[Edit] [Băng Cửu] Xuân sơn hận

1



Khôn Trạch= Omega
Càn Khôn= Alpha
Trung Dung= Beta
Mưa móc kỳ= kỳ phát tình

“Cha, cha, con muốn ôm cha.” Nhìn xuống cục bông trắng đang bám lấy chân mình, Thẩm Thanh Thu mỉm cười.

"Lại không nghe lời?" Y cúi người xuống, kéo tay tiểu gia hỏa ra. "Bị bắt gặp đang lười biếng, còn dám cãi lại sao?"

Dù cưng chiều là vậy, nhưng lời nói của Thẩm Thanh Thu vẫn lạnh như dao cắt.

"Cha không thương con nữa rồi!" Tiểu gia hỏa bĩu môi đầy ủy khuất, nước mắt lưng tròng nhìn Thẩm Thanh Thu. "Cha chỉ biết đứng về phía phụ thân, chẳng thương con gì cả."

Mới năm tuổi mà đã biết làm nũng đến mức khiến người khác đau lòng, Thẩm Thanh Thu cũng chẳng biết làm sao. “Còn nhỏ vậy mà đã biết giở thói vô lại rồi.”

Dù nghiêm khắc đến đâu cũng không đành lòng nhìn tiểu gia hỏa nhà mình khóc, Thẩm Thanh Thu nhéo má nó, hôn lên trán.

"Ta làm sao mà không thương con được? Suốt ngày chỉ biết làm nũng,, không có chút tiền đồ gì hết." Nhìn bé con ôm chặt lấy cổ mình, Thẩm Thanh Thu mềm lòng hết mức.

“Lạc Mộ Thanh! Buông tay ra!” Lạc Băng Hà nhìn vật nhỏ nằm trong lòng Thẩm Thanh Thu, ánh mắt khiêu khích, túm lấy vạt áo Thẩm Thanh Thu.

"Cha..." Hôn trộm lên má Thẩm Thanh Thu một cái, nhóc con bĩu môi, vẻ mặt ủy khuất nhìn Thẩm Thanh Thu. "Cha ơi... con không muốn buông."

"Con không chịu thả ra, ta sẽ tháo tay con xuống." Một tay đem hài tử trong lòng Thẩm Thanh Thu kéo ra, Lạc Băng Hà suýt chút nữa ném nó ra ngoài.

Mặc dù rất tức giận, vẫn nhẹ nhàng đặt nhóc con xuống đất.

Thẩm Thanh Thu nhìn động tác của hắn, mỉm cười. "Lúc ngươi bằng tuổi nó cũng bám mẫu thân suốt còn gì, tại sao con của ta lại không được ôm cha nó?"

"Người lớn đang nói chuyện, con xuống trước đi."

"Con muốn ở với cha." Nhìn ánh mắt lạnh lẽo của Lạc Băng Hà, nhóc con càng nắm chặt  góc áo của Thẩm Thanh Thu.

"Con muốn làm loạn phải không?" Lạc Băng Hà nhíu mày. “Lời ta nói cũng không vâng lời?”

Thấy Lạc Băng Hà sắp nổi nóng, Thẩm Thanh Thu cúi người, nói với nó. "Ra ngoài trước đi."

"Vâng ạ." Lạc Mộ Thanh thè lưỡi với Lạc Băng Hà, quay người chạy ra ngoài.

"Ưm..." Lạc Băng Hà tiến tới chế trụ sau gáy Thẩm Thanh Thu, hôn thật sâu. "Ai ngươi cũng thương, sao lại không đối tốt với ta một chút ?"

"Ta đối với ngươi như vậy chưa đủ tốt?" Thẩm Thanh Thu để tay trước ngực Lạc Băng Hà. "Tiểu súc sinh còn không biết cảm ơn?"

"Ta vừa đến đây liền nói lời không hay, ta nên dạy dỗ ngươi mới phải." Lạc Băng Hà xoay người, đóng cửa, vươn tay xé rách xiêm y Thẩm Thanh Thu.

"Sư tôn, đệ tử cũng muốn được ngươi hôn."

"Đi đâu cũng đổ giấm, lòng dạ hẹp hòi." Thẩm Thanh Thu khẽ cười, nâng cằm Lạc Băng Hà lên. "Ngươi hung dữ như vậy, ta không muốn hôn."

"Sư tôn đã nói vậy, ta cũng không muốn nhiều lời." Lạc Băng Hà một phen kéo mạnh tay Thẩm Thanh Thu.

"Đệ tử chỉ còn cách cố gắng hầu hạ sư tôn thật tốt."

“Ha…” Thẩm Thanh Thu chìm đắm trong khí tức của Lạc Băng Hà, cả người mềm nhũn.

"Sư phụ thiên tư thật tốt, học mọi thứ rất nhanh." Đặt chân Thẩm Thanh Thu lên vai mình, Lạc Băng Hà chậm rãi đỉnh vào. “Chỉ sợ vài hôm nữa kỹ thuật hôn hay giường chiếu đều vượt cả ta mất.”

“Còn không phải lỗi của ngươi.” Thẩm Thanh Thu mỉm cười, xoa xoa lên ngực Lạc Băng Hà. "Bằng không lần sau ngươi nằm xuống cho ta làm, ta đảm bảo sẽ làm ngươi thoải mái."

"A là Khôn Trạch còn nghĩ muốn áp chế ta sao? Quả nhiên là do ta hầu hạ chưa đủ tốt." Lạc Băng Hà nói rồi đỉnh sau vào bên trong.

"Ưm..." Thẩm Thanh Thu thở dốc hồi lâu mới lấy lại được thần trí.

"Sư tôn, ta làm ngươi cảm thấy rất thoải mái đúng không?" Sự quen thuộc với thân thể của đối phương khiến kĩ thuật của Lạc Băng Hà đạt đến cực hạn.

“Cũm tạm … không tồi…” Thẩm Thanh Thu hơi thở hỗn loạn, giọng đầy dụ hoặc. “A,.. ưm…ngươi ra ngoài trước đi…”

“Được chứ?” Lạc Băng Hà khẽ chạm vào điểm mẫn cảm của Thẩm Thanh Thu, sau đó thật sự rút ra. "Sư tôn muốn làm gì?"

"Ngươi đoán xem?" Thân thể của Thẩm Thanh Thu vẫn còn mềm nhũn, hạ chân xuống giường, đứng dậy, đẩy Lạc Băng Hà xuống.

Nhìn Thẩm Thanh Thu cầm cự vật ngồi lên, Lạc Băng Hà lập tức sững người.

Thẩm Thanh Thu mặt đỏ bừng, khẽ động vài cái, rồi để Lạc Băng Hà dừng lại ở cửa cấm địa. "Muốn...tiến vào không?"

"Sư tôn, không sợ lại mang thai sao?" Mỗi lần Lạc Băng Hà muốn tiến vào thành kết, lại nghĩ đến dáng vẻ đau đớn của Thẩm Thanh Thu, lại khiến hắn không nỡ.

"Có thêm hài tử không tốt sao..." Thẩm Thanh Thu đặt tay lên eo Lạc Băng Hà. "Chỉ được phép có hài tử mang họ Lạc... ta không được có thêm đứa mang họ Thẩm sao?"

Tại sao bản thân lại không thể có một đứa mang họ mình? Dù có đau, Thẩm Thanh Thu cũng thấy không cam lòng.

"Sư tôn... ngươi thực sự rất câu nhân." Lạc Băng Hà chống người ngồi dậy, ôm lấy eo Thẩm Thanh Thu, lập tức đỉnh vào.

"Chậm lại..." Thẩm Thanh Thu vòng tay ôm lấy cổ Lạc Băng Hà, toàn thân run rẩy.

Đã lâu rồi y có cảm giác bị xâm nhập sâu đến vậy, Thẩm Thanh Thu đột nhiên hoảng sợ.

"Sư tôn yên tâm, đệ tử sẽ khiến ngươi thoải mái."

Chín cạn một sâu, cự vật hoàn toàn tiến vào, Lạc Băng Hà vẫn không ngừng di chuyển.

“Đủ rồi…” Không biết đã bị giày vò bao lâu, lông mi của Thẩm Thanh Thu khẽ run, khóe mắt đã ngân ngấn nước.

“Gọi tướng công, ta liền buông tha ngươi.” Lạc Băng Hà mỉm cười, khẽ cắn lấy cành tai Thẩm Thanh Thu.

"Tướng công..." Thẩm Thanh Thu đã từng gọi đủ thứ trên giường, sớm đã bỏ lại chút tự tôn mỏng manh ấy. Nhưng vẫn tốt hơn là ngày mai không  xuống được giường.

"Thật ngoan." Toàn bộ đều chôn vào nơi sâu nhất, Thẩm Thanh Thu giật mình, ôm chặt lấy vai Lạc Băng Hà. "Có dễ chịu không?"

"Tiểu súc sinh hầu hạ không tồi.”  Thẩm Thanh Thu mỉm cười, chậm rãi nhắm mắt lại.

"Đa tạ lời khen, sư tôn, ngủ ngon."

Chương trước Chương tiếp
Loading...