[Edit - Full] Ly Hôn Năm Thứ Năm - Kiểu Uổng Quá Chính

Ngoại truyện 3



Editor: Bly

_____

Tiếng ve kêu rả rích không ngừng.

Mùa hè đến nhanh mà lại đi chậm, sự kiên nhẫn đều bị cái nóng bào mòn.

Trên đầu, chiếc quạt trần vo vo quay đều.

Âm thanh nào đó làm tôi choàng tỉnh, mở mắt ra, trước mặt có một người phụ nữ đang vui vẻ nhìn tôi: "Dao Dao, phòng tuyển sinh của trường Đại học Bắc Kinh mới vừa gọi đến, con đậu rồi."

Tôi nhìn bà, sững sờ ngay tại chỗ. Không nhớ đã bao năm rồi tôi chưa được gặp mẹ, thậm chí trong mơ cũng hiếm khi nghe thấy giọng bà, dáng vẻ và nụ cười của bà đều đã mờ nhạt trong tâm trí tôi: "Mẹ... ..."

Tôi nhìn mẹ từ trên xuống, mẹ đang mặc chiếc váy dài mà mình yêu thích, khuôn mặt rạng rỡ vì vui mừng, mang nét đoan trang của một mỹ nhân Giang Nam.

Tôi ngơ ngác nhìn mẹ một lúc lâu rồi mới chậm rãi hỏi: "Mẹ đã khỏi bệnh rồi sao?"

Mẹ nhìn tôi với nụ cười trìu mến, đưa tay gõ nhẹ lên trán tôi: "Con đang nói cái gì đấy? Bệnh gì cơ?"

Tôi cảm nhận được hơi ấm từ đầu ngón tay khi mẹ chạm vào trán mình, nước mắt lăn dài trên hai gò má, tôi liền ôm chầm lấy mẹ. Trên người mẹ thoang thoảng mùi nước giặt mà mẹ thích nhất. "Mẹ thật sự khỏi bệnh rồi sao? Mẹ không bị bệnh à?"

Mẹ đưa tay vỗ vỗ lưng tôi: "Dao Dao, dạo này con học tập căng thẳng quá nên mơ thấy ác mộng phải không? Con ngoan, đừng khóc, mẹ không có ốm đau gì đâu."

Tôi dựa vào mẹ, nước mắt thấm ướt cả vai áo bà: "Con sẽ đi học, nhưng nếu mẹ ốm thì con cũng sẽ đến viện, mẹ không thể bỏ con ở lại một mình được nữa."

"Con đang nói gì vậy? Làm sao mẹ lại có thể bỏ con được chứ?"

Mẹ buông tôi ra và đi vào bếp.

Tôi nhìn quanh căn nhà cũ kỹ không biết đã sống bao nhiêu năm, tiếng quạt càng lúc càng to, tiếng ve kêu rả rích ngoài cửa không biết mỏi mệt. Tôi bước hai bước, đột nhiên ngẩng đầu nhìn mẹ: "Anh Tần đâu rồi?"

Mẹ từ bếp đi ra với cốc trà lê đã pha sẵn trên tay, nhìn tôi với vẻ bối rối: "Anh Tần nào?"

Tôi nhìn bà, những giọt nước mắt vừa ngưng lại bắt đầu vô thức rơi xuống: "Vậy là không có anh Tần sao?

"Con sao vậy, Dao Dao? Ở đây chỉ có mẹ thôi."

Tôi nhìn mẹ, gào lên: "Tại sao chỉ có thể có một người? Không thể có cả anh Tần và mẹ hay sao? Tại sao không thể có cả hai cơ chứ...?"

"Có ai cũng được."

Mẹ mỉm cười, giọng nói dần xa xăm: "Tất cả đều đến để yêu con, Dao Dao."

"Dao Dao......"

"Dao Dao..."

Bên tai tôi vang lên giọng nói nhẹ nhàng, tôi mở mắt ra, Tần Vị Ký khẽ nhíu mày nhìn tôi: "Em mơ gì à?"

Tôi dang tay ra ôm chầm lấy anh.

_____

END.

#Bly

Chương trước Chương tiếp
Loading...