[Duyên Gái] Hương Trầm Trong Gỗ Mục

Chương 11. Khởi



An Hy đi ra xem đằng sau thì nhìn thấy cảnh dằn co trước mặt liền hô:

"Dừng lại hết cho tôi...đang mần cái chi mà lôi kéo qua lại vậy?"

Lão Tứ thấy An Hy tới cũng vội bỏ Thụy Nhiên ra. Nàng chạy tới bên An Hy lay tay cô:

"Họ đòi bắt con mèo á!! Cô ngăn họ lại đi"

An Hy nhìn sang cái bao đang có thứ gì cử động bên trong mà thằng Tèo đang cầm thì liền đi tới:

"Ai kêu mấy người bắt con mèo?"

"Má Hai con kêu đó!!"- Bà Hai nghe ồn ào cũng đi ra.

An Hy quay lại hỏi:

"Sao má Hai lại bắt nó đi?"

"Mèo đen là điềm gở, con hổng biết hử?"

"Chậc...má tin vào mấy cái đó hử? Đừng có mê tín vậy chớ. Lóng rày con lại gần nó quài có bị chi đâu?"- An Hy nhất định không đồng ý.

"Mê tín cái chi? Lời ông bà nói chớ có sai đâu con. Má quyết rồi đó. Phải đuổi con súc sinh này đi"

Bà Hai nhìn sang thằng Tèo kêu:

"Mày đánh chết nó liền cho tao"

Thụy Nhiên nghe thế liền bật khóc bổ nhào tới chỗ thằng Tèo giật lấy cái bao để cứu con mèo.

"Không được đánh nó!!"

"Nè nè...mày là kẻ ăn người ở mà dám cãi lời tao hử Nhiên? Nay mày gan quá ha"- Bà Hai chỉ về phía Thụy Nhiên.

Nàng bức bối liền đáp lại vẻ uất ức:

"Nhà giàu các người đúng là cái đồ..."

Nhưng may là An Hy kịp bịt miệng nàng lại.

"Má Hai à, không cần mần tới mức như vậy đâu. Mèo đen hay mèo chi cũng chỉ là con mèo thôi. Mình con người không làm gì sai thì sợ gì mấy con vật đem lại điềm xui chớ?"- An Hy cố nói lý với bà Hai.

"Má quyết rồi. Con đừng nói thêm gì hết trơn á!!"

Bà Hai giục thằng Tèo:

"Đứng đó sớ rớ nữa hả? Lấy cái cây roi đánh chết nó lẹ lên. Còn con Nhiên tránh ra!!!"

Thụy Nhiên bỏ ngoài tai lời bà Hai, cố mở cái bao để con mèo được giải thoát. Thằng Tèo bị bà Hai giục mãi đành nhắm mắt vung cây đánh vào cái bao. Nhưng vì Thụy Nhiên không chịu tránh nên tay nàng bị cái cây đánh trúng vào.

An Hy thấy Thụy Nhiên bị thương liền nổi giận. Cô xông tới đẩy thằng Tèo ra. Đỡ Thụy Nhiên đứng dậy rồi mau thả con mèo cho nó chạy ra khỏi. Rồi quay lại nhìn bà Hai với ánh mắt trừng trừng dữ tợn.

Trước nay An Hy chưa từng như thế với ai cả. Lần đầu tiên bà Hai nhìn thấy An Hy như thế này.

An Hy chỉ tay vào thằng Tèo và lão Tứ cảnh cáo:

"Ai dám đụng vào con mèo thì đừng có trách tôi!!"

Phản ứng dữ dội của An Hy làm cho cả bà Hai cũng phải im lặng không dám nói lời nào.

An Hy kéo Thụy Nhiên rời đi.

Thằng Tèo với lão Tứ nhìn theo run bần bật thì thầm với nhau:

"Cô-cô Ba hiền lành của thường ngày đây đó hả..."

An Hy đưa Thụy Nhiên vào trong phòng mình. Cô để nàng ngồi trên giường, bản thân cũng ngồi cạnh lau nước mắt cho nàng:

"Ngoan, đừng khóc nữa. Không sao rồi!!"

Thụy Nhiên thút thít gật gật. An Hy cầm tay Thụy Nhiên lên xem vết thương. Một vệt đỏ hằn lên trên mu bàn tay của Thụy Nhiên làm An Hy đau lòng:

"Sao khi nãy không tránh, để bị thương rồi nè. Ngồi yên đây nha. Để tôi lấy thuốc mỡ sứt cho"

An Hy lật đật đi tìm thuốc trong hộc tủ rồi quay lại cẩn thận bôi lên vết thương cho Thụy Nhiên.

"Shhh..."- Nàng rít lên vì rát.

"Ráng chịu một chút. Xíu nó sẽ dịu lại thôi"- An Hy vừa làm vừa trấn an.

Thụy Nhiên nhìn bộ quần áo trên người An Hy thì đoán chắc cô đang định đi đâu đó nhưng vì mình mà nán lại.

"Cô đang định đi ra ngoài hả?"

"Ờ tôi định ra ngoài đi công chuyện xíu. Ai ngờ nghe cô gọi thất thanh nên tôi mới quay trở vô nè!!"

An Hy bôi thuốc xong còn nâng tay Thụy Nhiên lên thổi thổi.

"Còn trúng chỗ nào nữa không?"

Thụy Nhiên nhìn An Hy ân cần với mình bây giờ rất khác An Hy của khi nãy.

"Dạ không, hết rồi. Mà khi nãy...cô mần vậy có sao không đa? Lỡ bà Hai nói cô hỗn ẩu với bà rồi sao?"

"À ý cô hỏi tôi nổi giận với má Hai á hử?"

Nàng gật gật.

"Không sao!! Yên tâm đi. Dẫu gì tôi cũng là cô Ba trong nhà mà. Má Hai không mần gì được tôi đâu. Cô lo cho cô kìa!!"

"Chậc...cũng tại bà Hai vô lý quá"

"Có ra sao á thì cô cũng là tôi tớ, cũng phải biết giữ mồm giữ miệng. Nãy mà tôi không bịt miệng kịp...chắc người bị đánh là cô chớ không phải con mèo đâu"

"Hồi nãy tôi cũng quýnh quá, đâu có nghĩ được nhiều vậy!!"

"Lỡ trúng có xíu mà tôi đã nát ruột nát gan rồi...bị đánh thiệt tôi biết làm sao?!"- An Hy ngước lên nhìn Thụy Nhiên, thể hiện rõ sự lo lắng bên trong mình.

"Ờ...tôi...tôi..."- Nàng chợt bối rối với ánh mắt của An Hy.

Tiếng gõ cửa bên ngoài phá vỡ không gian đang im lặng của căn phòng.

"Vào đi"

Tài xế mở cửa phòng ra hỏi:

"Ờ cô Ba...vậy cô có đi công việc nữa không?"

An Hy nhìn Thụy Nhiên rồi quay ra:

"Thôi không đi nữa. Anh lái xe vào trong giúp tôi"

"Dạ!!"- Tài xế cúi đầu rời đi.

Thụy Nhiên cảm thấy như vì mình mà lỡ công việc của An Hy nên liền nói:

"Sao cô không đi đi. Tôi không sao hết á"

"Tôi không có yên tâm. Công việc nay không đi thì mai đi. Có chi đâu. Cô quan trọng hơn"

Thụy Nhiên rơi vào bối rối lần nữa. Nàng lúng túng không biết phải nói gì tiếp theo.

"Mà sao...cô lại lo cho tôi?"- Thụy Nhiên lấy hết can đảm hỏi.

"Thì...tôi thương ai thì tôi lo cho người đó"- An Hy thẳng thắn đáp lời.

.

Sau khi sự việc qua đi, An Hy nhanh chóng đi tìm bà Hai để xin lỗi vì mình đã lớn tiếng.

"Má Hai à, con vào được không?"- An Hy đứng trước cửa phòng bà Hai hỏi.

"Ờ vào đi"

An Hy bước vào, cô lấy lại phong thái nhỏ nhẹ của mình hằng ngày mà cúi đầu ngay khi nhìn thấy bà Hai:

"Má cho con xin lỗi chuyện khi sáng nha. Lúc ấy...con giận quá nên mới không kiềm chế được lời nói của mình. Con xin lỗi má Hai"

Bà Hai cũng không có ý trách An Hy. Chỉ là bà không hiểu tại sao An Hy phải ra sức bảo vệ một con mèo nhỏ bé như vậy. Nhưng bà đâu hề biết thứ mà người con gái này muốn bảo vệ là Thụy Nhiên.

"Nhưng mà con hà tất vì một con mèo mà hùng hổ như thế đa? Xưa giờ má chưa từng thấy con như vậy đó đa"

"Dạ...ờ...chắc lúc đó con không kiềm được cảm xúc. Con xin lỗi má"

"Thôi được rồi. Không sao đâu. Dù gì chuyện cũng không to tát chi hết"

"Dạ. Vậy...con xin phép ra ngoài"

"Ừ đi đi"

An Hy quay lưng rời đi. Cô bước ra ngoài hành lang chỉnh lại vạt áo bà ba của mình. Vừa đi xuống nhà dưới vừa xoay xoay chiếc vòng chỉ đỏ trên cổ tay. Bỗng chợt cô nhìn thấy bóng dáng thằng Tèo đang đứng bên cạnh Thụy Nhiên. 

An Hy không nói gì chỉ lẳng lặng đứng nhìn xem Thụy Nhiên và thằng Tèo đang làm gì.

Thằng Tèo vì lỡ đánh trúng vào tay của Thụy Nhiên nên cảm thấy có lỗi với nàng nên mới tìm tới hỏi thăm.

"Tay Nhiên còn đau không? Tôi xin lỗi nha. Lúc đó bất đắc dĩ quá. Tôi cũng không muốn đánh trúng Nhiên đâu"- Thằng Tèo cầm tay Thụy Nhiên lên hỏi.

Thụy Nhiên rụt tay lại đáp:

"À không sao đâu. Cô Ba sứt thuốc cho tôi rồi á. Nên không còn đau nữa"

"Cô Ba sứt thuốc cho Nhiên hả?"- Thằng Tèo hơi ngạc nhiên hỏi lại. 

Đúng lúc này thì An Hy mới chịu đi tới gần lên tiếng. Cô khoanh tay trước ngực mình nói:

"Ừm. Tôi sứt thuốc cho em ấy rồi. Anh không cần quá lo đâu"

Thằng Tèo sượng sùng gật đầu:

"À dạ cô Ba!!"

"Anh có đang rảnh không? Ra tôi hỏi chuyện một xíu"- An Hy nhìn thằng Tèo.

Làm nó có hơi hoang mang nhưng vẫn đáp lời:

"Dạ được"

An Hy quay người rời đi, thằng Tèo cũng lập tức lẽo đẽo theo sau. Chỉ có Thụy Nhiên đứng đó không hiểu gì. 

"Hai người họ...bị sao vậy ta?!"

An Hy cùng thằng Tèo đi tới một góc khác để nói chuyện. 

"Dạ có chuyện chi mà cô kêu tôi ra đây vậy đa? Bộ...tôi mần sai chuyện chi hở?"- Thằng Tèo lo lắng hỏi.

An Hy cười đáp lại rồi mới nói:

"Đâu. Anh có mần chi sai đâu. Tại tôi chỉ hơi thắc mắc là..."

"Dạ?"

"Có phải anh cảm mến Thụy Nhiên rồi không?"

Đứng trước câu hỏi thằng thừn của An Hy làm cho thằng Tèo trở nên ngây ngốc. Nó cười cười ngại ngùng rồi mới dám thừa nhận:

"Ờ dạ, có một chút"

An Hy bật cười gật gật.

"Vậy à. Chỉ một chút thôi hử?"

"Dạ, cũng nhiều chút"

An Hy lại không chần chừ mà hỏi tiếp:

"Thế có muốn cưới Thụy Nhiên không?"

Thằng Tèo đỏ cả tai khi nghe tới chuyện cưới sinh. Nhưng tính tình nó vốn thật thà nên chỉ gãi đầu rồi đáp:

"Dạ tôi sẽ để dành tiền để cưới em ấy!!"

An Hy cười thành tiếng trước sự ngây thơ của Tèo. Cô vỗ vai nó nói:

"Ờ được rồi. Anh đi mần công chuyện tiếp đi"

Nhưng thằng Tèo vẫn chưa hiểu tại sao An Hy lại hỏi mình như vậy.

"Mà sao cô hỏi tôi vậy đa? Có phải cô định nói với bà Hai không?"

"Không. Tôi chỉ tò mò thôi. Không nói với ai đâu"

"Ờ dạ!!"- Thằng Tèo an tâm rời đi. 

Nhưng nó lại chợt quay lại nói:

"Cô cũng đừng nói với Nhiên nha!!"

"À à tôi biết rồi. Không nói đâu. Đi đi"

"Dạ, vậy tôi xin phép!"

Sau khi thằng Tèo rời đi An Hy mới quay trở lại tìm Thụy Nhiên. Nàng đang ở ngoài cái sàn nước thấy cô đi lại liền hỏi:

"Hồi nãy cô kêu Tèo ra nói chuyện chi vậy?"

Nhưng An Hy không vội trả lời câu hỏi của Thụy Nhiên mà bước tới ngồi thụp xuống bên cạnh. Cầm tay của nàng lên dùng khăn tay lau khô đi:

"Tay em đang bị thương. Đừng để dính nước chớ"

Thụy Nhiên cầm vào bàn tay của An Hy lặp lại câu hỏi:

"Nói em nghe đi. Cô nói chi với Tèo vậy?"

"Có nói chi đâu à"- An Hy nắm lại vào bàn tay Thụy Nhiên.

.

Bà Hai vì con mèo nên bị An Hy to tiếng nên đem chuyện này nói với con trai của mình là Vĩnh Phong. 

Anh đang chuẩn bị hành lí để đi công việc. Bà Hai đi vào phòng nhìn thấy thì hỏi:

"Vợ con đâu? Sao nó không giúp con chuẩn bị đồ?"

"Con cũng không biết nữa. Mà kệ đi. Không cần đâu. Con tự làm được. Má vào đây có chi hông má?"- Vĩnh Phong vừa xếp quần áo vào vali vừa hỏi.

"Haizzz..."- Bà Hai thở dài.

Làm Vĩnh Phong còn tưởng là chuyện gì quan trọng nên liền ngừng lại đi tới ngồi cạnh mẹ mình.

"Sao, má có chuyện gì mà thở dài vậy? Nói con nghe"

"Chậc...thì hồi sáng má thấy có con mèo đen trong nhà mình nên mới kêu thằng Tèo với lão Tứ bắt nó đi. Ai ngờ con Nhiên nó quyết liệt không cho"

Vĩnh Phong còn tưởng là chuyện gì lớn lao nên bèn sắp xếp đồ đạc tiếp:

"Ơi trời...má làm con tưởng chuyện gì. Chỉ là con mèo với người ở mà má làm con hết hồn"

Bà Hai nói tiếp:

"Không phải. Vấn đề là con An Hy, nó không biết sao lại nổi giận với má. Xưa nay tính tình nó hiền dịu, còn chưa to tiếng với ai. Mà hồi sáng nhìn nó dữ lắm đa"

Vĩnh Phong nghe tới đây mới bắt đầu quan tâm câu chuyện:

"An Hy nổi giận với má sao? Kì vậy. Bình thường nó ngoan hiền lắm mà. Vì con mèo hả?"

"Chắc vậy. Nó không cho má đụng tới con mèo đen kia"

Vĩnh Phong thấy chuyện này cũng kì lạ nhưng nghĩ vì bản tính em gái mình trước nay lương thiện. Có thể vì thương xót động vật nên mới làm thế.

"Chắc nó nhơn hậu nên tội nghiệp con mèo thôi. Má cũng đừng trách nó chi. Má cứ mượt kệ đi. Không sao đâu"

"Ờ thì má không có để bụng. Chỉ là má thấy có gì đó..."- Bà Hai cũng không hiểu bản thân thấy không đúng ở chỗ nào. 

"Thôi. Má lại nghĩ nhiều rồi đó. Để con soạn đồ cái đã. Mai tàu khởi hành rồi"

"Con đi bao lâu?"

"Dạ. Chắc khoảng một tuần mới về. Con đi sắp xếp công việc. Má ở nhà coi ăn uống ngủ nghỉ đầy đủ nha"- Vĩnh Phong dặn dò mẹ mình. 

"Con đi một mình à? Không dẫn vợ con theo để nó chăm sóc con sao?"

Vĩnh Phong nghe bà Hai nhắc tới Cẩm Tú thì liền lắc đầu thở dài:

"Haizzz...thôi đi má ơi. Để nó ở nhà, con đi một mình cho khỏe. Dẫn nó theo con mới mệt á"

"Kìa, sao con nói thế. Vợ chồng bây phải tìm cách sinh cho má một đứa cháu đi chớ. Má già rồi, chỉ muốn có cháu ẳm bồng thôi"

"Con chán nó lắm rồi. Không vì nhà nó có quan hệ mần ăn với nhà mình chắc con xé hôn thú lâu rồi"

Bà Hai thấy thế vội đánh vào vai Vĩnh Phong:

"Chậc...nói cái chi vậy không biết. Để ai nghe được tới tai cha con lúc đó ổng lại rầy la cho coi"

.

Ngày hôm sau...

Bà Hai ngồi ở trong phòng nhớ tới chuyện con mèo đen và Thụy Nhiên. Bà tuy không nói nhưng đã ghim Thụy Nhiên trong bụng. Nên bà gọi Thụy Nhiên vào:

"Nhiên à, con Nhiên đâu rồi đa? Vào đây tao biểu coi"

Thụy Nhiên từ dưới nhà chạy ù vào phòng bà Hai:

"Dạ bà kêu con"

"Mày coi đi dọn dẹp hết mấy cái phòng ốc trong nhà đi đa. Tao thấy cũng dơ lắm rồi đó. Cũng lâu rồi chưa có lau chùi quét dọn. Mày đi mần đi"

Tự nhiên bà Hai lại kêu Thụy Nhiên đi lau dọn hết mấy phòng ốc khiến nàng cũng cảm thấy kì lạ. Nhưng mà vì đang ở phận tôi tớ nên nàng đành nhận lời:

"Dạ để con đi mần"

Lúc này An Hy đang đi công việc bên ngoài. Cô có hẹn với một người con gái. Nom tướng mạo xinh đẹp mơn mởn. Đàn ông mà nhìn vào khéo ai cũng động lòng. Cô tên là Thục Trinh, một gái lầu xanh có tiếng. 

"Cô là người muốn hẹn gặp tôi đó phải không?"- Thục Trinh nhìn An Hy ngồi trước mặt mình hỏi.

.

Thụy Nhiên theo lời bà Hai dọn dẹp hết các gian phòng trong nhà thì tới lượt phòng của An Hy sau cùng. Vì nàng nghe nói phòng của An Hy vốn rất sạch sẽ gọn gàng nên không cần dọn dẹp gì nhiều. 

Thụy Nhiên gõ cửa trước:

"Cô Ba...cô Ba có trỏng không cô Ba?"

Nhưng không có tiếng ai đáp lại. Thụy Nhiên nghĩ bụng chắc An Hy đã đi đâu đó không có trong phòng. Nàng đẩy cửa đi vào. Bên trong quả là không có ai. 

Thụy Nhiên tuy biết trước rằng phòng của An Hy vốn sạch sẽ nhưng không ngờ lại gọn gàng tới mức này. Hầu như không cần dọn gì cả.

Nàng ghé chân bước vào. Chỉ lấy khăn lau sơ qua bàn ghế cho thêm sạch rồi định đi ra. Chợt Thụy Nhiên thấy chỗ cuốn sách nằm trên cái bàn nàng đang lau có gì đó nhô ra một góc.

Thuỵ Nhiên nghĩ chắc An Hy kẹp gì đó vào nên định cầm cuốn sách lên mở ra để gọn lại cho cô. Nhưng nàng không biết cuốn sách đó đang kẹp lá thơ của Thụy Vũ trước lúc mất.

Ngay lúc Thụy Nhiên định lật cuốn sách ra sau trang cuối thì An Hy xuất hiện kịp. Áp sát người sau lưng Thụy Nhiên. Tay cô cũng vịnh tay nàng lại.

///

Chương trước Chương tiếp
Loading...