiếng, giọng nói chậm rãi nhưng đầy vẻ mỉa mai như đang nếm một món ăn ngon từ sự đau khổ của đối thủ.

Dược Trần từ từ ngẩng đầu, chất giọng khàn khàn như đá sỏi va chạm: "Tần Thiên, ta không phải loại hèn nhát như ngươi." 

Trong lòng Dược lão, sự khinh bỉ dành cho kẻ đối diện còn lớn hơn cả nỗi đau thể xác. Một kẻ đã bán rẻ linh hồn và phẩm giá để cầu vinh hoa, làm sao có thể hiểu được sự kiêu hãnh của một Luyện Dược Sư?

"Thực lực của Hồn điện thế nào, chắc hẳn ngươi rõ hơn ai hết. Nếu không phải kiêu ngạo thì ngươi đã không trốn chui trốn lủi suốt nhiều năm qua. Nơi này chỉ là một phân điện của Hồn điện nhưng chẳng lẽ ngươi thật sự cho rằng... sẽ có ai đến cứu được ngươi?" Tần Thiên cười lạnh lùng, giọng nói mang theo sự thỏa mãn khi nhìn thấy đối thủ một thời sa cơ lỡ vận.

Dược lão chỉ hiện lên một nụ cười chế giễu trên khuôn mặt, lười biếng đến mức chẳng muốn đáp lời. Ông nhắm mắt lại mặc kệ những lời mỉa mai của Tần Thiên lướt qua như gió thoảng. Trong tâm khảm, Dược lão đã quá quen với những lời nói này, chúng không thể lay chuyển được ý chí kiên định của ông.

Tần Thiên nhìn thấy thái độ khó ưa của Dược Trần, cảm thấy vô cùng bực bội. Ông ta cùng Dược Trần vốn là người cùng thời, năm đó đều nổi danh lẫy lừng nhưng Dược Trần lại dựa vào tài luyện dược xuất sắc mà đè bẹp ông ta một cái đầu khiến Tần Thiên luôn cảm thấy bất cam lòng, như một cái gai ghim sâu vào tim. 

Biến đối thủ thành tù nhân lẽ ra phải là chuyện cực kỳ vui sướng nhưng đứng trước một Dược Trần cương trực như vậy. Tần Thiên lại chẳng thể vui nổi ngược lại còn thấy bực bội hơn. Sự hằn học của ông ta không phải vì Dược Trần còn sống mà là vì ông ta đã không thể phá vỡ được sự kiêu hãnh của đối thủ.

"Để xem ngươi có thể cứng miệng đến bao giờ." Tần Thiên hừ lạnh một tiếng, buông lại một câu nói đầy uy hiếp rồi im lặng.

Lời vừa dứt, vài bóng đen lao thẳng vào từ cửa điện. Tần Thiên kinh ngạc đứng bật dậy. Vài bóng đen đó ném mạnh xuống trước mặt ông ta. Ông ta mới nhận ra đó là những hộ vệ của phân điện Hồn điện. Nhưng lúc này, những hộ vệ vốn ngạo mạn và hung hãn đã không còn chút sinh khí nào như những con rối bị cắt dây.

"Ai!" Tần Thiên đột ngột đứng lên, vẻ mặt nghiêm trọng quát lớn một tiếng. Mọi suy nghĩ vui vẻ ban nãy lập tức tan biến thay vào đó là sự căng thẳng tột độ.

Đầu óc ông ta xoay chuyển cực nhanh. Phân điện Hồn điện tại Minh thành có danh tiếng lẫy lừng đủ để người khác nghe tin đã sợ mất mật. Ông ta không ngờ lại có kẻ dám đến đây gây sự. Tần Thiên tự hỏi, có phải người đến cứu Dược Trần? 

Không thể nào. Dược Trần chẳng phải đã sớm bị Dược tộc từ bỏ hay sao? Huống hồ hiện nay Dược tộc còn đang tự lo thân, làm sao có thể đến cứu Dược Trần? Đáp lại ông ta là một tiếng bước chân trong trẻo đặc biệt rõ ràng trong không gian tĩnh mịch.

Tần Thiên trừng mắt nhìn về hướng có tiếng bước chân, ông ta cảm nhận được một luồng áp lực kinh khủng đủ để khiến cả ông cũng phải e sợ, đang từ từ tiến đến. Sự sợ hãi dâng lên trong lòng như một con rắn độc đang siết chặt lấy cổ họng ông.

Từ trong bóng tối, hai nữ tử trẻ tuổi chầm chậm bước ra. Một trong số đó Tần Thiên nhận ra, là đại tiểu thư của Cổ tộc, Cổ Huân Nhi.

Khi nhìn thấy Cổ Huân Nhi, mồ hôi lạnh của Tần Thiên lập tức tuôn ra như suối. Không phải vì ông ta một Bán Thánh lại sợ một Đấu Tôn mà là ông ta sợ thế lực Cổ tộc đứng sau Cổ Huân Nhi. Người Cổ tộc làm sao có thể để đại tiểu thư của họ một mình đến nơi này? Sợ rằng có vị trưởng lão Đấu Thánh nào đó đang ẩn mình trong bóng tối, chờ đợi một cái cớ để ra tay.

Ánh mắt ông ta chuyển sang người nữ tử khoác áo choàng bạc bên cạnh Cổ Huân Nhi. Trực giác mách bảo ông ta rằng người này cực kỳ nguy hiểm. Sự nguy hiểm đó không phải là vẻ ngoài hung tợn mà là sự tĩnh lặng chết chóc như một ngọn núi lửa đang ngủ say nhưng có thể bùng nổ bất cứ lúc nào.

Trong khi Tần Thiên đang quan sát Cổ Huân Nhi và Tiêu Hàm thì Dược Trần cũng đã nhìn thấy hai người. Từng có mấy năm ở bên cạnh Tiêu Viêm, ông lập tức nhận ra thân phận của Cổ Huân Nhi và Tiêu Hàm, sự kinh ngạc trong lòng không hề thua kém Tần Thiên.

Ông không khỏi thầm kinh ngạc, cô gái Tiêu Hàm năm đó chỉ có chút thiên phú, vậy mà giờ lại mang đến một cảm giác áp lực kinh người. Linh hồn lực mạnh mẽ của ông cho phép cảm nhận được nguồn sức mạnh kinh khủng đang ẩn chứa trong cơ thể cô. Đây là một con rồng đang ẩn mình, chờ ngày phá kén.

"Hóa ra là đại tiểu thư Cổ tộc." Tần Thiên hít một hơi thật sâu trong lòng, cố gắng nặn ra một nụ cười chủ động hạ thấp thái độ của mình.

"Không biết đại tiểu thư đến phân điện Hồn điện chúng ta, có chuyện gì?" Ông ta cố gắng trấn tĩnh, hy vọng có thể thương lượng.

Cổ Huân Nhi vuốt vuốt một lọn tóc đen, vẻ mặt có chút lạnh nhạt như không thèm để ý đến sự tồn tại của Tần Thiên: "Hồn điện các ngươi và Cổ tộc ta vốn có thù, ta đến đây làm gì... Chẳng lẽ ngươi không tự nghĩ ra?" Giọng nói của nàng trong trẻo nhưng lại lạnh lùng, như băng tuyết tháng giêng.

Tần Thiên khó giữ được vẻ mặt, ông ta không ngờ Cổ Huân Nhi lại thẳng thừng đến thế. Đồng thời, một cơn tức giận dâng lên. Một Bán Thánh như ông chủ động hạ thấp mình trước một tiểu bối Đấu Tôn nhưng tiểu bối này không những không biết điều lại còn dám làm mất mặt ông ta như vậy. Sự kiêu ngạo của một cường giả bị tổn thương khiến ông ta chỉ muốn xông lên xé nát cô gái trước mặt.

Nhưng Tần Thiên không thể không nhịn. Một Đấu Tôn thì ông ta không để vào mắt nhưng một Đấu Tôn có sự chống lưng của một viễn cổ gia tộc thì lại không thể không cẩn trọng. Hơn nữa, người bên cạnh Cổ Huân Nhi mang đến cho ông ta một cảm giác quá nguy hiểm. Vì thế, Tần Thiên chỉ có thể ngậm bồ hòn làm ngọt đành nuốt cục tức vào trong.

"Cổ đại tiểu thư, làm người nên chừa lại một đường, sau này còn dễ nói chuyện." Sắc mặt Tần Thiên hơi khó coi, giọng nói có vẻ khách sáo nhưng ẩn chứa sự đe dọa.

Cổ Huân Nhi khẽ nhếch môi, đồng tử lại lạnh lùng không chút hơi ấm. Nàng mở đôi môi đỏ mọng thốt ra lời nói khiến Tần Thiên biến sắc ngay tức khắc: "Ai muốn sau này gặp lại ngươi? Ta ngốc sao?" 

Từng lời nói của nàng như những nhát dao găm thẳng vào sự kiêu ngạo còn sót lại của Tần Thiên. Nàng đã nghe qua danh tiếng và những việc làm của hắn. Hắn là một kẻ phản bội sư phụ, bán đứng bạn bè, cậy thế bắt nạt, dung túng người trong tộc và đệ tử làm càn còn vì tư lợi mà tiêu diệt vài gia tộc có tiếng tốt. Hắn căn bản không phải người tốt lành gì. 

Khi đã tận mắt thấy, Cổ Huân Nhi đương nhiên sẽ không nể mặt hắn. Tiêu Hàm không để ý đến sắc mặt khó coi của Tần Thiên, ánh mắt của cô đặt trên Dược Trần đang bị xiềng xích giam cầm. 

Cô im lặng quan sát, nội tâm cô đang bận suy xét. Dược Trần vẫn còn sống, điều này nằm ngoài dự liệu của cô. Cô biết Dược Trần đã không hài lòng với hành động của Tiêu Viêm mà lựa chọn từ bỏ hắn và hệ thống cũng đã từng nhắc đến kết cục của Dược Trần. 

Trong nhận thức của cô, với tính khí của Tiêu Viêm, hắn chắc chắn sẽ liều mạng trả thù Dược Trần cộng thêm việc hắn mới có được công pháp luyện hóa linh hồn... Dược Trần không bị luyện hóa quả thực là may mắn.

Nhưng Tiêu Hàm suy nghĩ một chút cũng đại khái hiểu nguyên nhân. Dược Trần khi còn sống đã đạt tới cấp độ Bán Thánh và bản thân lại là một Luyện Dược Sư cao cấp, linh hồn lực vốn dĩ đã mạnh hơn Bán Thánh bình thường rất nhiều. 

Tiêu Viêm muốn luyện hóa Dược Trần, thực lực bản thân cần đạt tới Đấu Tôn. Mà theo lời Cổ Huân Nhi thì hiện tại Tiêu Viêm cũng chỉ mới chạm đến ngưỡng Đấu Tông cấp cao mà thôi. Huống hồ, thực lực hiện tại của Tiêu Viêm đều dựa vào việc luyện hóa linh hồn mà có được, căn cơ không vững có lẽ càng khó để luyện hóa linh hồn của Dược Trần.

Thu lại tinh thần, Tiêu Hàm đưa tay vuốt vuốt mái đầu nhỏ của Cổ Huân Nhi, khẽ nói: "Đừng lãng phí thời gian, giao tiếp với loại người này không cần thiết." Giọng nói của cô như một luồng gió mát, xoa dịu đi sự căng thẳng trong không khí.

Cổ Huân Nhi lập tức thu lại vẻ mặt lạnh lùng và châm chọc khi đối diện với Tần Thiên thay vào đó là nụ cười tươi tắn thường thấy khi ở bên Tiêu Hàm. Tốc độ thay đổi biểu cảm nhanh đến mức đáng kinh ngạc.

"Vậy thì nghe lời sư tỷ." Cổ Huân Nhi mỉm cười nói, trong mắt chỉ còn hình bóng Tiêu Hàm.

Nhìn thấy sự thay đổi của Cổ Huân Nhi khi đối diện Tiêu Hàm, trong lòng Tần Thiên thắt lại. Cổ Huân Nhi thân là đại tiểu thư Cổ tộc, tuy bề ngoài luôn tao nhã, khiêm tốn nhưng sự kiêu ngạo trong nàng không hề thua kém bất kỳ ai. 

Vậy mà người này lại có thể khiến vị đại tiểu thư kiêu ngạo ấy biểu lộ vẻ mặt này, rốt cuộc cô ta là ai? Sư tỷ? Nhưng giới ngoại chưa bao giờ nghe nói đại tiểu thư Cổ gia bái ai làm sư phụ cả.

Tần Thiên nuốt nước bọt, vừa định nói gì liền thấy người phụ nữ mặc áo choàng bạc đối diện giơ tay lên. Ông chỉ cảm thấy một luồng uy áp khủng khiếp đột ngột đè xuống đầu. Cảm giác đó giống như trời sập, đè ép ông ta không thể động đậy.

"Ách!" Tần Thiên phun ra một ngụm máu tươi, cơ thể không kiểm soát được mà quỳ rạp xuống đất. Trong lòng ông ta hoảng sợ tột độ, loại cảm giác này, ông ta chỉ từng cảm nhận được trên người tộc trưởng Hồn tộc, Hồn Đế! Người phụ nữ này... chẳng lẽ cũng là Cửu Tinh Đấu Thánh?!

"Đại nhân tha mạng!!" Tần Thiên lập tức đầu hàng, lớn tiếng cầu xin. Sự kiêu ngạo của một Bán Thánh đã hoàn toàn bị nghiền nát dưới uy áp của một kẻ mạnh hơn.

Tiêu Hàm lạnh lùng nhìn Tần Thiên, giọng nói nhàn nhạt hỏi: "Nơi đây của các ngươi, phải chăng có giam giữ một nam nhân trẻ tuổi cấp bậc Đại Đấu Sư?" Ánh mắt cô không một chút cảm xúc như một tảng băng vĩnh cửu.

Nghe vậy, trong lòng Tần Thiên "thịch" một cái. Phân điện của họ giam giữ những phạm nhân có thực lực mạnh hoặc có ý nghĩa đặc biệt đối với Hồn điện còn những người cấp thấp, sau một thời gian giam giữ sẽ bị người của Hồn điện phía trên mang đi. 

Về việc mang đi làm gì... Tần Thiên cũng có nghe ngóng, rằng những người đó sẽ bị hiến tế như chất dinh dưỡng cho vị thiếu điện chủ Hồn điện kia để hắn luyện hóa linh hồn, tăng cường thực lực. Hiện nay vì tình hình bất ổn những tù nhân cấp thấp của phân điện đã sớm bị mang đi hết, kết cục thế nào... Tần Thiên không cần nghĩ cũng biết.

Nhìn thấy biểu cảm của Tần Thiên hơi thay đổi, Tiêu Hàm liền hiểu ra. Sắc mặt cô lập tức tối sầm, cơn thịnh nộ không kiềm chế được bùng phát. Năng lượng khủng khiếp theo cơn giận trút xuống khiến không khí bắt đầu chấn động. Tần Thiên chỉ cảm thấy ngực khó chịu, một ngụm máu tươi nữa trào ra. Ông ta ngã gục xuống sàn, run rẩy.

"Sư tỷ bình tĩnh!" Cổ Huân Nhi vội vàng nắm lấy ống tay áo Tiêu Hàm, trấn an cô. Nàng hiểu rõ tầm quan trọng của Tiêu Đỉnh đối với Tiêu Hàm. Có thể nói, hai anh em Tiêu Đỉnh và Tiêu Lệ là những người thân ít ỏi mà Tiêu Hàm công nhận. 

Dù sau khi từ Thiên Phần Luyện Khí Tháp đi ra, tính cách cô đã trở nên lạnh nhạt hơn nhưng cô vẫn đặt hai người họ ở một vị trí vô cùng quan trọng. Giờ đây Tiêu Đỉnh sống chết không rõ, Tiêu Hàm tự nhiên sẽ vô cùng tức giận, cơn thịnh nộ đó mạnh mẽ đến mức khiến nàng cũng phải lo sợ.

Hít một hơi thật sâu, Tiêu Hàm kìm nén lửa giận. Cơn giận của một Đấu Thánh đỉnh phong làm sao một Bán Thánh có thể chịu nổi? Huống chi Tiêu Hàm còn không phải là một Đấu Thánh đỉnh phong bình thường. Nếu cô không kiềm chế lại, Tần Thiên chắc chắn sẽ chết không nghi ngờ.

"Trong Hồn điện có giam giữ một nam tử trẻ tuổi tên là Tiêu Đỉnh không?" Tiêu Hàm ánh mắt lạnh băng, ngữ khí lạnh lẽo.

Tần Thiên nhanh khóc đến nơi. Ông ta là trưởng lão phân điện, làm sao lại đi quan tâm con kiến cấp thấp nào bị giam giữ?

Cũng lúc này, Dược Trần vốn im lặng nãy giờ bỗng nhiên mở miệng: "Tiêu Đỉnh... có phải là đại công tử của Tiêu gia không? Nếu lão phu không nhớ nhầm, hắn nên bị giam giữ ở tầng mười hai dưới lòng đất của phân điện này." Giọng nói ông ta khàn khàn nhưng rõ ràng mang theo một sự chắc chắn.

Nghe vậy, ánh mắt Tiêu Hàm lập tức đổ dồn về Dược Trần. Áp lực trong ánh mắt ấy khiến Dược Trần trong chốc lát cảm thấy khó thở. Tần Thiên há hốc miệng run rẩy nhìn Dược Trần, vì sao Dược Trần lại biết một Đại Đấu Sư bị giam ở đâu?

"Ta có một chút quan hệ với Tiêu gia." Nói ra câu này, Dược Trần dừng lại một chút, trên mặt hiện lên một nụ cười khổ, rồi tiếp tục: "Vì thế khi Tiêu Đỉnh công tử bị bắt tới, ta đã để ý."

"Tầng mười hai dưới lòng đất..." Biểu cảm của Tiêu Hàm hơi dịu lại. Không thấy cô làm gì, những xiềng xích trói buộc Dược Trần liền ầm ầm vỡ nát hóa thành bụi phấn. Cánh tay ông ta rơi xuống, cảm giác được giải thoát khiến ông ta ngỡ ngàng.

Đồng tử của Tần Thiên suýt lồi ra. Lực lượng gì đã làm được điều đó? Phải chăng là sức mạnh của Đấu Đế truyền thuyết?

Dược Trần hơi sững sờ, ông ta không ngờ Tiêu Hàm lại ra tay thả mình, một cảm giác ấm áp hiếm có dâng lên trong lòng.

Một giây sau, Tần Thiên chỉ cảm thấy hoa mắt. Khi tỉnh táo lại, ông ta hoảng sợ phát hiện mình đã xuất hiện ngay trước mặt Tiêu Hàm.

Người phụ nữ mặc áo choàng bạc đưa tay đặt lên vai ông, uy áp khủng khiếp khiến ông ta toàn thân run rẩy, không dám thoát thân. Ông cảm nhận được từng thớ cơ trên cơ thể mình đang bị nghiền nát bởi áp lực vô hình.

Ánh mắt bạc của Tiêu Hàm lạnh đến mức không còn chút hơi ấm như thể cô đang nhìn một con kiến hôi.

"Dẫn đường."

Chương trước Chương tiếp
Loading...