[ Edit ] [ Băng Cửu ]

Hành trình tự cứu của Thẩm Tiểu Tể(4)



Chap 4
Lạc Băng Hà cảm thấy mình cần phải chấn chỉnh lại uy quyền của người làm cha. Con nhà người ta thì ngoan ngoãn hiểu chuyện, còn con nhà mình thì không chỉ làm hắn tức đến đen mặt, mà còn dám giành vợ với hắn.

"Thẩm Hựu Thụ, ta là phụ thân của con." Lạc Băng Hà nằm trên giường quay lưng về phía Thẩm Tiểu Tể nói.

"Hả? Ngươi nói gì cơ?" Tiểu Thẩm Tể ngậm cái đùi gà quay đầu lại nhìn hắn.

"Hắn nói hắn tên là tiểu súc sinh." Giọng nói lạnh như băng của Thẩm Cửu truyền tới.

"Ủa? Không phải ngươi tên Lạc Băng Hà sao?" Tiểu Thẩm đặt đùi gà xuống, kinh ngạc há to miệng, "Tiểu súc sinh là nhũ danh* của ngươi sao? Trùng hợp ghê, nhũ danh của ta là Thẩm Tiểu Tể, cũng có chữ 'Tiểu' nè."
*Nhũ danh: biệt danh

"Trùng hợp cái rắm! Ai lại có nhũ danh là tiểu súc sinh chứ!"

"Ta tên là Lạc Băng Hà! Không có cái nhũ danh tiểu súc sinh gì hết, không được gọi!" Lạc Băng Hà tức giận nói.

"Được thôi, Lạc súc sinh." Thẩm Hữu Thụ gật đầu.

Lạc Băng Hà: "......"

"Đừng gọi Lạc súc sinh! Gọi ta là phụ thân!"

"Được rồi, tiểu súc sinh."

"Gọi phụ thân!"

"Không thành vấn đề, tiểu súc sinh!"

"Gọi phụ thân!"

"Tiểu súc sinh!"

"Phụ thân!"

"Ơi, con trai~ Cuối cùng con cũng chịu nhận cha rồi." Thẩm Tiểu Tể nhìn Lạc Băng Hà trên giường bằng ánh mắt đầytrìu mến, cứ như đang nhìn một đứa trẻ chưa hiểu chuyện.

Lạc Băng Hà tức đến suýt nghẹt thở, trừng mắt nhìn Thẩm Tiểu Tể: Không được đánh, không được đánh, sư tôn đang ở bên cạnh nhìn ngươi.

Thẩm Tiểu Tể đắc ý làm mặt quỷ với Lạc Băng Hà.

Lạc Băng Hà: "......" Ta thao! Tâm ma của ta đâu!

Thấy xung quanh không có chuyện gì, Thẩm Tiểu Tể kéo Thẩm Cửu đi dạo trong ma cung tiêu thực, bỏ lại Lạc Băng Hà một mình trong phòng than trời than đất. Thượng Thanh Hoa đi theo hai người phía sau đề phòng bọn họ bỏ trốn.

Khi họ đi ngang qua một tòa lầu cao, Thẩm Tiểu Tể phát hiện phía dưới có rất nhiều người đang tụ tập. Vốn dĩ nhóc không muốn chen vào cuộc vui, định rời đi thì có người hét lên một tiếng: "Ma hậu đến rồi!" Sau đó, con đường dẫn lên lầu lập tức được nhường ra.

Đám hạ nhân tự giác đứng hai bên, nhường một lối đi cho bọn họ, ánh mắt tất cả đều đổ dồn về phía họ.
Thẩm Tiểu Tể nhướng mày, nhìn Thẩm Cửu rồi lại nhìn mình, không có gì sai cả, hôm nay hai cha con ta vẫn anh tuấn tiêu sái như mọi khi, bọn họ bị mê hoặc cũng là chuyện bình thường.

Đang định kéo phụ thân rời đi, thì một giọng nói chói tai vang lên từ trên đầu.

"Thẩm Thanh Thu, tiện nhân nhà ngươi còn dám quay về!"

Nhìn thấy Thẩm Cửu hơi nhíu mày, Thẩm Tiểu Tể suy nghĩ một chút, chắc là đang gọi cha của nhóc?

Vậy "tiện nhân" là đang mắng cha ta sao?! Ai mà gan to thế chứ!

Thẩm Tiểu Tể ngẩng đầu nhìn lên, chỉ thấy trên đỉnh lầu có một nữ nhân với gương mặt vặn vẹo vì tức giận, chính là Tiểu Cung Chủ ở Huyễn Hoa Cung.

Chậc, mới sáng sớm mà ai chọc tức bà cô này vậy? Sáng đi chợ không giành được đồ à?

"Đại thẩm, không có chuyện gì thì đừng la hét, sáng sớm ăn no quá không có chỗ xả hả?" Tiểu Thẩm khinh bỉ nói.

Thế nhưng, khoảng cách quá xa nên Tiểu Cung Chủ không nghe rõ nhóc nói gì, chỉ điên cuồng gào thét đòi gặp Lạc Băng Hà, nếu không thì nàng sẽ nhảy lầu tự vẫn.

Thượng Thanh Hoa bên cạnh vội vàng đưa tới một pháp khí loa nhỏ, Thẩm Tiểu Tể ngơ ngác nhận lấy nhưng không biết sử dụng, chẳng hiểu đụng phải nút nào, ngay lập tức trong loa phát ra một giọng nói đặc biệt chói tai: "Bí đao đây~ Hai đồng một cân, hai đồng một cân! Mua không lỗ, mua không thiệt! Đại hạ giá! Đại hạ giá!"

Thẩm Hiểu Thụ: "......"

Mọi người: "......"

"Ngươi nói xem, đây là ngươi cướp của ông bác nào thế?" Tiểu Thẩm khinh bỉ nhìn Thượng Thanh Hoa.

Thượng Thanh Hoa chột dạ hừ một tiếng, ta nói cho ngươi biết đây là cái ta lén đi bán bí đao lần trước đấy.

Thượng Thanh Hoa liền tắt loa, để hắn cầm trực tiếp nói vào là được.

"Alo...alo...alo" Tiểu Thẩm thử lên tiếng, vừa nghe thấy giọng mình vang to, hai mắt sáng bừng như tìm được đồ chơi mới.

"Chào mọi người, ta là Thẩm Hựu Thụ. Tuy không biết vì sao các ngươi lại nhường đường cho ta, nhưng giờ khắc này, trong hoàn cảnh này, ta không nhịn được mà muốn hát một bài. Trước tiên, hãy để ta làm nóng bầu không khí buồn tẻ này."

"Cảm ơn mọi người đã cổ vũ." hắng giọng một cái: "Ta chỉ là một đứa trẻ, đang tìm kiếm vòng tay yêu thương, đây là cảm giác bay bổng ~ đây là cảm giác tự do ~"( t chế bừa ấyTvT)

Thẩm Cửu đứng bên cạnh mỉm cười, Thượng Thanh Hoa vỗ tay.

Mọi người: "......" Trên kia vẫn còn người đòi nhảy lầu đấy!!!

"Trong cơn mưa..."

"Câm miệng cho ta! Thẩm Hựu Thụ phải không? Thẩm Thanh Thu..." Trên lầu truyền đến tiếng gào thét của Tiểu Cung Chủ, vậy mà dám phớt lờ nàng!

"Gọi cha ta làm gì!" Thẩm Tiểu Tể cắt ngang.

"Ngươi, ngươi!" Tiểu Cung Chủ tức đến phát run. "Ngươi có biết phụ thân ngươi là thứ gì không, hắn là nam nhân mà dám tranh sủng với bọn ta, hắn vừa đi là Lạc ca ca liền vì hắn mà giải tán hậu cung!"

Thẩm Tiểu Tể chậc một tiếng, cười lạnh khinh bỉ: "Đại thẩm, là nữ nhân mà còn không tranh được với nam nhân, còn có mặt mũi nói à? Cha ta cướp hồi nào, rõ ràng là tên Lạc súc sinh dính lấy cha ta. Bà già cỗi nhan sắc tàn phai, ghen tị cha ta anh tuấn tiêu sái thì cứ nói thẳng. Bà muốn nhảy lầu thu hút sự chú ý của Lạc súc sinh hửm, nhưng hắn có tới không? Nằm mơ. Không có chuyện gì thì soi gương nhiều vào, xấu đến mức không ai thèm rồi mà còn không hiểu? Về nhà nghỉ ngơi đi, trời còn chưa tối đâu, đừng vác cái bản mặt xấu xí ra dọa người."

Mọi người: "......"

Thẩm Cửu: "Tiểu Thẩm, đi thôi, đừng phí thời gian."

"Phụ thân, cứu một mạng người hơn xây bảy tòa tháp đó." Thẩm Tiểu Tể bất đắc dĩ nhún vai. "Mọi người đã nhường đường cho chúng ta rồi, ta cũng đành phải nể tình tấm lòng của mọi người, có người nhảy lầu thì miễn cưỡng khuyên một chút.

Mọi người: "......" Ngươi vừa rồi đó là khuyên sao?!

"Người lớn từng này tuổi rồi mà vẫn nghĩ không thông được." Thẩm Tiểu Tể tặc lưỡi than thở.

"Ta muốn gặp Lạc ca ca, ta là phi tử mà hắn sủng ái nhất, các ngươi mau gọi hắn ra đây! Ta với Thẩm Thanh Thu không đội trời chung, có hắn không có ta, có ta không có hắn, nếu không ta nhảy xuống từ đây ngay!" Tiểu Cung Chủ tức giận gào thét.

"Chậc." Ánh mắt Thẩm Tiểu Tể lạnh đi.

"Bà cô có thôi đi không? Muốn nhảy thì nhảy nhanh lên! Ngươi chết hay không liên quan gì đến cha ta!"

Mọi người: "......" Đừng có châm dầu vào lửa nữa.

Ngay sau đó, giọng Thẩm Tiểu Tể lại vang lên: "Nhảy không? Không nhảy thì ta đây lên đạp cho một phát."

"Bà nghĩ bà nhảy xuống là sẽ có người áy náy? là Lạc súc sinh sẽ để ý đến bà chắc? Bà nhảy xuống, chết thì không nói, may là chưa chết, phế mất nửa người, hay chẳng may cái mặt xấu xí này đập xuống vỡ toác ra, chậc chậc, thế chẳng phải sau này bà không còn mặt mũi ra đường nữa sao."

"Cho nên ấy, nhảy nhanh lên, ta còn đi đốt pháo ăn mừng. Đi thôi phụ thân, chúng ta đi mua pháo." Nói rồi, hắn quăng loa cho Thượng Thanh Hoa, kéo Thẩm Cửu đi.

Cuối cùng, Tiểu Cung Chủ quậy phá bị Mạc Bắc do Thượng Thanh Hoa gọi đến trói lại lôi đi.

Thượng Thanh Hoa: Cả ngày hôm nay rốt cuộc là chuyện gì thế này?

Chương trước Chương tiếp
Loading...