[Edit] [Băng Thu] Sư Tôn Ta Là O?

Chương 1



Thẩm Thanh Thu thân là Thanh Tĩnh phong nhất đại tiên sư, ai ai cũng biết hắn thuộc tính Beta, bởi vậy đệ tử dưới trướng hắn đều là Beta cùng Omega, vì trong môn phái, các Alpha phải chọn sư phụ cùng thuộc tính, ví như Liễu Thanh Ca.

Hôm nay là đại hội luyện thí bốn năm một lần. Rất nhiều con cháu phàm nhân muốn tu tiên sẽ thông qua đại hội này để khảo nghiệm tư chất, từ đó bước vào giới tu tiên cầu đạo học nghệ.

Thẩm Thanh Thu người vận thanh bào đứng trên đài cao, tay cầm một chiếc phiến gỗ đàn, tinh tế đoan trang quan sát đám người bên dưới. Nhạc Thanh Nguyên đứng ở giữa, bên kia là nam tử mặc bạch y Liễu Thanh Ca.

Chuông lên vang ba hồi, Thẩm Thanh Thu cùng Liễu Thanh Ca từ đài cao đi xuống, những người đến cầu học tự động chia làm ba hàng, bắt đầu khảo nghiệm tư chất.

Trước mỗi hàng đều đặt một cái bàn, trên bàn có chén nước hơi đục, người tham gia khảo nghiệm dùng ngón tay nhẹ điểm trên mặt nước, thuộc tính cùng tư chất liền hiện ra: Alpha hiện kim quang; Beta hiện tử quang, Omega hiện bạch quang.

Tư chất thấp nước lập tức trở nên đen nhánh, đục ngầu, tư chất bình thường nước trước sau như một, không biến đổi, tư chất cao nước càng trong càng sáng.

Những người tư chất cao sẽ được thu vào môn phái trở thành đệ tử, kẻ tư chất đặc biệt xuất chúng hoặc là tiến tu đệ tử (đệ tử đủ khả năng tu luyện cao hơn) liền được đích thân tiên sư dạy bảo.

Bắt đầu khảo nghiệm, những tiếng vui mừng hoan hô xen lẫn lời than thở thất vọng vang lên từng đợt từng đợt.

"... Được! Minh Phàm, tư chất rất cao!"

Bên kia truyền đến tiếng Liễu Thanh Ca khen không dứt miệng, Thẩm Thanh Thu dựa người lên ghế, dùng phiến vô thức gõ gõ cằm, không khỏi có chút lo lắng.

Hắn và Liễu Thanh Ca vì thuộc tính khác biệt, cần yêu cầu duy trì cân bằng trong việc thu nhận đệ tử*. Liễu Thanh Ca đã thu được một đồ đệ, hắn bên này người có tư chất phù hợp lại không nhiều lắm.

(*Ý này theo mình hiểu đại khái là Liễu Thanh Ca A nên phải thu nhận đệ tử là A, Thẩm Thanh Thu B nên đệ tử cũng phải là O hoặc B.)

Nghĩ vậy Thẩm Thanh Thu không nhịn được, thở dài một tiếng.

"Thẩm tiền bối! Ngài mau xem cái này đi!" Nghe có người gọi, Thẩm Thanh Thu lập tức đứng dậy đi xem xét, chỉ thấy dưới nước đục hiện lên một luồng tử quang.

Hướng mắt qua người vừa gọi mình, là một nữ hài dung mạo thanh tú, mặt mày sáng sủa.

"Đệ tử có thể gọi ngài là sư phụ không?" Nữ hài cẩn thận mở miệng, "Đệ tử tên Ninh Anh Anh."

"Ừm." Thẩm Thanh Thu gật đầu, Ninh Anh Anh được dẫn đi nhập môn.

•••

Rất mau mặt trời liền ngả về Tây, khảo nghiệm kết thúc, Thẩm Thanh Thu cùng Liễu Thanh Ca đều thu được một đệ tử, khi chuẩn bị trở về nghỉ ngơi, một thiếu niên quần áo tả tơi vội vàng chạy tới.

"Rất xin lỗi, ngươi tới chậm rồi, khảo nghiệm đã kết thúc." Vài tên đệ tử đứng ngăn thiếu niên kia lại.

"Mong các ngươi châm chước một chút đi..." Thiếu niên hơi thở dốc, "Ta đuổi rất lâu mới đến được đây..."

Hai người đang chuẩn bị đi nghe thấy động tĩnh liền dừng bước.

"Đúng giờ vốn là phẩm chất quan trọng, ngươi bỏ lỡ thời cơ, vậy chờ thêm bốn năm nữa đi." Liễu Thanh Ca nhíu mày xoay người rời đi.

"Nhưng ta thật sự không chờ thêm được bốn năm..." Thiếu niên lộ ra chút tuyệt vọng, hai bên trán đầy mồ hôi.

Thẩm Thanh Thu đứng từ xa nhìn, vốn cũng nghĩ nên tuân thủ quy củ, nhưng cuối cùng vẫn là không đành lòng. Thấy y quần áo rách nát, nhất định là gia cảnh bần hàn, khảo nghiệm cũng không tốn thời gian, liền kêu đệ tử buông y ra.

Thiếu niên vươn tay, nhẹ điểm lên nước, nháy mắt mặt nước lập tức phát ra luồng kim quang chói mắt, lúc sau lại trong như mặt kính, chén còn có vết nứt. Thẩm Thanh Thu lắp bắp kinh hãi, không khỏi ngầm đánh giá cậu thiếu niên này.

Gương mặt toát lên vẻ thâm trầm, quần áo nhiều vết rách, có chỗ còn ẩn ẩn lộ ra vết thương bên trong.

Thẩm Thanh Thu đến gần, một mùi tin tức tố tỏa ra. Hắn nhíu mày, lấy quạt che mũi miệng.

... Y thế mà lại không che giấu tin tức tố của mình?

"Tên của ngươi?"

"Đệ tử tên Lạc Băng Hà."

Thẩm Thanh Thu có chút tiếc nuối: "Ngươi là Alpha, tư chất lại cao, theo lý nên bái Liễu Thanh Ca làm sư phụ. Đi, ta mang ngươi đi tìm gã."

"Đệ tử muốn bái ngài làm sư phụ, nếu không phải ngài, đệ tử không chờ được đến bốn năm sau." Lạc Băng Hà kiên định nói.

Thẩm Thanh Thu nhìn phía chén nước phát ra ánh sáng vàng chói, có chút do dự, vẫn nên dàn xếp ổn thỏa cho y nghỉ ngơi trước.

•••

Ban đêm, Thẩm Thanh Thu đứng bên ngoài trúc xá, nhìn các gian phòng sáng như ánh nến, mơ mơ hồ hồ như đang trầm ngâm suy nghĩ.

Việc hắn thuộc tính Beta ai mà chẳng biết, cái họ không biết là hắn thực chất đang che giấu, vốn dĩ thuộc tính thật của Thẩm Thanh Thu là Omega.

Lần này thu được một Alpha thiên phú cực cao làm đồ đệ, tuy là chuyện tốt nhưng khó tránh khỏi đảm bảo sẽ không xảy ra vấn đề.

Lúc này, một đệ tử đi tới: "Sư phụ, việc tu luyện ngày mai dàn xếp như nào?"

"Ngày mai giờ Mẹo, đến trúc xá của ta."

Thẩm Thanh Thu ngừng việc đang làm mà trả lời, thấy đệ tử kia muốn lui, hắn nói tiếp, "Ngươi đi báo cho Ninh Anh Anh, Lạc Băng Hà để ta tự đi."

"Vâng."

Nói đoạn, hắn liền chuẩn bị đến phòng nơi Lạc Băng Hà đang ở.

•••

Chung quanh thực im lặng, chỉ có tiếng phát ra từ đám côn trùng trong bụi cỏ.

Thẩm Thanh Thu đứng trước cửa, gõ nhẹ vài tiếng, bên trong truyền đến âm thanh trong trẻo: "Mời vào."

Mở cửa bước vào, chỉ thấy Lạc Băng Hà ngồi xếp bằng trên giường, trong tay cầm quyển sách chăm chú đọc.

Thấy là Thẩm Thanh Thu tới, Lạc Băng Hà vội khép sách đặt qua một bên, xuống giường nghênh đón.

"Trời đã tối như vậy, sư tôn đích thân đến đây hẳn là có chuyện quan trọng cần nói?"

Lúc này Lạc Băng Hà đã thay y phục dành cho việc tu luyện, mặc trên người y rất hợp, lại còn mang một vẻ đĩnh đạt. Sau khi rửa mặt chải tóc, tinh thần thoải mái hơn rất nhiều, phong hoa tẫn hiện, khí chất bất phàm, đúng là một thiếu niên tuấn tú như ngọc.

Chờ đến khi cả hai đều ngồi yên vị trên ghế, Thẩm Thanh Thu mới chậm rãi mở miệng.

"Ta tới để hỏi lại ngươi... Ngươi biết ta và Liễu Thanh Ca thuộc tính khác biệt, với tư chất của ngươi, bái Liễu Thanh Ca làm sư phụ sẽ tốt hơn nhiều. Bái ta, chỉ sợ khó để ngươi phát huy được hết khả năng..."

Lạc Băng Hà khẽ nhếch miệng: "Ta tưởng sư tôn đêm khuya đến là để căn dặn tu luyện ngày mai, không nghĩ rằng lại ghét bỏ ta, muốn đem ta quẳng cho Liễu tiên sư."

"Có chỗ nào là ghét bỏ ngươi đâu chứ..."

Thẩm Thanh Thu bất đắc dĩ cười, "Ngươi tài năng xuất chúng, ta đây khác nào nhặt được vàng... Nhưng việc nào ra việc nấy, Liễu Thanh Ca dạy dỗ ngươi, tương lai sẽ càng thuận buồm xuôi gió, công thành danh toại. Nếu ngươi còn vì gã không cho ngươi khảo nghiệm mà giận dỗi, thật sự không nên."

Lạc Băng Hà nhìn vào mắt Thẩm Thanh Thu, miệng nở nụ cười nhẹ: "Ta không có giận dỗi. Chỉ là chuyện đã định, không cần thiết phải đổi lại, hơn nữa sư tôn cũng rất hợp mắt ta..."

Thẩm Thanh Thu nghe thế không khỏi khẽ cười một tiếng, thấy tâm y vững như tường thành liền không khuyên nữa.

Thẩm Thanh Thu nghĩ một chút, lại nói: "Phải rồi, ngươi không biết ức chế tin tức tố của bản thân đúng chứ?"

Lạc Băng Hà ngượng ngùng cười cười: "A, hôm nay sư tôn cảm nhận được sao... Ta đúng là không biết, bất quá từ nhỏ đến lớn ta chỉ cần ra mồ hôi, tin tức tố sẽ tự động phóng ra, hơn nữa không dễ bị chú ý như vậy, ta cũng chẳng để trong lòng. Khứu giác của sư tôn thật nhạy..."

Ta là Omega, tự nhiên ngửi được là đương nhiên... Thẩm Thanh Thu đỡ trán.

"Ở đây không ít đệ tử thuộc tính Omega, nhỡ đâu gây ra vấn đề thì làm phải làm sao?" Thẩm Thanh Thu rũ mắt, Lạc Băng Hà vừa vặn thấy được hàng mi dài cong vút của hắn.

"Mong sư tôn chỉ bảo."

Hai người ngồi xuống mép giường, Thẩm Thanh Thu vận khí đưa vào trong cơ thể Lạc Băng Hà, chỉ dẫn hắn cảm nhận được vị trí của huyệt vị phát tán tin tức tố.

"Thử dùng nội lực của ngươi, phong bế huyệt vị này đi." Cảm nhận được luồng tin tức tố mãnh liệt ập tới, Thẩm Thanh Thu nhanh chóng thu khí đang truyền cho y lại, thân thể có chút lạ, hắn vội vàng đứng dậy, lui về sau vài bước mà tĩnh tâm an thần.

Lạc Băng Hà nhắm mắt, dùng nội lực phong bế huyệt vị như lời Thẩm Thanh Thu nói, chốc lát mắt y mở to, hưng phấn quay đầu lại nói: "Sư tôn! Ta phong bế được rồi!" Chợt nhận thấy Thẩm Thanh Thu đứng cách xa mình, y lập tức sửng sốt: "Sư tôn... Làm sao vậy?"

Thẩm Thanh Thu ra vẻ điềm tĩnh, mở cây quạt ra nhẹ phẩy phẩy, cười nói: "Không có gì... Ta chỉ muốn cho ngươi nếm thử cảm giác một chút. Ngươi thử xem có giải được không?"

Lạc Băng Hà nhắm mắt vận khí một lát, lập tức liền thành công: "Giải rồi!"

Thẩm Thanh Thu gật đầu: "Ngày thường khi ở cùng các đệ tử khác nhất định phải phong bế huyệt vị này, tránh làm ảnh hưởng đến người khác."

"Vâng."

Thẩm Thanh Thu từ trong người lấy ra một bình sứ nhỏ đưa cho Lạc Băng Hà.

"Cái này, dùng để chữa vết thương trên người ngươi."

Lạc Băng Hà thập phần vui mừng mà nói "Đa tạ" rồi đón lấy bình sứ.

"Ta đi đây, ngươi nghỉ ngơi cho tốt." Thẩm Thanh Thu bổ sung, "Ngày mai giờ Mẹo, đợi ta ngoài trúc xá."

Thẩm Thanh Thu nói xong liền cất bước rời đi.

Lạc Băng Hà lại quay về giường, cầm bình sứ tinh tế kia mà ngắm ngang ngắm dọc, nhịn không được giơ tay lên cười.

___________

Editor: Tự nhiên thấy mình lắm mồm quá, chặt chém thêm mắm dặm muối nguyên một đống :)) Cơ mà quý dzị đừng lo, ý nghĩa vẫn y xì đúc nha.

Mình check lại 3-4 lần rồi, không biết là có type lộn ở đâu không, có thì mọi người cmt chỉ mình với nhé.

Mong nhận được sự góp ý của mọi người!!

Cho mình xin một ngôi sao nho nhỏ ở góc trái nhaaa (≡^∇^≡)

Chương trước Chương tiếp
Loading...