[Edit Đam Mỹ ] [Đồng nhân Nhiên Vãn] Vãn Ninh Sinh Con

Chương 4



Trong nháy mắt lễ Trừ Tịch cũng đến, Tử Sinh Đỉnh khung cảnh trắng tinh, thê lương gió tuyết cũng mưa hơn một tháng, mà Sở Vãn Ninh vẫn đang bế quan, cũng đã được ba tháng.

Kỳ thật dựa theo Sở Vãn Ninh pháp lực, cho dù nhiều tháng, y cũng có thể thực hiện một pháp trận để che dấu thân hình của chính mình, hoàn toàn không cần thiết phải bế quan. Nhưng lúc trước mỗi khi y đi ra ngoài, đều sẽ gặp được một vài vị giả vờ cảm kích, nhất định phải đối mặt với y hỏi han ân cần một phen, dường như là sợ các đệ tử của Tử Sinh Đỉnh không biết y đang mang thai.

Khi Sở Vãn Ninh mang thai tháng thứ sáu, ngày ngày khó ngủ, ban ngày tỉnh sớm, y đơn giản đi xem các đệ tử tập thể dục buổi sáng, có một lần gặp được Tham Lang trưởng lão, đối phương thấy y, không khống chế được, phá hoại thủ pháp che mắt của hắn còn không nói, còn sờ sờ cái bụng của hắn, cảm thán: "Xem cái bụng này, tám chín phần là một nam hài, loại dư thừa linh lực này, cách một cái bụng cũng có thể cảm thấy."

Sở Vãn Ninh tức giận, lập tức bạo khởi, suýt nữa dùng Thiên Vấn tử chiến một trận cùng ThamLang, cũng may Tiết Chính Ung ở bên trong nói chêm chọc cười, hơn nữa Sở Vãn Ninh tính khí quá mức cường đại, chỉ cần y tới gần, giáo trường dường như sẽ không có ai dám ngẩng đầu, chúng đệ tử cũng một ai dám nhìn thẳng vào các trưởng lão trạm, bởi vậy cũng không ai phát hiện ra hụng của Sở Vãn Ninh phồng lên.

Từ đó về sau, dù nói cái gì Sở Vãn Ninh cũng không chịu đi ra ngoài, nói với bên ngoài là bế quan tu luyện, thật ra là ở trong Hồng Liên Tạ Thủy an tâm dưỡng thai.

"Manh manh," Mặc Nhiên cùng Tiết Mông ở Mạnh Bà đường dùng bữa, nói là dùng bữa, Mặc Nhiên lại một chút cũng không có tâm tình dùng bữa, "Ngươi nói sư tôn bế quan lâu như vậy, rốt cuộc là bởi vì cái gì a?"

Tiết Mông nhai một khối xương sườn, suýt nữa nói lỡ miệng: "Đó còn không phải bởi vì......"

"A?"

"Khụ......" Tiết Mông tận lực cứu nguy, thiếu chút nữa cắn luôn đầu lưỡi, "Cái này ta đâu có biết, suy nghĩ của sư tôn, sao chúng ta có thể phỏng đoán."

Mặc Nhiên vẫn cứ không yên tâm, một tay chống đầu, một tay dùng chiếc đũa chọc cơm, vô cùng phiền muộn: "Từng có một lần sư tôn bế quan lâu như vậy, đó là khi biến thành Hạ Tư Nghịch, bây giờ không phải là lại bị cái gì đó, biến thành tiểu sư đệ đi."

Tiết Mông ở trong lòng tự nhủ y không phải biến thành tiểu sư đệ, y đang chuẩm bị sinh ra một cái tiểu sư đệ. Nhưng có lời cảnh báo của Sở Vãn Ninh lúc trước, hắn nào dám tiết lộ nửa phần, chỉ gõ gõ cái chén của Mặc Nhiên: "Ngươi đừng có nhọc lòng, tí nữa không phải là muốn xuống núi trừ tà sao, mau nhanh ăn xong lên đường."

Cơm nước xong, Mặc Nhiên cuối cùng vẫn không nhịn được, đi đến Hồng Liên Tạ Thủy, muốn trước khi xuống núi đi thăm Sở Vãn Ninh một chút.

"Sư tôn."

Hồng Liên Tạ Thủy có kết giới, Mặc Nhiên vào không được, chỉ đứng ở cửa ôn nhu gọi y

.

Sở Vãn Ninh đã nhiều ngày thai động đến lợi hại, khi Mặc Nhiên tới, y đang nằm ở trên giường trấn an vật nhỏ trong bụng, đột nhiên nghe thấy Mặc Nhiên thanh âm, chút nữa thì không xong, suýt từ trên giường ngã xuống dưới.

Nghiệt đồ này, đột nhiên tới Hồng Liên Tạ Thủy làm cái gì.

Ôm bụng ngồi vững rồi, Sở Vãn Ninh cũng không ra tiếng ―― y nói với bên ngoài là chính mình đang bế quan tu luyện, tự nhiên không thể mở miệng bại lộ.

"Sư tôn, ta sẽ xuống núi trừ ma, lần này đi không biết khi nào mới có thể trở về, cho nên ta muốn....muốn đến thăm người."

"Trong khoảng thời gian này ta vẫn luôn thực lo lắng người, hôm trước còn mơ thấy người."

"Sư tôn, ta thật sự, rất nhớ ngươi."

Gió thổi qua vài lần, làm mặt ao Hồng Liên nổi lên gợn sóng, Mặc Nhiên cúi xuống, ở trước cửa đặt xuống một đóa hải đường, lúc này mới lưu luyến trở về.

Sau khi người đi được một lúc lâu, Sở Vãn Ninh mới mở cửa từ trong phòng đi ra, nhặt lên kia đóa hoa hải đường diễm lệ, hàng mi dài hơi rũ, mắt đuôi phiếm hồng nhàn nhạt, vê cánh hoa mà xuất thần, y sờ sờ bụng chính mình.

Kỳ quái, vật nhỏ vừa còn nháo lợi hại, nhưng từ khi Mặc Nhiên nói tiếng đầu tiên, nháy mắt liền an tĩnh.

Chương trước Chương tiếp
Loading...