[ Edit ] [ Băng Cửu ]
Nhiều năm
Hehe tui comeback với mina rùi đây_(:3_ Rất nhiều, rất nhiều năm về sau, Lạc Băng Hà thoái vị, đưa vợ con phi tần du ngoạn khắp nhân gian. Khi đến một thị trấn nhỏ ngập tràn hoa đào ở Giang Nam, hắn gặp lại Thẩm Thanh Thu đã qua đời nhiều năm về trước.Thẩm Thanh Thu đứng dưới gốc đào, gió nhẹ thổi qua, một bộ thanh y, không vướng bụi trần, tựa như một vị tiên nhân đi lạc ở chốn nhân gian.Có lẽ dung mạo ban đầu của Thẩm Thanh Thu đã bị lãng quên từ lâu, trong trí nhớ của Lạc Băng Hà chỉ còn lại dáng vẻ tiều tụy, tứ chi gãy nát của người kia. Giờ phút này, vị tiên nhân trước mắt khiến hắn có chút hoảng hốt, những người khác cũng bất ngờ không kém.Ninh Anh Anh giờ đã trở thành một phụ nhân quyến rũ, nhìn thấy sư tôn trong kí ức xa xôi, tâm tình nàng có chút phức tạp. Đã hơn trăm năm trôi qua kể từ khi Thẩm Thanh Thu qua đời, khi ấy nàng ở đó, chứng kiến cảnh tượng thê lương mà nàng đã quên mất, chỉ nhớ rõ người nọ trước khi chết còn tự mình lẩm bẩm: "Trả hết, thật tốt".Nàng nhớ rõ người nọ ra đi trong thanh thản, mỉm cười trút hơi thở cuối cùng. Cái chết của Thẩm Thanh Thu từng khiến nàng thống khổ một thời gian, đơn giản là bởi nàng cũng góp một phần hại người. Nhưng rốt cuộc thì con người vốn ích kỷ, đau đớn, dằn vặt chẳng mấy chốc lại qua đi, rồi cuối cùng lại sống tiếp một cách thoải mái.Nàng bước về phía trước, nhẹ nhàng gọi một tiếng "sư tôn", vị thanh y tiên tiên nhân kia không hề đáp lại, chỉ mải đuổi theo cánh hoa đào trong tay, tựa như đang suy tư điều gì. Ninh Anh Anh lại gọi một tiếng, có lẽ là ý nghĩ bị quấy rầy, vị tiên nhân kia có chút bất mãn, cau mày liếc nhìn Ninh Anh Anh một cái, định cất bước rời đi.Ninh Anh Anh sửng sốt. Một cái liếc mắt kia lại không mang theo bất kì cảm xúc nào, chỉ có trần trụi xa lạ và thiếu kiên nhẫn.Lạc Băng Hà cũng nhìn thấy ánh mắt đó. Hắn không biết cảm xúc trong lòng là gì, chỉ cảm thấy Thẩm Thanh Thu không nên có ánh nhìn như vậy. Thẩm Thanh Thu khi nhìn thấy hắn, hẳn là sẽ run rẩy sợ hãi, thấp thỏm lo âu mới đúng, không phải là xa lạ như bây giờ.Xa lạ! Trong lòng Lạc Băng Hà run lên, nhưng lại không cảm thấy đau đớn, hắn vội bước tới, chặn đường vị tiên nhân đang chuẩn bị rời đi: "Sư tôn!"Thẩm Thanh Thu kì quái nhìn hắn: "Ta không có đồ đệ nào như ngươi!"Ngữ khí nhẹ nhàng, ánh mắt xa lạ, một câu nói như vậy khiến sắc mặt Lạc Băng Hà lập tức trắng bệch. Hắn mở miệng định nói gì đó, còn chưa kịp lên tiếng, đã có người đẩy hắn ra ôm lấy Thẩm Thanh Thu: "Sư tôn, người đi đâu vậy? Ta quay đầu lại đã không thấy người đâu, làm ta sợ muốn chết."Cậu thiếu niên cao ngang eo ôm lấy Thẩm Thanh Thu làm nũng, vậy mà Thẩm Thanh Thu lại không đẩy cậu ra, chỉ dùng cây quạt xếp gõ nhẹ lên trán cậu, mắng: "Lỗ mang như vậy còn ra thể thống gì?"Ngoài miệng trách mắng là vậy, nhưng trong mắt lại không có một tia trách cứ nào.Nhìn cảnh tượng trước mắt, Lạc Băng Hà không hiểu sao lại cảm thấy vô cùng bực bội, tim cũng đập loạn cùng đau nhói. Hắn cố đè nén nỗi bất an trong lòng, nhìn cảnh tượng gai mắt trước mặt, cong môi cười, một tia lạnh lẽo toát ra: "Thẩm Thanh Thu, ngươi thật sự không nhớ ta sao?"Nhưng Thẩm Thanh Thu lại không để ý tới hắn, chỉ chăm chú lắng nghe cậu thiếu niên bên cạnh kể lại những điều thú vị mà cậu đã chứng kiến. Hai người cứ vậy nói cười, rồi dần dần đi xa.Lạc Băng Hà vội vàng hét lên: "Thẩm Cửu!!!"Thẩm Thanh Thu không hề dừng lại, Lạc Băng Hà mất hết bình tĩnh, lao tới giữ chặt Thẩm Thanh Thu. Bị giữ chặt, Thẩm Thanh Thu buộc phải dừng lại, chẳng suy nghĩ nhiều muốn hất tay Lạc Băng Hà ra, nhưng Lạc Băng Hà nắm chặt muốn chết, Thẩm Thanh Thu gạt mãi không buông, tức giận nói: "Buông ra!"Lạc Băng Hà vẫn không chịu buông ra, thiếu niên bên cạnh tung một chưởng phong đánh tới, Lạc Băng Hà không kịp đề phòng, đành phải buông tay.Thẩm Thanh Thu xoa xoa cổ tay ê ẩm, nói: "Công tử chắc chắn nhận nhầm người rồi, ta không phải là người mà ngươi đang gọi."Lạc Băng Hà cười lớn: "Thẩm Thanh Thu, ngươi giả vờ làm gì! Giả vờ không quen biết ta là có thể phủi sạch chuyện ngươi là một tên khốn nạn à?"Thẩm Thanh Thu nhìn Lạc Băng Hà, sắc mặt không chút cảm xúc, chỉ thản nhiên lặp lại, giọng nhàn nhạt đáp: "Ta thật sự không quen biết ngươi."Lạc Băng Hà nghe câu “không quen biết” đau như dao cắt. Đang định phản bác, đột nhiên có một người xuất hiện, ôm lấy Thẩm Thanh Thu hôn một cái, cười hì hì nói: "Bảo bối, xin lỗi đã làm ngươi phải chờ lâu như vậy, đông người quá, xếp hàng mãi mới xong!""Ngươi mẹ nó là ai a?" Lạc Băng Hà cơ hồ chửi ầm lên. Nhìn thấy Thẩm Thanh Thu thân mật với người khác như vậy, Lạc Băng Hà hẫng đi một nhịp.Nam nhân ôm Thẩm Thanh Thu quay đầu lại, vẻ mặt khó hiểu: "Ngươi là ai?""Ta..." Lạc Băng Hà nghẹn lại, hắn là ai? Đồ đệ của Thẩm Thanh Thu? Phải không? Phải vậy không? Hắn đã nói với Thẩm Thanh Thu vô số lần rằng hai người đã sớm ân đoạn nghĩa tuyệt.Thẩm Thanh Thu không hề để tâm tới Lạc Băng Hà, kéo tay nam nhân kia, nhẹ giọng nói: "Người lạ, chúng ta đi thôi!" Giọng điệu tuy bình đạm nhưng lại lộ ra một chút ôn nhu.Hai mắt Lạc Băng Hà đỏ ngầu, Thiên Ma ấn lóe lên, ma khí tứ phương, tựa như sắp mất kiểm soát.Thẩm Thanh Thu cùng nam nhân kia dường như không bị ảnh hưởng, nắm tay nhau rời đi.Lạc Băng Hà nhìn chằm chằm bóng lưng người nọ đang khuất dần, ngây ngẩn cả người, nhưng ma khí phát ra quanh thân như chạy loạn khắp nơi, ăn mòn cảnh vật lẫn con người xung quanh.