[Đồng nhân](NBN) {Tự Viết} Thiên đế nhi nữ ký
Quyển 1: ám sát
"Đúng rồi, sao em lại rảnh rỗi đến Hồng Kong như thế này, Kathleen không thể thiếu em được."
"Hừ..."
Nhắc tới Kathleen, khuôn mặt Jane lộ vẻ vui tươi,
"Cái bà đó tự cho mình là nhàn nhã, đem mọi việc cho em xử lí, lần này em cho chị ta biết mặt, quăng tất cả lại mọi việc, định đi du lịch vòng quanh trái đất một chuyến, đến thăm HongKong vì một trong số những học sinh của em ---Tiểu Lý Tử ở đây, trước đây anh ta luôn mời em đến tham quan thành quả mới của anh ta tiện thể chỉ dạy một chút, vừa vặn lại rảnh rỗi nên đến thôi."
"Hóa ra là như vậy..."
Minh Hạo khẽ cười bất đắc dĩ.
Jane cười khanh khách, chiếc túi đeo bên người rung lên cuộn sóng đầy quyến rũ:
"Ông hoàng kính yêu của chúng tôi ơi, lẽ nào ngài cho rằng, khi ngài đã hạ lệnh rằng không được làm phiền đến ngài, bọn em ai dám chủ động đi tìm ngài đây? Em nghĩ có rất nhiều người cho dù biết là trùng hợp gặp anh ở đây, cũng sẽ chạy xa xa trước khi bị anh phát hiện để tránh bị ngờ vực vô căn cứ."
"Nhưng vẫn có một đám người lại làm vậy đấy."
"Ah. Hèn gì lúc nãy em thấy người nào đó giống Thập Nhất và Thập Ngũ. Em có nghe nói nhưng không ngờ là thật. Bọn họ lại tìm anh và nhét người đến."
"Ừ, còn mỹ danh nói là để tiện chăm sóc và bảo vệ nữa chứ. Nhiều lúc anh thấy bọn họ xem anh như đứa trẻ vậy."
"Ha ha ha. Cũng đúng nhỉ."
"Thực ra gặp được em ở đây anh cũng rất vui mừng."
"Thật chứ?"
Jane bất ngờ hỏi:
"Vậy lần sau em đi Trung Hải tìm anh được không? Em vẫn còn học sinh Guillian ở Trung Hải, uh... đúng rồi, anh ta cùng Tiểu Lý Tử nghiên cứu chung một dự án."
Minh Hạo nghĩ đến chuyện chính:
"Bây giờ anh đang làm việc cho quốc tế Ngọc Lôi, cũng chính là thành quả nghiên cứu tốt nhất mà Lý Quang Tấn có thể dùng được. Guillian hiện tại đang là đối thủ cạnh tranh, em là thầy của bọn họ, có thể phối hợp với anh một chút, đơn giản là để cho bọn họ đều giúp đỡ anh ở phương diện công việc là được rồi, để lần sau anh đỡ phải đi đục tường khoét nền."
Jane cúi đầu suy nghĩ một chút rồi nói:
"Nếu như anh là dùng thân phận ông hoàng của chúng ta ra lệnh cho em thì, thì em có thể để Guillian và Tiểu Lý Tử làm việc cùng nhau, bọn họ có được thành quả như ngày hôm này phần lớn đều là do em đem lại, chút chuyện nhỏ này em hoàn toàn có thể làm được. Nhưng mà...nếu như tính chuyện giúp đỡ này là một thỉnh cầu thì em không dám làm, bởi vì đây là ngành sản xuất mà, sự ruồng bỏ của ông chủ đối với một chuyên gia là một sự sỉ nhục, trừ khi Guillian tự nguyện, không thì đây là chuyện mà cô giáo như em có lỗi với anh ta."
Minh Hạo gật gật đầu đồng ý:
"Em nói có lý, chuyện này cứ như vậy đi, cùng lắm thì em cho Lý Quang Tấn vài ý kiến chỉ đạo, để anh ta nghiên cứu phát triển mau mau một chút,như vậy vấn đề sẽ không còn lớn nữa."
"Thực tế vẫn còn hai cách khác."
Jane thoải mái nói:
"Một là. Nếu như muốn nghiên cứu phát triển loại vật liệu bảo vệ môi trường mới, em có thể cung cấp rất nhiều kĩ thuật chưa từng được công bố, những kĩ thuật này có thể giúp công ty trở thành ông trùm trong giới công nghiệp."
"Um"
"Hai là. Đích thân anh, thầy em, giúp đỡ họ. Em tin rằng không ai có thể làm khó được anh. Nhưng mà Ngọc Lôi cũng quá không biết nhìn người. Một giáo sư thiên tài như anh mà lại cho đi làm một nhân viên bình thường."
Jane bực bội nói.
Về điều này Minh Hạo cũng chỉ có thể cười trừ.
Hai người cứ thế nói đến nửa tiếng đồng hồ, lúc trở về đến cửa phòng nghiên cứu, Lý Mộ Hoa, Lý Quang Tấn, Mạc Thiện Ny đều đã đang đợi.
"Cô giáo, cô đến rồi, chúng ta đến phòng ăn đi."
Lý Quang Tấn mặt mày hớn hở, mời Jane lên xe, nói xong quay sang cúi đầu chào Minh Hạo, trên mặt đầy kính ý.
Jane thản nhiên nhíu mày:
"Tiểu Lý Tử, một khi anh đang nghiên cứu hạng mục quan trọng thì phải đợi nghiên cứu xong mới được rời nơi nghiên cứu chứ, ăn cơm xong tôi sẽ quay lại để kiểm tra thành quả nghiên cứu của anh."
Lý Quang Tấn " a" lên một tiếng, nhưng nghe Jane nói sẽ kiểm tra thành quả nghiên cứu của mình, lập tức lấy lại tinh thần, không thể cùng ăn cơm với cô giáo mà mình tôn sùng cũng không nản lòng, vội vội vàng vàng chạy về viện nghiên cứu.
Lý Mộ Hoa hiền lành đề nghị:
"Jane tiểu thư, thực tế chú Tư mấy tháng gần đây đã rất vất vả rồi, thỉnh thoảng đi ra ngoài thả lỏng một chút, cũng không phải là xấu."
"Rất xin lỗi, từ trước đến giờ ở phương diện học thuật và giáo dục tôi chưa bao giờ nghe ý kiến của người khác."
Jane lễ phép nói xong, liền chủ động ngồi vào trong xe.
"Lý Mộ Hoa tức nghẹn ở cổ, không nói được câu nào, mặc dù rất tức giận, nhưng biết được đây là người mà mình tuyệt đối không thể đắc tội, đành cười miễn cưỡng giục mọi người lên xe."
Lý Mộ Hoa chọn chiêu đãi Jane ở nhà hàng, là Cửu Long HongKong, một trong những nhà hàng cơm Tây nổi tiếng, bên cạnh biển nước xanh thẳm.
Toàn bộ nhà ăn được thiết kế theo phong cách giáo đường Gothic, nhưng chỉnh thể bị kéo dài, ngọn tháp cao chót vót và những cột đá hào nhoáng, lại được áp dụng ở khắp mọi nơi.
Những cửa sổ thủy tinh hoa loang lổ, mang hơi thở ưu thương mà trang nghiêm, nhưng dưới ánh mặt trời rực rỡ chiếu vào nhà ăn qua cửa sổ, các rào chắn xung quanh lại thiết kế theo phong cách phương Đông cổ đại, kết hợp hài hòa, lại trở nên rất phù hợp.
Đến chiếc bàn đã đặt sẵn nhìn thẳng ra biển, sau khi mọi người ngồi xuống, nhanh chóng chọn món, trong khi đợi phục vụ mang thức ăn lên, Vì Lý Mộ Hoa là chủ, tuy rằng có chút sợ sệt, nhưng vẫn kiên trì hỏi:
"Không biết Jane tiểu thư và Minh tiên sinh quen nhau như thế nào, hay là hai người đã từng hợp tác với nhau rồi sao?"
Đây cũng là vấn đề mà những người khác ngồi đây đều thắc mắc.
"Minh tiên sinh đây từng là thầy của tôi một thời gian ngắn, nhờ thầy ấy mà tôi có thể giải đáp được rất nhiều nghi hoặc của mình. Thầy ấy cũng từng giúp tôi rất nhiều."
"Oh ra vậy."
Lúc này mọi người cũng đã phần nào đoán được câu trả lời nên cũng không quá ngạc nhiên.
Lục Đào khẽ thở dài: "Minh tiên sinh đúng là chân nhân bất lộ tướng mà."
Minh Hạo vẫn giữ vẻ mặt thản nhiên nói: "có ai hỏi tôi đâu?"
Lúc này mọi người mới sực tỉnh, vì từ lúc đầu đâu ai quan tâm mà hỏi anh ta điều này.
Mấy người mỗi người một câu, nói đến khi phục vụ mang thức ăn lên, vỗn dĩ bộ dạng nhàn nhã của Minh Hạo lại cảm thấy có chút gì đó bất thường.
Ngồi bên phải hắn là tên mập Lục Đào, người đầu tiên được mang thức ăn lên là anh ta, lúc này anh ta đã cầm sẵn dao dĩa, nhìn vào đĩa thức ăn chính mà phục vụ đem tới, chuẩn bị cắn đến nơi rồi.
Nhân viên phục vụ tay trái nâng cái đĩa lớn, tay còn lại thì vắt chiếc khăn lau trắng, tiến đến cười nho nhã.
Minh Hạo đứng dậy, đột nhiên chắn giữa người phục vụ và Lục Đào.
"Minh tiên sinh, làm sao vậy?"
Lục Đào hoài nghi hỏi, điểm tâm sáng cũng chưa kịp ăn nên anh ta cảm thấy rất đói.
Những người khác đều tỏ vẻ không hiểu gì, chỉ có Jane mơ hồ nghĩ ra điều gì đấy, cũng chậm rãi đứng dậy.
Nhân viên phục vụ mỉm cười hỏi Minh Hạo:
"Vị tiên sinh này,xin hỏi là ngài cần gì ạ?"
Minh Hạo chỉ vào chiếc khăn bên tay trái của anh ta
"Tôi cần cái khăn này của anh."
Nhân viên phục vụ lễ phé cười nói:
"Chỗ của ngài có khăn mặt cho khách dùng rồi ạ."
Tôi chỉ muốn chiếc của anh thôi.
Minh Hạo cười mà như không cười nói.
Nhân viên phục vụ tỏ vẻ mơ hồ, nhưng cuối cùng cũng gật đầu, đem chiếc khăn đến trước mặt Minh Hạo.
"Tiên sinh, ngài cần thì lấy dùng đi."
"Cảm ơn."
Minh Hạo nói xong, ra tay nhanh như điện, một tay chộp lấy tay phải của tên phục vụ.
"Pằng!!!"
Gần như cùng một lúc, một tiếng súng vang lên từ chiếc khăn mặt trên tay trái của tên nhân viên phục vụ.
Cái khăn trắng kia gần như bị bắn nát, tay phải của tên nhân viên phục vụ rõ ràng là đang nắm một khẩu súng lục, khẩu súng vừa mới bắn đạn ra kia rõ ràng là bắn vào ngực của Minh Hạo, nhưng do Minh Hạo kịp thời đá hắn một cái, nên viên đạn kia đã bị bắn văng lên trần nhà.
"A a a..."
Tiếng hô kinh hoàng vang lên trong nhà hàng, các thực khách chạy toán loạn, số khác bắt đầu trốn xuống dưới gầm bàn, góc tường. Dù sao thì súng lục với người bình thường cũng quá khủng bố rồi!
Thấy cả nhà hàng đã thành một mớ hỗn loạn, tên sát thủ ám sát hụt Minh Hạo vội lùi lại một bước, sắc mặt sầm lại nhìn Minh Hạo, chuẩn bị ra tay lần nữa.
Minh Hạo đương nhiên không để y kịp trở tay, chưa đợi y nhắm bắn đã tung một cú đá hết sức chuẩn xác vào tên sát thủ, khiến y ngã lăn ra đất bất tỉnh.
"Đây, đây là chuyện gì.."
Lý Mộ Hoa lớn tiếng gào thét, gã chẳng mang nhiều vệ sĩ, mà vệ sĩ thì còn đang đứng chờ ở ngoài, gã Lục Đào mập sợ quá cũng đã vội chui xuống gầm bàn trốn.
Minh Hạo ra hiệu cho hai người Thập nhất đứng gần đó bảo vệ Jane và Mạc Thiện Ny.
Cẩn thận, là sát thủ chuyên nghiệp, chắc chắn còn có đồng bọn..
Không đợi Minh Hạo nói hết, một đôi vợ chồng vừa rồi hãy còn chạy loạn lên giờ đã vụt đứng lại, tay lăm lăm súng nhắm thẳng về phía Minh Hạo và Lý Mộ Hoa.Sát thủ không đáng sợ, đáng sợ ở chỗ bạn không ngờ được người này lại là sát thủ.Đôi vợ chồng từ lúc bắt đầu đến đã ngồi cách bàn mấy người ngồi không xa, nói chuyện rất khẽ, cũng giống những người khách khác đều ăn đồ ăn bình thường.
Quần áo của hai người cũng giống quần áo bình thường của giới thượng lưu ở HongKong, không có gì quá đặc biệt...Có thể hai người này cố tình giả dạng bình thường như vậy, nhưng rồi lại đột ngột bắn một phát chí mạng vào trung tâm.Như mành chỉ treo chuông, tất cả mọi người đều đang nín thở, hai sát thủ giả dạng vợ chồng đã lộ tung tích, dĩ nhiên là phải nổ súng về phía Minh Hạo và Lý Mộ Hoa.
Hai tiếng súng trong tưởng tượng của mọi người không hề vang lên. Ngược lại hai sát thủ đã đầu lìa khỏi cổ. Hai người thập nhất trong giây phút sát thủ chỉ súng vào Minh Hạo đã động. Không tàn bạo mà nhanh chóng, chỉ với hai con dao ăn trên bàn, hai người đã giải quyết hai tên sát thủ trước cả khi chúng kịp phản ứng.
Nhưng lúc này cũng nghe hai tiếng súng vang lên, nhìn lại phía sau có hai tên sát thủ khác không biết từ lúc nào trong bộ dạng thực khách đã đứng đó với hai lỗ thủng trên trán.
Hai tên sát thủ tức giận mở to hai mắt, rồi ngã gục xuống, trong tay vẫn đang cầm khẩu súng đã được lên cò.
"Hơ..."
Jane vẫn bình tĩnh đứng ngoài quan sát mọi diễn biến, trên tay cẩm khẩu súng lục tinh xảo vừa mới nhả đạn ra của Thụy Sỹ, loại súng này chỉ có năm mili nhưng nếu dùng ở cự li ngắn thì uy lực kinh người.
Vừa rồi rất khẩn cấp, Jane vẫn bình tĩnh đối phó với hai kẻ giết người, cứu tính mạng của Lý Mộ Hoa.
Lý Mộ Hoa cảm thấy toàn thân xương cốt trong chớp mắt nặng như đeo chì, xụi lơ ngồi bệt xuống một góc, vừa đi một vòng từ cõi chết trở về, anh ta mau chóng khuỵu xuống.
Sau một hồi bàn bạc suy đoán. Người có khả năng gây ra chuyện này chỉ có Hứa Trí Hoành. Hứa Trí Hoành đã thành công đụng tới kíp nổ của quả bom nguyên tử lớn nhất thế giới mà không hề hay biết. Nếu không phải Minh Hạo không cho ra tay để xem kịch thì giờ này nhà họ Hứa đã về với cát bụi rồi.
=========================
Vào hôm sau mọi việc diễn ra rất yên bình. Minh Hạo cùng Mạc Thiện Ny ký hợp đồng và bàn công việc với nhà họ Lý. Rảnh rỗi thì đến chỉ dạy cho Jane và Lý Quang Tấn. Chuẩn bị vài thứ đồ.
Sáng hôm về nước, Jane xách theo một nhóm vệ sĩ và hành lý theo nhóm Minh Hạo đến sân bay, lý do hết sức chính đáng là có việc và thăm học trò ở Trung Quốc, làm không ai có thể bắt bẻ được gì.
Đến sân bay, từ biệt nhà họ Lý xong, Minh Hạo vẫn chưa chịu đi vào mà cùng thập nhất ôm một đống đồ đứng đợi ở cửa ra vào sân bay trước ánh mắt kinh ngạc xen lẫn nghi hoặc của mọi người.
Đợi được một lúc thì ánh mắt Minh Hạo sáng lên nhìn hai bóng người xinh đẹp đang bước đến gần.