[Edit - Full] Ly Hôn Năm Thứ Năm - Kiểu Uổng Quá Chính

Chương 19: Thật sự không biết hôn nữa sao?



Editor: Bly

Wattapd: _AnsBly_

Đã beta.

_____

Sau khi Tần Vị Ký đến, cả trường quay đều trở nên căng thẳng.

Số lần tôi NG cũng nhiều hơn, Chu Không chẳng buồn cho tôi chút mặt mũi nào, cứ thế mà chửi bới: "Tạ Dao Ngâm! Ai câu mất hồn ngươi rồi hả?! Tự banh mắt ra xem mình đang diễn thành cái dạng gì?!"

Mọi người ở phim trường bắt đầu cười ồ lên.

"Makeup dặm lại đi."

Mồ hôi trên trán làm nhòe đi lớp trang điểm của tôi, chị makeup vội chạy lên lau mồ hôi, rồi dặm thêm một lớp phấn.

Tôi nóng nực, làm nũng nói: "Chị ơi, chị dặm ít thôi, phấn càng dày em càng dễ ra mồ hôi."

Tôi, một người ba mươi tuổi gọi cô gái nhỏ hơn mình là chị mà lại không hề thấy không hợp.

Chuyên viên trang điểm đỏ mặt, nói nhỏ: "Em cảm giác thầy Tần đến, anh vui vẻ hơn rất nhiều."

Tôi cười cười, nói nhỏ: "Em sợ thầy Tần của mấy chị thấy em dặm phấn dày thế này lại nghĩ em ẻo lả."

"Không đâu mà." Chuyên viên trang điểm bật cười.

Quay cả buổi sáng, mồ hôi của tôi đã thấm ướt cả quần áo.

Giờ nghỉ trưa, tôi vội chạy về khách sạn tắm. Khi quay lại phim trường, mọi người đã bắt đầu ăn cơm.

Người phụ trách sinh hoạt trong đoàn thấy tôi đến liền đưa hộp cơm: "Thầy Tạ, tôi giữ lại một phần cho thầy."

Tôi xua xua tay, trời nóng quá nên cũng chẳng thấy đói: "Tôi không ăn đâu, cảm ơn nhé."

"Đồ ăn ở phim trường không hợp khẩu vị, để tôi gọi người ra ngoài mua cho thầy ha?"

Tôi cười cười: "Không có đoàn nào đặt cơm sang hơn anh đâu, chỉ là giờ tôi không có khẩu vị thôi."

Việc đặt cơm cho đoàn phim được xem như một món mồi béo bở, nếu cắt xén thì cũng có thể kiếm được cả trăm triệu.

Nhưng người mà Chu Không tìm đến lại rất đàng hoàng, cơm hộp ở phim trường đều rất phong phú.

"Vậy sau này thầy muốn ăn gì cứ nói với tôi, tôi sẽ đặt riêng cho thầy."

Tôi gật đầu: "Được."

Đang nói chuyện, tôi chợt thấy Tần Vị Ký đứng cách đó không xa nhìn về phía bên này.

"Anh Tần."

Tần Vị Ký khẽ thu tầm mắt: "Em mới đi đâu?"

"Về khách sạn tắm."

"Ăn cơm chưa?"

Tôi hơi ngập ngừng, sau đó cười với Tần Vị Ký: "Em đến trễ, cơm hộp đã phát hết rồi."

Người phụ trách sinh hoạt trong đoàn ngạc nhiên ngẩng đầu lên, nhìn tôi đầy bối rối: "Hả????"

Tôi hướng cậu ta nháy mắt một cái.

Tần Vị Ký nhíu mày: "Trợ lý em đâu?"

Tôi cúi thấp đầu: "Chưa kịp tìm."

"Vậy bình thường ăn cơm thế nào? Có phải đi lấy cơm hộp chung với các diễn viên quần chúng không?"

Người phụ trách sinh hoạt trong đoàn cuống lên, vội vàng giải thích: "Đương nhiên là không phải thế đâu, thầy Tần. Chúng tôi luôn đặc biệt mang cơm đến cho thầy Tạ."

Tôi cố nhịn cười, lên tiếng giải vây: "Là hôm nay họ không tìm thấy em, nên cơm hộp mới bị phát hết."

"Thực ra..." Người phụ trách sinh hoạt nhìn hộp cơm trong tay, ngập ngừng như muốn nói gì đó.

Tôi giữ tay anh ta lại, nói: "Chỉ có một hộp thôi, làm sao tôi dám ăn phần của anh chứ?"

Người phụ trách sinh hoạt nuốt lại lời định nói.

"Qua chỗ tôi đi." Tần Vị Ký chậm rãi nói: "Tôi sẽ nhờ trợ lý đặt cơm cho em."

"Được." Tôi quay đầu lại, hai tay ôm quyền hướng người phụ trách sinh hoạt cảm ơn.

Người phụ trách mở to mắt ngạc nhiên, lẩm bẩm: "Đậu mớ!! Trà xanh ngay cạnh mình sao?"

Sau này, mọi người ở phim trường phát hiện ra rằng, có một diễn viên chính dường như ngày càng khó tính và kiêu căng.

Đang quay phim giữa chừng, diễn viên đó có thể dừng lại và nói: "Không được rồi, tôi chóng mặt."

Tần Vị Ký liền đi tìm Chu Không: "Đạo diễn Chu, để mọi người nghỉ ngơi một lát đi."

Khi nghỉ ăn cơm, diễn viên đó lại than phiền: "Anh sản xuất ơi, cái này nguội quá, tôi đau dạ dày."

Tần Vị Ký lại đi tìm người phụ trách sinh hoạt: "Về sau, tôi sẽ bảo trợ lý đặt luôn cơm cho em ấy, các cậu không cần phải đưa cơm hộp nữa."

Diễn viên đó chính là tôi.

Chu Không nhìn thấu chiêu trò của tôi, cười nhạt: "Ai xúi con làm ba cái trò mèo đó hả?"

Tôi nghiêng đầu đáp: "Có lẽ là tình yêu chăng, mà thầy Chu đây không hiểu được đâu."

Những lúc tôi làm màu như vậy không nhiều, còn khi Tần Vị Ký không có ở phim trường, tôi lại rất ít nói, cứ như một người khác hẳn.

Hầu như tất cả mọi người đều cảm thấy tôi thật thất thường, tâm trạng thay đổi như thời tiết.

Khi nhìn thấy thông báo rằng buổi chiều sẽ quay cảnh hôn giữa An Đường và Hứa Giang, tôi thầm trách bản thân vì cái miệng hớ hênh đã đắc tội với vị đạo diễn nhỏ mọn.

Ly Hôn Năm Thứ Năm - Kiểu Uổng Quá Chính được đăng tại wattpad _AnsBly_

Thật chẳng muốn thừa nhận, nhưng khi đối mặt với Tần Vị Ký tôi luôn có chút rụt rè.

Khi tôi còn ở thời kỳ rực rỡ nhất, thế gian dường như hoàn mỹ, tôi và Tần Vị Ký là một cặp trời sinh. Tôi từng nghĩ rằng chỉ có tôi mới là người duy nhất xứng với anh ấy.

Nhưng chỉ trong chớp mắt, thời hoàng kim của tôi đã dần trôi qua. Điều tôi mất đi không chỉ là dung mạo như thuở ban đầu mà còn là sự trong sáng của tâm hồn.

Tôi không dám đến gần anh ấy, cảm thấy rằng dù chỉ một giọt nước bẩn rơi trên áo anh thì cũng đã xem như là một sự xúc phạm đến anh Tần rồi.

Trước đây, chúng tôi từng đứng ngang hàng bên nhau, nhưng giờ đây tôi đã không thể chạm tới anh ấy nữa rồi.

"Thầy Tạ, đạo diễn Chu gọi thầy."

Tôi ngẩn người một lát, rồi đứng dậy bước vào phim trường.

"Tiểu Tạ, đi thay đồ ngủ đi, bảo thợ trang điểm làm tóc rối lên một chút."

Tôi thay đồ xong, bộ đồ ngủ là áo thun ngắn tay và quần cộc, được xem là bộ đồ mát mẻ nhất mà tôi mặc trong mấy ngày nay.

"Được rồi, đi tập vị trí trước. Tần Vị Ký sẽ bước vào từ ngoài cửa."

Tôi nằm trên ghế sofa, Tần Vị Ký đẩy cửa bước vào.

Tôi nhắm mắt lại, cảm nhận hơi thở của anh ấy ngày càng gần. Mồ hôi lăn trên cổ tôi, gió thổi qua khiến cả trái tim cũng cảm thấy lành lạnh.

Tôi với anh Tần đã từng có những đêm ngày đầu ấp tay gối, nhưng dù tình cảm có sâu đậm đến đâu thì cũng chẳng thể chống chọi nổi với sự phôi phai của thời gian, từng giây từng phút đã trôi qua.

Bất chợt, tôi mở mắt ra.

Tần Vị Ký đang cúi xuống nhìn tôi, dù tôi đã mở mắt, anh ấy vẫn chưa thoát vai. Đôi mắt đa tình ấy phủ một tầng dục vọng.

"Chuyện gì thế?!" Chu Không quát lên.

Tôi thở hổn hển, ngồi bật dậy, không dám nhìn thẳng vào mắt Tần Vị Ký.

"Xin lỗi, đạo diễn Chu."

"Quay lại!" Chu Không nhíu mày, dường như nhận ra điều gì đó, rồi hét lên: "Tháo đồng hồ ra! An Đường có đeo nổi cái đồng hồ mấy vạn tệ đó không?"

Tôi ngẩn người, nhìn chiếc đồng hồ trên tay trái, không tự chủ mà giấu tay ra sau.

Tần Vị Ký cũng nhìn chiếc đồng hồ của tôi, vẻ mặt vốn dịu dàng lập tức trở nên lạnh lùng, đôi mắt đa tình giờ đã mất đi sức sống.

Chỉ có hai chúng tôi biết, thứ mà tôi dùng chiếc đồng hồ che chắn chính là vết sẹo đã xé nát tình cảm giữa chúng tôi.

"Ban đạo cụ, tìm cho tôi một chiếc đồng hồ rẻ tiền." Tần Vị Ký nhàn nhạt mở miệng.

Tôi quay lưng về phía anh, tháo đồng hồ ra và thay bằng chiếc đồng hồ khác. Sau đó, tôi khẽ hắng giọng: "Có thể bắt đầu rồi, anh Tần."

Tần Vị Ký vươn tay, một tay ôm lấy eo tôi, tay còn lại đỡ sau đầu tôi.

Lòng bàn tay tôi đổ mồ hôi vì căng thẳng, đôi vai cứng đờ, vô thức tạo thành một đường cong cứng nhắc đầy bướng bỉnh.

"Cắt!" Chu Không bất lực quát: "Hứa Giang và An Đường không phải mới hôn nhau lần đầu, ngươi căng thẳng cái gì?"

Tôi có chút thất vọng, tôi nên là một diễn viên chuyên nghiệp, nhưng đối mặt với Tần Vị Ký, quá nhiều cảm xúc cá nhân trào dâng khiến tôi không thể hóa thân thành An Đường.

"Đạo diễn Chu, cho con nghỉ một lát."

Chu Không nhìn tôi, nhíu mày nói: "Đừng nói là đến cả cảnh hôn mà ngươi cũng không quay được đấy nhé?"

Mặt tôi đỏ bừng, có chút bối rối.

Tần Vị Ký buông tay, nói: "Đi theo tôi."

Tôi theo Tần Vị Ký vào phòng nghỉ, sợ anh sẽ mắng mình nên vừa bước vào đã vội xin lỗi: "Xin lỗi anh Tần."

"Đóng cửa lại."

Tôi nghe được giọng anh hơi khàn, liền ngoan ngoãn đóng cửa lại.

Anh ngồi xuống ghế sofa, đưa tay về phía tôi: "Lại đây."

Tôi bước tới gần anh, Tần Vị Ký bất ngờ kéo tôi vào lòng. Ở khoảng cách gần này, tôi nhìn anh, mặt đỏ như bị nắng hè thiêu cháy.

"Anh Tần. . ."

Tần Vị Ký nhướng mày, tiến sát môi tôi, hỏi: "Thật sự không biết hôn nữa sao?"

Tôi hơi ngả người ra sau, khẽ nắm lấy tay áo anh, cảm nhận hơi thở ấm áp của anh: "Em... em biết..."

Tần Vị Ký gật đầu, vòng tay ôm lấy eo tôi, giữ tôi thật chặt: "Biết đến mức nào?"

Trong khoảng khắc tôi còn đang ngẩn ngơ, Tần Vị Ký đã đặt môi mình lên môi tôi.

Nắng chiều chiếu vào phòng, từng sợi tóc của tôi cũng ánh lên một màu hồng nhạt.

Mọi uất ức bấy lâu không thể giải tỏa, sự xa lạ sau năm năm chia cách, cảm giác chênh lệch giữa mây và bùn, tất cả đều tan biến trong khoảnh khắc này.

Có lẽ, chưa bao giờ tôi cảm thấy mình thật sự sống như lúc này.

Tôi nhắm mắt lại, vòng tay qua cổ ôm anh, cảm nhận hơi thở của anh quấn quýt lấy hơi thở của tôi.

Núi trời mênh mông, đi loanh quanh một hồi, tôi vẫn là muốn trở về bên anh.

Tôi đã từng nghĩ cô đơn cả đời cũng chẳng có sao, nhưng cớ gì tận sâu trong lòng lại chẳng muốn như vậy nữa đây?

_____

Ly Hôn Năm Thứ Năm - Kiểu Uổng Quá Chính được đăng tại wattpad _AnsBly_

#Bly

Chương trước Chương tiếp
Loading...