[Edit] [OnKey] The Love
【Chương 9】
【Chương 9】KiBum, chúng ta lần đầu tiên nhìn thấy nhau là khi nào?JinKi, lúc đó ở Paris, thực sự muốn nói cảm ơn anh.KiBum, bức tranh kia hiện tại ở đâu?JinKi, thật nhớ lúc đi du lịch tốt nghiệp ở đảo JeJu.KiBum, hai năm ở Tây Ban Nha chính là những tháng ngày vui vẻ nhất của anh.——"Vì cái gì muốn tới đảo JeJu... Anh giỏi ghê, nhắn một cái tin ngắn ngủi, nói đi là đi" KiBum kéo hành lý ngồi ở sảnh sân bay, nhìn JinKi ngồi bên cạnh vẫn tủm tỉm cười. "Bởi vì có tin tức tốt." JinKi giải thích."Cứ bảo là có tin tức tốt nhưng không thèm nói!! Làm người ta không biết là có thực tốt hay không!" KiBum liếc xéo, muốn giơ tay đánh JinKi một cái.JinKi thuận thế nắm lấy tay KiBum dịu giọng "Lên máy bay anh nói em nghe.""Đùa giỡn thần bí." KiBum bĩu môi.——"A a a a a a a a a a..." Toàn bộ cabin đều là tiếng hét chói tai của KiBum."Nhỏ giọng một chút." JinKi cười che miệng KiBum, gương mặt cậu tràn đầy bất ngờ cùng hạnh phúc."Lee JinKi chết bằm! Chuyện tốt như vậy sao không nói sớm cho em!! Em mừng muốn chết!!" KiBum mặc kệ ánh mắt kỳ quái của người xung quanh, gục trên người JinKi, khuông mặt nhỏ nhắn ở trước ngực anh cọ qua cọ lại."Người ta đang nhìn đấy! Tránh ra!" JinKi đẩy KiBum ra lại phát hiện cậu giống đứa trẻ ngốc, dù bị đánh đòn vẫn cười tươi như hoa "Em vui là tốt rồi" JinKi cũng mặc kệ người bên ngoài nhìn vào thế nào, choàng tay ôm lấy KiBum."Cho nên lần này đi đảo JeJu ăn mừng phải không?" Trải qua nửa tháng lo lắng hoang mang, KiBum đã rất mỏi mệt. Bây giờ nghe được tin tức tốt làm tâm trạng cậu than thảnh hơn nhiều.KiBum, mẹ anh đồng ý chuyện của chúng ta.JinKi đã thành công rồi, em sẽ cố gắng thuyết phục cha mẹ,JinKi nhẹ nhàng nắm tay KiBum, vuốt ve từng ngón tay xinh đẹp của cậu "Cho nên, nhất định phải hưởng thụ chuyến du lịch này đấy!""Vui chết mất." KiBum thừa dịp mọi người không chú ý, lén lút hôn lên bàn tay đang nắm chặt lấy tay cậu.Lần này JinKi đã cố tình đặt phòng lần trước hai người đã ở khi đi du lịch tốt nghiệp.Cảnh vật vẫn như xưaChỉ là so với lần trước con người đã đổi khác."Anh không có kế hoạch lịch trình đã tới đây? !" Nhìn JinKi vừa vào phòng đã nằm vật xuống giường, KiBum không khỏi thốt lên."Đúng vậy, muốn tới thì tới thôi.""Em như thế nào ngu ngốc đi theo anh?!" KiBum vẻ mặt ảo não."Bởi vì em thích anh ha ha ha." JinKi cười, lôi kéo KiBum nằm xuống giường.Cảnh tượng ngày xưa như vẽ lại một lần nữa.Lần trước tới đây chính là anh oán giận KiBum không chuẩn bị kế hoạch mà hôm nay bản thân cũng không khác là bao. Qủa nhiên khi yêu một người sẽ chậm rãi biến thành người đó."Đi du lịch chỉ để nằm một chỗ thật lãng phí thời gian mà." KiBum giãy dụa định đứng dậy, lại bị JinKi kéo trở lại giường."Có khoảng không gian riêng cũng tốt. Chúng ta ở trên giường mãi cũng được.""Đừng nói anh định làm đó!" KiBum đỏ mặt một chút."Em nghĩ đi đâu rồi thế..." JinKi xoay người vừa vặn nhìn thấy hai má KiBum ửng đỏ, hiểu được cậu có ý nghĩ kỳ quái ."Chả nghĩ đi đâu cả!" Mặt KiBum càng đỏ hơn."Nghỉ một chút rồi đi ăn hải sản được không?" JinKi cưng chiều nựng chóp mũi của KiBum."Tùy đại nhân định đoạt, JinKi đại nhân." KiBum trêu ghẹo nói.KiBum hơi hơi nheo mắt.Hiện tại thật tươi đẹp. Ráng trời chiều từ ngoài khung cửa sổ chiếu rọi từ phía sau JinKi, anh đang nằm chống tay nhìn cậu. Dưới ánh sáng màu vàng cam ấm áp, JinKi giống như thiên sứ. KiBum đột nhiên có cảm giác sợ hãi đây là giấc mơ, chỉ cần mở mắt sẽ hoàn toàn biến mất.—-"Đi thôi!"KiBum thích ăn cua, nhưng không thích lột vỏ cua. Vì thế dùng hết mười thành công lực, hướng JinKi làm nũng khiến anh gật đầu đáp ứng mới thôi."Há miệng." JinKi tức giận nhìn chằm chằm KiBum, đem thịt cua đưa cho cậu."A...." KiBum há miệng ăn cua, hạnh phúc liếm môi."Phiền toái." JinKi đem cua đặt xuống, vứt kẹp qua một bên "Làm cho người khác ăn, còn mình không được ăn, có ngày anh sẽ chết đói""A ~ ăn ~ KiBumie cho anh ăn cá nướng." KiBum lập tức làm nũng, hai mắt sáng ngời không ngừng bắn ra tia lửa điện thẳng về phía JinKi, khiến anh không thể trốn thoát."Ăn nhanh đi..." JinKi biết mềm lòng là không được nhưng vẫn cầm kẹp cua lên làm việc khổ cực."Người đàn ông của em là tốt nhất." KiBum đến bên tai JinKi thấp giọng thì thào.Trên mặt JinKi hiện lên một tia ngượng ngùng."JinKi a, chúng ta uống rượu đi! !" KiBum vui vẻ kêu một chai rượu."Kim KiBum ngốc nghếch, em có say anh sẽ mặc em, không cõng em về." JinKi lườm cậu một cái."Không có việc gì, uống xong mình ra biển chơi ha ha." KiBum vẫn tươi cười.Kỳ thật tửu lượng của JinKi rất tốt, một chai rượu đối với anh không có đáng gì, trong bụng đoán trước nhất định lát nữa sẽ phải cõng KiBum say xỉn trở về, nghĩ đến đây đã thấy phiền.Quả nhiên KiBum uống được một lát đã không còn bình thường.JinKi luôn lo lắng KiBum ở bên ngoài uống rượu.Cũng không phải lo cậu tửu lượng kém dễ say xỉn, mà là..."A... JinKi... KiBumie đau đầu quá...""A a a KiBumie cụng đầu sưng như trái táo rồi!""A a KiBumie muốn hôn, hôn KiBumie đi!"...Dọc đường trở về, KiBum ở trên lưng anh không an phận nói lung tung, JinKi sợ người đi đường thấy tò mò, chỉ có thể cõng cậu đi qua đi lại dọc bờ biển, đợi đến khi cậu quậy phá chán thì mới đưa về khách sạn. Ban ngày bờ biển đông nghịt người, giờ chỉ còn vài ba đôi tình nhân đi tản bộ. JinKi đến một phiến đá bên bờ biển bèn thả KiBum xuống, cho cậu ngồi tựa vào phiến đá, còn mình ngồi bên cạnh, đỡ đầu cậu, sợ cậu lộn xộn đập đầu vào đá."KiBumie muốn hôn..." KiBum vẫn mơ màng giữ chặt tay JinKi."KiBum... Em say rồi" JinKi cười cười, vuốt tóc KiBum"Không có say!" KiBum quệt quệt miệng, né tránh bàn tay JinKi trên đầu mình."Có người say nào chịu nhận mình say chưa?" JinKi giữ chặt cậu, không cho cậu né tránh. Hơi thở nồng nặc mùi rượu, KiBum ý thức mơ hồ, ngẩng đầu hôn lên môi anh, khiêu khích chủ động cắn môi, nhân lúc anh bất ngờ xoay người đẩy anh vào phiến đá. JinKi cũng không ngại, tựa lưng vào đá tiếp nhận nụ hôn của KiBum.Thực ra KiBum vẫn còn chút ý thức. Ít nhất cậu biết mình đang làm gì. Chỉ lấy cớ say xỉn để khiến JinKi chấp thuận cho mình chủ động quậy một trận. Từ trước tới nay đều là JinKi chủ động hôn, cậu biết anh thực sự yêu thương cậu, cho cậu an tâm. Nhưng nam nhi có cái tự tôn của nam nhi, phải chủ động hôn anh một lần. Kỳ thực, KiBum biết JinKi có việc giấu cậu, ngay từ lúc đầu đã thấy trong mắt anh ánh nhìn phức tạp... Chính là không biết xảy ra việc gì, nhưng giống như anh cho cậu an tâm, cậu cũng muốn cho anh thấy yêu thương của mình.Rượu là thuốc độc, cũng là thần dược. Một khi say rượu mặt nạ đẹp đẽ sẽ rơi xuống.KiBum ngồi trên lòng JinKi, hai chân khóa người anh, hai tay giữ chặt áo JinKi. Hôn hồi lâu mới dừng lại, bốn mắt nhìn nhau, cảm thấy không khí ấm lên."Em không say." KiBum dứt lời, vẫn nhìn JinKi cười vô hại.Bọn họ trước đây từng ngông cuồng hôn thử trộm nơi công cộng – JinKi lúc ấy ngượng ngùng đỏ mặt, mắt nhìn ngó xung quanh còn KiBum vô cùng khẳng khái, vỗ ngực nói càng mạo hiểm càng kích thích.Cho nên hiện tại trở nên tự nhiên như vậy đã phải trải qua một quá trình lâu lắm rồi —— JinKi nhắm mắt lại hưởng thụ, KiBum ít khi chủ động hôn môi, hai mắt chớp chớp, hai má hồng hồng nhìn giống đứa ngốcMặc dù mỗi lần bị anh hôn, KiBum đều muốn mở mắt thật to để xem biểu hiện của anh nhưng không biết do tim đập mạnh hay vì lý do khác mà hai mắt không tự giác nhắm nghiền. Hôm nay mở mắt nhìn thấy thì ra Lee JinKi đẹp trai mê người. Hàng mi dài cong cong trên gương mặt tuấn tú. KiBum xấu xa cắn mạnh môi dưới của JinKi, anh khẽ run lên. Mặt đỏ lên vì thiếu dưỡng khí, KiBum thoáng ngồi thẳng người, buộc phải buông JinKi ra nhưng vừa rời một chút, JinKi liền theo bản năng giữ cậu lại.Ngồi trên người JinKi, trong lòng KiBum dâng trào một cảm xúc mãnh liệt. Ma xui quỷ khiến, cậu cầm lấy vạt áo JinKi, luồn qua lớp áo mỏng chạm vào da thịt JinKi. JinKi cảm giác thân thể cứng đờ, trong lòng không khỏi chấn động nhưng cũng không cự tuyệt. Được JinKi ngầm đồng ý, KiBum được một muốn mười, đưa tay xuống thấp hơn, trượt xuống thắt lưng của JinKi. Thân thể nóng bừng, trong lòng rung động nhưng vẫn cố gắng kiềm chế đè nặng xuống."KiBum..." JinKi gian nan đẩy cậu ra, hít thở không khí, tựa vào vai KiBum, JinKi lần đầu xuất hiện loại cảm giác kỳ lạ, "Nơi này là bờ biển."Hô hấp đều đặn trở lại, KiBum dần dần có ý thức, mới phát hiện mình vừa mới thiếu chút nữa đã làm ra chuyện lớn, mặt đỏ bừng. Từ khi nào mình trở nên chủ động như vậy."KiBum... Thì ra... em muốn ăn anh nhỉ..." JinKi trộm nở nụ cười."Đi chết đi." KiBum chu chu môi, "Em mệt, đầu em đau." Dứt lời cậu gục vào ngực JinKi, nhắm mắt lại."Em muốn đi ngủ.""Đây là ngoài bờ biển, muốn ngủ phải về khách sạn hẵng ngủ" JinKi đẩy đẩy KiBum. "Em có đem anh ăn thì cũng không bị người ta báo cảnh sát.""Ai thèm ăn anh !" KiBum giật mình đứng lên, tức tối giậm chân."Quả nhiên chỉ anh mới chịu được người như em." JinKi tươi cười, xoa mặt KiBum, "Đi thôi, đi trở về.""JinKi, anh có việc dối em phải không?" Đột nhiên giọng nói KiBum trở nên nghiêm túc khiến anh giật mình."Đối với em, anh chưa bao giờ nói dối." JinKi trả lời thật lòng."Đi thôi." KiBum đứng lên nhưng loạng choạng không vững.JinKi vội vàng đỡ lấy cậu: "Anh cõng em về.""Em tự đi được""Anh muốn cõng em."KiBum chưa bao giờ có thể lay chuyển quyết tâm của JinKi. Ở trên lưng JinKi, KiBum cảm nhận được trước nay chưa từng có cảm giác thực sự an toàn như vậy, nghiêng đầu trên vai JinKi hưởng thụ gió biển.JinKi, em chỉ cần như vậy là hạnh phúc.Cảm thấy hô hấp của KiBum đều đặn có vẻ đã ngủ rồi. JinKi nhìn đèn đường tỏa bóng hai người họ, trong mắt hiện lên một mảng tối tăm.Hạnh phúc như vậy còn bao lâu nữa.———JinKi đột nhiên muốn quay lại những địa điểm lần trước đã đi qua. KiBum ngoài miệng đáp ứng, nhưng trong lòng mơ hồ cảm thấy bất an.Cùng một quá café lúc trước ngồi tránh nắng.Cùng đường cây phong nhưng không gặp lại cô bạn EunYoungĐi qua một ngã tư, KiBum nói cho JinKi biết, khi đó cậu vì anh mà chạy băng qua ngã tư này.Lại một cái đèn xanh đèn đỏ.Đi qua một quán bar, KiBum kể rằng ngày đó từng ở đây uống rượu còn khóc rất lớn.Đi qua bờ biển thật dài, JinKi nói đêm đó anh đã đi dọc theo con đường này.Mệt mỏi trở về khách sạn, KiBum vào phòng tắm, JinKi hạ nhiệt độ điều hòa, nằm trên mặt đất ánh mắt mông lung."Này, nằm dưới đất phong thấp chết luôn, anh đi lâu bị điên luôn sao?" KiBum tắm xong thấy JinKi nằm một đống dưới đất như xác chết, không do dự đá anh mấy cái."Phong thấp cái đầu... Em có học khoa học không?" JinKi không chút nào yếu thế phản kích.Trong nháy mắt, KiBum cảm giác như quay về thời cấp 3."Khoa nghệ thuật không có học môn đó! !" KiBum ngồi trên giường ném quần áo sạch cho JinKi: "Nhanh đi tắm rửa! Người hôi rình không được leo lên giường!""Không phải em hơn ai hết muốn anh lên giường sao?" JinKi đột nhiên giảo hoạt cười, KiBum liền đỏ mặt."Ai nha, Kim KiBum em lại nghĩ đi đâu rồi?""Đi chết đi! Nhanh tắm rửa!" KiBum mặt nóng lên, chỉ có thể giả bộ nổi nóng để giấu đi xấu hổ."Yên tâm đi, anh hôm nay cũng mệt chết được, không có thể lực." KiBum trừng mắt, JinKi lập tức chạy vào phòng tắm.KiBum nhìn đến JinKi đã vào phòng tắm, mới thở phào một cái. Đi đến trước gương phát hiện mặt mình đỏ lựng chắc đã tiết lộ hết bí mật trong lòng.Đúng vậy, mình nghĩ đi đâu thế này.Ở cùng một chỗ đã lâu, bọn họ vẫn chưa từng trao hết tất cả cho nhau. Mỗi lần hôn đến tâm thần điên đảo, JinKi sẽ khống chế dừng lại.JinKi luôn sợ làm tổn thương cậu.Anh luôn muốn bảo vệ cậu.Nghĩ đến đây, trong lòng cảm thấy thật day dứt."Lee JinKi ngốc, quần áo vứt lung tung, không rõ cái nào là sạch cái nào là bẩn!" KiBum đứng lên soạn lại quần áo trên ghế, bản tính "bà quản gia" của KiBum trỗi dậy. Tức giận phân chia quần áo, đột nhiên phát hiện một tấm chi phiếu trong túi áo.KiBum nhặt lên, nét chữ quen thuộc làm cậu sững sờ.JinKi tắm xong thấy KiBum nằm trùm chăn trên giường. JinKi cảm nhận được có điều không đúng, nhanh chóng lên giường lay người KiBum."KiBum." JinKi thấp giọng kêu."KiBum." JinKi kéo tay Kibum nhưng cậu không trả lời chỉ đẩy tay anh đi."KiBum..." JinKi cúi người kề sát tai cậu gọi.KiBum vẫn không nói, chỉ dùng khuỷu tay đẩy anh ra xa.JinKi trong lòng khó chịu. Tuy rằng hôm nay đi về mệt mỏi, nhưng khi nãy không phải là như thế này."Kim KiBum!" JinKi muốn ôm KiBum ngồi dậy. KiBum kịch liệt phản kháng, vài lần đẩy JinKi ra, JinKi một tay giữ chặt hai tay KiBum, tay kia giữ sau lưng KiBum kéo cậu ngồi lên. Tay mới chạm lên mặt cậu đã cảm thấy một màn ẩm ướt. Cậu đang khóc."Làm sao vậy..." JinKi không chịu được khi cậu khóc, KiBum khóc khiến anh đau đớn."Lee JinKi... Thì ra... Anh đem em...làm vật trao đổi phải không?" Giọng nói KiBum tràn ngập tuyệt vọng.JinKi như hiểu ra sự việc, nhìn đến trên ghế quần áo vứt ngổn ngang, thì ra cậu biết rồi.KiBum đã thấy được chi phiếu có ký tên cha của cậu."Em nói cho anh nghe trước xem em cảm thấy thế nào?" JinKi trong lòng đột nhiên bình tĩnh lạ thường. Chuyện xảy ra thì đã xảy ra.KiBum không trả lời, một lúc lâu mới chậm rãi nói: "Anh đã nói, đối với em, anh không nói dối""Vậy em muốn hỏi cái gì?" JinKi xoay người KiBum, cùng cậu mặt đối mặt. Trong bóng đêm, hai người đều thấy không rõ biểu tình của đối phương."Anh và cha em giao dịch cái gì?" KiBum hỏi."Giống tình tiết phim truyền hình." JinKi mỉm cười, cúi đầu."Vì cái gì... Không phải nói mẹ anh đồng ý rồi sao?!?! Vì cái gì anh lại làm thế! !" KiBum bắt lấy cánh tay JinKi."KiBum..." JinKi cảm nhận được cánh tay đau đớn nhưng cũng không phản kháng."Lee JinKi! ! Nếu em không phát hiện chi phiếu, anh định dối em đến khi nào? Có phải nhân chuyến du lịch này nói với em một câu chia tay, sau đó vui vẻ bay đi nơi khác, bỏ em lại Hàn Quốc!" KiBum không kiềm chế được nước mắt rơi xuống."Vốn định ngày cuối cùng du lịch sẽ nói cho em biết..." JinKi gian nan mở miệng, "Chính là anh thật sự không biết như thế nào mở miệng.""Anh sau lưng em gặp Cha từ khi nào? Hai người nói cái gì? Còn giấu em cái gì?!?!" KiBum gần như gào thét khiến JinKi tan nát cõi lòng.Ngoài cửa sổ, trên bờ biển, mọi người vui vẻ tổ chức lễ hội."Bùm!" Pháo hoa được bắn lên bầu trời. Ánh sáng xanh lam trong bóng đêm vừa rực rỡ vừa xinh đẹp."KiBum. Mẹ anh mất rồi.""Bùm!" Quả pháo hoa thứ hai được bắn lên, màu vàng lấp lánh như ánh sao sa.KiBum sửng sốt."Bùm!" Tiếng pháo hoa thứ ba, màu đỏ rực như ngọn lửa, lại giống như nước mắt nhuộm phía chân trời."KiBum. Chúng ta chia tay đi.""KiBum, cha của em làm mọi việc chỉ mong em hạnh phúc, không cần trách cứ ông ấy. Sau từ quê lên Seoul, anh gặp cha em một lần. Ở bệnh viện còn nhìn thấy em. Vẻ mặt mệt mỏi của em làm anh rất đau lòng..." JinKi nhỏ giọng, tận lực đè nặng run rẩy nơi yết hầu, không để cho tiếng khóc thoát ra, "Anh không muốn thấy em như vậy. Không muốn em dù chịu áp lực từ cha mẹ nhưng vẫn hướng anh miễn cưỡng tươi cười, không muốn em phải chọn lựa giữa anh và cha mẹ, cũng không muốn cha mẹ em lo lắng cho tương lai của em nếu em ở bên anh. Khi anh nghe mẹ đồng ý việc chúng ta... Anh thực sự đã hy vọng một tương lai tươi đẹp, dù khó khăn anh cũng sẽ cố gắng, không sợ lời dị nghị của thế gian. Nhưng thì ra tình yêu của chúng ta là một chuyện, mà ở bên nhau lại liên quan đến nhiều người khác""JinKi..." KiBum buông tay ra, gắt gao che miệng."Mẹ anh đột ngột qua đời. Khi anh mới trở về Seoul bỗng nhiên nhận điện thoại của bệnh viện thông báo rằng mẹ lên cơn đau tim. Hoàn toàn bất ngờ, anh còn tưởng là ảo giác. Còn chưa kịp nói với em mẹ đồng ý... thì mẹ đã mất rồi." JinKi muốn cười nhạo cái hiện thực nghiệt ngã này nhưng không thể nhếch môi "Sau khi trở về lo đám tang của mẹ, đầu óc thanh tỉnh hơn rất nhiều... Có lẽ chia tay không phải là chuyện gì quá khó..."KiBum đối với những sự việc xảy ra với JinKi không cách nào đáp lại."Thực xin lỗi." JinKi ôm chặt KiBum, thanh âm tràn ngập mỏi mệt.Bao nhiêu sự việc xuất hiện cùng lúc.Đầu óc KiBum không thể tiếp thu hết, chỉ biết ôm chặt người đối diện, nước mắt lặng lẽ rơi.Một đêm trầm mặc, hai người cố giấu nước mắt, ở trong vòng tay đối phương lặng lẽ vượt qua.____
Một loạt sự kiện xảy ra khiến kế hoạch du lịch bị hoãn lại.KiBum muốn ngay lập tức trở về gặp cha nói cho ra lẽ.JinKi trăm phương nghìn kế thuyết phục KiBum không được làm việc nông nổi.Ngày hôm sau hai người không đi đâu, chỉ ngồi trong phòng.Cuối cùng JinKi nhịn không được, lúc hoàng hôn kéo KiBum ra khỏi phòng đưa cậu đi dạo rừng cây phong. KiBum lúc đầu sống chết không đồng ý, cuối cùng tùy ý để JinKi kéo đi. Thật ra, ở trong phòng thêm lúc nữa, chắc cậu cũng bị không khí ngột ngạt làm cho nghẹt thở.Đảo JeJu buổi tối rất thanh bình.Tiếng sóng biển thực êm đềm, nghe như tiếng thở than.Gió thổi nhè nhẹ, như vuốt ve hàng cây.JinKi mạnh mẽ nắm tay KiBum, KiBum nhìn xa xăm không nói lời nào.JinKi đột nhiên quyết định phải cứng rắn đối với KiBum.Làm thương tổn KiBum, anh không muốn, nhưng phải như vậy anh mới có thể nói ra một số việc giấu kĩ trong lòng.Đối với KiBum, anh sẽ không nói dối.Nếu nói dối KiBum, anh sẽ dùng cả đời để xin tha thứ.Lee JinKi đã nhủ lòng như vậy."KiBum, chúng ta nói chuyện được không?"Như trước yên lặng không nói gì."KiBum, thời gian qua nhanh quá... Chúng ta gặp nhau cho tới hôm nay đã gần 6 năm rồi.""KiBum, nói chuyện với anh đi. Về sau có thể không còn cơ hội nữa đâu."KiBum trong lòng đau đớn."KiBum, chúng ta lần đầu tiên nhìn thấy nhau là khi nào?""Không nhớ rõ.""Ở sân thể dục, lần đầu tiên chú ý đến em là ở cuộc thi thể thao của trường. Em tính sai thành tích của anh.""Tính sai khi nào? Rõ ràng anh chạy chậm...""Còn nữa, lúc đó anh nghĩ sân trường rộng quá, chạy một vòng thật mệt nhưng giờ nghĩ lại sân trường thật nhỏ bé.""KiBum, em biết không kỳ thực ánh mắt của em không che giấu được nội tâm, mỗi lần cùng anh lĩnh thưởng đều nhìn anh thầm oán hận phải không?""Em không thích loại người tự cao tự đại.""Thì ra trong mắt em anh là người như thế đấy hả?""Lúc đó mắt em bị mù.""Anh cũng không thích tính cách lỗ mãng bất cần của em.""...""Sau này mới nhận ra đó chỉ là cái vỏ bọc.""Paris lần đó... Anh làm sao có thời gian giúp em tìm địa điểm thi mỹ thuật?.""8 giờ mới thi đấu, trước đó có thời gian, thuận tiện tìm địa điểm thi cho em.""Ngày đó trong lòng anh bất mãn lắm đúng không..." Nhắc lại việc này, KiBum trong lòng dâng lên một trận áy náy, lúc ở Paris đối với JinKi hếch mặt sai khiến, lại còn ngang ngược, vậy mà đối phương còn vì mình suy nghĩ."Bỏ qua đi." JinKi hé miệng cười.Cùng với em một chỗ không có gì là vất vả. Những chuyện không vui đã quên hết rồi."Lần đầu tiên em đưa anh đi ăn mì sợi, anh cảm thấy ngõ đó rất dài.""Kỳ thật rất ngắn.""Sau khi đi đảo JeJu về, anh có quay lại một lần. Thật sự rất ngắn.""Bức tranh anh vẽ cho em hiện tại ở đâu?""Em cất trong phòng.""Bức tranh đó thực ra vẽ không đẹp cho lắm.""Siêu xấu.""Kim KiBum, mồm miệng em độc ác ghê.""Anh tại sao lại vẽ cảnh em đang ngồi vẽ tranh?""Khi đó chờ em tan học, nhiều lần nhìn thấy em vẽ tranh nên ghi nhớ trong đầu.""Nhớ lần đi du lịch tốt nghiệp quá.""Chúng ta cũng đi dạo trên đường cây phong như vậy.""Lần đầu tiên khiến em đau lòng cũng là ở đây. Khi đó em bỏ đi, anh cảm thấy rất khó chịu""Vì sao không đuổi theo?""Anh lúc ấy... còn chưa biết tình cảm đối với em là gì...""KiBum, hai năm ở Tây Ban Nha chính là những tháng ngày vui vẻ nhất của anh.""Em cả đời này... sẽ không đến Pháp và Tây Ban Nha nữa.""Tại sao...""Nơi đó... có quá nhiều kỉ niệm của chúng ta.""Thực xin lỗi...""Có lẽ sau này mỗi khi nhớ đến anh, em sẽ trốn trong những kỉ niệm đó.""Em phải quay lại đó chứ, vòng tay còn để quên ở Tây Ban Nha.""Không có anh bên cạnh, vòng tay đó có hay không đều không có nghĩa lý."Tiếng sóng biển càng lúc càng lớn, giống như thủy triều muốn ập đến cuốn hết tất cả.—-KiBum trở về muốn ngay lập tức nói chuyện với cha.Nhưng Cha đi công tác nước ngoài nên nhất thời không liên lạc được.Nhìn bệnh tình của mẹ chuyển biến tốt đẹp, KiBum dù có nhiều điều muốn nói nhưng đành giữ lại trong lòng.Cũng không nhắc đến việc muốn hủy bỏ hôn lễ.KiBum khi không có việc gì sẽ chạy tới nhà JinKi. Mặc dù JinKi muốn giữ khoảng cách với KiBum nhưng mỗi lần thấy cậu xuất hiện trước cổng nhà đều không có cách nào cự tuyệt.Thực xin lỗi, Cha KiBum, xin chú cho phép cháu ích kỷ trong chốc lát.JinKi vẫn không ngừng cố gắng thuyết phục KiBum chấp nhận sự thật."Lee JinKi, vì sao anh không đấu tranh cho tương lai của chúng ta?"KiBum, anh không phải không cố gắng.Trước khi chấp nhận điều kiện của cha cậu, JinKi cũng đã trải qua nhiều việc.Nhưng anh phát hiện, hạnh phúc của mình phải đánh đổi quá nhiều thứ.Làm cha KiBum tức giận, mẹ KiBum phát bệnh, sản nghiệp nhà họ Kim không ai kế thừa, cũng không bảo đảm có thể cho KiBum một cuộc sống an nhàn, ngoài việc từ bỏ, không còn có cách nào.Mẹ qua đời, bên cạnh không còn thân nhân, anh đi đâu về đâu nào có ý nghĩa gì.Muốn cùng KiBum ở bên nhau, chính là làm xáo trộn tương lai của KiBum.Nếu còn tiếp tục, chính là quá ích kỷ rồi.Cho nên, cho dù KiBum hận anh, cũng muốn cậu tiếp nhận một tương lai tốt đẹp, cho dù cả đời phải sống trong cô đơn, cũng xứng đáng.Khi cha KiBum trở về cũng là lúc nhà họ Han và nhà họ Kim an bài thời điểm tổ chức hôn lễ. HyoYeon nở nụ cười hạnh phúc không thể che dấu. KiBum cũng phải khách sáo lễ phép cười gượng gạo.Về đến nhà, KiBum cùng cha mẹ ăn bữa tối. Mẹ vui vẻ bàn luận việc may quần áo mới cho lễ cưới KiBum. Cha nghe vậy trên mặt cũng có nét tươi cười.KiBum kéo ghế ngồi xuống, trầm ngâm vài giây thì mở miệng: "Cha, thật không ngờ cha là loại người hèn hạ như vậy.""Kim KiBum, con biết mình đang nói gì không?" nghe đến hai từ "hèn hạ" cha KiBum không khỏi phẫn nộ, buông bát trừng mắt nhìn KiBum. ."Cha dùng tiền tạo sức ép với JinKi, cha không thấy thế là quá đáng sao?" KiBum cười lạnh."Cha muốn tốt cho con, con lại cho đó là xấu? Kim KiBum, ai mới quá đáng? !""Cha sau lưng con đã nói gì với anh ấy? Tại sao ép anh ấy rời đi?!""Ai ép nó đi? Con cho là nó thực lòng yêu con sao? Thực lòng mà vì mấy chục vạn mà chấp nhận ra đi? Kim KiBum mở mắt to ra mà xem! Nó thực lòng với tiền của con thôi!""Cha không cần dùng mấy đồng tiền bẩn thỉu bôi nhọ tình cảm của con!""Hừ. Tình cảm? Con cho là cứ có tình cảm là có tất cả? Con nghĩ tình cảm là sống tạm bợ, không dám để thiên hạ trông thấy?!""Ai nói như vậy? Căn bản cha không chịu hiểu!""Có cha mẹ nào chấp nhận con trai mình đi yêu một thằng con trai khác!""Các người chỉ biết khinh thường tình cảm của chúng con! Nói tóm lại, con sẽ không kết hôn với Han HyoYeon!" KiBum không yếu thế phản kháng."Mày nói cái gì? Cái đồ bất hiếu!"Cha KiBum giơ tay đánh một bạt tai."Con nói, có đánh chết con cũng không kết hôn với Han HyoYeon!" KiBum lạnh lùng cười, ánh mắt kiên định, quay lưng rời khỏi nhà.Cánh cửa đóng sầm một tiếng lạnh lẽo khiến mẹ KiBum ngỡ ngàng, còn cha suy sụp ngã xuống ghế, trong phòng tràn ngập tê tái.—–JinKi mở cửa nhìn thấy trên mặt KiBum hằn vết đỏ.Trong lòng rất đau, lại không thể làm gì."Em nói chuyện thẳng thắn với cha ." KiBum ánh mắt thất thần."Cho nên cha mới đánh em sao..." JinKi nhẹ nhàng sờ mặt KiBum. Tuy rằng đã qua một lúc, mặt vẫn đỏ lừng, cha KiBum xuống tay không nhẹ."Lee JinKi, bất cứ giá nào em cũng ở bên anh. Không có đường lui .""KiBum, trở về đi." Trầm ngâm thật lâu, JinKi cho KiBum một đáp án vô vọng."Lee JinKi! !" KiBum trong lòng quặn đau. Bản thân không ngaị cùng cha mẹ trở mặt lại nhận được một câu "Trở về đi" này.Em không cần mấy lời khuyên bảo chết tiệt này, em chỉ cần được ở bên anh."Lee JinKi, chúng ta làm đi." KiBum xoay người, nghiêm túc nói với JinKi."Sao?"JinKi sửng sốt, "Kim KiBum, em bị sao thế?""Em nói, chúng ta làm đi." KiBum từng chữ từng chữ nói với JinKi."Kim KiBum." JinKi trong lòng có chút tức giận, "Không cần làm tổn thương chính mình." Thanh âm nhẹ nhàng nhưng cũng đầy mệnh lệnh."Bằng không anh muốn thế nào?! Muốn em phải làm sao" KiBum không ngăn được nước mắt.JinKi bị lời nói của KiBum làm chấn động.Con người khi bị dồn ép quá sẽ nảy sinh những hành động không kiểm soát được."KiBum..." JinKi vươn tay lau nước mắt của KiBum, "Chúng ta không còn là những thiếu niên vô tư như trước kia nữa.""Anh có nhớ không, anh nói với em rằng chỉ khi nào em không cần anh nữa anh mới buông tay cơ mà?!""Thực xin lỗi, anh phải nuốt lời." JinKi lấy tay che ánh mắt củaKiBum, không muốn cậu thấy anh cũng đang ngập trong bi thương và áy náy, "Đời này không thể ở bên nhau, anh sẽ dùng cách khác để bù đắp cho em.""Cách khác?' KiBumthanh âm run rẩy , "Anh ở tim em đâm xuống một dao, hiện chảy máu không thôi, anh có cách nào bù đắp? Em đã nói nếu anh không cần em, em cũng không cần chính mình nữa.""Chúng ta bình thản chia tay nhau" JinKi xoa tóc KiBum "...được không?""Em không chấp nhận được" KiBum thành thực nói.Chấp nhận hay không chấp nhận không có có ý nghĩa nữa.Khi bọn họ quyết định ở bên nhau kỳ thật không nghĩ sẽ ở bên nhau cả đời, từng ngày từng ngày trải qua qua hạnh phúc, đến khi phải rời xa, bọn họ sẽ bình thản chia tay.Đây chính là những điều hai người giao ước với nhau dạo trước.Năm đó tuy rằng còn trẻ nhưng đã rất lý trí.Nhưng tình yêu như dòng nước vô định hình, nó chậm rãi chảy vào máu thịt, ăn mòn lý trí.Bởi vì thực sự yêu nhau nên mới đau đớn rã rời.Lúc ấy dễ dàng giao ước, nhưng đối mặt với thực tế lại không hề dễ dàng."Lee JinKi, em muốn hoàn toàn thuộc về anh." KiBum trầm mặc hồi lâu mới buông ra một câu như vậy."KiBum..." JinKi tiến lại gần ôm KiBum, "Không cần như vậy.""Nếu rời bỏ anh rồi, em không còn là em nữa." KiBum ngẩng đầu nhìn JinKi, cũng vươn tay ôm JinKi,"KiBum...""Lee JinKi, em không có cách nào chấp nhận được sự thật chúng ta phải rời xa." KiBum ở trong ngực JinKi, cảm nhận hơi ấm của anh."KiBum, dù phải đối diện với hiện thực tàn nhẫn nhưng vẫn phải quên đi, lặng lẽ vượt qua, em hiểu chứ?""Nói trắng ra là chính là bạc tình.""KiBum, trở về đi." JinKi không nhìn ánh mắt KiBum, tựa vào trán KiBum chậm rãi giảng giải "Anh không lâu sau sẽ rời đi, sẽ tìm một cuộc sống mới.""Tại sao anh có thể nói ra những lời độc ác như vậy?" KiBum hô hấp thật sâu, liều mạng trấn tĩnh thân thể run rẩy."Anh không có cách nào nhìn KiBum mặc âu phục bước đi bên cạnh người con gái khác." Trong giọng nói tràn ngập trêu tức cùng khôi hài, JinKi cố gắng làm cho việc chia tay trở nên tự nhiên."Lee JinKi!""Em sẽ có con, anh biết đâu cũng sẽ tìm được một cô gái kết hôn, cũng có đứa con, con chúng ta sau này biết đâu sẽ trở thành bạn tốt, chúng ta phải gặp lại, đây không phải là tra tấn anh sao..." JinKi tiếp tục không sợ chết nói giỡn."Trí tưởng tượng phong phú ghê, tại sao không ngồi nghĩ cách giải quyết việc này!" KiBum tức tối đánh vào ngực JinKi."Không có cách nào ..." JinKi nhịn đau cười cười.Không có cách nào ."Không chấp nhận..." KiBum giãy dụa."Trời sáng em hãy quay về đi" JinKi ôm sát KiBum,Qua đêm nay, sẽ không bao giờ ... có thể ôm em như vậy nữa.KiBum đột nhiên có loại cảm giác, đây có thể là đêm cuối cùng được ở bên JinKi.Ý nghĩ phải điên cuồng một lần trong đời vụt qua trong đầu KiBum.KiBum thoát khỏi vòng tay của JinKi, đẩy anh xuống, bắt đầu điên cuồng hôn. Dùng hết sức lực đẩy bả vai JinKi không cho anh phản kháng. Nước mắt theo hai má chảy xuống càng làm nụ hôn thêm phần chua sót.JinKi muốn mím chặt môi, lại bị KiBum cắn xuống —— mỗi lần bị KiBum cắn môi, anh như bị đóng băng, mặc kệ cho KiBum dẫn đắt.Không khí nóng dần. Quần áo đã ướt mồ hôi dính vào da thịt. Ý thức của JinKi có chút rối loạn, cái gọi là lý trí chậm rãi không thể khống chế cơ thể của mình.Chịu không nổi .Thừa dịp môi KiBum rời khỏi, hai tay JinKi vẫn giữ lấy thắt lưng của KiBum, nghiêng người, đem KiBum đặt ở dưới thân. Dưới ngọn đèn mờ ảo, JinKi nhìn rõ gương mặt của KiBum, làm mi cong xinh đẹp chớp nhẹ nhìn JinKi, trong mắt ánh lên yêu thương nhưng cũng đầy phức tạp.JinKi do dự một chút, hôn lên trán của cậu. Sau đó, hôn lên đôi mắt, hôn lên chóp mũi, hôn lên cằm cậu. Khi hôn đến cổ KiBum, JinKi đột nhiên mạnh mẽ cắn vài cái, ở đó lưu lại dấu vết, KiBum nhịn không được cười lên thành tiếng."KiBum..." Bị tiếng cười mang về một chút lý trí, JinKi dừng lại động tác."Em muốn..." KiBum dịu dàng nhìn JinKi, vươn tay tắt đèn.Hai tay KiBum không an phận cởi bỏ quần áo, JinKi cảm nhận da thịt mềm mại của cậu, cúi đầu hôn lên ngực cậu. Chưa bao giờ trải qua kích thích, KiBum mẫn cảm vô cùng, mỗi va chạm của JinKi cũng đều cổ họng cậu phát ra những tiếng rên rĩ khe khẽ. Cảm giác được âu yếm tràn ngập cơ thể, thân thể KiBum nhịn không được run rẩy.Cứ như vậy, phóng túng ngông cuồng một lần đi. JinKi nén đau thương trong lòng.Lần đầu tiên, cũng có lẽ là lần cuối cùng. KiBum hai tay ôm chặt JinKi, không lưu lại dù chỉ một khoảng cách nhỏ nhất giữa hai người. Trên người cậu, chỉ có thể lưu lại dấu vết của Lee JinKi.Giây phút quan trọng của tình yêu tuổi thanh xuân vừa đẹp đẽ vừa chân thành nhưng cũng chính là lúc KiBum cảm thấy đau đớn tê tái, cậu rồi sẽ phải chấp nhận hiện thực tàn khốc của tình yêu.Một lúc sau, KiBum mềm nhũn ngã xuống ngực JinKi."JinKi... tại sao... không nói em nghe ba chữ kia...""Hiện tại nghe được... không phải sẽ đau lòng lắm sao...""Không quan hệ, tim em vốn đã sớm đã rất đau đớn rồi ." KiBum nắm lấy tay JinKi.JinKi cười cười, bên tai KiBum thì thầm: "Kim KiBum, anh yêu em, anh yêu em, anh yêu em, anh – yêu – em, anh – yêu – em..."Đây là lần đầu tiên cũng là lần cuối cùng anh nói câu "Anh yêu em" .Ba chữ kia, anh đã dùng hết toàn bộ trái tim để nói ra.Về sau, không bao giờ ... có thể nói nữa.Từ nay về sau, em sẽ không bao giờ ở bên cạnh anh nữa, sẽ không nằm trong ngực anh nữa.JinKi kiềm chế nước mắt, hôn lên vành tai KiBum.KiBum nở nụ cười.Không ngờ có thể cười hạnh phúc trong hoàn cảnh này, bởi vì ít nhất khi còn sống vẫn có thể nghe JinKi nói câu "Anh yêu em", đây cũng là lần đầu tiên và cuối cùng cậu tiếp nhận câu nói yêu từ người khác.Cùng KiBum gặp nhau, quen biết, cãi cọ, đùa giỡn, yêu thương... bao nhiêu kỷ niệm hiển hiện trong đầu JinKi như một bộ phim nhiều tập.*Dường như chưa đi được bao xa nhưng ngoảnh lại quãng đường đã dài đến vậy.Dường như chạy không bao lâu thì ra mọi việc đã đổi thay đến không ngờ.Thời gian như mây bay gió thoảngĐã mang đi những gì?Nhắm mắt nhớ lại buổi chiều khi mười sáu tuổi.Chúng ta cùng nhau nhìn bầu trời tươi đẹpSóng bước bên nhau, tự do ca hát, vừa khờ dại vừa dũng cảm.Nghĩ đến tương lai xa xôi nơi đâyNghĩ đến chúng ta từng yêu nhau mà lòng đau đớn.Giữa đám đông không một gương mặt thân quenNơi cổng trường anh từng đợi emNắm tay em chậm rãi bước đi giữa dòng người hối hả.Trong tay chúng ta là cả thế giới.Nhắm mắt nhớ lại ráng chiều ngày đó.Vẫn tươi đẹp nhưng tràn đấy hối tiếcTuổi thanh xuân trôi đi lúc nào không hay.Chúng ta vô tình rời xa nhau.Rõ ràng yêu em nhưng không thể tiếp tục.Làm thế nào giữ lại tình yêu không tan vỡ.Làm thế nào để không bước xa hơn nữa.Làm thế nào quay ngược thời gian.Nghĩ đến từng có em trong tay mà lòng đau đớn (*)-TBC-(*) Bài hát Heartbreak của Yoga Lin
Một loạt sự kiện xảy ra khiến kế hoạch du lịch bị hoãn lại.KiBum muốn ngay lập tức trở về gặp cha nói cho ra lẽ.JinKi trăm phương nghìn kế thuyết phục KiBum không được làm việc nông nổi.Ngày hôm sau hai người không đi đâu, chỉ ngồi trong phòng.Cuối cùng JinKi nhịn không được, lúc hoàng hôn kéo KiBum ra khỏi phòng đưa cậu đi dạo rừng cây phong. KiBum lúc đầu sống chết không đồng ý, cuối cùng tùy ý để JinKi kéo đi. Thật ra, ở trong phòng thêm lúc nữa, chắc cậu cũng bị không khí ngột ngạt làm cho nghẹt thở.Đảo JeJu buổi tối rất thanh bình.Tiếng sóng biển thực êm đềm, nghe như tiếng thở than.Gió thổi nhè nhẹ, như vuốt ve hàng cây.JinKi mạnh mẽ nắm tay KiBum, KiBum nhìn xa xăm không nói lời nào.JinKi đột nhiên quyết định phải cứng rắn đối với KiBum.Làm thương tổn KiBum, anh không muốn, nhưng phải như vậy anh mới có thể nói ra một số việc giấu kĩ trong lòng.Đối với KiBum, anh sẽ không nói dối.Nếu nói dối KiBum, anh sẽ dùng cả đời để xin tha thứ.Lee JinKi đã nhủ lòng như vậy."KiBum, chúng ta nói chuyện được không?"Như trước yên lặng không nói gì."KiBum, thời gian qua nhanh quá... Chúng ta gặp nhau cho tới hôm nay đã gần 6 năm rồi.""KiBum, nói chuyện với anh đi. Về sau có thể không còn cơ hội nữa đâu."KiBum trong lòng đau đớn."KiBum, chúng ta lần đầu tiên nhìn thấy nhau là khi nào?""Không nhớ rõ.""Ở sân thể dục, lần đầu tiên chú ý đến em là ở cuộc thi thể thao của trường. Em tính sai thành tích của anh.""Tính sai khi nào? Rõ ràng anh chạy chậm...""Còn nữa, lúc đó anh nghĩ sân trường rộng quá, chạy một vòng thật mệt nhưng giờ nghĩ lại sân trường thật nhỏ bé.""KiBum, em biết không kỳ thực ánh mắt của em không che giấu được nội tâm, mỗi lần cùng anh lĩnh thưởng đều nhìn anh thầm oán hận phải không?""Em không thích loại người tự cao tự đại.""Thì ra trong mắt em anh là người như thế đấy hả?""Lúc đó mắt em bị mù.""Anh cũng không thích tính cách lỗ mãng bất cần của em.""...""Sau này mới nhận ra đó chỉ là cái vỏ bọc.""Paris lần đó... Anh làm sao có thời gian giúp em tìm địa điểm thi mỹ thuật?.""8 giờ mới thi đấu, trước đó có thời gian, thuận tiện tìm địa điểm thi cho em.""Ngày đó trong lòng anh bất mãn lắm đúng không..." Nhắc lại việc này, KiBum trong lòng dâng lên một trận áy náy, lúc ở Paris đối với JinKi hếch mặt sai khiến, lại còn ngang ngược, vậy mà đối phương còn vì mình suy nghĩ."Bỏ qua đi." JinKi hé miệng cười.Cùng với em một chỗ không có gì là vất vả. Những chuyện không vui đã quên hết rồi."Lần đầu tiên em đưa anh đi ăn mì sợi, anh cảm thấy ngõ đó rất dài.""Kỳ thật rất ngắn.""Sau khi đi đảo JeJu về, anh có quay lại một lần. Thật sự rất ngắn.""Bức tranh anh vẽ cho em hiện tại ở đâu?""Em cất trong phòng.""Bức tranh đó thực ra vẽ không đẹp cho lắm.""Siêu xấu.""Kim KiBum, mồm miệng em độc ác ghê.""Anh tại sao lại vẽ cảnh em đang ngồi vẽ tranh?""Khi đó chờ em tan học, nhiều lần nhìn thấy em vẽ tranh nên ghi nhớ trong đầu.""Nhớ lần đi du lịch tốt nghiệp quá.""Chúng ta cũng đi dạo trên đường cây phong như vậy.""Lần đầu tiên khiến em đau lòng cũng là ở đây. Khi đó em bỏ đi, anh cảm thấy rất khó chịu""Vì sao không đuổi theo?""Anh lúc ấy... còn chưa biết tình cảm đối với em là gì...""KiBum, hai năm ở Tây Ban Nha chính là những tháng ngày vui vẻ nhất của anh.""Em cả đời này... sẽ không đến Pháp và Tây Ban Nha nữa.""Tại sao...""Nơi đó... có quá nhiều kỉ niệm của chúng ta.""Thực xin lỗi...""Có lẽ sau này mỗi khi nhớ đến anh, em sẽ trốn trong những kỉ niệm đó.""Em phải quay lại đó chứ, vòng tay còn để quên ở Tây Ban Nha.""Không có anh bên cạnh, vòng tay đó có hay không đều không có nghĩa lý."Tiếng sóng biển càng lúc càng lớn, giống như thủy triều muốn ập đến cuốn hết tất cả.—-KiBum trở về muốn ngay lập tức nói chuyện với cha.Nhưng Cha đi công tác nước ngoài nên nhất thời không liên lạc được.Nhìn bệnh tình của mẹ chuyển biến tốt đẹp, KiBum dù có nhiều điều muốn nói nhưng đành giữ lại trong lòng.Cũng không nhắc đến việc muốn hủy bỏ hôn lễ.KiBum khi không có việc gì sẽ chạy tới nhà JinKi. Mặc dù JinKi muốn giữ khoảng cách với KiBum nhưng mỗi lần thấy cậu xuất hiện trước cổng nhà đều không có cách nào cự tuyệt.Thực xin lỗi, Cha KiBum, xin chú cho phép cháu ích kỷ trong chốc lát.JinKi vẫn không ngừng cố gắng thuyết phục KiBum chấp nhận sự thật."Lee JinKi, vì sao anh không đấu tranh cho tương lai của chúng ta?"KiBum, anh không phải không cố gắng.Trước khi chấp nhận điều kiện của cha cậu, JinKi cũng đã trải qua nhiều việc.Nhưng anh phát hiện, hạnh phúc của mình phải đánh đổi quá nhiều thứ.Làm cha KiBum tức giận, mẹ KiBum phát bệnh, sản nghiệp nhà họ Kim không ai kế thừa, cũng không bảo đảm có thể cho KiBum một cuộc sống an nhàn, ngoài việc từ bỏ, không còn có cách nào.Mẹ qua đời, bên cạnh không còn thân nhân, anh đi đâu về đâu nào có ý nghĩa gì.Muốn cùng KiBum ở bên nhau, chính là làm xáo trộn tương lai của KiBum.Nếu còn tiếp tục, chính là quá ích kỷ rồi.Cho nên, cho dù KiBum hận anh, cũng muốn cậu tiếp nhận một tương lai tốt đẹp, cho dù cả đời phải sống trong cô đơn, cũng xứng đáng.Khi cha KiBum trở về cũng là lúc nhà họ Han và nhà họ Kim an bài thời điểm tổ chức hôn lễ. HyoYeon nở nụ cười hạnh phúc không thể che dấu. KiBum cũng phải khách sáo lễ phép cười gượng gạo.Về đến nhà, KiBum cùng cha mẹ ăn bữa tối. Mẹ vui vẻ bàn luận việc may quần áo mới cho lễ cưới KiBum. Cha nghe vậy trên mặt cũng có nét tươi cười.KiBum kéo ghế ngồi xuống, trầm ngâm vài giây thì mở miệng: "Cha, thật không ngờ cha là loại người hèn hạ như vậy.""Kim KiBum, con biết mình đang nói gì không?" nghe đến hai từ "hèn hạ" cha KiBum không khỏi phẫn nộ, buông bát trừng mắt nhìn KiBum. ."Cha dùng tiền tạo sức ép với JinKi, cha không thấy thế là quá đáng sao?" KiBum cười lạnh."Cha muốn tốt cho con, con lại cho đó là xấu? Kim KiBum, ai mới quá đáng? !""Cha sau lưng con đã nói gì với anh ấy? Tại sao ép anh ấy rời đi?!""Ai ép nó đi? Con cho là nó thực lòng yêu con sao? Thực lòng mà vì mấy chục vạn mà chấp nhận ra đi? Kim KiBum mở mắt to ra mà xem! Nó thực lòng với tiền của con thôi!""Cha không cần dùng mấy đồng tiền bẩn thỉu bôi nhọ tình cảm của con!""Hừ. Tình cảm? Con cho là cứ có tình cảm là có tất cả? Con nghĩ tình cảm là sống tạm bợ, không dám để thiên hạ trông thấy?!""Ai nói như vậy? Căn bản cha không chịu hiểu!""Có cha mẹ nào chấp nhận con trai mình đi yêu một thằng con trai khác!""Các người chỉ biết khinh thường tình cảm của chúng con! Nói tóm lại, con sẽ không kết hôn với Han HyoYeon!" KiBum không yếu thế phản kháng."Mày nói cái gì? Cái đồ bất hiếu!"Cha KiBum giơ tay đánh một bạt tai."Con nói, có đánh chết con cũng không kết hôn với Han HyoYeon!" KiBum lạnh lùng cười, ánh mắt kiên định, quay lưng rời khỏi nhà.Cánh cửa đóng sầm một tiếng lạnh lẽo khiến mẹ KiBum ngỡ ngàng, còn cha suy sụp ngã xuống ghế, trong phòng tràn ngập tê tái.—–JinKi mở cửa nhìn thấy trên mặt KiBum hằn vết đỏ.Trong lòng rất đau, lại không thể làm gì."Em nói chuyện thẳng thắn với cha ." KiBum ánh mắt thất thần."Cho nên cha mới đánh em sao..." JinKi nhẹ nhàng sờ mặt KiBum. Tuy rằng đã qua một lúc, mặt vẫn đỏ lừng, cha KiBum xuống tay không nhẹ."Lee JinKi, bất cứ giá nào em cũng ở bên anh. Không có đường lui .""KiBum, trở về đi." Trầm ngâm thật lâu, JinKi cho KiBum một đáp án vô vọng."Lee JinKi! !" KiBum trong lòng quặn đau. Bản thân không ngaị cùng cha mẹ trở mặt lại nhận được một câu "Trở về đi" này.Em không cần mấy lời khuyên bảo chết tiệt này, em chỉ cần được ở bên anh."Lee JinKi, chúng ta làm đi." KiBum xoay người, nghiêm túc nói với JinKi."Sao?"JinKi sửng sốt, "Kim KiBum, em bị sao thế?""Em nói, chúng ta làm đi." KiBum từng chữ từng chữ nói với JinKi."Kim KiBum." JinKi trong lòng có chút tức giận, "Không cần làm tổn thương chính mình." Thanh âm nhẹ nhàng nhưng cũng đầy mệnh lệnh."Bằng không anh muốn thế nào?! Muốn em phải làm sao" KiBum không ngăn được nước mắt.JinKi bị lời nói của KiBum làm chấn động.Con người khi bị dồn ép quá sẽ nảy sinh những hành động không kiểm soát được."KiBum..." JinKi vươn tay lau nước mắt của KiBum, "Chúng ta không còn là những thiếu niên vô tư như trước kia nữa.""Anh có nhớ không, anh nói với em rằng chỉ khi nào em không cần anh nữa anh mới buông tay cơ mà?!""Thực xin lỗi, anh phải nuốt lời." JinKi lấy tay che ánh mắt củaKiBum, không muốn cậu thấy anh cũng đang ngập trong bi thương và áy náy, "Đời này không thể ở bên nhau, anh sẽ dùng cách khác để bù đắp cho em.""Cách khác?' KiBumthanh âm run rẩy , "Anh ở tim em đâm xuống một dao, hiện chảy máu không thôi, anh có cách nào bù đắp? Em đã nói nếu anh không cần em, em cũng không cần chính mình nữa.""Chúng ta bình thản chia tay nhau" JinKi xoa tóc KiBum "...được không?""Em không chấp nhận được" KiBum thành thực nói.Chấp nhận hay không chấp nhận không có có ý nghĩa nữa.Khi bọn họ quyết định ở bên nhau kỳ thật không nghĩ sẽ ở bên nhau cả đời, từng ngày từng ngày trải qua qua hạnh phúc, đến khi phải rời xa, bọn họ sẽ bình thản chia tay.Đây chính là những điều hai người giao ước với nhau dạo trước.Năm đó tuy rằng còn trẻ nhưng đã rất lý trí.Nhưng tình yêu như dòng nước vô định hình, nó chậm rãi chảy vào máu thịt, ăn mòn lý trí.Bởi vì thực sự yêu nhau nên mới đau đớn rã rời.Lúc ấy dễ dàng giao ước, nhưng đối mặt với thực tế lại không hề dễ dàng."Lee JinKi, em muốn hoàn toàn thuộc về anh." KiBum trầm mặc hồi lâu mới buông ra một câu như vậy."KiBum..." JinKi tiến lại gần ôm KiBum, "Không cần như vậy.""Nếu rời bỏ anh rồi, em không còn là em nữa." KiBum ngẩng đầu nhìn JinKi, cũng vươn tay ôm JinKi,"KiBum...""Lee JinKi, em không có cách nào chấp nhận được sự thật chúng ta phải rời xa." KiBum ở trong ngực JinKi, cảm nhận hơi ấm của anh."KiBum, dù phải đối diện với hiện thực tàn nhẫn nhưng vẫn phải quên đi, lặng lẽ vượt qua, em hiểu chứ?""Nói trắng ra là chính là bạc tình.""KiBum, trở về đi." JinKi không nhìn ánh mắt KiBum, tựa vào trán KiBum chậm rãi giảng giải "Anh không lâu sau sẽ rời đi, sẽ tìm một cuộc sống mới.""Tại sao anh có thể nói ra những lời độc ác như vậy?" KiBum hô hấp thật sâu, liều mạng trấn tĩnh thân thể run rẩy."Anh không có cách nào nhìn KiBum mặc âu phục bước đi bên cạnh người con gái khác." Trong giọng nói tràn ngập trêu tức cùng khôi hài, JinKi cố gắng làm cho việc chia tay trở nên tự nhiên."Lee JinKi!""Em sẽ có con, anh biết đâu cũng sẽ tìm được một cô gái kết hôn, cũng có đứa con, con chúng ta sau này biết đâu sẽ trở thành bạn tốt, chúng ta phải gặp lại, đây không phải là tra tấn anh sao..." JinKi tiếp tục không sợ chết nói giỡn."Trí tưởng tượng phong phú ghê, tại sao không ngồi nghĩ cách giải quyết việc này!" KiBum tức tối đánh vào ngực JinKi."Không có cách nào ..." JinKi nhịn đau cười cười.Không có cách nào ."Không chấp nhận..." KiBum giãy dụa."Trời sáng em hãy quay về đi" JinKi ôm sát KiBum,Qua đêm nay, sẽ không bao giờ ... có thể ôm em như vậy nữa.KiBum đột nhiên có loại cảm giác, đây có thể là đêm cuối cùng được ở bên JinKi.Ý nghĩ phải điên cuồng một lần trong đời vụt qua trong đầu KiBum.KiBum thoát khỏi vòng tay của JinKi, đẩy anh xuống, bắt đầu điên cuồng hôn. Dùng hết sức lực đẩy bả vai JinKi không cho anh phản kháng. Nước mắt theo hai má chảy xuống càng làm nụ hôn thêm phần chua sót.JinKi muốn mím chặt môi, lại bị KiBum cắn xuống —— mỗi lần bị KiBum cắn môi, anh như bị đóng băng, mặc kệ cho KiBum dẫn đắt.Không khí nóng dần. Quần áo đã ướt mồ hôi dính vào da thịt. Ý thức của JinKi có chút rối loạn, cái gọi là lý trí chậm rãi không thể khống chế cơ thể của mình.Chịu không nổi .Thừa dịp môi KiBum rời khỏi, hai tay JinKi vẫn giữ lấy thắt lưng của KiBum, nghiêng người, đem KiBum đặt ở dưới thân. Dưới ngọn đèn mờ ảo, JinKi nhìn rõ gương mặt của KiBum, làm mi cong xinh đẹp chớp nhẹ nhìn JinKi, trong mắt ánh lên yêu thương nhưng cũng đầy phức tạp.JinKi do dự một chút, hôn lên trán của cậu. Sau đó, hôn lên đôi mắt, hôn lên chóp mũi, hôn lên cằm cậu. Khi hôn đến cổ KiBum, JinKi đột nhiên mạnh mẽ cắn vài cái, ở đó lưu lại dấu vết, KiBum nhịn không được cười lên thành tiếng."KiBum..." Bị tiếng cười mang về một chút lý trí, JinKi dừng lại động tác."Em muốn..." KiBum dịu dàng nhìn JinKi, vươn tay tắt đèn.Hai tay KiBum không an phận cởi bỏ quần áo, JinKi cảm nhận da thịt mềm mại của cậu, cúi đầu hôn lên ngực cậu. Chưa bao giờ trải qua kích thích, KiBum mẫn cảm vô cùng, mỗi va chạm của JinKi cũng đều cổ họng cậu phát ra những tiếng rên rĩ khe khẽ. Cảm giác được âu yếm tràn ngập cơ thể, thân thể KiBum nhịn không được run rẩy.Cứ như vậy, phóng túng ngông cuồng một lần đi. JinKi nén đau thương trong lòng.Lần đầu tiên, cũng có lẽ là lần cuối cùng. KiBum hai tay ôm chặt JinKi, không lưu lại dù chỉ một khoảng cách nhỏ nhất giữa hai người. Trên người cậu, chỉ có thể lưu lại dấu vết của Lee JinKi.Giây phút quan trọng của tình yêu tuổi thanh xuân vừa đẹp đẽ vừa chân thành nhưng cũng chính là lúc KiBum cảm thấy đau đớn tê tái, cậu rồi sẽ phải chấp nhận hiện thực tàn khốc của tình yêu.Một lúc sau, KiBum mềm nhũn ngã xuống ngực JinKi."JinKi... tại sao... không nói em nghe ba chữ kia...""Hiện tại nghe được... không phải sẽ đau lòng lắm sao...""Không quan hệ, tim em vốn đã sớm đã rất đau đớn rồi ." KiBum nắm lấy tay JinKi.JinKi cười cười, bên tai KiBum thì thầm: "Kim KiBum, anh yêu em, anh yêu em, anh yêu em, anh – yêu – em, anh – yêu – em..."Đây là lần đầu tiên cũng là lần cuối cùng anh nói câu "Anh yêu em" .Ba chữ kia, anh đã dùng hết toàn bộ trái tim để nói ra.Về sau, không bao giờ ... có thể nói nữa.Từ nay về sau, em sẽ không bao giờ ở bên cạnh anh nữa, sẽ không nằm trong ngực anh nữa.JinKi kiềm chế nước mắt, hôn lên vành tai KiBum.KiBum nở nụ cười.Không ngờ có thể cười hạnh phúc trong hoàn cảnh này, bởi vì ít nhất khi còn sống vẫn có thể nghe JinKi nói câu "Anh yêu em", đây cũng là lần đầu tiên và cuối cùng cậu tiếp nhận câu nói yêu từ người khác.Cùng KiBum gặp nhau, quen biết, cãi cọ, đùa giỡn, yêu thương... bao nhiêu kỷ niệm hiển hiện trong đầu JinKi như một bộ phim nhiều tập.*Dường như chưa đi được bao xa nhưng ngoảnh lại quãng đường đã dài đến vậy.Dường như chạy không bao lâu thì ra mọi việc đã đổi thay đến không ngờ.Thời gian như mây bay gió thoảngĐã mang đi những gì?Nhắm mắt nhớ lại buổi chiều khi mười sáu tuổi.Chúng ta cùng nhau nhìn bầu trời tươi đẹpSóng bước bên nhau, tự do ca hát, vừa khờ dại vừa dũng cảm.Nghĩ đến tương lai xa xôi nơi đâyNghĩ đến chúng ta từng yêu nhau mà lòng đau đớn.Giữa đám đông không một gương mặt thân quenNơi cổng trường anh từng đợi emNắm tay em chậm rãi bước đi giữa dòng người hối hả.Trong tay chúng ta là cả thế giới.Nhắm mắt nhớ lại ráng chiều ngày đó.Vẫn tươi đẹp nhưng tràn đấy hối tiếcTuổi thanh xuân trôi đi lúc nào không hay.Chúng ta vô tình rời xa nhau.Rõ ràng yêu em nhưng không thể tiếp tục.Làm thế nào giữ lại tình yêu không tan vỡ.Làm thế nào để không bước xa hơn nữa.Làm thế nào quay ngược thời gian.Nghĩ đến từng có em trong tay mà lòng đau đớn (*)-TBC-(*) Bài hát Heartbreak của Yoga Lin