[Duyên Gái] Hương Trầm Trong Gỗ Mục
Chương 9. Đỏ mặt
Quay trở lại thực tại...Bà Hai tỏ vẻ không tin những lời bà Ba nói về con mèo đen kia."Ờ thì...em thấy trùng hợp vậy á mà"- Bà Ba cũng không dám chắc những gì mình nghĩ."Thôi thôi, chắc không có chi đâu. Làm sao mà...thôi em đừng nghi thần nghi quỷ nữa"- Bà Hai chắc mẩm rằng không thể có chuyện vong hồn của Hường tác oai tác oái."Chị nói vậy thì thôi, em không nhắc nữa""Ừm. Tất cả những chuyện liên quan tới con nhỏ đó đừng có nhắc tới trong cái nhà này, em biết chưa?""Dạ chị Hai".Sau khi được chỉ cách điều hành công việc gia đình thì An Hy đã nhận trách nhiệm quản lý nhà máy xay lúa của nhà mình. Ông Hội đồng và Vĩnh Phong khá tự tin chắc chắn rằng An Hy sẽ làm tốt công việc này.Còn An Hy không có hứng thú mấy nhưng vẫn nhận làm vì trách nhiệm.Ngày đầu tiên An Hy ra ngoài nhà máy làm việc, bà Ba ở nhà thấy đã quá giờ cơm trưa mà An Hy vẫn chưa về nhà dùng bữa nên lo lắng kêu Thụy Nhiên đem đồ ăn ra nhà máy cho An Hy."Nhiên...con Nhiên đâu rồi? Ra bà biểu coi?!"Thụy Nhiên dưới bếp chạy xộc lên."Dạ bà kêu con?""Mày đem đồ ăn ra chỗ nhà máy cho cô Ba bây ăn đi. Giờ này rồi mà nó chưa về nhà ăn cơm nữa""Ờ dạ, để con đi""Ừ"Thụy Nhiên quay lưng rời đi. Nàng đi xuống bếp, gói gém thức ăn vào hộp rồi chuẩn bị đem ra chỗ nhà máy cho An Hy theo lời bà Ba.Lúc này thợ làm trong nhà máy đang trong giờ nghỉ trưa còn An Hy thì đã đi đâu đó không có ở nhà máy.Thụy Nhiên trước giờ chưa từng đi ra đây nên có hơi lạ lẫm. Nàng bước vào đưa mắt tìm kiếm An Hy, miệng gọi:"Cô Ba...cô Ba ơi...bà chủ sai tôi đem cơm cho cô nè!!"Nhưng chỉ có thợ làm nhìn Thụy Nhiên, ngoài ra không hề nghe tiếng An Hy đáp lại. Một người trong số đó đi lại hỏi nàng:"Tìm ai vậy em gái?""Ờ...tôi tới đưa đồ ăn cho cô Ba An Hy. Cổ đâu rồi?""À...cô chủ á hử? Cổ đi công chuyện với chú Lãng rồi. Chưa có dìa""Vậy hử? Nào cổ dìa vậy?""Hổng biết nữa. Hay là em gái vô đây ngồi đợi với tụi anh đi"- Tên đó lợi dụng sơ hở đụng chạm Thụy Nhiên."Ê nè...mần chi kì khôi vậy? Tôi la lên đó nha"Tên đó nhìn thấy Thụy Nhiên vừa trẻ đẹp mơn mởn, vừa đi một mình nên mới có ý trêu ghẹo nàng."La hử? Tôi có mần chi đâu mà cô la?"- Tên đó thách thức.Thụy Nhiên bình thường tuy tính tình không chịu nhường ai nhưng đứng trước một tên đàn ông như vậy thì chợt yếu đuối như những cô gái bình thường khác. "Tôi...tôi để cơm đây rồi nào cô An Hy về thì cổ ăn. Giờ tôi về đây""Ấy ấy...đi đâu vậy? Ở lại đây chút đi. Tôi còn chưa biết tên cô mà. Cô là người ở nhà Hội đồng à?"- Tên đó vòng ra sau chặn đường Thụy Nhiên.Thụy Nhiên lùi lại, bỗng chốc nàng chợt trở nên yếu thế không biết làm gì. Nhưng Thụy Nhiên tính khí mạnh mẽ nên buông lời chửi mắng tên kia:"Tránh ra cho tôi dìa, đồ biến thái!!""Gì? Mày chửi ai biến thái? Mày làm như mày có giá lắm vậy? Con nhỏ này đúng là xấc láo thiệt mà"- Tên đó bực dộc vung tay lên.Thụy Nhiên theo phản xạ co người lại nhắm tịt mắt. Nhưng tay tên kia không thể vung xuống được vì có người đã chặn lại. An Hy xuất hiện rất đúng lúc giải vây cho Thụy Nhiên. Như cánh tay kéo nàng ra khỏi bầy sói háu ăn. "Mần cái chi vậy?"- An Hy đanh giọng hỏi tên người làm."Cô chủ?!"An Hy buông tay hắn ra, vung tay còn lại tát vào mặt hắn khiến ai nấy đều bất ngờ. Mọi người không ai nghĩ một người bình thường dịu dàng, chưa lớn tiếng với ai như An Hy lại dứt khoác tát vào mặt người làm như vậy. Cô ánh mắt tức giận đứng chắn trước Thụy Nhiên nói:"Người của tôi mà các anh cũng trêu ghẹo được à?""Tôi có mần gì cô ta đâu. Cô ta chửi tôi trước mà"- Tên đó rống lên cãi.Quản kho ra mặt để làm hoà đôi bên. Dù gì An Hy cũng mới tới nhà máy lần đầu, cãi cọ như thế cũng không hay."Thôi thôi, mỗi bên nhịn một câu đi"- Ông nhìn qua An Hy - "Cô chủ, cô đừng tức giận, chuyện này có gì từ từ nói" - Rồi ông lại nhìn qua tên thợ làm - "Mày đó, cái tính bỡn cợt không bỏ à. Mau xin lỗi người ta đi"Nhưng An Hy vẫn dứt khoác:"Không cần xin lỗi. Hôm nay cũng không cần làm nữa. Nghỉ đi!!"Quản kho nghe thế giật mình, ngay cả Thụy Nhiên cũng ngạc nhiên."Cô chủ, sao...sao nói đuổi là đuổi được?"- Quản kho quan ngại nhắc nhở."Sao không được? Chỗ chúng ta không cần hạng người này"- An Hy vẫn kiên định với quyết định của mình.Tên thợ làm kia bắt đầu nổi đoá muốn xông tới chỗ An Hy thì bị những người khác ngăn lại."Nè...hạng gì là hạng gì. Cô nói vậy là sao? Đừng ỷ là chủ thì muốn mần gì mần nha. Kêu ông Hội đồng ra đây nói chuyện với tôi""Không cần tới cha tôi, tôi cũng đủ tư cách đuổi anh rồi. Giờ thì biến đi cho khuất mắt!!!"- An Hy chỉ tay ra cửa."Được được...con ranh, mày đợi đó!!!"- Tên đó rời đi với cơn tức tối trong lòng.Quản kho chỉ biết thở dài, dù gì ông cũng chỉ là người làm. Không đủ quyền hạn mà ngăn An Hy.Thụy Nhiên ánh mắt hướng về An Hy sừng sững trước mặt mình với con ngươi giãn nở, phản chiếu hình dáng người con gái đang bảo vệ mình. An Hy nhìn những người khác kêu:"Mọi người làm việc tiếp đi""DẠ!!"Đám đông rời đi An Hy mới quay sang Thụy Nhiên hỏi chuyện:"Cô chạy tới đây mần cái chi vậy?"Thụy Nhiên chỉ hộp cơm trên bàn:"Bà Ba kêu tôi tới đưa cơm cho cô tại thấy cô không dìa nhà ăn cơm trưa"An Hy ánh mắt dịu dàng trở lại, cười nhẹ nhìn Thụy Nhiên:"À thì ra vậy. Tôi cảm ơn. Rồi...cô có bị thương chỗ nào không?"Thụy Nhiên cảm nhận được An Hy nhẹ nhàng hỏi han nàng bây giờ rất khác An Hy khi nãy."Ờ tôi không sao. May mà cô tới kịp""Ừm thế thì tốt rồi. Thôi để tôi đưa cô về""Thôi cô làm việc tiếp đi. Tôi tự về được rồi""Chậc...tôi không yên tâm. Lên xe đi tôi đưa cô về"Đứng trước lời đề nghị của An Hy, Thụy Nhiên cũng không thể từ chối. Cả hai đi ra xe ngồi vào quay về nhà Hội đồng.An Hy ngồi trên xe nhìn Thụy Nhiên kế bên im lặng. Cô đưa tay mình đặt lên tay nàng:"Cô ổn chưa? Không sao đâu. Sau này sẽ không xảy ra việc như thế nữa. Yên tâm"Thụy Nhiên nhìn xuống tay mình rồi lại nhìn An Hy:"Ờ tôi có sao đâu mà. Nhưng...cô đuổi người ta như vậy...làm thế có được không?"- Thụy Nhiên ngược lại lo lắng cho hành động của An Hy.An Hy rút tay về, mặt vẻ không hối hận vì đã đuổi kẻ kia."Thiệt tình...tôi ghét những kẻ như vậy!! Nếu hôm nay không phải là cô mà là một người con gái khác thì tôi cũng sẽ làm thế thôi. Không sao, cô yên tâm"Ánh mắt An Hy vừa nói vừa có vẻ chất chứa suy tư sâu thẳm trong đó. Chắc là vì sự việc khi nãy làm An Hy gợi nhớ về chuyện của Thụy Vũ bị bức ép đến nỗi qua đời. Nhưng Thụy Nhiên cũng chỉ nghĩ đơn giản An Hy là một con người trượng nghĩa. Người như An Hy làm mấy việc này cũng không có gì lạ."À...tôi chỉ sợ cô đuổi người đó vì tôi...mần vậy không hay cho lắm!!""Nếu để lần một thì sẽ có lần hai...tôi không cho phép những kẻ có ý nghĩ như vậy làm việc dưới trướng của mình"Thụy Nhiên thấy ánh mắt An Hy trở nên kiên quyết vô cùng. Nên cũng không đề cập nữa. Xe cũng đã về tới nhà Hội đồng. Thụy Nhiên mở cửa xe bước xuống, An Hy ngồi trong xe nhìn theo. Nàng cúi đầu cám ơn cô:"Chuyện hôm nay...cám ơn cô nhiều lắm""Mau vào nhà đi, ngoài đây nắng lắm!!""Dạ!! Vậy tôi xin phép vào trước"Thụy Nhiên nói rồi quay vào bên trong. Cho tới khi nàng bước vào trong nhà chiếc xe mới rời đi.Trên đường vòng về nhà máy, An Hy ánh mắt đăm chiêu suy nghĩ. Tay cứ vào vòng tay chỉ đỏ trên cổ tay của mình, miệng lầm bầm:"Thụy Nhiên...tôi sẽ không để chuyện gì bất trắc xảy ra với em đâu!!!!".Màn đêm buông xuống, An Hy kể từ khi tiếp quản nhà máy thì có vẻ bận rộn hơn. Cô ngồi trong phòng vẫn chưa ngủ. Mắt vẫn còn lướt trên những trang sổ sách xem xét. Nhưng cơn buồn ngủ đã làm An Hy không gượng nổi mà nhíu mắt lại từ từ nằm gục xuống bàn.Thụy Nhiên thì dù đã nằm trên tấm chiếu ở nhà dưới nhắm mắt lại nhưng không tài nào ngủ được. Nàng kéo cái mền lên che khuất mặt mình rồi lại hất ra. Kể từ khi về nhà Hội đồng với mục đích điều tra về cái chết của Thụy Vũ chị mình. Thụy Nhiên không đêm nào là ngủ yên giấc. Nàng lúc nào cũng thầm mong rằng sẽ được gặp lại chị mình dù chỉ là trong giấc mơ. Nàng ước giá mà Thụy Vũ có thể về báo mộng, nói gì đó cho nàng biết thì hay biết mấy. Nhưng sự thật là không có đêm nào Thụy Nhiên được thoả ước nguyện mơ thấy chị mình.Nàng ngồi dậy khỏi chỗ ngủ, gương mặt buồn phiền hiện rõ. Cố gắng không đụng chạm những người làm ngủ cạnh, Thụy Nhiên hất cái mền ra đứng lên rời khỏi.Thụy Nhiên đi ra chỗ cái bàn định rót ít nước để uống thì chợt thấy ánh đèn le lói từ phòng An Hy hắt ra khỏi khe cửa rọi vào mấy viên gạch trên hành lang. Nàng thầm nghĩ không lẽ An Hy giờ này vẫn chưa ngủ hay là cô cũng không ngủ được như nàng.Vì hôm nay An Hy đã ra tay cứu mình nên Thụy Nhiên liền nảy ra ý tưởng pha một ly trà tim sen đem vào cho An Hy uống dễ ngủ.Nàng pha xong, bưng lên tới trước cửa phòng An Hy gõ cửa. Cô ở trong phòng giật mình bật dậy khỏi bàn. Ánh mắt vẫn còn mơ màng nhìn đống sổ sách trên bàn rồi nhìn ra bóng người qua khe cửa."Cô Ba ơi...cô ngủ chưa?"Giọng của Thụy Nhiên vang lên làm An Hy đứng dậy đi ra mở cánh cửa."Ủa...sao cô tìm tôi giờ này?"Thụy Nhiên đưa ly trà lên:"À tôi thấy phòng cô còn sáng đèn nên nghĩ cô khó ngủ, tôi pha một ít trà tim sen cho cô uống nè"Thụy Nhiên không hề biết rằng sự thật là An Hy xử lý sổ sách đến độ ngủ quên. An Hy cũng không nói gì mà mở rộng cửa cho Thụy Nhiên vào.Nàng bước vào, nhìn đống sổ sách đang ngổn ngang trên bàn thì cho rằng cô tham công tiếc việc nên giờ này mới không chịu đi ngủ. Thụy Nhiên dẹp vài cuốn sổ qua một bên, đặt ly trà xuống."Cô uống trà đi. Uống vô dễ ngủ lắm đó. Giờ này trễ rồi mà cô còn xử lý công việc sao?"Thụy Nhiên vừa nói vừa gấp hết mấy cái sổ sách lại sắp xếp cho gọn gàng. An Hy đi tới ngồi xuống, thấy Thụy Nhiên có lòng quan tâm mình thì cũng thầm vui mừng. Cô cũng không quên hỏi Thụy Nhiên sao giờ này còn thức."Còn cô, sao giờ này cô không đi ngủ đi mà lại để ý pha trà cho tôi vậy?"Thụy Nhiên nghe An Hy hỏi thế liền nghĩ ra một cái cớ, cô nói:"À thì đột nhiên tôi ngủ không được nên đi xuống bếp lấy nước uống. Ai ngờ thấy phòng cô còn sáng đèn. Sợ cô khó ngủ nên mới pha trà đem vào nè"An Hy mỉm cười, cầm ly trà lên thổi nhè nhẹ rồi uống hết phân nửa. "Ra là vậy. Cám ơn cô nhiều nha"Thụy Nhiên sắp xếp xong mớ sổ sách cho An Hy thì định ra ngoài cho cô nghỉ ngơi:"Có gì cô coi nghỉ ngơi sớm đi ha. Tôi ra ngoài trước"An Hy không vội, cô gọi Thụy Nhiên lại:"Ờ khoan đã..."Thụy Nhiên dừng bước xoay lại. An Hy uống hết ly trà tim sen rồi nói:"Dù gì giờ cô cũng không ngủ được. Chi bằng ở lại trò chuyện với tôi một lát""Ờ..."- Thụy Nhiên do dự."Nếu cô không muốn cũng không sao. Tôi không ép cô"Thụy Nhiên lắc đầu, quyết định ở lại."À đâu có. Tôi sợ làm phiền cô thôi""Không đâu. Cô ngồi đi, cứ tự nhiên" - An Hy chỉ qua chiếc ghế bên cạnh.Thụy Nhiên đi tới chầm chậm ngồi xuống ngang hàng với An Hy.Lúc này trà tim sen đã phát huy tác dụng, cơn buồn ngủ dữ dội đã ập tới đôi mắt của An Hy. Nhưng cô vẫn cố mở to bình thường để nán lại trò chuyện với Thụy Nhiên đôi chút.An Hy hỏi nhiều về Thụy Nhiên như muốn biết thêm về cô. Còn nàng cách vài câu lại hỏi về Hường về Thụy Vũ lúc còn ở trong nhà này. An Hy cũng vui vẻ trả lời hết không tỏ ý nghi hoặc. Nhưng vẫn thắc mắc:"Cô có vẻ quan tâm tới chị Hường quá ha"Thụy Nhiên cười trừ cố tỏ ra bình thường đáp:"À ờ...tại tôi nghe nói chị Hường chỉ đẹp người lại đẹp nết. Với lại thân với cô nên tôi tò mò"An Hy chống tay lên bàn nhích người lại gần hỏi:"Vậy cô tò mò tôi thân thiết với Hường như nào hay là tò mò lúc Hường còn ở đây như nào?"Thụy Nhiên ánh mắt nhìn thẳng vào An Hy đáp:"Cả hai"Nhưng cơn ngáp vì buồn ngủ kéo tới làm cắt ngang cuộc trò chuyện của hai người. Thụy Nhiên thấy An Hy đã bắt đầu phải đi ngủ nên cũng lịch sự đứng dậy tỏ ý rời đi."Ờ thôi hay khi khác chúng ta nói tiếp, cô lại giường ngủ đi"An Hy cũng đứng dậy:"Tôi và Hường thân thiết như chị em trong nhà. Cho nên...oáp...""Thôi cô buồn ngủ lắm rồi đó. Nằm xuống ngủ đi"- Thụy Nhiên kéo An Hy đi lại giường.An Hy cũng không thể chống chế tiếp với cơn buồn ngủ đang dần lấn át tâm trí nên đành nằm xuống giường."Vậy thôi...chắc tôi ngủ trước. Cô cũng dìa chỗ ngủ đi nha""Ừm ừm, tôi biết rồi"Ánh mắt chịu đựng sức nặng của cơn buồn ngủ làm An Hy lập tức nhắm lại và chìm vào giấc ngay. Thụy Nhiên vẫn chưa rời khỏi, nàng chu đáo kéo tấm chăn lên đắp cho An Hy. Thụy Nhiên nhìn An Hy trong màn đêm tĩnh mịch, trong căn phòng chỉ có hai người. Lòng nàng chợt nhớ tới khoảnh khắc An Hy ra tay nhất quyết bảo vệ nàng ở nhà máy. Tâm của Thụy Nhiên không khỏi xáo động. Tự thức Thụy Nhiên đưa tay lên hướng về phía An Hy vén nhẹ mái tóc cô sang hai bên. Gương mặt thanh tú của An Hy sáng bừng. Không cưỡng lại được Thụy Nhiên ngồi xuống bên cạnh giường của An Hy. Nàng lần đầu thả lỏng phòng bị với người trong nhà Hội đồng. Tiếng ngáy nhỏ nhẹ phát ra từ chỗ An Hy làm Thụy Nhiên bật cười. Ánh mắt nàng nhìn cô bây giờ như nhìn đứa con nít đang ngủ say ngoan ngoãn. Nàng cũng thầm biết ơn vì trong nhà Hội đồng vẫn còn một người tâm tính hiền lành và đối xử tốt với chị mình như An Hy. Lòng tốt của An Hy cũng phần nào xoa dịu được nỗi đau mất đi người thân của Thụy Nhiên.Thụy Nhiên mãi lo suy tư khi nhìn An Hy ngủ say nên không kịp phản ứng khiến cô lật người làm nàng không kịp tránh mà để tay của cô đè lên tay nàng.Thụy Nhiên hơi giật mình nhìn xuống tay mình đang chống trên giường, giờ đã nằm dưới tay của An Hy. Nàng nghĩ đã tới lúc nên rời đi. Thụy Nhiên cố gắng làm thật khẽ, nhấc tay An Hy lên kéo nhẹ tay mình ra. Nàng làm chầm chậm sợ cô thức giấc.Thụy Nhiên đứng lên rời khỏi giường An Hy, đi khe khẽ ra chỗ cửa..Sáng hôm sau...An Hy vẫn còn say ngủ thì chợt bị tiếng gọi thất thanh bên ngoài cửa làm tỉnh giấc. Cô mơ màng mở mắt nhìn ra."Cô Ba...cô Ba...cô dậy chưa? Cô mau dậy đi, ông kêu cô kìa"- Giọng chú Sáu dồn dập bên ngoài cửa.An Hy chống tay ngồi dậy khỏi giường đáp lời:"Ờ ờ tôi dậy liền nè""Dạ, cô dậy rồi rửa mặt xong ra ông dạy việc""Tôi biết rồi""Dạ"Chú Sáu quay đi. An Hy còn chưa tỉnh hẳn, cô ngồi thừ một lát rồi hất chăn ra. Chợt có mùi hương thoang thoảng chạy ngay mũi cô. An Hy đưa mũi vào người mình ngửi:"Mùi gì vậy nhỉ? Giống mùi hoa cúc vàng..."Thật ra đó là mùi của Thụy Nhiên. An Hy không để ý nhiều, bước khỏi giường xỏ chân vào đôi guốc chuẩn bị rửa mặt thay đồ đi ra gặp cha mình xem có chuyện gì.Một lát sau...An Hy tỉnh táo bước lên nhà trên có ông Hội đồng đã ngồi chờ cô sẵn. "Dạ cha kêu con""Ngồi đi""Dạ"An Hy kéo ghế ngồi xuống. Nhìn vẻ mặt của ông Hội đồng thấy có vẻ không được vui lắm nên An Hy có hơi đề phòng."Có chuyện chi vậy cha?"Ông Hội đồng xoay người lại, kéo theo cây gậy trong tay nhìn An Hy:"Cha nghe nói con đuổi người làm ở nhà máy hử?"An Hy còn tưởng chuyện gì. Hoá ra là vì chuyện này. "À dạ..."- Cô gật đầu.Nhưng thứ chờ cô là sự giáo huấn đến từ cha mình."Con có biết mần vậy sẽ xích động tụi thợ thầy không?"An Hy không ngờ cha cô lại phản ứng như thế."Nhưng mà cha...con đâu có mần chi quấy. Tên đó sai trước. Hắn buông lời vô liêm sĩ với Thụy Nhiên mà"Nhưng cha cô làm gì quan tâm đến chuyện của Thụy Nhiên. Ông chỉ lo nếu An Hy làm vậy sẽ không được lòng người làm ở nhà máy."Có đáng không?"An Hy nghiêng đầu:"Dạ?""Vì một con nhỏ người ở mà ảnh hưởng cả tập thể...con thấy có đáng không?"An Hy nhíu chặt mày nhìn cha mình. Hàm răng cô nghiến chặt. Bỗng chợt cô thấy cha mình cũng cùng hạng như tên người làm đê hèn kia. An Hy cố gắng nuốt xuống những lời nói muốn thốt ra vì sợ vô lễ. Cô im lặng quay sang hướng khác thở dài không muốn nhìn cha mình."Khi con trở thành chủ rồi, con phải nhìn bao quát cả sự việc. Không thể để chuyện tư xen vào chuyện công như thế. Con làm thế là quá cảm tính. Sẽ khiến người làm của con không phục. Lúc ấy...con làm sao quản lý họ được nữa?"An Hy bị cha mình quở trách, lồng ngực cô căng phồng rồi xẹp xuống. Ánh mắt cô cứ đăm đăm nhìn xuống. Tay An Hy nắm chặt lại tới mức tê liệt. Dù không nghe lọt tai cô vẫn cố tỏ ra mình đồng ý với ông Hội đồng:"Dạ...con biết rồi cha!! Sau này con sẽ chú ý hơn""Ừm. Liệu mà làm. Sau này đừng vì chút chuyện nhỏ mà ảnh hưởng tới việc lớn""Dạ"Ông Hội đồng đứng dậy rời đi. Để lại An Hy với tâm tình đã bực dộc bức xúc từ nãy giờ. Lúc này Thụy Nhiên đang ở cái vũng sau vườn bắt cá lóc theo lời của bà Tư. Bà dặn nàng bắt vài con cá lên nấu cho cậu Tư Vĩnh Ngọc ăn.Thằng Tèo từ đâu xuất hiện. Nó thấy Thụy Nhiên đang sắn cao ống quần và tay áo lên lội dưới vũng mò bắt cá thì nói."Nhiên để đó đi tôi làm cho. Mấy chuyện này Nhiên cứ kêu tôi là được"Nhưng Thụy Nhiên vẫn không chịu lên bờ. Tính cách nàng mạnh mẽ can trường không thích nhờ vả đáp:"Thôi để tôi mần được rồi. Bà Tư kêu tôi mà"Thằng Tèo cầm theo một túi khoai lang mật đã được luộc xong nóng hổi:"Lên bờ đi, tôi mần cho. Lên đây ăn khoai nè. Khoai lang mật, ngon ngọt lắm á"Thụy Nhiên nhìn thấy túi khoai lang nên mới dừng lại."Sáng giờ Nhiên ăn gì chưa? Lên ăn đi. Để đó tôi mần cho. Tôi bắt lẹ lắm"Thụy Nhiên bị lay động nên bước lên bờ tới chỗ thằng Tèo. "Khoai ở đâu vậy?""Sáng tôi đi chợ mua cho Nhiên á""Trời, tiền có không để dành đi. Mua cho tôi chi vậy đa""Hahaha...có chi đâu. Nhiên ăn đi cho tôi vui""Ờ vậy tôi cám ơn nha"- Thụy Nhiên nhận lấy túi khoai.Thằng Tèo cười vui vẻ. Kéo tay áo lên lau gương mặt dính ít sìn lầy của Thụy Nhiên."Mặt mày dính tùm lum rồi nè. Để tôi lau cho"Mọi chuyện từ đầu tới cuối xảy ra đều đã bị An Hy nhìn thấy. Cô nhìn thấy thằng Tèo có vẻ quan tâm Thụy Nhiên như vậy thì trong lòng rất đỗi ghen tỵ. Nhưng vẫn không muốn thừa nhận. Cô không muốn nhìn nữa mà quay lưng rời đi.Đi chưa được vài bước thì An Hy đã dừng lại. Cô có chút không cam tâm. Nên liền đi tới chỗ Thụy Nhiên và thằng Tèo."Hai người mần chi đó?"- An Hy liền hỏi."Ủa cô Ba...cô ra đây có chi hông?"- Thằng Tèo thấy cô liền hỏi.An Hy không vội đáp lời. Chỉ phóng ánh mắt sắt lẹm như con dao về phía thằng Tèo. Làm nó chợt hoang mang:"Dạ có chi cô Ba cứ sai bảo"Trước nay An Hy chưa từng nhìn người làm với ánh mắt đáng sợ như vậy nên thằng Tèo mới hơi sượng sùng."Lão Tứ kêu anh ở ngoải kìa"- An Hy nói đại kiếm cớ đuổi thằng Tèo đi."Dạ lão Tứ kêu tôi có chi hông cô Ba? Tại tôi định xuống vũng bắt cá lóc để nấu đồ ăn cho cậu Tư á""Ai biết. Anh ra ngoải hỏi coi, sao hỏi tôi"Thằng Tèo ngây ngốc chẳng hiểu gì gãi đầu đành rời đi theo lời An Hy."À ờ...vậy để tôi đi ra ngoải coi sao"Thằng Tèo nhìn Thuỵ Nhiên một cái rồi mới quay rời đi. An Hy khoanh tay trước ngực hướng nhìn Thụy Nhiên. Nàng cũng ngơ ngác chẳng hiểu gì. An Hy cũng không nói câu nào với nàng mà dặm chân bỏ đi."Cổ...bị sao vậy ta?"- Dù Thụy Nhiên không hiểu nhưng vẫn cảm thấy có gì đó bất thường.Thằng Tèo chạy tới chỗ lão Tứ hỏi:"Ủa ông kêu con hử?"Lão Tứ ngơ ra:"Ai kêu mày?""Ông chứ ai? Cô Ba nói ông kêu con""Có đâu. Tao đâu có kêu mày chi""Ủa sao cô Ba nói?""Chậc...ai mà biết. Tao kêu mày mần chi. Có chuyện chi đâu mà kêu"Thằng Tèo đứng gãi đầu."Ủa...gì kì khôi vậy ta? Là sao trời?"///