[Edit-Bách hợp-Đồng nhân] Cam Quất Vị Hogwarts.
Hồi 1-Chương 25: Quả nhiên Fawkes là giống cái.
Kate đi theo dấu chân, đi thẳng tới tháp Gryffindor, từ xa đã nhìn thấy dấu chân kéo dài vào phòng sinh hoạt chung nhà Gryffindor, mới thở phào nhẹ nhõm.Xác nhận Hermione an toàn, cô không còn cần phải đi vào phòng chung các nhà khác để xin lỗi nữa.Cô rút lại cây đũa phép, mới nhận ra mình đã đi theo dấu chân từ tầng một lên tận tầng tám.Chà, phòng chung Gryffindor và phòng chung Slytherin, một cái ở tháp tầng tám, một cái ở hầm dưới hồ.Thật là xa nhau quá.Cô thở dài bất lực, trên đường quay trở lại theo lộ trình cũ, lại gặp nhiều học sinh Gryffindor cười nói rộn ràng đi về phía này.Mọi ánh mắt nhìn cô đều lạ lẫm như đang nhìn quái vật.Kate chỉ còn cách giả vờ không thấy, nhanh chân đi xuống cầu thang, đến tầng hai thì gặp ngay Giáo sư McGonagall đi từ hướng văn phòng tới."Trò Shafiq, ta còn định nhờ Giáo sư Snape tìm trò nữa cơ."McGonagall có vẻ hơi ngạc nhiên khi thấy cô xuất hiện ở đây: "Vừa khéo, đi với ta một chút đã."Kate hơi sững: "Giáo sư, xin hỏi có chuyện gì ạ?"Cô còn định về luyện lại Occlumency(Thuật Khóa Tâm) nữa mà."Không phải ta, là Hiệu trưởng Dumbledore muốn gặp trò, ông ấy nói trò nên biết lý do gì đó."McGonagall trả lời ngắn gọn, còn tương đối kiên nhẫn.Ừm... mới ngày thứ hai khai giảng mà Dumbledore đã nóng lòng tìm cô...Chắc là sau khi Snape trừng phạt Wilson xong, ông ta mới nhận ra tình hình.Kate im lặng, đành theo McGonagall quay lại lên tầng tám.Trên đường lên cầu thang, cô còn nghĩ, nếu ngày nào cũng lên xuống kiểu này, sau này thể lực chắc chắn sẽ rất tốt.Khi lên đến nơi, trán Kate đã lấm tấm mồ hôi.Đúng lúc ấy, McGonagall dừng lại trước một quái vật đá khổng lồ xấu xí vô cùng, khẽ nói với nó: "Bánh Donut."Quái vật bỗng sống dậy, nhảy sang một bên, tường phía sau nứt ra làm đôi.Đằng sau là một cầu thang xoắn, từ từ đi lên.Hai người vừa bước lên, nghe tiếng rầm sau lưng, tường khép lại, như một thang máy, Kate đứng trong đó, theo cầu thang xoay dần lên cao.Cuối cùng, cô nhìn thấy một cánh cửa gỗ sồi sáng lấp lánh, trên có chiếc tay nắm đồng hình sư tử.Bước ra khỏi cầu thang đá, McGonagall gõ nhẹ lên cửa, cánh cửa lớn trước mặt lặng lẽ mở ra."Đi vào đi, ông ấy đang đợi trò bên trong."McGonagall nhẹ nhàng nhắc nhở rồi bỏ cô lại một mình.Kate đứng ở cửa, trong đầu không kìm nổi nhớ lại hai lần duy nhất gặp Dumbledore trước đây.Thật lòng, cô thật sự sợ người được mệnh danh là "Bạch Ma Vương" này.Sợ tới mức nghĩ muốn dùng Occlumency, sợ đối phương nhìn thấu bí mật mà cô không hay biết.Chỉ riêng điều đó đã đáng sợ, chưa kể Dumbledore còn mạnh tới mức khiến Voldemort cũng phải kinh sợ.Đây là thầy của một đời Hắc ma vương đấy!Voldemort còn sợ ông ta, cô tại sao lại không được sợ!Hít một hơi thật sâu, Kate cố gắng ổn định tinh thần, nhanh chân bước vào.Cảnh vật giống hệt trong phim, tường treo đầy chân dung các hiệu trưởng tiền nhiệm, bàn dài đặt đủ loại đồ bạc lạ lùng.Kate tò mò quan sát xung quanh, thấy Mũ Phân Loại và thấy một con chim đỏ rực đứng trên cành mạ vàng cao.Cô không thấy Dumbledore đâu, nhưng đoán chắc lão đang theo dõi cô từ một góc nào đó mà cô không thấy.Nếu ông ấy muốn theo dõi, vậy cô cứ thoải mái thể hiện bản thân thôi.Cô bước nhanh tới bên con chim lộng lẫy, duỗi cổ ra quan sát."Cỡ bằng thiên nga, toàn thân đỏ rực, đuôi vàng...cưng là chim Phượng Hoàng mà thầy từng nhắc sao?"Con Phượng Hoàng nghiêng đầu, vẫn đứng trên cành nhìn cô.Kate không khỏi gãi cổ, lúng túng nhìn lên các chân dung vẫn đang ngủ say trên tường.Fawkes là đực hay cái nhỉ?Nguyên tác hình như không nhắc tới.Cô cắn môi, trầm ngâm một lát, rồi khẽ nói: "Hệ thống, mở buff."【Đã mở buff thiện cảm động vật.】【Cấp độ thiện cảm động vật hiện tại: 10】Vừa dứt giọng điện tử trong đầu, Fawkes vốn còn hơi lạnh nhạt với cô bỗng vỗ cánh, bay thẳng xuống, đậu trên cánh tay cô.Kate giật mình, co người lại, tay cũng vô thức che chắn trước ngực.Quả nhiên, Fawkes đứng lơ lửng trên tay cô, đôi mắt sâu thẳm nhìn chằm chằm."Ừ... chào cưng, Phượng Hoàng."Kate cảm thấy tim mình đập mạnh, run rẩy đưa tay ra, chưa chạm vào bộ lông lộng lẫy, Fawkes đã chủ động đưa đầu dụi vào.Mềm mại, bông xốp, ấm áp, sống động.Trong đời trước, Phượng Hoàng là một hình tượng quen thuộc được mọi người coi trọng, nên khi Kate tận mắt thấy Phượng Hoàng sống đứng trước mặt ,cảm giác giống như gặp được thần thoại.Giờ đây, một con Phượng Hoàng sống thật đứng trên tay cô, thân thiện nhận sự vuốt ve.Tuyệt vời quá, nếu là ở đời trước, cô nhất định sẽ khoe với thế giới.Dù khả năng cao sẽ bị bảo là mơ tưởng giữa ban ngày...Tim gần như nhảy ra ngoài, tay Kate cũng run.Fawkes nhận ra sự khác lạ của cô, trong mắt sâu thẳm lóe lên chút bối rối gần như con người, đầu chạm lên ngực cô.Kate:!!!Ây dô, cưng đang lợi dụng ta à!Suýt nữa thì ném nó ra, Kate chợt nhớ tới lời hệ thống nhắc trước đó.Buff này khiến động vật tự hiểu thiện cảm với cô là mối quan hệ cha mẹ – con cái.Vậy... nó coi cô là mẹ hay coi cô là con nhỉ?Ôi trời!Kate cố gắng đẩy đầu nó ra, lẩm bẩm: "Bình tĩnh nào! Mày bình tĩnh, tao bình tĩnh...""Đừng dụi ngực tao, tao hứa không ném mày ra đâu."Chẳng biết câu nói này có làm ai cười không, Dumbledore bất ngờ xuất hiện trong phòng.Fawkes vốn đang dụi ngực Kate bỗng dựng thẳng đầu, kêu một tiếng dài, bay thẳng lên.Vừa vặn đậu trên vai Dumbledore.Kate quay lại, thấy bộ râu trắng quen thuộc, tim nhói nhẹ.Nhưng nhanh chóng, cô điều chỉnh biểu cảm, đứng e dè: "Buổi tối tốt lành, thầy hiệu trưởng.""Buổi tối tốt lành, Kate."Dumbledore, gương mặt bị râu che lấp, vẫn còn thoáng nụ cười.Chắc ông ấy vừa xem cảnh này rồi cười trộm ở góc nào đó rồi!!