[Edit - Full] Ly Hôn Năm Thứ Năm - Kiểu Uổng Quá Chính

Chương 17: A Dao, có phải là tao đã già rồi không?



Editor: Bly

Wattapd: _AnsBly_

Đã beta.

_____

Tôi mơ hồ ở nhà Giang Lăng đã được mấy ngày.

Giang Lăng có lúc hơn nửa đêm mới về, có lúc mấy ngày liền không về.

Tôi bị suy nhược thần kinh, thỉnh thoảng nghe thấy cậu ấy về lúc nửa đêm, chỉ thấy cậu ấy tựa vào ghế sofa, nhắm mắt nghỉ ngơi.

Công việc với cường độ cao thế này, thân thể Giang Lăng không thể chịu đựng được nữa.

Còn tôi, đã rất nhiều năm rồi không làm việc bán mạng như thế.

Sau khi Kiếm Vô Nhai nổi tiếng, tôi gần như không thể tự do đi lại. Lịch trình của tôi hầu như được công khai, đi đến đâu cũng cần bốn, năm vệ sĩ đi cùng. Mệt mỏi nhất là chỉ có thể nhắm mắt nghỉ ngơi trong lúc trang điểm.

Biết bao căn bệnh đều tích tụ từ lúc đó.

Ai cũng nói ngôi sao lưu lượng thì nhiều vô kể, nhưng ngôi sao đỉnh lưu lại là sự tồn tại vạn người mới chọn được một.

Chính vì thế, tôi đã từng tự mãn với vị trí và thân phận độc nhất vô nhị của mình trong làng giải trí, nhưng rồi lại thấy vô vị. Có ai vì tôi mà reo hò, có ai vì tôi mà cổ vũ?

Đến cả việc khoe khoang, tôi cũng chẳng biết khoe với ai.

Bởi vậy, những năm qua tôi đã hối hận về rất nhiều điều, nhưng chưa bao giờ hối hận về việc biến mất giữa thời kỳ đỉnh cao của sự nghiệp.

"Ngủ một lát đi."

Giang Lăng quay đầu lại, trong mắt đều là tơ máu: "Đánh thức mày à?"

Tôi lắc đầu: "Vốn ngủ không sâu, ngày mai còn phải đi làm sao?"

Giang Lăng thở dài rồi gật đầu: "Ngày mai phải ra nước ngoài. Mấy hôm trước còn than với mày rằng công việc bị hoãn nhiều, giờ thì Chu Lận điên cuồng sắp xếp lịch trình cho tao."

Tôi nhíu mày: "Mày không thể từ chối sao?"

Giang Lăng cười tự giễu: "Mày đang nói tao từ chối nhà đầu tư của mình à? Mày cũng biết Chu Lận là người thế nào rồi đấy, tao bình thường nói chuyện khó nghe còn chẳng nể mặt anh ta, anh ta cũng chỉ coi tao như người tình nhỏ giả vờ giận dối. Nhưng nếu tao dám từ chối công việc anh ta sắp xếp, anh ta liền có thể khiến tao không bao giờ có thể làm việc được nữa."

Tôi bước vào giới này vì tiền, còn Giang Lăng lại là vì ước mơ của tuổi trẻ.

Giang Lăng là một trong những ngôi sao hiếm hoi trong giới vừa có danh tiếng, vừa có thực lực. Đó không chỉ nhờ vào nỗ lực của cậu ấy mà còn là nhờ vào sự che chở của Chu Lận. Chính vì thế, Giang Lăng mới không bị cuốn vào vòng xoáy xấu xa của giới giải trí.

Nhưng Chu Lận, ai mà biết anh ta có phải là một vòng xoáy khác hay không?

"Đừng lo cho tao, A Dao. Mày đi ngủ đi."

Xưa nay Giang Lăng luôn gọi tôi bằng họ tên đầy đủ, chỉ khi tôi tự tử rồi ly hôn, lúc cậu ấy đến thăm tôi, cậu ấy mới gọi tôi là A Dao.

Nhìn tình trạng của cậu ấy lúc này, chắc chắn không chỉ đơn giản là mệt mỏi vì công việc.

Tôi vỗ nhẹ vai cậu ấy, rồi ngồi xuống bên cạnh: "Tao cũng không ngủ được, ngồi với mày một lát."

Giang Lăng xoa xoa huyệt thái dương: "Mày có chắc nhận được vai An Đường không?"

Tôi dựa vào ghế sofa, cũng cảm thấy tinh thần hơi mệt mỏi: "Có."

"Tao có mấy trợ lý khá tốt, đến lúc đó để họ theo mày vào đoàn."

"Không cần đâu, tao quen tự lực cánh sinh rồi, không cần trợ lý."

Giang Lăng cười: "Ai cũng nói khi mày đóng phim thì kiêu lắm, lúc nào bên cạnh cũng phải có ba bốn trợ lý, giờ sao trông tội nghiệp đến mức không cần một ai thế này?"

Tôi cũng bật cười, nhỏ giọng: "Này chẳng phải là để giả bộ đáng thương, để cho anh Tần thương tao một chút sao?"

Giang Lăng lườm tôi: "Tiền đồ đâu!?"

Chu Không thông báo với tôi rằng vai An Đường đã được quyết định dành cho tôi. Ngoài phiếu bầu của Tần Vị Ký, nghe nói tác giả gốc kiêm biên kịch của kịch bản này cũng hết sức tiến cử tôi.

Chu Không bảo tôi tranh thủ mấy ngày tới đến ký hợp đồng, sau đó có thể chuẩn bị vào đoàn.

Địa điểm quay được ấn định tại một thị trấn nhỏ ở ngoại ô Bắc Kinh, gọi là thị trấn Thanh Đàm Cổ.

Tôi không có thói quen học thuộc lời thoại trước. Tôi luôn cảm thấy nếu thuộc kịch bản quá sớm, nhập cảm xúc quá nhiều lần trước khi quay, dễ dẫn đến sự nhàm chán về mặt cảm xúc.

Tôi đã giành được vai diễn này, nhưng lại cảm thấy như bị xì hết hơi, không biết bước tiếp theo mình phải làm gì.

Các nhà đầu tư cần doanh thu phòng vé để kiếm tiền, Chu Không muốn có một tác phẩm để đời, Tần Vị Ký thì nhắm đến một vai diễn để phong thần.

Còn tôi, tôi muốn gì đây?

Tôi thậm chí chẳng thể hiểu nổi mình muốn gì. Ngay từ đầu, mục đích của tôi vốn đã không đơn giản và rõ ràng như họ.

Tiếng chuông cửa vang lên.

Giang Lăng hiếm hoi lắm mới được nghỉ một ngày. Cậu ấy ở trong phòng ngủ, đã ngủ từ sau bữa trưa đến giờ, khoảng sáu bảy tiếng. Tôi không nỡ đánh thức cậu ấy.

Tôi tự mình xuống mở cửa.

Cửa vừa mở ra, nhìn thấy người đứng ở bên ngoài, hơi lạnh xuyên qua da thịt rồi len lõi vào tim tôi.

Người đó ngẩng đầu nhìn tôi, chiều cao hơn tôi nửa cái đầu mang đến chút cảm giác áp lực.

Trên mặt tôi vẫn giữ vẻ bình thản, nụ cười dịu dàng như gió xuân: "Lâu rồi không gặp, Chu tổng."

Chu Lận chậm rãi thu tay lại, có chút ngạc nhiên nhìn tôi, sau đó ánh mắt từ từ bừng lên sự tức giận. Giọng nói lạnh lẽo cất lên: "Giang Lăng thật không coi tôi ra gì, còn dám giấu cậu ở đây."

Ly Hôn Năm Thứ Năm - Kiểu Uổng Quá Chính được đăng tại wattpad _AnsBly_

Tôi nhẹ nhàng tựa vào khung cửa: "Không phải giấu, là tôi đánh trống khua chiêng mà về. Chu tổng không tìm được tôi thì là tại ngài không có bản lĩnh."

Chu Lận khẽ hừ lạnh một tiếng, đẩy nhẹ tôi qua một bên rồi bước vào trong: "Miệng lưỡi của cậu vẫn sắc bén như xưa. Thế nào? Tần Vị Ký vẫn còn cần cậu sao?"

Tôi lạnh lùng nhìn anh ta ngồi xuống ghế sofa, ngẩng đầu nhìn tôi: "Sử Thi không cần tôi nữa, nhưng ngày trước là tôi không cần Tinh Mộng, Chu tổng à."

Sắc mặt Chu Lận hơi thay đổi, chậm rãi bắt chéo chân: "Tạ Dao Ngâm, cậu không nghĩ rằng chỉ với hai tấm ảnh có thể uy hiếp được tôi chứ?"

"Tôi nào dám." Tôi rót một cốc nước đặt trước mặt Chu Lận, ngước mắt nhìn anh ta: "Nghe nói Tinh Mộng mấy năm gần đây phát triển rất tốt, vị trí nhất ca của Giang Lăng trong công ty ngài đã sớm chỉ còn trên danh nghĩa."

Chu Lận mím môi, thu lại nụ cười: "Xem ra Tần Vị Ký vẫn chưa hoàn toàn bỏ mặc cậu, nếu không làm sao cậu dám ngông nghênh như vậy?"

Tôi gật đầu: "Anh Tần thật sự là người rộng lượng."

Chu Lận nghiên người về phía trước: "Nhưng cậu cũng phải biết khép nép một chút, nếu không đến một ngày Tần Vị Ký cũng chẳng bảo vệ nổi cậu đâu."

"Chu tổng nói rất đúng." Tôi cúi đầu với vẻ sợ hãi.

"Tạ Dao Ngâm."

Tôi ngẩng đầu.

"Cậu còn hợp với cái vòng này hơn trước nữa."

Tôi cười nhạt: "Vậy xin Chu tổng rộng lượng, để tôi có thể sống sót trong cái vòng này lâu thêm chút nữa."

Chu Lận nhướng mày: "Có Tần Vị Ký ở đây, đương nhiên tôi phải nương tay. So với việc đuổi cậu ra khỏi giới này, tôi càng muốn thấy cậu bị mắc kẹt trong đây đến chết."

Tôi không đáp lại.

Anh ta cười lạnh: "Cái giới này thật thú vị, có thể dập lửa, tan băng, khiến cây khô đâm chồi, cũng có thể làm cho sao rơi trăng tàn."

Tôi nghiêng đầu, không muốn tiếp tục nói chuyện với anh ta. Nếu nói thật, tôi chính là cái cây khô đó.

"Chu tổng đến đây không phải chỉ để giáo huấn tôi chứ?"

"Giang Lăng đâu?"

Tôi lạnh mặt: "Đang nghỉ ngơi, Chu tổng mời về cho."

"Gọi em ấy dậy."

Tôi bắt đầu nổi giận: "Cậu ấy đã làm việc liên tục ba ngày, về đến nhà còn không mở nổi mắt. Chu tổng, ngài không còn là người nữa sao?"

Ánh mắt Chu Lận trở nên sắc lạnh và vô cảm: "Tạ Dao Ngâm, người của tôi đến phiên cậu ra mặt?"

"Bên cạnh Chu tổng không phải đã có người mới rồi sao?" Tôi đứng chắn trước mặt Chu Lận: "Giang Lăng đã ba mươi rồi, không biết điều, cũng chẳng biết nịnh hót, không bằng người trẻ tuổi vừa đẹp lại vừa biết chiều chuộng ngài, Chu tổng còn cần cậu ấy để làm cái gì?"

Chu Lận cười lạnh, vỗ vỗ vai tôi: "Giang Lăng có vô dụng thế nào, cũng phải đợi đến khi tôi chán chê rồi mới bỏ được."

Ngực tôi đầy một cơn giận dữ, nhưng khi ngẩng đầu lên liền thấy Giang Lăng đang đứng trên cầu thang với gương mặt tái nhợt, cơn giận ấy hóa thành sự xót xa.

"Có chuyện gì sao?" Giang Lăng sắc mặt khó coi, giọng nói cũng yếu ớt.

"Chương trình tạp kỹ mà tôi đã đàm phán xong cho em, tại sao lại không ký?"

Giang Lăng chậm rãi bước tới, ngồi xuống ghế sofa: "Anh muốn tôi tham gia một chương trình để tự hạ thấp bản thân? Điều đó không thể nào."

Chu Lận cười khẩy nhìn Giang Lăng: "Tham gia một chương trình với em là tự hạ thấp bản thân à?"

Giang Lăng quay đầu lại, vẻ mặt lạnh lùng: "Tôi đã ở Tinh Mộng hơn mười năm, anh chưa bao giờ để tôi quay tạp kỹ. Lần này vì lý do gì, trong lòng anh rõ ràng nhất."

Giang Lăng thở dài: "Thật ra anh không cần phải làm như thế, tất cả tài nguyên tôi có trong tay, anh đều có thể đưa cho người đó. Nếu anh cảm thấy tôi cản đường của anh ta, cứ phong sát tôi đi. Nhưng tôi tuyệt đối không thể làm bàn đạp cho bất kỳ ai."

Đường nét của Giang Lăng bỗng trở nên sắc nhọn, như một con nhím đang tự vệ.

"Giang Lăng, em đang uy hiếp tôi?" Giọng của Chu Lận trở nên lạnh lẽo.

Giang Lăng cười lạnh: "Tôi còn có thể uy hiếp được anh sao?"

Chu Lận nhìn đồng hồ, ném lại một câu đầy băng giá: "Tôi đã đích thân đến đây nói chuyện, nếu em không biết điều, tôi sẽ không nể mặt em nữa."

Dứt lời, anh ta liền rời đi, trước khi đi còn quay lại nhìn tôi một cách sâu xa.

Giang Lăng cúi đầu ngồi trên sofa, ánh đèn làm nổi bật dáng vẻ cô độc và kiêu ngạo của của cậu ấy.

"Chính anh ta đã từng hứa với tao, sẽ không bao giờ để tao tham gia mấy chương trình tạp kỹ. Vậy mà bây giờ, chính anh ta đã quên mất rồi."

Giang Lăng lắc đầu bất lực: "Anh ta nói nghệ sĩ phải biết yêu quý danh tiếng của mình, sẽ không bao giờ để tao trở thành ngôi sao chỉ như đóa phù dung sớm nở tối tàn."

"A Dao, có phải là tao đã già rồi không? Già đến mức không thể giữ được trái tim của một người."

Tôi sững sờ đứng tại chỗ, nhìn đóa hoa thanh lãnh cao ngạo ấy, dường như đang dần héo úa ở một nơi nào đó mà không ai nhìn thấy.

_____

Ly Hôn Năm Thứ Năm - Kiểu Uổng Quá Chính được đăng tại wattpad _AnsBly_

#Bly

Chương trước Chương tiếp
Loading...