[ĐPBB] Dương Liên Đình Trọng Sinh - Thông Minh Cơ Trí Thái Thái Thái

34



Chương 34.

"Giáo chủ ——  yêu cầu thuộc hạ hầu hạ?" Dương Liên Đình ho khan, cố ý nhướng mày, tiến sát vào Đông Phương Bất Bại với nụ cười thoáng trên khóe môi: "Nơi này không giống trong giáo, Đông Phương ngươi nếu không quen ——"

Đông Phương Bất Bại ngay lập tức tỏ ra có chút khẩn trương, cơ bắp toàn thân hơi căng thẳng, làm ra vẻ không có chuyện gì, nhấp môi để giữ biểu cảm không đổi, quay mặt sang hướng khác, không nhìn Dương Liên Đình, lắc đầu: "Không cần hầu hạ, ngươi đi ra ngoài."

Dương Liên Đình tự nhiên quan sát rõ mọi biến đổi trên gương mặt hắn, duỗi tay, một lần nữa kéo người vào lòng.

Quả nhiên.

Dù tai Đông Phương Bất Bại đã đỏ lên, nhưng cơ thể hắn vẫn cứng đờ.

Thậm chí nửa người dưới vẫn cố gắng giữ khoảng cách, như thể sợ chạm vào Dương Liên Đình.

Nhìn sườn mặt Đông Phương Bất Bại, trong lòng Dương Liên Đình thầm than thở, không kìm được mà cảm thấy đau lòng, không nỡ làm khó hắn thêm.

Dù đã thẳng thắn với nhau mọi thứ, hắn vẫn không thể hoàn toàn mở lòng, có lẽ trong thâm tâm, Đông Phương Bất Bại lúc nào cũng cảm thấy tự ti?

"Hảo, vậy ta sẽ ra ngoài trước." Dương Liên Đình khẽ cười, vuốt tóc đen của Đông Phương Bất Bại đang buông xuống sau lưng, đứng dậy chuẩn bị bước ra cửa.

Vừa mới đứng dậy.

Đông Phương Bất Bại nhìn bóng dáng hắn, hơi hơi nhấp môi, có chút căng thẳng, lại pha chút mâu thuẫn khó diễn tả. Tay áo hắn khẽ nắm lại, tiếng nói trong cổ họng như có hạt cát.

"Liên đệ, ngươi nếu là ——"

"Ngươi nếu là muốn ở lại, ta ——"

Chưa bao giờ Đông Phương Bất Bại nói ra những lời như vậy với bất kỳ ai.

Rõ ràng trong lòng kháng cự mãnh liệt, nhưng lại sợ Dương Liên Đình thất vọng, sợ hắn không hài lòng. Từ lúc đồng ý cùng Dương Liên Đình xuống núi, Đông Phương Bất Bại đã dự liệu trước những gì có thể xảy ra trên đường.

Liên đệ vốn là một nam nhân bình thường, tràn đầy sức sống, nhưng đáng tiếc chính mình không phải nữ nhân ——

Càng mang trong mình căn bệnh đáng ghê tởm.

Móng tay Đông Phương Bất Bại gần như bấm vào da thịt. Hắn cúi đầu, nhẹ giọng: "Liên đệ, ta có thể giúp ngươi ——"

Giúp hắn làm gì?

Dương Liên Đình chẳng cần suy nghĩ cũng biết Đông Phương Bất Bại đang ám chỉ điều gì.

Chính vì vậy, hắn càng cảm thấy đau lòng không kìm được, cảm thấy mình đối với Đông Phương Bất Bại vẫn chưa tốt đủ.

"Đông Phương, ngươi đang nói bậy gì đó." Dương Liên Đình hít sâu, lắc đầu, nắm tay Đông Phương Bất Bại, nhẹ nhàng nói: "Ta không vội như ngươi nghĩ."

"Hảo, đừng suy nghĩ lung tung nữa, mau đi tắm, ta đợi ngươi thu xếp xong rồi sẽ vào."

Đông Phương Bất Bại thở phào nhẹ nhõm, nhưng khi nhìn Dương Liên Đình, trên mặt hắn quả thật không có chút gì là ham muốn, Đông Phương Bất Bại không biết vì sao lại cảm thấy chút mất mát khó nói, nghĩ đến khuyết điểm trên cơ thể mình ——

Sắc mặt hắn tái nhợt trong thoáng chốc, nhưng rất nhanh đã khôi phục lại, miễn cưỡng nở nụ cười, gật đầu với Dương Liên Đình: "Ta biết rồi, Liên đệ, ngươi ra ngoài trước đi."

Dương Liên Đình là ai?

Kiếp trước kiếp này đều ở bên Đông Phương Bất Bại, hiểu người này không thể nào hiểu hơn. Bất kỳ thay đổi nhỏ nào trên gương mặt cũng không qua được mắt hắn. Nhìn sắc mặt Đông Phương Bất Bại lúc này, hắn dễ dàng hiểu được suy nghĩ của người kia. Một mặt tự trách bản thân không chu đáo, khiến người này suy nghĩ nhiều, một mặt vội vàng giải thích.

"Ta không phải không nghĩ tới."

Dương Liên Đình có chút bất đắc dĩ, khẽ cười khổ, đưa tay vuốt mái tóc rối trước mặt Đông Phương Bất Bại ra sau, thở dài: "Ngươi nếu còn nhìn ta như vậy, ta không chắc có thể nhịn được."

"Nơi này là khách điếm." Dương Liên Đình khẽ cười: "Ta sao có thể làm chuyện đó ở đây được?"

Đông Phương Bất Bại ngay lập tức đỏ mặt.

Hắn nhấp môi, không biết nên nói gì, ho khan một tiếng, lườm Dương Liên Đình, muốn tỏ ra uy phong của giáo chủ, nhưng đôi tai đỏ ửng đã bán đứng hắn.

"Dương Liên Đình ngươi nói bậy gì đó, bổn tọa chưa từng có ý đó!"

"Được được, ngươi không nói gì cả." Dương Liên Đình không nhịn được cười.

"Giáo chủ của ta a," hắn vuốt tóc Đông Phương Bất Bại, nhẹ nhàng nói: "Ta đã sớm cho người chuẩn bị một biệt viện ở Giang Nam, đợi chúng ta đến đó, ta ——"

Chưa nói hết câu, Đông Phương Bất Bại thật sự xấu hổ, tức giận, lập tức dùng chưởng phong đẩy hắn ra khỏi phòng.

"Ngươi nói bậy bạ, bổn tọa phạt ngươi đêm nay đứng gác ngoài!"

Nhìn cánh cửa phòng đóng lại trước mặt, Dương Liên Đình không nhịn được sờ mũi, đứng ngoài cửa bật cười. Nhưng càng cười, đôi mắt hắn lại dần dịu lại, chứa đựng sự thương yêu sâu sắc, trong lòng chỉ có một người.

Hắn, Đông Phương của ta.

Người này rõ ràng cao cao tại thượng, nắm giữ quyền lực tuyệt đối, sinh tử của vô số người nằm trong tay hắn.

Nhưng chính người đứng trên đỉnh cao của võ lâm này, khi đối mặt với ta, lại cúi mình đến mức thấp hèn, cố gắng lấy lòng ta bằng mọi cách.

Thật may mắn biết bao.

Cuối cùng, Đông Phương Bất Bại cũng không nỡ để Dương Liên Đình phải đứng gác ngoài cửa cả đêm.

Khi gọi Dương Liên Đình vào phòng, hắn vừa mới tắm xong.

Mái tóc đen dài ướt át, càng thêm mềm mại, hắn chỉ mặc một chiếc áo trắng đơn giản, tóc đen nhánh rủ xuống sau lưng, để lộ phần cổ trắng nõn đến gần như trong suốt. Vai hơi buông thả, dáng người thanh mảnh bao bọc trong áo bào trắng. Khuôn mặt bởi vừa mới tắm xong mà hơi hồng, phủ chút hơi nước, rút đi vẻ sắc lạnh thường ngày, cả người trở nên dịu dàng hơn. Nhìn Dương Liên Đình với ánh mắt tĩnh lặng như vậy, gần như khiến trái tim Dương Liên Đình mềm nhũn.

"Ngươi —— ngươi ngủ ở gian ngoài trên sập."

"Vâng vâng vâng, thuộc hạ đều nghe giáo chủ."

Dương Liên Đình đáp lời ngay, không phải vì hắn không muốn ngủ chung với Đông Phương Bất Bại, mà là vì hắn thật sự...

Ánh mắt dừng lại ở phần da trắng nõn lộ ra từ bộ quần áo lơi lỏng của Đông Phương Bất Bại, hắn không kìm được mà ho khan một tiếng, cảm thấy cổ họng như khô khốc, trong bụng như có ngọn lửa bùng lên.

Nơi này không phải Nhật Nguyệt Thần Giáo, khi người này ở bên cạnh hắn, lại ngoan ngoãn nhu thuận đến thế, Dương Liên Đình thật sự lo sợ mình không đủ kiềm chế, nhưng hắn quyết tuyệt không làm chuyện gì ở nơi đây với Đông Phương Bất Bại.

Chỉ có thể nhịn.

Biểu cảm của Dương Liên Đình, Đông Phương Bất Bại tự nhiên nhìn thấy rõ ràng, lúc này hắn cũng không còn suy nghĩ lung tung nữa, ngược lại có thể đoán được tâm tư của Dương Liên Đình, không kiềm được mà mỉm cười.

Trong khoảnh khắc, Dương Liên Đình như bị hớp hồn.

Đông Phương rất ít khi cười mà không mang chút gánh nặng nào, nụ cười tuy ngắn ngủi nhưng đẹp đến lạ thường, gương mặt vốn đã tuyệt sắc nay càng thêm phần thanh tú, tao nhã, Dương Liên Đình hít sâu một hơi, vừa thầm trách mình kiếp trước bị mờ mắt, vừa cố gắng kiềm chế bản thân, yết hầu giật giật, rồi giúp Đông Phương Bất Bại chỉnh lại quần áo.

Niệm vài câu thanh tâm chú để bình tĩnh lại, Dương Liên Đình cầm lấy đồ vật, đứng sau lưng giúp hắn lau khô tóc, cố dời sự chú ý của bản thân.

Tóc của Đông Phương rất dài, lại mềm mại và đen nhánh, từng sợi đều mượt mà. Khi vuốt tóc hắn, lòng Dương Liên Đình dần dần bình tĩnh lại. Động tác của hắn vô cùng khéo léo, đầy kiên nhẫn: "Tóc không lau khô dễ bị đau đầu."

"Bổn tọa võ công cao cường, sao lại sợ đau đầu vì chuyện vặt vãnh này."

"Kia cũng không được." Dương Liên Đình lắc đầu, tay vẫn không ngừng, như thể đang chăm sóc thứ quý giá nhất trên đời, khóe miệng khẽ mỉm cười: "Tóc đẹp thế này, không thể để hư hỏng được. Đông Phương, sau này để ta ngày ngày giúp ngươi lau tóc được không?"

Đông Phương Bất Bại không trả lời, nhưng rõ ràng rất thích sự tinh tế và dịu dàng của Dương Liên Đình dành cho mình. Hắn khẽ nhấp môi, tâm trạng dường như rất tốt, lặng lẽ ngồi yên, để mặc Dương Liên Đình làm gì thì làm.

Hắn tuyệt đối sẽ không nói cho Dương Liên Đình rằng chỉ cần hắn vận công một chút, tóc ướt sẽ lập tức khô ngay.

Cả đời này chưa bao giờ có ai đối xử với hắn dịu dàng và kiên nhẫn như vậy. Đông Phương Bất Bại nhìn vào một điểm nào đó trong không gian, khẽ cười nhẹ, một nụ cười nhỏ đến mức không ai có thể nhận ra.

Khi hai người đang yên lặng bên nhau, một con bồ câu đập cánh, đậu trên bậu cửa sổ.

Đông Phương Bất Bại đứng dậy, vươn tay, con bồ câu liền bay đến đậu trên tay hắn.

Dương Liên Đình đứng bên cạnh nhìn, cũng không để ý lắm. Trong giáo luôn có cách riêng để truyền tin, khi Đông Phương Bất Bại xuống núi, có rất nhiều chuyện trong giáo không thể xử lý được, tự nhiên phải dùng cách này để truyền tin cho hắn, nhờ hắn chủ trì đại cuộc.

Đông Phương Bất Bại tháo thư buộc trên chân bồ câu, chậm rãi mở ra.

Không biết trong thư viết gì, Dương Liên Đình đang định hỏi, thì ngay giây tiếp theo, thấy Đông Phương Bất Bại nhíu mày, sắc mặt trở nên âm trầm và sắc bén.

"Đông Phương, có chuyện gì sao?"

Nghe Dương Liên Đình hỏi, Đông Phương Bất Bại sửng sốt một chút, nhẹ lắc đầu, hơi cúi mắt xuống, giây sau, lá thư trong tay hắn đã hóa thành tro bụi.

"Không có gì, chỉ là chút việc vặt vãnh trong giáo, Liên đệ không cần lo lắng."

Chương trước Chương tiếp
Loading...