[ĐPBB] Dương Liên Đình Trọng Sinh - Thông Minh Cơ Trí Thái Thái Thái
25
Chương 25.Dương Liên Đình dần dần trở thành người nổi bật nhất trên Hắc Mộc Nhai.Kẻ xưa kia chỉ là một tạp dịch vô danh, phảng phất như chỉ sau một đêm, đã vọt lên trở thành người bên cạnh giáo chủ, được tín nhiệm tuyệt đối. Đông Phương Bất Bại xưa nay tàn nhẫn độc ác, nhưng đối với Dương Liên Đình, lại tỏ ra vô cùng ưu ái. Theo lời đồn từ các nha hoàn và nô tỳ bên cạnh giáo chủ, vị thị vệ họ Dương này thậm chí còn có thể ngồi cùng bàn dùng bữa với giáo chủ.Tự nhiên mà vậy, quyền thế của Dương Liên Đình trên Hắc Mộc Nhai cũng ngày càng lớn mạnh, ngoại trừ một vài kẻ đầu sỏ như Đồng Bách Hùng và một số đường chủ, ngay cả Phong Tam Nương cũng phải đối xử với Dương Liên Đình rất khách khí.Sự thay đổi này, Dương Liên Đình dĩ nhiên cảm nhận sâu sắc. Càng ngày càng nhiều người xu nịnh, bợ đỡ hắn. Nếu là kiếp trước, có lẽ hắn đã vô cùng đắc ý và vui sướng, nhưng giờ, khi đã sống lại một đời, hắn chỉ có thể cười khổ.Đông Phương là người xưa nay nhạy cảm, dù tin tưởng hắn hoàn toàn, vẫn mang trong lòng sự tự ti, sợ rằng một ngày nào đó chính mình sẽ hối hận mà rời xa.Vì vậy, Đông Phương Bất Bại dung túng cho những lời đồn đại trên Hắc Mộc Nhai, dung túng cho việc đưa Dương Liên Đình lên vị trí cao vời vợi, chỉ dưới một người mà trên vạn người.Ai có thể ngờ được rằng thiên hạ đệ nhất, Đông Phương Bất Bại, trước tình cảm, lại trở nên ngốc nghếch đến vậy?Hắn không biết mình muốn gì, chỉ biết dốc sức cho đi, những gì có thể cho đều dâng hiến hết.Hôm ấy, khi ngồi một bên nhìn Đông Phương chải tóc, Dương Liên Đình thấy mái tóc đen của hắn mượt mà, buông thả nhẹ nhàng sau đầu. Bộ y phục đỏ tươi nổi bật, tôn lên gương mặt thanh thoát, càng làm nổi bật vẻ xuất trần.Người ta thường nói màu đỏ diễm lệ, nhưng khi mặc trên người Đông Phương Bất Bại, lại chẳng hề mang vẻ tục tĩu, mà chỉ khiến người ta cảm thấy ngạt thở vì vẻ đẹp của hắn.Nhìn mãi, Dương Liên Đình chợt ngẩn ngơ.Cả đời này, hắn vẫn chưa từng thấy Đông Phương mặc nữ trang.Nhưng với sự hiểu biết của hắn về Đông Phương, người trước mắt này nhất định thích những thứ như vậy.Trong kiếp này, Đông Phương Bất Bại mặc dù cũng mặc đồ đỏ, nhưng đều là kiểu dáng nam nhân. Dương Liên Đình khẽ nhíu mày, lập tức hiểu ra nguyên nhân.Dù cho giữa hai người không còn bí mật gì, Đông Phương vẫn luôn lo sợ, sợ rằng nếu có điều gì khác thường, sẽ khiến hắn khó chịu.Trong lòng thầm thở dài, Dương Liên Đình từ phía sau ôm lấy đôi vai gầy của Đông Phương, cúi đầu hôn lên mái tóc, thầm nghĩ khi nào xuống núi sẽ mua cho Đông Phương vài bộ nữ trang.Ít nhất cũng coi như là thể hiện thái độ của mình. Người này cả đời sống trong thấp thỏm sợ hãi, mà mục đích trọng sinh của hắn, chẳng phải là để Đông Phương có thể sống thoải mái hơn một chút sao?Nghĩ như vậy, đến buổi chiều lại có người đến nịnh nọt Dương Liên Đình.Người này là thủ lĩnh thị vệ áo tím, cũng có chút quyền thế trên Hắc Mộc Nhai. Nhưng hiện giờ, còn ai dám không lấy lòng Dương Liên Đình, người được giáo chủ yêu thương nhất?"Dương thị vệ, huynh đệ mấy người chuẩn bị xuống núi mua sắm chút đồ, ngươi ở Hắc Mộc Nhai này mỗi ngày cũng buồn chán, không bằng cùng bọn huynh đệ xuống núi chơi?"Dương Liên Đình ban đầu hơi sững sờ, sau đó nở nụ cười.Đúng là nghĩ gì được nấy.Vì vậy, không do dự, hắn gật đầu đồng ý. Đông Phương Bất Bại buổi sáng đã vào mật thất bế quan, chắc sẽ không ra sớm. Nghĩ vậy, hắn vẫn sai người nhắn lại, rằng nếu giáo chủ xuất quan thì hãy báo ngay cho hắn biết là đã xuống núi, không lâu sau sẽ trở về, để Đông Phương không phải lo lắng.Thị vệ thủ lĩnh bên cạnh thấy Dương Liên Đình liên tục hành động chu đáo như vậy, càng thêm kính trọng hắn, cười hề hề tiến lại gần nói: "Dương huynh đệ, ta ở Hắc Mộc Nhai này hầu hạ nhiều năm, chưa từng thấy giáo chủ đối đãi ai tốt đến vậy."Dương Liên Đình nghe vậy, biểu cảm có chút kỳ lạ, ho khan một tiếng mà không nói gì, tỏ vẻ không bình luận.Xuống núi xong, Dương Liên Đình lấy cớ tách khỏi nhóm thị vệ, đi thẳng đến cửa hàng trang phục lớn nhất trong trấn, gọi lão bản mang ra những bộ nữ trang tốt nhất.Lão bản nhìn thấy khí chất của Dương Liên Đình không tầm thường, liền không dám chậm trễ, tự mình dẫn hắn vào trong phòng.Vừa vào, Dương Liên Đình lập tức biết mình đến đúng chỗ.Những bộ y phục đỏ thẫm, chất liệu thượng hạng, viền thêu chỉ vàng tinh xảo, tà váy dài quét đất, hoa văn thêu sống động như thật.Từng bộ đều là phẩm chất thượng hạng.Trong đầu hắn không khỏi tưởng tượng cảnh Đông Phương mặc những bộ y phục này, ánh mắt hắn trở nên dịu dàng hơn, không chút do dự mà nói: "Ta lấy hết, bao trọn tất cả."Nghe vậy, lão bản tiệm quần áo ngạc nhiên, ánh mắt thay đổi, liên tục gật đầu, nụ cười càng thêm nịnh nọt."Công tử thật có mắt nhìn. Những bộ quần áo trong phòng này đều được làm từ nguyên liệu tốt nhất trong vòng trăm dặm, thợ may cũng là những người giỏi nhất.""Công tử chuẩn bị kết hôn sao? Những bộ quần áo này, màu sắc rất hợp thời, mặc vào nhất định là tân nương đẹp nhất."Nghe lão bản nói vậy, ánh mắt Dương Liên Đình càng trở nên thâm trầm, dịu dàng hơn.Đông Phương không hề đề phòng hắn, tiền bạc tự nhiên cũng để hắn thoải mái sử dụng. Trước khi xuống núi, Dương Liên Đình đã mang đủ ngân phiếu. Sau khi trả tiền và dặn dò lão bản gói ghém cẩn thận, hắn đeo bọc quần áo trên lưng, rồi thong thả dạo bước trên đường cái.Mua quần áo xong, Dương Liên Đình cũng tiện thể ghé qua quầy bán đồ trang điểm. Hắn chẳng hiểu gì về những thứ này, chỉ biết bảo lão bản chọn loại đắt nhất, đủ mọi thứ, nghĩ đến biểu cảm của Đông Phương khi nhận được lễ vật, hắn lại càng thêm vui vẻ.Khi chuẩn bị quay lại chỗ hẹn với Vương Thạch, thủ lĩnh thị vệ, hắn vô tình đi ngang qua một cửa hàng trang sức.Bước vào, ánh mắt đầu tiên của hắn liền dừng lại ở một chiếc trâm bạch ngọc đặt sâu bên trong.Chất ngọc dù không bằng những món mà Đông Phương thường dùng ở Hắc Mộc Nhai, nhưng thủ công vô cùng tinh xảo. Dương Liên Đình ngay lập tức quyết định mua nó.Trên đường, hắn còn mua thêm nhiều thứ khác. Khi trở lại chỗ hẹn với Vương Thạch thì trời đã gần tối.Vương Thạch nhìn thấy Dương Liên Đình mua được nhiều đồ, hớn hở chạy lên nhận lấy tay nải, nhờ thuộc hạ giúp mang, đồng thời cười nịnh nọt:"Dương huynh đệ, đi dạo cả ngày chắc cũng mệt rồi? Huynh đệ dẫn ngươi đến một chỗ hay ho, đảm bảo ngươi ăn ngon uống tốt, vui chơi thỏa thích."Dương Liên Đình không nghĩ nhiều, quả thực cũng đã mệt, liền gật đầu theo sự sắp xếp của Vương Thạch.Nhưng đến khi tới nơi, hắn mới hiểu ra cái gọi là "ăn ngon uống tốt, vui chơi thỏa thích" của Vương Thạch thực chất là gì.Nhìn đại sảnh náo nhiệt, tràn ngập vẻ phồn hoa, Dương Liên Đình hơi nhướng mày, ánh mắt thoáng đổi sắc.Kiếp trước, hắn từng rất thích những chỗ như thế này.Tìm vài cô gái xinh đẹp bầu bạn, ăn uống, vui chơi, hắn để mặc Đông Phương bị khóa lại trong hậu viện, còn bản thân thì sống ngày qua ngày trong sự hoang lạc, trụy lạc.Kiếp trước, hắn là khách quen của những nơi như thế, được mọi người bợ đỡ, nịnh hót. Nhưng giờ, khi sống lại, đứng trước khung cảnh này, hình ảnh đầu tiên hiện lên trong đầu hắn lại là gương mặt của Đông Phương Bất Bại.Khẽ lắc đầu cười nhạt, thở dài một hơi, Dương Liên Đình cũng hiểu rằng Vương Thạch chỉ coi hắn như một nam nhân bình thường, nên mới dẫn đến nơi này, hoàn toàn là chuyện thường tình, hắn cũng không trách được.Không muốn làm mất hứng mọi người, hắn không nói gì thêm, ngồi xuống, không lâu sau, lão bản liền dẫn theo một nhóm cô gái với đủ dáng vẻ vào.Nhìn đám người trước mặt, Vương Thạch và những người khác đều thở gấp, nhưng cũng biết giữ lễ, ho khan một tiếng rồi khách khí mời Dương Liên Đình chọn trước.Dương Liên Đình ngẩng đầu liếc nhìn, lại bất ngờ thấy một cô gái mà kiếp trước hắn từng rất sủng ái.Trong kiếp này, cô ta vẫn xinh đẹp, yếu đuối như thế. Kiếp trước, Dương Liên Đình thích cô gái này vì dáng vẻ kiều diễm nhu nhược, hoàn toàn khác biệt với Đông Phương Bất Bại.Nhưng bây giờ nghĩ lại, hắn mới nhận ra mình đâu phải thực sự thích cô gái này, chẳng qua vì muốn trốn tránh tất cả những gì gợi nhắc đến Đông Phương, nên mới liều mạng tìm một người nhu nhược như vậy.Phảng phất như việc tìm một cô gái yếu đuối để ân ái có thể giúp hắn quên đi sự hiện diện của Đông Phương Bất Bại.Khẽ cười, cúi đầu uống rượu, trong lòng Dương Liên Đình thầm thở dài. Mới rời đi nửa ngày, hắn đã bắt đầu nhớ người mà hắn chẳng thể nào ngừng nhớ."Dương huynh đệ thích cô gái này? Đến đây ——"Vương Thạch còn chưa nói hết câu, Dương Liên Đình đã lắc đầu từ chối."Không cần, các huynh đệ cứ chọn, ta không cần.""Dương huynh đệ, chẳng lẽ trong số này không có ai làm ngươi vừa lòng?" Vương Thạch có chút lo lắng, sợ rằng sự tiếp đón không chu đáo sẽ khiến Dương Liên Đình không vui, lại bị hắn lắc đầu từ chối.Ánh mắt Dương Liên Đình bình thản, dịu dàng, từng chữ rõ ràng, trước mặt mọi người nói: "Dương mỗ đã sớm có người trong lòng, cả đời này chỉ có duy nhất hắn mà thôi."Hắc Mộc Nhai.Đông Phương Bất Bại bế quan không lâu, đến tối đã xuất quan.Việc đầu tiên hắn làm sau khi xuất quan là hỏi thăm tỳ nữ về Dương Liên Đình. Nghe nói Dương Liên Đình theo thị vệ xuống núi mua sắm, Đông Phương Bất Bại cũng không nói thêm gì. Liên đệ ở Hắc Mộc Nhai suốt ngày không được nghỉ ngơi, xuống núi đi dạo cũng không có gì là không tốt.Dương Liên Đình không có ở đây, Đông Phương Bất Bại một mình ngồi trên cây uống rượu.Không biết đã bao lâu, khi hắn đã ngà ngà say, tay cầm bình rượu, trong đầu nghĩ đến lúc nào Dương Liên Đình sẽ trở về, thì đột nhiên nghe thấy tiếng hai người nói chuyện dưới gốc cây."Ai da, lần tới mà ta được cùng thủ lĩnh xuống núi thì tốt quá.""Ha ha ha, đúng vậy. Nếu đầu nhi có thể dẫn chúng ta theo, tối nay chắc chắn sẽ được vui vẻ không ít.""Hôm nay thủ lĩnh gọi cả Dương thị vệ đi cùng, chắc chắn sẽ dẫn hắn đến chỗ vui vẻ. Nghi Xuân viện có mấy cô nương, chậc chậc, chỉ nghĩ đến thôi đã thấy xương cốt rã rời.""Ngươi nghĩ xem, chúng ta là thị vệ áo tím, thủ lĩnh mà phải hạ mình lấy lòng một tiểu thị vệ bình thường à?""Ngươi nói thế là sai rồi. Dương thị vệ là thị vệ bình thường sao? Hắn là người được giáo chủ sủng ái nhất hiện nay. Thủ lĩnh từng nói, nếu Dương huynh đệ chịu nói vài lời tốt đẹp trước mặt giáo chủ, đừng nói là Nghi Xuân viện, ngay cả tiên nữ trên trời, hắn cũng có thể tìm được cho Dương huynh đệ."Nghi Xuân viện.Cô nương.Những từ ấy lọt vào tai Đông Phương Bất Bại, khiến sắc mặt hắn lập tức thay đổi.Dương Liên Đình đi Nghi Xuân viện.Sắc mặt Đông Phương Bất Bại trắng bệch, ngồi im tại chỗ, vẻ mặt âm trầm như thể có thể nhỏ ra nước.