[Edit - Full] Ly Hôn Năm Thứ Năm - Kiểu Uổng Quá Chính

Chương 14: Anh không thể không quan tâm em.



Editor: Bly

Wattapd: _AnsBly_

Đã beta.

_____

Tôi đã khoe khoang trước mọi người, nói rằng vai An Đường sinh ra là dành cho tôi.

Quả thực là tự cao, tự đại.

Tôi thậm chí còn không biết đã năm năm rồi, liệu mình còn có thể diễn xuất được nữa hay không.

Tôi chỉ là nhờ vào một chút dũng khí, sẵn sàng đánh cược đến cùng.

Đạo diễn Chu gửi mail cho tôi, ngoại trừ Tần Vị Ký chưa tỏ rõ thái độ, thì các nhà đầu tư lớn nhỏ còn lại đều đã bị lung lay, bắt đầu do dự.

Tôi vốn đã định so tài với Tề Liễm Dụ một cách công khai và đường hoàng, nhưng tôi đã ở trong giới này quá lâu, biết rằng nếu không có chỗ dựa, thì không một vai diễn nào có thể chỉ dựa vào công bằng mà có được.

Đó là điều mà tôi đã biết ngay từ khi mới bước chân vào nghề, đến bây giờ cũng sẽ không phạm phải sai lầm này.

Tôi đăng nhập vào Weibo.

Tôi đã lặng lẽ rút khỏi giới giải trí năm năm, không xem tin tức, cũng chẳng online. Bài đăng cuối cùng trên Weibo của tôi là một quảng cáo mà tôi từng nhận. Những lời mắng chửi ngập tràn trên mạng cũng chẳng thể chờ được phản hồi từ tôi.

Anti-fan không làm gì được tôi, cư dân mạng hùa theo chiều gió, bị người khác lợi dụng làm công cụ. Ngay cả các tài khoản marketing cũng chẳng thể nghĩ ra chiêu trò gì mới để công kích tôi.

Họ không tìm được tôi, nhưng fan của tôi lại trở thành bia đỡ đạn không rõ lý do. Họ không dám lên tiếng nữa, nói gì cũng đều bị chửi.

Fanclub trước đây từng hoạt động sôi nổi trên mạng nhất, cũng dần biến mất như tôi.

Mãi cho đến khi bức ảnh chụp tôi trong một quán bar ở Anh lan truyền điên cuồng tại Trung Quốc. Tôi chỉ nhờ vào gương mặt của mình, dù chưa hề xuất hiện chính thức, đã bất ngờ có một "mùa xuân thứ hai" trong giới giải trí.

Sự bí ẩn sau vài năm vắng bóng và sự xuất hiện của những ngôi sao đỉnh lưu mới trong giới giải trí đã khiến cư dân mạng không còn đồng loạt công kích tôi nữa, họ chuyển mục tiêu. Tôi lúc ẩn lúc hiện, họ bắt đầu hoài niệm về tôi, nói rằng tôi là một mỹ nhân không ai có thể vượt qua.

Người ta nói rằng, Cbiz mấy năm qua không còn ai giống như tôi nữa, người mà ai cũng biết đến, nhưng lại lặng lẽ rút lui. Họ gọi tôi là một huyền thoại, nhưng tôi lại cảm thấy hổ thẹn.

Nơi này mười năm như một, lưu lượng chính là nguyên tội.

Mà lưu lượng cũng chính là vốn liếng.

Tôi đăng một dòng status trên Weibo, ngắn gọn nhưng đầy sức mạnh.

【Đợi lâu rồi.】

Chưa đầy nửa tiếng, Weibo đã nổ tung. Các từ khóa hot search lần lượt xuất hiện: 【Tạ Dao Ngâm lần đầu đăng bài sau 5 năm】, 【Nghi ngờ Tạ Dao Ngâm tái xuất】, 【Tạ Dao Ngâm về nước】.

【A a a a a! Tôi có bị hoa mắt không? em Dao đăng Weibo rồi! ! ! ! 】

【Ôi trời ơi! Con trai tôi cuối cùng đã trở về!!!!】

【Tim tôi không chịu nổi nữa, khóc thật rồi!】

【Con tôi đã 5 tuổi rồi, giờ em mới chịu về!!!】

【Cuối cùng cũng đợi được rồi, tôi biết em Dao sẽ không rút lui mãi đâu.】

Giang Lang đã chia sẻ lại bài Weibo của tôi: 【Nếu còn không quay lại, thì tao sẽ đi.】

Độ hot ngay lập tức tăng vọt, nhưng tôi lại không hề cảm thấy đắc ý.

Tôi có gì để đắc ý chứ, năm năm không xuất hiện mà đột nhiên ngoi lên thì nhiệt độ đương nhiên là sẽ không thiếu. Nhưng tiếp theo sẽ là những hồi ức đen tối trên mạng, những anti-fan của tôi lại có việc để làm.

Mọi người sẽ đến để chỉ trích tôi.

Họ châm chọc, khiêu khích ngồi xem vở kịch, những kẻ phản diện đều có chuẩn bị mà đến.

Tôi lại tự đẩy mình lên đầu sóng ngọn gió.

Nhưng tôi không có cách nào khác, nếu không làm vậy, tôi làm sao giành được vai An Đường, làm sao có thể đấu lại Tề Liễm Dụ, làm sao có thể tự tin gặp Tần Vị Ký được chứ?

Tôi tắt Weibo, thì điện thoại của Giang Lăng gọi đến.

"Mày đang ở đâu? Về khi nào?"

Tôi nghe thấy giọng Giang Lăng không mấy dễ chịu, cười khẽ rồi lắc đầu: "Về hai ngày rồi, đang ở khách sạn."

"Đến nhà tao đi."

"Thôi đi." Tôi vô thức sờ mũi: "Tao vừa làm xong chuyện lớn, chắc chẳng bao lâu nữa lịch trình sẽ bị bại lộ, nếu ra ngoài lúc này mà bị chụp được thì phiền phức lắm."

Ly Hôn Năm Thứ Năm - Kiểu Uổng Quá Chính được đăng tại wattpad _AnsBly_

"Tạ Dao Ngâm." Giang Lăng bình tĩnh lại: "Mày có biết làm như vậy nguy hiểm lắm không?"

"Biết mà, mày đừng lo, tao có chừng mực."

Giang Lăng có vẻ rất tức giận: "Mày có biết trong giới này toàn là người như thế nào không? Mày làm ầm ĩ như vậy, mày không sợ đụng phải bát cơm của người ta à? Không nói đến Chu Lận, những ngôi sao lưu lượng trong cái giới này, đằng sau họ có tư bản chống lưng, liệu họ có buông tha cho mày không? Mày đã ký hợp đồng với công ty nào chưa? Có ai hỗ trợ mày không? Tần Vị Ký còn quản mày không? Mày chẳng có gì cả, vậy mà dám liều lĩnh tái xuất, có khi chết mày còn không biết mình chết như thế nào đâu!"

Một loạt câu hỏi khiến tôi hơi choáng váng, tôi chỉ có thể cười để xoa dịu Giang Lăng: "Giang Lăng, tao không định tái xuất."

Giang Lăng sững sờ: "Vậy mày định làm gì?"

"Thầy Chu có một bộ phim mới, tao rất thích vai diễn đó."

"Mày đừng có nói với tao mày nghĩ rằng mấy nhà đầu tư kia chỉ vì mày công khai tái xuất mà sẽ chọn mày đâu đấy?"

Tôi đặt điện thoại xuống, đi rót một cốc nước, định từ từ giải thích. "Tao đã ba mươi rồi, tao còn có thể ngây thơ đến mức đó sao?"

"Các nhà đầu tư khác của bộ phim này tao đã tìm hiểu rồi, đều là mấy cậu ấm ở Bắc Kinh, đầu tư để chơi cho vui. Thầy Chu tuyệt đối sẽ không nghe theo nhóm người này để chọn vai đâu, thầy Chu đang gặp khó khăn ở chỗ anh Tần."

"Anh Tần mới là nhà đầu tư lớn nhất của bộ phim này, anh ấy lại còn là diễn viên chính đã được chỉ định. Anh Tần là người có quyền quyết định cuối cùng, nên thầy Chu mới không muốn dùng Tề Liễm Dụ mà liên lạc với tao."

"Thầy Chu biết tao bị Chu Lận phong sát, nhưng tao tham gia phim của anh Tần, Chu Lận cũng không dám can thiệp quá nhiều. Thầy Chu còn ôm hy vọng vào việc tao từng là chồng cũ của Tần Vị Ký, mà nghĩ rằng anh Tần sẽ vì tao mà chịu từ bỏ việc dùng Tề Liễm Dụ."

"Nhưng khả năng này không cao. Về công mà nói, Tề Liễm Dụ là người của công ty anh Tần. Ban quản lý công ty sẽ không cho phép anh Tần từ bỏ người của công ty để mà chọn tao, họ cũng sẽ không cho phép Tần Vị Ký và tao có bất kỳ tin đồn nào nữa. Về tư thì... "

Tôi ngừng lại một chút, rồi lạnh lùng tiếp tục phân tích: "Về tư thì, anh Tần sẽ không muốn hợp tác với tao lần nào nữa."

"Vì vậy, tao phải đi một con đường khác."

Giang Lăng im lặng một lúc rồi mới lên tiếng: "Mày đang nghĩ cái quái gì vậy? Nếu mày chỉ muốn có một vai diễn, thì không đáng đâu. Mặc dù phim của đạo diễn Chu khá tốt, nhưng bên kiểm duyệt cũng gặp nhiều hạn chế, liệu có thể chiếu được ở nội địa hay không thì vẫn còn là một vấn đề, mỗi lần đều đi trên dây như vậy, luôn có nguy cơ bị lật. Nếu mày vì Tần Vị Ký thì càng không đáng. Mày làm thế này chẳng khác gì đang ép Tần Vị Ký,  anh ta là người có thể bị mày uy hiếp sao?"

"Nếu lần này mày không dành được vai diễn của Tần Vị Ký, thì điều đó có nghĩa là Tần Vị Ký chẳng quan tâm gì đến mày nữa đâu, những người mà mày từng đắc tội nhất định sẽ nhai sống mày."

"Tạ Dao Ngâm, mày nghĩ kỹ đi. Mày có thể sống ở bên ngoài yên ổn, không có bất kỳ scandal nào suốt năm năm, không phải dựa vào cái gì khác, mà dựa vào việc mày là chồng cũ của Tần Vị Ký."

Lời nói của Giang Lang rất sắc bén, nhưng tôi chẳng mấy để tâm.

Tôi nhớ mình đã đọc một bài viết của một tài khoản marketing, trong bài viết đó nói rằng, Tạ Dao Ngâm như một đóa hoa dại mọc lên giữa chốn hoang vu.

Kiều diễm nhưng thô tục, hấp dẫn nhưng rẻ tiền.

Tôi chưa bao giờ cảm thấy xấu hổ khi có người khen ngợi nhan sắc mãi không tàn phai của mình, cũng chưa bao giờ ghét bỏ việc luôn có người thèm muốn phong thái của tôi. Chu Lận nói tôi sinh ra đã là kẻ đứng ngoài cuộc trong chốn phong lưu.

Có người ngưỡng mộ tôi, có người xúc phạm tôi, có người chỉ trích tôi và cũng có người tôn sùng tôi.

Tôi lại có thể trơ mắt nhìn chính mình chìm đắm trong danh lợi, đầu rơi máu chảy nhưng vẫn cố gắng bò lên.

Bò lên rồi thì sao chứ, tôi đã sớm nhuốm đầy mùi tanh thối rửa.

Bọn họ muốn nuốt sống tôi sao?

Vậy bọn họ cũng phải có bản lĩnh đó mới được.

Tôi chỉ là núp dưới bóng Tần Vị Ký để giả vờ trong sạch thôi, ở cái nơi ô uế này ai mà chưa từng làm vài chuyện bẩn thỉu chứ.

Tôi sẽ sợ họ sao?

Buồn cười.

"Tao chỉ sợ anh Tần trách tao, nên mới giữ lại một cơ hội thử vai. Nếu không hôm nay tao đã trực tiếp đăng weibo "Để An Đường đợi lâu rồi". Một là tao ép bằng được vai diễn này, hai là tao ép Tần Vị Ký phải ra tay tàn nhẫn, hủy hoại tao luôm. "

Tôi hơi cực đoan, cắn nhẹ môi dưới: "Tao không trở về thì thôi, năm năm trước chết quách đi thì cũng xong rồi, hết chuyện, nhưng anh ấy lại không để tao được chết, tao cũng đã về rồi, vậy mà anh ấy lại không..."

"Không quan tâm đến tao."

_____

Ly Hôn Năm Thứ Năm - Kiểu Uổng Quá Chính được đăng tại wattpad _AnsBly_

#Bly

Chương trước Chương tiếp
Loading...