[Edit - Full] Cố Chấp Tránh Xa Nam Thần - Sở Chấp
Chương 42
Khi Hạ Thanh Từ tỉnh dậy vào ngày hôm sau, không có ai ở cạnh, một bên giường trống rỗng và cậu là người duy nhất còn lại ở trong phòng.
Cậu nhìn điện thoại, có một tin nhắn từ Tạ Bệnh Miễn vài phút trước.X: Bữa sáng ở trên bànSau khi đọc tin nhắn, cậu nhìn lướt qua và thấy trên bàn quả thực có bữa sáng, bánh bao ngọt nhân trứng sữa và sữa bò mà cậu thường ăn, nhưng nhìn đóng gói thì chắc cũng không rẻ gì.Hạ Thanh Từ không trả lời, cậu lướt xem, Thẩm Ý không hề trả lời mình, cậu gửi thêm hai tin nhắn cho Thẩm Ý.SS: SớmSS: Tôi sắp ra ngoàiGửi xong, Hạ Thanh Từ đi rửa mặt, bữa sáng Tạ Bệnh Miễn mua cũng không thèm đụng vào, dưới sảnh tầng một đã khá đông, trong số đó cũng có nhiều bạn đang dùng bữa sáng ở đây.Hạ Thanh Từ cũng mua bữa sáng, trong lúc mua có rất nhiều bạn học đến chào hỏi, cậu lễ phép đáp lại, sau đó cầm bữa sáng đi vào một góc."Tôi nghe thầy Trương nói sáng sớm có người ẩn danh nào đó quyên góp mấy ngàn cuốn sách cho các trường tiểu học, chúng đều còn mới...""Vậy sáng nay chúng ta có cần phát tờ rơi nữa không?""Không biết, để nghe lão Trương thu xếp thế nào. Không biết ai tặng... Chắc không phải Tạ gia thấy tiểu thiếu gia cực khổ phát tờ rơi ở đây nên liền bạo phát quyên tặng, lo phần còn lại đâu ha.""Không thể nào, cậu cảm thấy Tạ Bệnh Miễn để ý mấy thứ này sao?""Dù sao thì lần này trường tiểu học Hy Vọng đã chiếm được tiện nghi, miếng bánh từ trời rơi xuống."Hạ Thanh Từ ngồi ở trong góc nghe họ nói, đầu ngón tay dừng một chút, tiếp tục ăn.Lão Trương rất nhanh liền tới giao nhiệm vụ, sáng nay bọn họ vẫn tiếp tục đến địa điểm hôm qua phát tờ rơi, buổi chiều thì đến trạm thu sách.Hạ Thanh Từ và Tạ Bệnh Miễn vẫn cùng một nhóm, tờ rơi vẫn được chia đều, lần này Diệp Kỳ đưa ra đề nghị hai người một nhóm."Lớp trưởng và Nhị ca một nhóm, tôi và Mạnh Phi Du một nhóm." Diệp Kỳ dừng lại một chút nói: "Vu Uyển, cậu là con gái nên khá bất tiện khi ghép với tôi, cậu một mình một nhóm." Mười bảy mười tám tuổi, sẽ không lạc ở trung tâm thương mại, Diệp Kỳ khá là yên tâm.Vu Uyển trừng mắt: "Tôi cũng không muốn ghép với cậu, các cậu quá nhạt nhẽo."Nói rồi, Vu Uyển cầm tờ rơi đi trước, Mạnh Phi Du đuổi theo cô: "Cậu nói ai nhạt nhẽo? Đó là lớp trưởng với Nhị ca, không phải bọn tôi."Diệp Kỳ cũng đi theo, tờ rơi trong tay cậu được gấp lại thành một chiếc máy bay, và phóng đi rất xa với một tiếng "vút"."Lớp trưởng, hôm nay bọn mình đi lầu mấy?" Tạ Bệnh Miễn hỏi."Tầng nào cũng được." Hạ Thanh Từ không phản bác quyết định của Diệp Kỳ, dù sao cũng là phát, nghe lời cũng chẳng sao.Rất nhanh đã đến trung tâm mua sắm, lần này cậu và Tạ Bệnh Miễn phát ở tầng một và hai, hai người tách ra phát hai bên, dự định đi từng tầng một.Lần này, Tạ Bệnh Miễn không đến tìm cậu trước, mà Hạ Thanh Từ đã phát xong nên đi bộ đến nơi trước khi hai đứa tách nhau ra và thấy Tạ Bệnh Miễn ở trong đám đông phía xa.Hôm nay ngược lại hắn không hề phát qua loa, mà phát từng tờ một, Hạ Thanh Từ muốn nói không cần nghiêm túc như vậy, dù sao cũng đã có người quyên tặng mấy ngàn cuốn sách.Mấy cuốn sách đó đủ để xây một thư viện nhỏ, việc này không biết Tạ Bệnh Miễn có biết hay không, mà thôi kệ, cậu cũng không định nói.Hạ Thanh Từ thích chí vì được xem Tạ Bệnh Miễn cực khổ.Vì thế cậu đứng tại chỗ nhìn Tạ Bệnh Miễn, đến khi hắn gần phát xong mới đi lại. Đầu ngón tay trắng bệch lạnh lẽo của hắn còn dính một ít mực trên tờ rơi."Lớp trưởng, lầu một sắp xong rồi, chúng ta lên lầu hai đi."Mồ hôi chảy dài trên sống mũi, hai người cùng nhau lên lầu hai, Tạ Bệnh Miễn đến tủ đồ uống lạnh và gọi:"Tuế Tuế, cậu uống gì?"Hạ Thanh Từ: "Tôi tự mua."Tạ Bệnh Miễn đứng trước tủ nước và lấy ra hai chai nước suối. Đưa một chai cho Hạ Thanh Từ, hắn thực sự muốn mua ➀sữa Vượng Tử và ➁Sảng Oa Oa cho cậu, nhưng có vẻ lớp trưởng nhà hắn không thích lắm.
Cậu nhìn điện thoại, có một tin nhắn từ Tạ Bệnh Miễn vài phút trước.X: Bữa sáng ở trên bànSau khi đọc tin nhắn, cậu nhìn lướt qua và thấy trên bàn quả thực có bữa sáng, bánh bao ngọt nhân trứng sữa và sữa bò mà cậu thường ăn, nhưng nhìn đóng gói thì chắc cũng không rẻ gì.Hạ Thanh Từ không trả lời, cậu lướt xem, Thẩm Ý không hề trả lời mình, cậu gửi thêm hai tin nhắn cho Thẩm Ý.SS: SớmSS: Tôi sắp ra ngoàiGửi xong, Hạ Thanh Từ đi rửa mặt, bữa sáng Tạ Bệnh Miễn mua cũng không thèm đụng vào, dưới sảnh tầng một đã khá đông, trong số đó cũng có nhiều bạn đang dùng bữa sáng ở đây.Hạ Thanh Từ cũng mua bữa sáng, trong lúc mua có rất nhiều bạn học đến chào hỏi, cậu lễ phép đáp lại, sau đó cầm bữa sáng đi vào một góc."Tôi nghe thầy Trương nói sáng sớm có người ẩn danh nào đó quyên góp mấy ngàn cuốn sách cho các trường tiểu học, chúng đều còn mới...""Vậy sáng nay chúng ta có cần phát tờ rơi nữa không?""Không biết, để nghe lão Trương thu xếp thế nào. Không biết ai tặng... Chắc không phải Tạ gia thấy tiểu thiếu gia cực khổ phát tờ rơi ở đây nên liền bạo phát quyên tặng, lo phần còn lại đâu ha.""Không thể nào, cậu cảm thấy Tạ Bệnh Miễn để ý mấy thứ này sao?""Dù sao thì lần này trường tiểu học Hy Vọng đã chiếm được tiện nghi, miếng bánh từ trời rơi xuống."Hạ Thanh Từ ngồi ở trong góc nghe họ nói, đầu ngón tay dừng một chút, tiếp tục ăn.Lão Trương rất nhanh liền tới giao nhiệm vụ, sáng nay bọn họ vẫn tiếp tục đến địa điểm hôm qua phát tờ rơi, buổi chiều thì đến trạm thu sách.Hạ Thanh Từ và Tạ Bệnh Miễn vẫn cùng một nhóm, tờ rơi vẫn được chia đều, lần này Diệp Kỳ đưa ra đề nghị hai người một nhóm."Lớp trưởng và Nhị ca một nhóm, tôi và Mạnh Phi Du một nhóm." Diệp Kỳ dừng lại một chút nói: "Vu Uyển, cậu là con gái nên khá bất tiện khi ghép với tôi, cậu một mình một nhóm." Mười bảy mười tám tuổi, sẽ không lạc ở trung tâm thương mại, Diệp Kỳ khá là yên tâm.Vu Uyển trừng mắt: "Tôi cũng không muốn ghép với cậu, các cậu quá nhạt nhẽo."Nói rồi, Vu Uyển cầm tờ rơi đi trước, Mạnh Phi Du đuổi theo cô: "Cậu nói ai nhạt nhẽo? Đó là lớp trưởng với Nhị ca, không phải bọn tôi."Diệp Kỳ cũng đi theo, tờ rơi trong tay cậu được gấp lại thành một chiếc máy bay, và phóng đi rất xa với một tiếng "vút"."Lớp trưởng, hôm nay bọn mình đi lầu mấy?" Tạ Bệnh Miễn hỏi."Tầng nào cũng được." Hạ Thanh Từ không phản bác quyết định của Diệp Kỳ, dù sao cũng là phát, nghe lời cũng chẳng sao.Rất nhanh đã đến trung tâm mua sắm, lần này cậu và Tạ Bệnh Miễn phát ở tầng một và hai, hai người tách ra phát hai bên, dự định đi từng tầng một.Lần này, Tạ Bệnh Miễn không đến tìm cậu trước, mà Hạ Thanh Từ đã phát xong nên đi bộ đến nơi trước khi hai đứa tách nhau ra và thấy Tạ Bệnh Miễn ở trong đám đông phía xa.Hôm nay ngược lại hắn không hề phát qua loa, mà phát từng tờ một, Hạ Thanh Từ muốn nói không cần nghiêm túc như vậy, dù sao cũng đã có người quyên tặng mấy ngàn cuốn sách.Mấy cuốn sách đó đủ để xây một thư viện nhỏ, việc này không biết Tạ Bệnh Miễn có biết hay không, mà thôi kệ, cậu cũng không định nói.Hạ Thanh Từ thích chí vì được xem Tạ Bệnh Miễn cực khổ.Vì thế cậu đứng tại chỗ nhìn Tạ Bệnh Miễn, đến khi hắn gần phát xong mới đi lại. Đầu ngón tay trắng bệch lạnh lẽo của hắn còn dính một ít mực trên tờ rơi."Lớp trưởng, lầu một sắp xong rồi, chúng ta lên lầu hai đi."Mồ hôi chảy dài trên sống mũi, hai người cùng nhau lên lầu hai, Tạ Bệnh Miễn đến tủ đồ uống lạnh và gọi:"Tuế Tuế, cậu uống gì?"Hạ Thanh Từ: "Tôi tự mua."Tạ Bệnh Miễn đứng trước tủ nước và lấy ra hai chai nước suối. Đưa một chai cho Hạ Thanh Từ, hắn thực sự muốn mua ➀sữa Vượng Tử và ➁Sảng Oa Oa cho cậu, nhưng có vẻ lớp trưởng nhà hắn không thích lắm.
➀ Sữa Vượng Tử: 旺仔牛奶 【Wàng zǐ niúnǎi】
➁ Sảng Oa Oa: 爽歪歪 【shuǎng wāi wāi】
Người nào đó không thích thử cái mới, đã chọn cái nào thì nhất quyết chỉ mãi chọn cái đó, thói quen uống nước lạnh thì chỉ mua nước lạnh, đã thế nhãn hiệu còn phải giống nhau.