[Đồng nhân](NBN) {Tự Viết} Thiên đế nhi nữ ký
Quyển 1: Nhẫn cưới
Trong khi cafe phê lại phục vụ và được những khách hàng khác ưa chuộng hơn.
Điểm đặc biệt của quán chính là một khi bạn đã chú ý đến quán và vào thưởng thức. Bạn sẽ khó tránh khỏi trở thành khác hàng quen thuộc của quán. Không phải vì giá cả vừa phải cũng không chỉ vì thức uống ngon mê ly mà vì phục vụ nơi đây có thể khiến bạn thỏa mãn thị giác đấy. Các phục vụ nơi đây không chỉ đẹp mà còn tốt tính. Ông chủ lại càng như thần tại nhân gian. Vẻ đẹp giây sát cả nam và nữ, không thiếu người tỏ tình nhưng đều bị từ chối một cách lịch thiệp, khiến khách hàng càng thêm yêu thích.Và làm pha chế của quán phụ giúp ông chủ chính là hai người đẹp chỉ thua ông chủ, Lãnh Ân và Vương Trung (tên giả do Thập Nhất và Thập Tứ tự đặt).Hôm nay như thường lệ, để cho hai người kia và các nhân viên khác dọn dẹp cửa hàng, Minh Hạo tự mình lái xe về nhà.
Đang đi thì nhận được điện thoại của Lâm Nhược Khê. Xe của cô bị hư nên Minh Hạo rất vui vẻ lái xe sang đón.
Trên xe, Minh Hạo cứ thần bí nhìn Lâm Nhược Khê khiến cô không khỏi khó hiểu:
"Sao anh nhìn em chằm chằm vậy? Có gì trên mặt em à?"
"Không, anh chỉ đang nghĩ, chúng ta kết hôn đã được một thời gian rồi đúng không?"
"Đúng thế." Bỗng như chợt hiểu, Lâm Nhược Khê vội nói: "Không phải anh nói cho anh thời gian chuẩn bị sao?"
"Đúng thế. Tuy nhiên, anh muốn đưa cho em một thứ!"
Cô khó hiểu nhìn anh, bỗng thấy anh vương tay khẽ lấy ra một cái hộp nhỏ: "Cái này vốn dĩ anh nên đưa em trong hôn lễ, nhưng anh biết vợ anh rất có số đào hoa, nên đành phải đưa trước vậy!"
Cô mở hộp ra, bên trong là hai chiếc nhẫn cưới tinh xảo. Nhìn hai chiếc nhẫn cưới, ngay cả người luôn bình tĩnh như Lâm Nhược Khê cũng không khỏi nhìn Minh Hạo, tay khẽ che miệng trong kinh ngạc vì hạnh phúc đột ngột.
"Em thích chứ?"
"Cảm ơn anh, em rất hạnh phúc!"
Nói xong cô khẽ nghiên người hôn lên má của hắn.
Lấy một chiếc nhẫn ra khỏi hộp, hắn đeo vào cho cô, cô cũng lấy ra chiếc còn lại đeo vào tay hắn.
Nhưng có lẽ vì quá hạnh phúc, Lâm Nhược Khê đã không phát hiên được lai lịch của hai chiếc nhẫn này.
=========================
Hai chiếc nhẫn cưới của Minh Hạo tuy không phải là cùng một đôi nhưng cũng có phần giống nhau.
Nếu có người am hiểu về trang sức nhìn thấy hai chiếc nhẫn đó, nhất định sẽ kinh ngạc vô cùng. Tuy nhiên, đó chỉ là giá trị mặt ngoài của chiếc nhẫn. Từ lúc Minh Hạo hạ lệnh xuống đi tìm nhẫn cưới, người của hắn không chỉ chọn lấy hai chiếc nhẫn này, mà còn tốn sức cho thợ thủ công hàng đầu khắc một dòng chữ Minh Vương bằng cổ ngữ rất nhỏ vào bên trong hai chiếc nhẫn mà phải đảm bảo không làm tổn hại nó. Không chỉ thế, bọn họ còn truyền thông tin về hai chiếc nhẫn cho bọn người cần thiết.
Vì thế, hai chiếc nhẫn này đã trở thành tín vật đại diện trước các thế lực trên thế giới. Tóm lại, từ khi chúng được chọn làm nhẫn cưới của Minh Hạo, hai chiếc nhẫn đã từ hai chiếc nhẫn đắt tiền và danh tiếng thế giới trở thành hai bảo vật vô giá.
Đôi nét về hai chiếc nhẫn cưới của Minh Hạo và Nhược Khê (Lưu ý: Thông tin về hai chiếc nhẫn là thật nhé)
Nhẫn của Minh Hạo:
=========================
Minh Hạo nghe tiếng chuông cửa, lại nghe tiếng của Lâm Nhược Khê. Bèn đem nồi canh giao lại cho Vú Vương trông rồi cởi tạp dề ra.
Trong lòng thầm nghĩ không lẽ là Thái Ngưng sang chơi? Dạo này Thái Ngưng từ ngày nếm qua tay nghề Minh Hạo thì thỉnh thoảng có sang ăn nên Minh Hạo không khỏi nghĩ ngay đến cô.
Bước chậm vào cửa, trên sofa ở phòng khách quả nhiên có một người khách đang ngồi, nhưng hoàn toàn không giống như trong tưởng tượng của hắn mà là một nam nhân trẻ tuổi mặc áo sơ mi hiệu Versace.
Tóc ngắn gọn gàng các đường trên khuôn mặt rõ ràng mũi cao ít cũng phải mét tám da dẻ tốt, ngồi trên sofa, người ngồi ngay ngắn dáng vẻ điềm tĩnh nho nhã khiến người khác khó đoán được chính xác tuổi. Lâm Nhược Khê cùng nam nhân kia mỗi người ngồi một ghế. Nhìn thấy hắn mở cửa đi vào phòng, nam nhân kia nhíu nhíu mày nhưng liền lập tức lộ ra một nụ cười thoải mái đứng dậy gật đầu với Minh Hạo. Minh Hạo cũng hoà nhã cười đáp lại, rồi bước đến ngồi vào trên ghê Lâm Nhược Khê, nhìn cô:
"Vị này là..."
Không đợi Nhược Khê giới thiệu nam nhân kia liền nói rõ ràng:
"Tôi tên là Tăng Tâm Lâm, là bạn cùng trường hồi còn học đại học với Nhược Khê. Xin hỏi vị tiên sinh này là ?"
Minh Hạo khẽ nhíu mày, tới nhà người ta lại hỏi nam chủ nhân là ai?
Nam nhân này không thân thiện như vẻ bề ngoài của anh ta, thậm chí lòng kiêu ngạo trong lòng lớn hơn người khác rất nhiều, bất giác lấy ra chìa khóa biệt thự, hàm ý nhìn anh ta.
"Nam nhân có chìa khóa biệt thự này anh nói xem tôi là ai?"
Tăng Tâm Lâm lộ ra vẻ ngạc nhiên:
"Chẳng hay là anh hay em của Nhược Khê, trước đây chưa từng gặp mặt, lần đầu gặp xin đừng để bụng."
'Tên này đúng thật là quá mặt dày, hắn là đang cố tình không biết đây mà' Minh Hạo bực bội nghĩ thầm.
Lúc này, ngay cả Nhược Khê cũng khẽ nhíu mày, dùng tay trái khẽ đang vào tay Minh Hạo, vờ như vô tình để lộ ra nhẫn cưới trên tay hai người. Mỉm cười hạnh phúc nhìn Minh Hạo, rồi xoay sang nhìn Tăng Lâm Lâm nói.
"Học trưởng, để tôi giới thiệu với anh, đây là chồng tôi, Minh Hạo."