Đông Phương Bất Bại chi tự dưỡng ngạo kiều nữ vương

Phần Không Tên 7



Chương 18

Edit: Bi

Vừa nghe thấy câu hỏi này, thân thể Vệ Tu Nghiêu nháy mắt cứng đờ, trong đôi mắt nâu thoáng hiện lên lưu quang nhanh đến mức không kịp nắm bắt, khóe miệng hơi hơi nhếch lên, trong giọng nói mang theo chút hài hước:

– Sao vậy, Đông Phương đối với đồ đựng nước rất tò mò sao?

Đồ đựng nước?

Đông Phương Bất Bại khép hờ đôi mắt, lông mày thanh mảnh hơi nhếch lên, chậm rãi nói:

– Thì ra chỉ là cái đồ đựng.

Lời này không biết là có ý gì... Vệ Tu Nghiêu quay đầu nhìn về phía Hổ Đầu vừa bị Đông Phương Bất Bại dọa sợ, vỗ vỗ vai nó:

– Ngươi cứ về nhà trước đi, ngày mai ta sẽ đến!

– A? – Hổ Đầu hoàn hồn, nhanh chóng gật đầu, vội vàng chạy mất.

Vệ Tu Nghiêu ngẩng đầu, vừa lúc thấy Đông Phương Bất Bại mặt lạnh ngồi ở một bên, ai, người này rất đẹp, nhưng lại đi hù dọa tiểu hài tử.

– Đông Phương, hiện tại cũng đã chiều rồi, buổi tối ngươi muốn ăn gì? – Lúc bước ra cửa, Vệ Tu Nghiêu buột miệng hỏi một câu.

– Ngươi làm? – Đông Phương Bất Bại nhíu mày

– Nếu không ngươi cho nơi này còn có ai làm? – Vệ Tu Nghiêu mỉm cười đáp!

Mất tự nhiên nghiêng đầu sang hướng khác, khóe môi Đông Phương Bất Bại giơ lên:

– Thức ăn tùy tiện sao cũng được, còn muốn một bầu rượu

– Ngươi vừa mới tỉnh, tốt nhất là nên ăn thức ăn lỏng, còn rượu... mấy ngày tới hẳn là không thể uống được, đối với dạ dày không tốt lắm.

Đông Phương Bất Bại nhíu mày:

– Vậy cháo lá sen.

– Bây giờ là mùa thu, mọi người ở đây không ai có thói quen bảo tồn lá sen đến bây giờ.

– Vậy nơi này có cái gì?

Vệ Tu Nghiêu mỉm cười:

– Cháo gà! Vừa lúc có thể bồi bổ cho cơ thể ngươi!

Đông Phương Bất Bại không còn gì để nói, ngươi đã quyết định, còn hỏi ta làm gì?

Ngày thứ hai.

Vệ Tu Nghiêu thức dậy rất sớm, thói quen khi còn học ở trường đại học đến giờ vẫn còn theo hắn, nhưng điều này khiến hắn vô cùng hài lòng. Khi đi vào phòng trong mới phát hiện, Đông Phương Bất Bại đã tỉnh, đang ngồi trên giường nhìn ra ngoài cửa sổ.

Mắt sáng như nước, tóc mai như mây.

Đông Phương Bất Bại là người khiến cho kẻ khác chỉ nhìn thôi cũng cảm thấy được sự kiêu ngạo và hơn người. Vệ Tu Nghiêu không biết y và Dương Liên Đình trước đó đã từng trải qua những chuyện gì mới có thể cùng một chỗ, trải qua chuyện gì mà khiến Đông Phương Bất Bại đối với gã lại chấp niệm như vậy... bị phế đi võ công, hắn thực sự cam tâm tình nguyện? Cho dù chỉ trong một tháng ngắn ngủi...

Suy nghĩ đến một đời truyền kỳ của Đông Phương Bất Bại, trong một tháng này y thật sự nguyện ý quên đi tình hình trong giang hồ? Vệ Tu Nghiêu cúi đầu, trong đôi mắt đã không còn sự thâm thúy bình thường, ngược lại càng thêm đơn giản rõ ràng, mang theo một chút dịu dàng.

Sao phải để ý nhiều như vậy?

Đông Phương Bất Bại chính là Đông Phương Bất Bại, cho dù hắn sống ở Hắc Mộc Nhai, cũng không có nghĩa khi đó hắn thật sự thoát ly khỏi giang hồ, làm một ẩn sĩ.

Lắc lắc đầu, vừa sang sớm, hắn lại nghĩ cái gì vậy chứ? Thật sự là làm hỏng tâm tình..

Bưng chén đĩa, Vệ Tu Nghiêu bước tới đặt lên bàn.

– Đông Phương, lại ăn điểm tâm

Đông Phương Bất Bại lạnh lùng liếc mắt nhìn hắn một cái, sau đó đem tầm mắt chuyển qua bàn.

Đồ ăn cũng không nhiều lắm, chỉ có hai chén cháo cùng hai đĩa thức ăn.

Vén chăn lên, Đông Phương Bất Bại chỉ mặc một kiện áo trong, đi tới bên bàn ngồi xuống.

Vệ Tu Nghiêu hơi nhíu mày một cái, sau đó đứng dậy bước đến tủ quần áo, tìm một kiện áo ngoài sạch sẽ.

Đem áo ngoài choàng lên vai Đông Phương Bất Bại, Vệ Tu Nghiêu nói:

– Buổi sáng trời lạnh, nên mặc nhiều một chút, thân mình sẽ ấm áp hơn nhiều.

Đông Phương Bất Bại nhìn hắn một cái, không nói gì.

Bất đắc dĩ thở dài, Vệ Tu Nghiêu cảm giác thật thất bại:

– Được rồi, mau ăn sáng thôi, nếu không cháo sẽ lạnh mất. Đúng rồi, sau khi ăn xong ta muốn đưa ngươi đi dạo xung quanh, ngươi muốn đi không?

– Không muốn! – Đông Phương Bất Bại cúi đầu gắp đồ ăn.

– Hít thở không khí mới mẻ nhiều một chút mới có lợi với thân thể, ngươi nghĩ lại xem có muốn... – Đông Phương Bất Bại lạnh mắt liếc một cái, Vệ Tu Nghiêu nhất thời im lặng.

Yên lặng cúi thấp đầu ăn cơm, Vệ Tu Nghiêu thầm nhủ, không phải đã biết rõ rồi sao? Đông Phương Bất Bại từ trước đến nay luôn bướng bỉnh ngang ngạnh, vậy mà mình còn muốn đi khiêu chiến sức chịu đựng của y.

Thật sự là... càng ngày càng có xu hướng phát triển thành bảo mẫu.

Nhíu mày nghĩ nghĩ, Vệ Tu Nghiêu lại nhìn về phía đối phương, mang theo hương vị sủng nịnh nói:

– Vậy cũng được, ở nhà cũng tốt, ta có rất nhiều sách, đều là lúc trước mua được trên đường. Bất quá, ngươi thích thêu, nhưng trong nhà không có vải tốt, nếu không hôm nào chúng ta đi chọn mua thử.

Trong nhà? Đông Phương Bất Bại chấn động cả người.

Nhìn đối phương ngay cả mí mắt cũng không nhấc lên, Vệ Tu Nghiêu nắm thật chặt đôi đũa trong tay, chẳng lẽ thật sự chỉ có Dương Liên Đình mới được ngươi để vào mắt?

– Ngươi không ăn sao?

Một thanh âm trong trẻo lạnh lùng nháy mắt kéo lại tâm thần của Vệ Tu Nghiêu:

– A? Thật xin lỗi, chúng ta tiếp tục ăn thôi.

Sắc trời đã hoàn toàn tối, Vệ Tu Nghiêu đi đến nhà Hổ Đầu. Bất kể hắn nói thế nào Đông Phương Bất Bại cũng nhất quyết không đi, Vệ Tu Nghiêu cũng chỉ dành để y ở nhà tự kiếm sách đọc giết thời gian. Lúc trước hắn đã đáp ứng người ta, giờ cũng không thể lật lọng.

Đứng gần cửa sổ, Đông Phương Bất Bại vuốt vuốt trong tay thứ gì đó.

Cúi đầu cười khẽ một tiếng, Đông Phương Bất Bại mặt hướng ra ngoài cửa sổ, nói:

– Đồng đại ca, nếu đã đến đây tại sao không vào?

Không bao lâu sau, một hán tử thân hình cường tráng đứng phía sau y, chắp tay:

– Giáo chủ!

Tinh tế nhẹ nhàng đùa nghịch đồ vật trong tay, Đông Phương Bất Bại nói:

– Nói đi, trong khoảng thời gian ta hôn mê, trên giang hồ có động tĩnh gì không?

Đồng Bách Hùng thoáng lui về phía sau một bước, rồi mới lên tiếng:

– Từ ngày Tả Lãnh Thiền dẫn người giết lên Hắc Mộc Nhai, Nhậm Ngã Hành đã giết hắn, nhưng Thánh Cô cùng chưởng môn phái Hằng Sơn Lệnh Hồ Xung cũng mai danh ẩn tích trên giang hồ. Có người đồn đại, nói là ở đỉnh Hoa sơn từng nhìn thấy hai người, nhưng trong vòng nửa tháng lại có người nói hai người họ đã sớm ra tái ngoại...

Chưởng môn phái hoa sơn bây giờ là Nhạc Bất Quần, nhưng thê tử và con gái hắn là Nhạc Linh San vài ngày trước đã bị người sát hại một cách ly kỳ, tử trạng đều cực kỳ thê thảm. Hơn nữa trong chốn giang hồ, nhiều người mang danh "đại hiệp", thân thuộc trong nhà đều lần lượt bị hại. Hiện tại các môn phái đều hoài nghi do Nhậm Ngã Hành làm, hơn nữa gần đây triều đình đã có ý muốn khống chế các đại môn phái, thủ đoạn cực kỳ hung ác, giết, hạ độc, uy hiếp... không cách nào không làm.

Đông Phương Bất Bại lẳng lặng nghe, ánh mắt lại nhìn chằm chằm vào đồ vật trên tay, thanh âm lạnh lùng không chút gợn sóng:

– Triều đình cũng muốn chen một chân vào giang hồ?

– Hẳn là như vậy!

– Vậy sao... – Đông Phương Bất Bại xoay người, đôi mắt đẹp nhìn thẳng vào Đồng Bách Hùng – Đồng đại ca, ngươi biết ta muốn làm gì chứ?

Đồng Bách Hùng nhãn tình sáng lên, kích động trả lời:

– Dạ!

Vừa lòng cười, Đông Phương Bất Bại nhướng mày, thanh âm trong trẻo nhưng lạnh lùng, đôi mắt sáng rực một cách khác thường:

– Chờ bổn tọa khôi phục võ công, Đồng đại ca, Đông Phương còn cần ngươi trợ giúp một tay.

– Khôi phục võ công? – Trong mắt Đồng Bách Hùng nổi lên nghi hoặc, rồi lại giật mình như nghĩ đến điều gì đó, trong mắt cũng là mừng rỡ vô cùng – Giáo chủ nói thật sao? Khi nào thì có thể khôi phục?

Đông Phương Bất Bại cười kiêu ngạo, nhìn quanh nhà lộ vẻ tao nhã:

– Sau một tháng nữa!

...

Một lúc sau...

– Vậy Giáo chủ, thuộc hạ trước hết xin cáo lui!

– Đồng đại ca, giữa chúng ta còn khách khí như thế? – Đông Phương Bất Bại nâng tay – Nhiều ngay nay đã khiến Đồng đại ca vất vả rồi!

Nghe được Đông Phương Bất Bại nói như vậy, trong lòng Đồng Bách Hùng bỗng dâng lên từng dòng nước ấm áp, hán tử kiên cường không biết làm thế nào mới có thể biểu đạt được sự kích động của bản thân, cuối cùng đành ngượng ngùng gãi đầu cười hắc hắc:

– Không vất vả không vất vả.

Đang lúc Đồng Bách Hùng sắp bước ra khỏi cửa thì phía sau truyền đến một câu hỏi của Đông Phương Bất Bại, thân hình cao lớn nháy mắt cứng đờ, nghiêng đầu sang chỗ khác:

– Giáo chủ, nếu ngài đã gọi ta một tiếng Đồng đại ca, ta đây làm ca ca cũng muốn nhắc nhở ngài một tiếng, cái tên tiểu nhân Dương Liên Đình kia hiện tại còn tốt hơn so với Đồng đại ca của ngươi! Yên tâm đi, hắn còn chưa chết!

Chương 19

Edit: Bi

Lúc Vệ Tu Nghiêu trở lại trời đã khuya, vừa mới mở cửa sân hắn liền thấy trong phòng mình có ánh đèn lóe lên. Hắn kinh ngạc há miệng đứng một lúc ngoài sân, rồi mới phục hôi tinh thần nhanh chóng chạy vào.

Một ngọn đèn, một ly trà, Đông Phương Bất Bại tay cầm một quyển sách, im lặng ngồi bên bàn.

Nhìn thấy cảnh này, nhất thời Vệ Tu Nghiêu nói không lên lời, chỉ cảm thấy trong lòng nóng lên, vô cùng ấm áp, khiến cho trái tim hắn gần như tan ra. Nếu như mỗi lần về nhà đều có người chong đèn đợi hắn như vậy... hạnh phúc biết bao. Vệ Tu Nghiêu chợt nghĩ, trên mặt cười ngây ngốc ngay cả bản thân cũng không phát hiện ra, hơn nữa còn cười càng ngày càng ngốc.

– Ngươi còn muốn đứng đó đến khi nào?

Vệ Tu Nghiêu hoàn hồn, đã thấy Đông Phương Bất Bại buông sách nhìn mình, hắn xấu hổ cười :

– Ngươi còn chưa ngủ sao?

Mình sao lại giống một tên ngốc mới lần đầu nếm thử tình yêu vậy chứ?

– Ngủ không được nên lấy một quyển sách xuống xem, nhưng mà thực thất vọng, quá chán! – Đông Phương Bất Bại nói

Là ngươi quá khó chiều... Vệ Tu Nghiêu khóe miệng cứng ngắc, chuyển đề tài :

– Đúng rồi, Đông Phương, đã muộn thế này ngươi có đói bụng không? Có muốn ăn khuya một chút không?

– Ăn khuya? – Đông Phương Bất Bại nhíu mày.

– A – Vệ Tu Nghiêu lúc này mới đưa cái giỏ trong tay lên – Mẹ của Hổ Đầu đưa cho ta mang về, hương vị cũng không tệ lắm. Ngươi chờ một chút, ta đi hâm nóng.

Dứt lời, hắn không kịp ngồi xuống thở đã lại vội vàng chạy xuống phòng bếp.

Đông Phương Bất Bại nhìn theo bóng lưng rời đi, trong đôi mắt trong vắt tràn ngập khó hiểu.

Một lát sau, Vệ Tu Nghiêu bưng mấy đĩa thức ăn tới, vừa đi vừa mỉm cười nói:

– Tuy rằng buổi tối ăn nhiều không tốt, nhưng ăn một chút cũng không sao. Ngươi mau tới đây nếm thử tay nghề của mẹ Hổ Đầu đi. Tay nghề của nàng so với ta tốt hơn nhiều lắm.

Nói dứt lời, hắn nhanh nhẹn bày đĩa lên bàn.

Đông Phương Bất Bại gắp lên một miếng, ừm... cũng không tệ lắm, những món này so với những sơn hào hải vị đã ngán tận cổ quả thật có một loại hương vị khác.

– Thế nào? Ăn ngon chứ? Ha ha, mẹ Hổ Đầu còn nhờ ta nói với ngươi, nếu còn muốn ăn nữa, có thể thường xuyên sang nhà bọn họ, nàng sẽ làm cho ngươi thật nhiều món ngon.

Nhìn vào đôi mắt nâu nhạt tràn đầy ý cười, khóe miệng Đông Phương Bất Bại cũng nhếch lên, hiện ra một nụ cười cực đạm.

Hai người nói không nhiều, trong lúc dùng cơm, Đông Phương Bất Bại hay Vệ Tu Nghiêu cũng đều duy trì một loại thói quen khi ăn không nói. Trong phòng chỉ còn lại tiếng đũa gắp thức ăn và hô hấp của hai người.

Hai người đơn giản ăn một chút, không bao lâu thì dừng đũa, dù sao, đã hơn nửa đêm, ăn nhiều không tốt cho tiêu hóa. Vệ Tu Nghiêu thu dọn bát đĩa trên bàn xong, khi trở về phòng lại thấy Đông Phương Bất Bại vẫn ngồi cạnh bàn. Hắn âm thầm nhíu mày, chắc không phải từ lúc hắn thu dọn y đã ngồi yên đó không động đậy chứ?

Chần chừ một chút, Vệ Tu Nghiêu hỏi:

– Ngươi có muốn đi dạo một chút không? Ta thấy hôm nay ánh trăng rất đẹp.

Nghe được câu hỏi của hắn, Đông Phương Bất Bại không mở miệng, nhưng lại thản nhiên liếc hắn một cái rồi đứng dậy.

Đây là đồng ý? Hay là...

Vệ Tu Nghiêu bất đắc dĩ cười cười, người này thật không biết chăm sóc chính mình. Hắn bước lên vài bước, cầm lấy áo ngoài hôm qua mới mua cho Đông Phương Bất Bại :

– Trong viện có chút lạnh!

Nói xong thì phủ thêm áo lên vai y. Nhưng trong nháy mắt khi xoay người, Vệ Tu Nghiêu nhìn thấy bên tai Đông Phương Bất Bại đỏ bừng, hắn cảm thấy vui vẻ, vừa rồi chẳng lẽ y ngượng ngùng?

Đáng tiếc, không chờ Vệ Tu Nghiêu suy nghĩ xong thì Đông Phương Bất Bại đã dội một gáo nước lạnh:

– Ngươi còn đứng đây cười ngu bao lâu nữa?

A? Vệ Tu Nghiêu cười gượng hai tiếng, nhanh chóng dẫn đầu bước ra ngoài:

– Đi thôi!

Đông Phương Bất Bại cũng không tính toán với hắn, im lặng theo ra sân.

Trăng sáng trên cao, Vệ Tu Nghiêu nhìn về phía Đông Phương Bất Bại cách đó không xa, xinh đẹp tuyệt trần, trên người lại tản ra phong thái lãnh đạm cách xa khói lửa nhân gian, thật giống như tiên nhân tránh xa nơi trần thế, không có gì ngoài một thân như hoa, tựa như tranh họa.

Bên môi cười chua sót, trần gian như triều người như nước, trên giang hồ mấy ai trở về.... Ngươi như y thật có thể buông tha mọi thứ trong chốn giang hồ? A... đừng nói đến chuyện hắn có tin hay không, chỉ sợ người trên giang hồ nếu chưa nhìn thấy thi thể của y cũng sẽ không dễ dàng để cho y thoái ẩn.

Shit! Hắn đang làm cái gì? Làm sao gần đây lại trở nên thương xuân bi thu như thế?

Lắc đầu lấy lại tinh thần, vừa lúc thấy Đông Phương Bất Bại tựa tiếu phi tiếu nhìn hắn, mặt Vệ Tu Nghiêu nóng lên:

– Đang nhìn gì vậy?

– Không có gì, chẳng qua tự nhiên phát hiện ra thứ thú vị thôi.

– Thứ thú vị? – Hắn nhíu mày, là cái gì?

Đông Phương Bất Bại xoay người, dang tay ra:

– Không nói mấy lời vô vị đó nữa. Ngươi kể cho ta nghe một chút chuyện của ngươi đi.

– Chuyện của ta?

Nhìn thẳng vào hắn, trong mắt Đông Phương Bất Bại hoàn toàn là nghiêm túc:

– Khi đó, ngươi vì sao lại trở lại?

Vệ Tu Nghiêu đương nhiên là nghe ra ý tứ trong đó. Lần thứ hai bị đuổi khỏi Hắc Mộc Nhai, sau đó không lâu, khi nhận được tin tức Đồng Bách Hùng truyền đến thì lại vội vàng chạy về Hắc Mộc Nhai cứu người... Có lẽ y muốn hỏi chuyện này. Vệ Tu Nghiêu tinh tế vuốt ve đầu ngón tay, tình hình hiện tại, hắn có nên nói sự thật?

Nếu bây giờ nói cho y biết mình thích y, thì việc cứu y và trợ giúp y khôi phục võ công liệu có bị hiểu lầm là mình có ý đồ? Thế nhưng nếu không nói ra, bản thân mình sao có thể cam tâm?

Nhíu lông mày, Vệ Tu Nghiêu chìm vào suy tư đầy mâu thuẫn.

– Hừ, không muốn nói cũng được. Đông Phương Bất Bại ta chẳng lẽ còn cần phải truy hỏi mấy vấn đề nhàm chán đó sao? – Khoát tay áo, Đông Phương Bất Bại trong nháy mắt đã phi thân lên nóc nhà, hô lớn – Vệ Tu Nghiêu, có muốn lên đây không?

Thanh âm trong trẻo nhưng lạnh lùng cương quyết, Vệ Tu Nghiêu ngẩng đầu thấy đối phương nghiêng người đứng dưới ánh trăng, trong đôi mắt đẹp mang theo cao ngạo ngoan tuyệt, khóe mắt hơi nhíu lại.

Vệ Tu Nghiêu chớp mắt mấy cái, hắn không nhìn lầm chứ? Sao vừa rồi hắn cảm thấy nụ cười của người kia vô cùng yêu mị? Thậm chí còn cảm thấy nụ cười kia vô cùng vô cùng vô cùng đẹp...

Lắc lắc đầu, nhìn lại thì thấy đối phương đã xoay người, đưa lưng về phía hắn, quanh thân vẫn như tản ra luồng ánh sáng trong trẻo nhưng lạnh lùng.

Quả nhiên, vừa rồi là ảo giác của hắn.

Còn nữa, người này mới tỉnh được mấy ngày, nội lực không có, khinh công quỷ dị như vậy sao có thể sử dụng?

Thấy đối phương thật lâu vẫn không lên, Đông Phương Bất Bại mất kiên nhẫn quay người lại quét mắt nhìn hắn một cái, Vệ Tu Nghiêu ảm đạm cười, bất đắc dĩ dang tay.

Thật sự coi hắn là cao thủ võ lâm sao? Cái loại tùy tùy tiện tiện đều có thể dùng khinh công bay tới bay lui hắn căn bản không thể với tới nha. Hắn sẽ thuấn di, sẽ bắt yêu quái, hắn còn có thể làm rất nhiều thứ thú vị, nhưng đó không có nghĩa hắn biết bay! Lúc trước giao thủ vài lần, nếu không phải tới lúc nguy cấp thì hắn cũng không tự mình tiết lộ thuật pháp bí truyền của bản thân.

Ngẩng đầu u buồn nhìn lên nóc nhà, nhìn thì không cao nhưng cũng không thấp a...

Thấy đối phương chỉ dang tay ra rồi ngửa đầu nhìn lên, cũng không có ý tứ muốn đi lên, Đông Phương Bất Bại cũng không cưỡng ép, hừ lạnhmột tiếng, không biết từ nơi nào lấy ra một bầu rượu nhỏ xinh xắn, ngửa đầu uống một ngụm.

Vệ Tu Nghiêu mở to hai mắt nhìn, nhìn tuyệt sắc nam tử tiêu sái uống rượu trên nóc nhà kia, thật sự là cái người trông yếu ớt như đóa sen trắng Đông Phương Bất Bại?

Rõ ràng lúc trước đều là một bộ dáng trong trẻo lạnh lùng đến xuất trần như không thuộc về trần gian, sao trong chớp mắt liền biến thành.... Không chờ hắn nghĩ xong, Đông Phương Bất Bại sau khi uống một ngụm rượu thì dùng tay áo lau rượu vương bên miệng, nghiêng người nhìn Vệ Tu Nghiêu, ý cười đầy mắt:

– Ngươi muốn uống không?

Ánh sáng lấp lánh trong mắt, khóe môi gợi lên đầy mị hoặc.

Câu hỏi càng khiến cho máu trong người Vệ Tu Nghiêu sôi trào lên, đầu còn chưa kịp quyết định, thân thể đã tự động dùng thuấn di lên nóc nhà. Đoạt lấy bầu rượu của Đông Phương Bất Bại, học theo cách uống rượu vừa rồi của y, nâng cao bầu rượu, sảng khoái uống một ngụm.

Quả nhiên, nam nhân là phải uống rượu như vậy mới đủ phóng khoáng, khí phách hào hùng

Uống xong, Vệ Tu Nghiêu cũng dùng tay áo lau miệng, nhìn về phía đối phương, trong đôi mắt nâu nhạt tràn ngập nghi hoặc, do dự một chút những vẫn hỏi:

– Ngươi thật sự là Đông Phương Bất Bại?

Đông Phương Bất Bại khinh miệt hừ một tiếng:

– Thiên hạ này, chẳng lẽ còn có kẻ thứ hai dám ở trước mặt bổn tọa tự xưng Đông Phương Bất Bại?

– Nhưng mà vì sao ngươi đột nhiên lại...

Giống như thay đổi thành một người khác, mấy lời này Vệ Tu Nghiêu cố gắng nuốt lại vào bụng.

Nhưng không ngờ sắc mặt Đông Phương Bất Bại đột nhiên biến đổi, xoay người đưa lưng về phía hắn, khoanh tay đứng:

– Ta vốn không muốn đụng vào người trong thiên hạ, thế nhưng người trong thiên hạ lại cứ đối đầu với ta. Giết cha mẹ ta, hủy cơ nghiệp của ta... thử hỏi bọn họ danh môn chính phái ở chỗ nào? Ngay cả người yêu sớm chiều ở chung mười mấy năm cũng phản bội ta. Hừ, ta không phụ thiên hạ, thiên hạ lại phụ Đông Phương Bất Bại ta!

Đột nhiên quay người, Đông Phương Bất Bại nhìn thẳng vào Vệ Tu Nghiêu, trong mắt mang theo phức tạp khó hiểu cùng với ngạo khí khó có thể che dấu:

– Từ hôm nay trở đi, Đông Phương Bất Bại ta thà rằng phụ hết người trong thiên hạ, cũng sẽ không tiếp tục để người trong thiên hạ phụ ta!

Giọng nói trong trẻo lạnh lùng quyết tuyệt, không biết có phải do buổi tối quá mức im lặng không, giọng nói đó vang vọng truyền trong bóng đêm

Vệ Tu Nghiêu ngạc nhiên nhìn sang, vừa lúc nhìn thẳng vào ánh mắt kiêu ngạo đến tận cùng kia, miệng hơi mở ra, nhưng lại không thốt lên được một lời nào.

Nhếch môi cười, Đông Phương Bất Bại bước đến gần hắn, từng bước tường bước, đôi mắt vô cùng sắc bén:

– Sao vậy? Không nhận ra ta?

Mới chỉ như vậy đã khiến ngươi muốn rút lui sao.... Vệ Tu Nghiêu?

Nhưng...

– Đương nhiên không nhận ra! – Vệ Tu Nghiêu híp mắt – Bất quá, ta càng hi vọng được quen biết với Đông Phương Bất Bại hiện tại!

– Ha ha ha.... – Đông Phương Bất Bại nghe xong liền cười lớn, rồi đột ngột dừng lại, y nhìn chằm chằm Vệ Tu Nghiêu, khinh miệt nói – Hi vọng quen biết với Đông Phương Bất Bại? Hừ... Đông Phương Bất Bại ta là một ma đầu, lại có người muốn kết giao với ta sao?

Một cô nhi bị vứt bỏ, người thu nhận sẽ gặp tai ương... ngươi cũng muốn làm quen?

Không thể không nói, sau khi nghe được lời của đối phương, trong lòng Đông Phương Bất Bại có cảm giác rung động khó hiểu, nhưng cảm giác rất quen thuộc, dường như đã rất lâu trước đây hắn cũng đã từng cảm nhận được.

Đông Phương Bất Bại không chớp mắt, lặng lặng nhìn Vệ Tu Nghiêu, đợi đối phương tuyên án

Thật lâu sau, y mới nghe được giọng nói trầm thấp của đối phương:

– Một ma đầu thì sao? Hảo hán giang hồ thì sao? Thiên hạ này, hảo hán hay ma đầu ai có quyền phán quyết bình luận? Ta mặc kệ người khác nghĩ về ngươi thế nào, chỉ cần ngươi là Đông Phương Bất Bại, vậy là đủ! Nếu có một ngày ngươi đối địch với toàn bộ người trong thiên hạ này, ta cũng sẽ đứng ở bên cạnh bằng hữu là ngươi. Cho dù nhận hết phỉ nhổ, ta cũng tuyệt đối không hối hận.

Vệ Tu Nghiêu ngẩng đầu, trong đôi mắt nâu nhạt không có một chút do dự nào. Đây chính là đáp án của hắn.

Không sao, bạn và bạn trai cách nhau không xa, chỉ thiếu có một chữ...

Chương 20

Edit: Bi

Một tay phe phẩy quạt hương bồ, Vệ Tu Nghiêu chăm chú nhìn ngọn lửa dưới nồi sắc thuốc.

Một ít củi bị cháy phát ra tiếng lách tách, mùi thuốc nồng đậm theo gió bay ra, tràn ngập cả sân.

Sau khi thuốc sắc xong, Vệ Tu Nghiêu buông quạt, cẩn thận đổ thuốc vào một cái bát nhỏ, sau đó đem thuốc vào nhà.

Nhưng khi hắn nhìn thấy khuôn mặt vẫn còn tái nhợt của người kia thì gân xanh trên trán vẫn cứ nhảy ra.

Hít mạnh hai hơi, cố gắng bình tĩnh lại, hắn cố gắng giao lưu với người đang bị bệnh kia. – Đông Phương, không phải bây giờ ngươi vẫn còn đang bệnh sao? – Mỉm cười, thật nhẹ nhàng, thật dịu dàng...

Buổi tối hôm đó, Đông Phương Bất Bại dường như muốn phát tiết hết mọi thứ, lúc thì uống rượu điên cuồng, lúc thì lấy kiếm ra múa, còn liên tục bay tới bay lui... Rõ ràng võ công của y còn chưa khôi phục, vậy mà vẫn cố gắng dựa vào nội lực không còn bao nhiêu để bay loạn. Mà y bệnh nặng còn chưa khỏi, thân mình còn yếu, chịu một đêm gió lạnh thổi vù vù, kết quả đương nhiên không cần nghĩ cũng biết.

Trong khi đang thêu thật vui vẻ, Đông Phương Bất Bại chợt nghe thấy câu hỏi của đối phương, chỉ cúi đầu "Ân" một tiếng.

Nhịn xuống! Nhịn xuống! Đối phương là người bệnh...

– Đông Phương, đừng thêu nữa, nghỉ ngơi một chút đi. Thuốc đã sắc xong rồi, ta đem đến cho ngươi.

Vệ Tu Nghiêu nói xong liền bưng thuốc tới bên giường.

Đối phương vừa mới đến gần, Đông Phương Bất Bại đã ngửi thấy mùi thuốc, chớp mắt mấy cái, không thèm cho Vệ Tu Nghiêu chút mặt mũi nào, nhanh chóng xoay đầu sang chỗ khác:

– Ngươi đem đi đi, Vệ Tu Nghiêu, ta không cần uống cái thứ này...

– Nhưng hiện tại ngươi đang bị bệnh, không uống thuốc sao có thể khỏi được? Ngoan, uống hết thuốc sẽ khỏi bệnh. – Vệ Tu Nghiêu tiếp tục mỉm cười.

Không biết hắn vô tình hay cố ý mà lại dùng cái giọng điệu như dỗ tiểu hài tử này để dụ y uống thuốc, Đông Phương Bất Bại đỏ bừng mặt nói:

– Vệ Tu Nghiêu, ngươi đang dỗ tiểu hài tử sao?

– Nếu không muốn ta nói như vậy thì mau uống thuốc. – hắn tiếp tục mỉm cười.

– Không uống!

– Không nóng!

– Không uống!

– Không đắng!

.....

Yên lặng một lúc lâu, trên gương mặt Đông Phương Bất Bại nổi lên một mảng ửng hồng không bình thường, y vươn tay đoạt lấy bát thuốc, một hơi uống sạch. Y vừa buông bát xuống liền thấy Vệ Tu Nghiêu nhét một viên gì đó vào miệng mình, theo phản xạ định nhổ ra nhưng khi đầu lưỡi nếm được vị chua chua ngọt ngọt rồi thì y ngoan ngoãn ngậm miệng lại.

Đúng lúc này, một giọng nói hùng hậu từ ngoại viện truyền vào:

– Đông Phương giáo chủ, Vệ huynh đệ, lão Đồng ta tới đây.

Vệ Tu Nghiêu nhận lại bát, trong đôi mắt tràn đầy ý cười:

– Xem ra Đồng đại ca đã nhận được thư của ta.

Đông Phương Bất Bại yên lặng nhìn hắn đứng dậy cất bát, lại rót trà vào chén, đối mắt đen như lưu ly của y lóe sáng, nhưng vẫn không nói lời nào.

– Ha ha... Giáo chủ, Vệ huynh đệ, ta tới chơi!

Đồng Bách Hùng bước vào trong phòng, rất khí phách rống lên một câu, sau đó thuần thục bước đến cạnh bàn, cầm chén nước trà Vệ Tu Nghiêu vùa rót, uống một hơi.

Đợi hắn uống xong, Vệ Tu Nghiêu lúc này mới mỉm cười hỏi:

– Đồng đại ca dường như rất vui vẻ, có chuyện tốt gì sao?

– Đương nhiên, đương nhiên là chuyện tốt! – Đồng Bách Hùng cực kỳ kích động, tùy tiên ngồi xuống cạnh bàn, nói với Đông Phương Bất Bại:

– Giáo chủ, quả nhiên không ngoài dự đoán, hiện tại trên giang hồ đã điều tra ra, những người thân của các cao thủ võ lâm bị hại đều là do Nhậm Ngã Hành làm, ha ha... Hơn nữa...

Ngừng một chút, Đồng Bách Hùng lại tiếp tục nói:

– Còn tra ra cả... Giáo chủ, ngươi đoán thử xem.... Ha ha.... Thật sự là buồn cười chết được!

Đồng Bách Hùng nói xong lại cười to.

Đông Phương Bất Bại tò mò:

– Tra được cái gì?

– Ha ha... cái tên Quân tử kiếm của phái Hoa Sơn Nhạc Bất Quần.... Không ngờ là một tên hoạn quan.... Ha ha ha... thật sự là cả thiên hạ bị lừa một vố đau. Hắn vì luyện cái gì mà Tịch Tà kiếm phổ của con rể hắn, ngay cả thân nam nhân cũng không cần ! Thật sự là... Thật sự là... ha ha ha...

Đồng Bách Hùng vẫn còn cười lớn, không hề chú ý tới Đông Phương Bất Bại mặt càng ngày càng lạnh

Lén liếc khuôn mặt lạnh lùng của Đông Phương Bất Bại, Vệ Tu Nghiêu nhanh chóng chuyển đề tài :

– Sau đó thì sao? Đồng đại ca, còn gì thú vị không ?

Được Vê Tu Nghiêu nhắc nhở, Đồng Bách Hùng mới nhớ tới mục đích mình tới đây, nhanh chóng thu lại nụ cười, nói :

– Chuyện Nhạc Bất Quần là do con rể hắn Lâm Bình Chi nói ra, bởi vì nói ra chuyện này mà Lâm Bình Chi suýt chút nữa bị giết ngay tại chỗ. Bất quá, công phu của tiểu tử đó rất kỳ quái, không chỉ có thể thoát khỏi tay Nhạc Bất Quần, mà còn có thể làm dâng lên một trân tinh phong huyết vũ.

Đông Phương Bất Bại nghi hoặc, buông khăn thêu xuống:

– Chuyện đó là sao?

– Hắn đầu phục triều đình. – Đồng Bách Hùng trả lời – Trinh thám ta phái đi phát hiện, không chỉ có Lâm Bình Chi làm tay sai cho triều đình, mà cả Nhạc Bất Quần cũng âm thầm lén lút liên hệ với triều đình. Sau đó lại xảy ra chuyện kia, Nhạc Bất Quần đương nhiên không còn chỗ đứng trên giang hồ nữa, hiện tại đã quang minh chính đại quan hệ cùng người của triều đình. Nhưng dường như hắn cũng không biết Lâm Bình Chi cũng đang đứng cùng hắn dưới một mái hiên... Lão Đồng ta cảm thấy dường như kẻ chiêu an hai người bọn họ là hai kẻ khác nhau.

Vệ Tu Nghiêu đứng dậy:

– Các ngươi cứ nói chuyện đi,ta đến nhà Hổ Đầu một chuyến.

– Đứng lại – Thanh âm của Đông Phương Bất Bại có chút lạnh – Sáng nay Hổ Đầu đã tới, nói rằng hôm nay cả nhà bọn họ sang thôn bên dự tửu yến rồi, ngươi đi cũng vô ích!

– Vậy ta ra ngoài một chút!

– Vệ Tu Nghiêu, ngươi hôm nay làm sao vậy? – Đông Phương Bất Bại nhíu mày

Bầu không khí nhất thời trở nên lạnh lẽo, qua một lúc lâu mới nghe thấy Vệ Tu Nghiêu nói:

– Các ngươi bàn chuyện trong giáo, ta là người ngoài, không nên nghe.

Huống hồ mấy chuyện loạn thất bát tao trên giang hồ hắn cũng chẳng có hứng thú nghe.

Vừa nói xong, Đông Phương Bất Bại chưa kịp nói gì thì Đồng Bách Hùng đã lên tiếng:

– Huynh đệ, ngươi đang nói cái gì đó? Cái gì mà người ngoài, mấy lời này Đồng đại ca nghe xong rất không thoải mái! Lại đây, ngồi xuống, đều là người trong nhà, sao lại bảo là người ngoài? Thật là... hơn nữa ngươi còn cứu giáo chủ của chúng ta mà.

Vệ Tu Nghiêu nhìn Đồng Bách Hùng, lại liếc sang Đông Phương Bất Bại sắc mặt đang rất khó coi, thở dài:

– Được rồi, các ngươi nếu đã không để ý thì bản thân ta cũng không sao hết!

Đông Phương Bất Bại chậm rãi thu lại ánh mắt lạnh lùng, liếc mắt nhìn Vệ Tu Nghiêu, khóe môi hơi nhếch lên.

Đồng Bách Hùng cười cười gật đầu, rất hài lòng với thái độ của đối phương:

– Mấy người chúng ta sao còn phải phân biệt người ngoài hay không người ngoài? À mà vừa rồi ta nói đến đâu rồi? A... Đúng rồi! – Vỗ mạnh đầu một cái, Đồng Bách Hùng hai mắt tỏa sáng, nhìn sang giáo chủ – Giáo chủ, có phải người đã sớm đoán được Dương Liên Đình sẽ đi nương nhờ triều đình nên mới sai Đồng đại ca ta điều tra hắn?

Nghe thấy lời nói của Đồng Bách Hùng, Đông Phương Bất Bại liếc mắt nhìn sang Vệ Tu Nghiêu vừa khựng lại một chút, bên môi lại thoáng hiện lên ý cười, đổi đề tài:

– Vậy Đồng đại ca, hiện tại trên triều đình thế cục thế nào?

Đồng Bách Hùng cũng không vòng vo, hỏi gì đáp nấy:

– Mấy năm nay giặc Oa rất hung hăng ngang ngược, trên triều đình hơn phân nửa quan văn đều chủ hòa, một bộ phận nhỏ chủ chiến đều là võ tướng, mấy cái này đều không quan trọng, quan trọng nhất là gần đây triều đình dường như hoài nghi Nhật Nguyệt Thần giáo chúng ta cấu kết với giặc Oa, ý đồ chống lại triều đình. Hắc Mộc Nhai gần biển, vừa lúc cho bọn họ một lý do.... Giáo chủ, ngươi nói xem hiện tại chúng ta làm sao bây giờ? Vẫn đem Thần giáo giao cho Nhậm Ngã Hành sao?

Đông Phương Bất Bại yên lặng nghĩ ngợi, nói:

– Thần giáo cứ để cho Nhậm giáo chủ trông coi thôi, nhưng toàn bộ những người đối với Thần giáo bất lợi, Đồng đại ca, chúng ta đều không – thể – buông – tha! Ngươi hiểu chứ?

Đồng Bách Hùng vỗ vỗ ngực:

– Đương nhiên!

Trả lời quá nhanh... Đông Phương Bất Bại lắc đầu, khóe môi thoáng hiện lên một nụ cười đầy thâm ý:

– Đồng đại ca, ngươi trước cứ trở về cẩn thận nghĩ lại xem người nào sẽ gây chuyện bất lợi đối với Thần giáo, sau đó dọn dẹp sạch sẽ, những người đó đại ca tùy ý xử trí!

Đồng Bách Hùng cười cười:

– Được!

Chờ Đồng Bách Hùng đi rồi, Vệ Tu Nghiêu mới nhận ra có một số việc càng ngày càng không bình thường, hình như vừa rồi mình đã quên mất cái gì, vì thế hắn mở miệng hỏi:

– Ngươi để Đồng đại ca xử lý mọi người, điều này...

Hắn chợt mở to hai mắt, đã nhớ ra vừa rồi mình quên cái gì.

– Xem ra ngươi đã hiểu rõ rồi! – Đông Phương Bất Bại nhướng mày – Thế nào? Có thắc mắc gì đốivới quyết định của ta sao?

Vệ Tu Nghiêu trầm thấp cười:

– Quả nhiên không hổ là Đông Phương Bất Bại trọng tình trọng nghĩa!

Cho dù bị người yêu phản bội, nhưng lại vẫn không nỡ tự tay hạ thủ, nhưng lại cảm thấy áy náy đối với Đồng Bách Hùng, người huynh đệ đồng sinh cộng tử với mình.... Vệ Tu Nghiêu híp mắt, đôi mắt màu nâu nhạt trở nên thâm thúy vô cùng.

Đông Phương Bất Bại! Quả thực là đủ trọng tình, đủ trọng nghĩa.

Không ngờ y lại mượn tay Đồng Bách Hùng để đối phó với Dương Liên Đình, vừa không miễn cưỡng bản thân buộc phải ra tay, vừa tạo cơ hội cho huynh đệ báo thù. Đông Phương Bất Bại, ta nên khen ngươi thông minh hay mắng ngươi ngu ngốc đây?

Vệ Tu Nghiêu rũ mắt xuống... nếu y nhìn thấy Dương Liên Đình, liệu...

– Sao vậy? Ngươi đang nghi ngờ quyết tâm của bổn tọa? – Đông Phương Bất Bại cười đầy khinh thường – Vệ Tu Nghiêu, ngươi luôn thích làm ra vẻ khôn ngoan...

– Hả? – Vệ Tu Nghiêu nghi hoặc, hắn khi nào thì ra vẻ khôn ngoan?

Đông Phương Bất Bại nhíu mày:

– Hừ, ngươi cho là ta mù sao? Ánh mắt thương hại của ngươi lúc trước, ngươi nghĩ có thể lừa gạt được ai?

Ánh mắt thương hại?

– Đông Phương Bất Bại ta lại cần người thương hại sao? Tự cho mình là thánh nhân cứu vớt kẻ khác, đây là ý nghĩ chung của đám người tu luyện tiên đạo các người sao? Hừ, thật sự là buồn cười – Đông Phương Bất Bại đột nhiên cười lớn, cười đến khi hai má đỏ bừng mới ngừng lại ho khan – khụ...khụ...khụ... Vệ Tu Nghiêu, Đông Phương Bất Bại ta không cần ngươi thương hại.

Vệ Tu Nghiêu nhanh chóng đưa tới một chén trà, nhíu mày;

– Uống nước trước đã, ngươi còn đang ốm.

Vung tay ném ly trà sang một bên, đôi mắt đen láy lấp lánh của Đông Phương Bất Bại nhìn thẳng vào Vệ Tu Nghiêu:

– Vệ Tu Nghiêu, vừa rồi khi nghe thấy tên của Liên đệ, có phải ngươi...ghen?

Có gì thì nói thẳng ra không phải tốt hơn sao? Hắn tuy thích làm nữ nhân, nhưng chung quy vẫn không phải nữ nhân, không thể chịu nổi cái trò hài kịch ai oán lừa đảo.

Rũ mắt xuống, tóc mái thật dài xòa xuống trán Vệ Tu Nghiêu, che giấu toàn bộ biểu tình của hắn:

– Ngươi biết sao?

Đông Phương Bất Bại nhẹ giọng hừ một tiếng, cằm khẽ hếch lên:

– Đương nhiên!

Không biết qua bao lâu, ngay cả Đông Phương Bất Bại cũng cảm thấy mình căng thẳng đến mức lòng bàn tay ra một tầng mồ hôi mỏng, cuối cùng cũng nghe thấy giọng nói trầm thấp của Vệ Tu Nghiêu, hắn mím môi nói:

– Nếu đã như vậy, ngươi chắc cũng đã biết hậu quả khi nói ra mấy lời này...


Chương trước Chương tiếp
Loading...