[Đồng nhân](NBN) {Tự Viết} Thiên đế nhi nữ ký
Quyển 1: Bất ngờ
Hôm sau sau khi tan sở, Minh Hạo nhận được cuộc hẹn từ một người thú vị. Đi lên tới phòng chủ tịch đón bà xã lại không tránh khỏi một phen mắt lớn trừng mắt nhỏ với thư ký của Lâm Nhược Khê. Kỳ lạ là hôm nay, cho tới khi bước xuống xe, Lâm Nhược Khê không hề nhìn đến hắn, điều này làm cho Minh Hạo khó hiểu, nhìn người ngồi tại ghế lái phụ, Minh Hạo ôn nhu hỏi:
" Nhược Khê, bà xã bảo bối, hôm nay em làm sao vậy? Là ai làm em khó chịu sao?"
Lâm Nhược Khê bực bội liếc nhìn người bên cạnh, ngón tay thon dài kéo cổ áo sơ mi xuống, trên đó chi chít vết hôn:
"Còn không phải chuyện tốt anh làm sao?"
"Bảo bối, đừng giận, là lỗi của anh, sau này anh sẽ cố gắng không để dấu tại đó nữa, ngày kia là ngày nghỉ, anh dẫn em đi chơi để chuộc tội nhé."
"Um"
"Hôm nay anh có một cuộc hẹn với một người bạn, anh sẽ cố gắng về sớm, nhưng có lẽ sẽ không ăn tối, em đừng chờ cơm nhé!"
"Hừ, ai thèm chờ cơm anh!"
================
Buổi tối, Minh Hạo lái xe đến một quán bar nhưng không phải Rose, người hẹn hắn đến đây lại trùng hợp hẹn hắn tại quán bar lần đầu gặp Nhược Khê.
Trước khi vào quán, Minh Hạo chú ý đến thể chữ hoa văn của đèn neon màu lục ở cửa quán mà trước đây chưa từng nhìn kỹ - Bụi Gai. Quán này có cái tên rất kỳ lạ, tảng đá trên vách tường với màu nâu đen của gỗ trang trí, làm toát ra hơi thở của pháo đài cổ kính thời trung cổ Châu Âu, có lẽ đây cũng là một mánh khóe rất hay để thu hút đám người đặc biệt, ít nhất lúc trước Lâm Nhược Khê đã chọn đến quán quán rượu này giải sầu.
Minh Hạo vừa bước chân vào quán, tiếng dương cầm du dương liền ập đến, nếu không nhớ nhầm, đây là 《Hungary cuồng tưởng khúc》do Listeria soạn nhạc .
Tên ca khúc này thường làm cho người ta thấy một loại ảo giác thô kệch, nhưng trên thực tế lại có vẻ thanh lịch mà cao quý, giống như một du thuyền lộng lẫy của hoàng gia trang trí, từ thượng du của con sông uốn khúc thuận theo dòng chảy lúc hiền hòa lúc dữ dội giống như phiêu bạt.
Trong quán rượu có vẻ nhỏ này đột nhiên truyền ra thứ âm nhạc như vậy, rõ ràng làm rạng rỡ không ít cho phong cách cổ xưa này.
Một vài bàn ghế ở giữa quán rượu bị chuyển hết sang một bên, không ít thanh niên nam nữ thành phố tụ tập với nhau, cùng biểu đạt các điệu cười vui vẻ và mờ ám.
Trong cái thành phố áp lực bình thường quá lớn này, dùng vũ khúc disco nhảy có vẻ không thể thỏa mãn nhu cầu tinh thần của đám người tri thức này, bọn họ lựa chọn dùng khúc đàn dương cầm nổi tiếng, tinh xảo mà không mất đi tư tưởng tụ họp trong quán rượu nhỏ, đến truyền đạt sự bất mãn trong lòng đối với xã hội, nhân tiện thỏa mãn cái kiêu ngạo nho nhỏ kia.
Người hẹn Minh Hạo đã đến, ngồi ở một nơi không quá khiến người để ý. Nhưng cho dù như vậy những thanh niên ăn chơi cũng không dám đến gần. Phía sau người đó có hai người trong như vệ sĩ đứng canh giữ, trông dáng vẻ xuất thân từ quân nhân xuất ngũ. Minh Hạo bước đến gần, vệ sĩ định tiến lên thì bị người kia chặn lại.
"Lâu rồi không gặp Minh Hạo"
"Lâu rồi không gặp Đường tỷ"
Người hẹn Minh Hạo không ai khác chính là Đường Uyển. Không ai có thể ngờ người phụ nữ xinh đẹp này lại làm mẹ của một đứa con gái. Cô con gái này chính là bạn gái của Viên Dã, chính vì nguyên do này hai người sau đó cũng từng gặp nhau nói chuyện vài lần tại Viên gia, sau một hồi nói chuyện hợp ý lại thân thiết như bạn bè lâu năm.
Lâu nay Đường Uyển vì chuyện gia đình nên không hề kết hôn, hay một nguyên nhân khác không ai biết là cô rất không thích đàn ông, tuy chưa đến mức ghét nhưng cô không hề thích đàn ông chứ đừng nói là kết hôn rồi ngủ với họ. Tuy nhiên cô lại muốn có một đứa con nên đã dùng phương pháp thị tinh trong ống nghiệm để có Đường Đường. Nhưng cũng vì thế mà cha trên mặt sinh học của Đường Đường cũng có cơ hội theo đuổi cô nhưng không đạt được. Minh Hạo cũng đã từng gặp người đó, tướng mạo không tệ nhưng tính tình thì có chút không tốt.
Sau một lúc nói chuyện, Minh Hạo gợi ý với Đường Uyển:
"Đường tỷ, nếu chị đã không thích đàn ông, sao không thử một lần với phụ nữ xem sao? Ngay cả Đường Đường sau này cũng đã có tiểu Dã, không lẽ chị định cứ ở một mình như vậy?"
Đường Uyển khẽ ngẫm nghĩ lời nói của Minh Hạo một lúc mới lên tiếng:
"Được, nhưng làm sao để thử?"
"Đường tỷ, nếu chị tin vào mắt nhìn người của tôi thì tôi sẽ giúp chị tìm một đối tượng."
"Được, nếu có vấn đề gì thì cậu đừng có trốn là được."
"Ha Ha Ha, được thôi."
Minh Hạo không để ý đến hai người vệ sĩ dẫn theo Đường Uyển đến trước quầy, lại gọi hai ly Ưhiskey. Sau đó mới cùng Đường Uyển im lặng ngắm nhìn các cô gái trong quán tìm mục tiêu. Nhưng lại vẫn chưa có ai phù hợp với ánh mắt cao ngạo của hai người.
Tuy nhiên thời gian yên lặng kéo dài không lâu, từ trong góc u ám khác của quán rượu, chậm chậm bước đến một người phụ nữ mặc váy thắt lưng màu xanh lam, da trắng nõn, chân thon dài, dáng người thướt tha, không khoa trương, nhưng cũng hoạt bát thông minh chỉ là đồ trang sức trang nhã, ngũ quan tinh xảo trên khuôn mặt như dùng thủy mực phác thảo, nhẵn nhụi mà mang khí chất tao nhã cổ điển lọn tóc đen dài ở một đầu khăn choàng hơi cuộn ở cuối, trên tai đang đeo hai hoa tai bạc khí chất có chút giống người mẫu châu Âu hết giờ làm tùy ý ra ngoài đi dạo, khác nhau chỉ ở chỗ dáng người thiếu xinh xắn chút thôi.
Lúc này người phụ nữ khiến người ta vừa gặp đã thích, vẻ đẹp của cô ta không quá kiều diễm khiến người ta tim đập nhanh, nhưng lại khó có thể cự tuyệt.
Ánh mắt của Minh Hạo không khỏi sáng lên, liếc nhìn người bên cạnh, Đường Uyển cũng không tránh khỏi bị cô gái này thu hút.
Cô gái bước thẳng đến quầy bar chỗ hai người, có vẻ cô cũng bị ngoại hình và khí chất của hai người hấp dẫn đến.
"Hai vị, không biết tôi có may mắn được mời hai người một ly rượu không?"
Người phụ nữ giơ cốc rượu trong tay lên, tư thái tuyệt đẹp ngẩng đầu, đem cốc rượu bạc hà trong tay một hơi uống hết, sau đó đặt cốc rượu không lên bàn, mỉm cười nhìn hai người. Khẽ đánh mắt sang Đường Uyển, xem ra người cần tìm đã tìm được rồi.
Không chỉ đàn ông đi tìm con mồi, phụ nữ cũng đi tìm con mồi giống đàn ông vậy. Chỉ có phụ nữ tìm phụ nữ giống Đường Uyển tại loại quán bar hỗn hợp này hiếm có thôi.
Người thanh niên pha chế đứng một bên lúc này cũng cất tiếng:
"Xin hỏi tiểu thư dùng gì ?"
"Brandy alexander cocktail."
Một giọng nói London lưu loát từ trong cái miệng nhỏ của người phụ nữ tự nhiên phát ra, không khiến cho người ta cảm thấy cô ta đang khoe khoang, dường như vốn dĩ chính là nên nói như vậy.
"Cái....cái gì?"
Người pha chế trẻ tuổi rõ ràng tiếng anh không tốt lắm.
"Brandy Aleksander, hoặc là Alexander Dora."
Minh Hạo tốt bụng giải vây cho người pha chế.
Sau khi người phụ nữ cầm được ly rượu màu ca cao trong tay, có vài phần tán thưởng nhìn Minh Hạo.
"Ngại quá, mấy năm trước tôi ở nước ngoài, một vài cách gọi trong nước không biết rõ lắm, tuy nhiên rất ít người biết tên Alexander Dora này, xem ra tiên sinh rất hiểu biết về rượu."
"Tôi thì cũng bình thường thôi, người bạn này của tôi mới là người am hiểu về rượu."
Nói xong không quên ra hiệu cho Đường Uyển.
"Là cậu ta nói quá thôi, tôi cũng không phải hiểu biết nhiều, chỉ là đủ dùng. Để kỉ niệm hôn lễ của Quốc vương Anh quốc Edward đời thứ 7 cùng Hoàng hậu Aleksander, cho nên điều chế loại rượu cốc-tai này, làm lễ vật dâng tặng Hoàng hậu, rất nhiều phụ nữ thích khẩu vị này."
"Đúng thế, và nếu muốn tiếp cận phụ nữ, những người đàn ông nên biết điều này."
"Tôi đã để ý hai người nãy giờ, từ cử chỉ xem ra hai người không phải là người yêu mà có lẽ là bạn bè, nhưng lại không đi tìm mục tiêu cho mình."
Minh Hạo mỉm cười nhìn Đường Uyển rồi mới nhìn sang cô gái trước mặt:
"Tôi hôm nay đến đây chủ yếu là giúp bạn tôi tìm đối tượng, chứ bản thân tôi cũng không có ý định tìm đối tượng gì. Nhưng cô chắc không ngại cùng ngồi uống và trò chuyện với chúng tôi một chút chứ?"
"Vậy à."
Nét thất vọng thoáng qua trên đôi mắt cô nhưng ngay sau đó là sự vui vẻ.
"Được thôi." Rồi chìa bàn tay trắng noãn ra trước mặt hai người. "An Tâm, an trong bất an, tâm trong phiền lòng."
"Giải thích rất đặc biệt."
Minh Hạo khẽ gật gù, đối tượng cần tìm cho Đường Uyển có rồi.
"Minh Hạo"
"Đường Uyển"
Nếu đã quyết định được đối tượng, Minh Hạo cũng ngồi yên vừa nhầm nhi ly rượu vừa xem Đường Uyển tán tỉnh cô gái tên An Tâm này. Không thể không nói, Đường Uyển không ngờ rất có thiên phú trong việc này, chưa đến một lúc, đã thành công chiếm được sự đồng ý một đêm xuân của người đẹp mặc kệ cả chuyện giới tính.
Minh Hạo nhìn đến hai người nhanh như vậy đã nói xong không khỏi ngạc nhiên, như nhanh chóng khôi phục lại nâng ly rượu lên nói với hai người:
"Chúc mừng, không ngờ nhanh như vậy mà hai người đã nói xong."
"Cảm ơn"
"Đêm rất ngắn, tôi không làm bóng đèn cản lối hai người nữa, đi về trước."
"Được, cảm ơn cậu, hôm khác lại hẹn."
"Được, hôm khác lại hẹn, chúc hai người thành công thành đôi."
Chỉ có Đường Uyển mới hiểu ngụ ý của Minh Hạo, âm thầm cảm kích.
Xoay người sang kéo tay An Tâm: "Chúng ta cũng đi thôi!"
Minh Hạo vừa đi thì đúng lúc này, cửa quán rượu đột nhiên xông tới bốn năm người đàn ông cường tráng mặc comle đeo cà vạt, tất cả vẻ mặt vội vàng, nhìn thấy Đường Uyển đang kéo tay An Tâm, với một tư thái thân mật, liền lộ ra vẻ giận dữ.
"An tiểu thư, xin mời cùng chúng tôi quay về."
================
Trở về thấy thư phòng Nhược Khê vẫn sáng đèn. Khẽ lắc đầu, người phụ nữ này đúng là tham công tiếc việc mà. Bước vào thấy cô đang gục trên bàn ngủ, Minh Hạo bước nhẹ đến, ôm lấy cô quay về phòng ngủ.
================
Sáng hôm sau, Minh Hạo thức dậy sớm hơn Nhược Khê nên bước xuống bếp phụ Vú Vương làm đồ ăn sáng. Làm xong thì Nhược Khê cũng vừa thay đồ xong bước xuống. Ăn sáng xong Minh Hạo vừa xem tin tức vừa uống cafe buổi sáng thì suýt chút nữa bị sặc chết làm Lâm Nhược Khê bên cạnh ngạc nhiên vì cái tên này dù trời sặp xuống cũng chưa thay đổi sắc mặt mà lại biểu hiện như vậy nhưng vẫn vuốt lưng giúp hắn thuận khí.
Tâm tính của Minh Hạo có tốt tới đâu cũng không thể không thất thố vì tin tức mà trên tv đang chiếu kia.
<Đại tiểu thư An Gia- An Tâm qua đêm với một cô gái thần bí trong khách sạn> <Tiểu thư An Tâm là Lesbian đội nón xanh cho chồng sắp cưới là đại thiếu gia Liễu gia- Liễu Vân>
Xem ra sau khi hắn đi xảy ra một số chuyện thú vị, chỉ là không ngờ cô gái tên An Tâm đó lại là người đầy mưu kế, không biết chọn cô ta cho Đường Uyển là đúng hay sai nữa, có điều có vẻ như không ai nhận ra thân phận của Đường Uyển. Dù sao bằng thế lực của mình, việc che đi bản thân trong mấy tin tức như thế này cũng là chuyện dễ dàng với Đường Uyển. Hơn nữa Đường Uyển cũng có vẻ hứng thú với cô gái đó rồi. Minh Hạo khẽ mỉm cười nhẹ nhìn vào dòng tin nhắn trong điện thoại, lẩm bẩm: "Thú vị"
<Đừng can thiệp, chỉ cần nhìn.>
" Nhược Khê, bà xã bảo bối, hôm nay em làm sao vậy? Là ai làm em khó chịu sao?"
Lâm Nhược Khê bực bội liếc nhìn người bên cạnh, ngón tay thon dài kéo cổ áo sơ mi xuống, trên đó chi chít vết hôn:
"Còn không phải chuyện tốt anh làm sao?"
"Bảo bối, đừng giận, là lỗi của anh, sau này anh sẽ cố gắng không để dấu tại đó nữa, ngày kia là ngày nghỉ, anh dẫn em đi chơi để chuộc tội nhé."
"Um"
"Hôm nay anh có một cuộc hẹn với một người bạn, anh sẽ cố gắng về sớm, nhưng có lẽ sẽ không ăn tối, em đừng chờ cơm nhé!"
"Hừ, ai thèm chờ cơm anh!"
================
Buổi tối, Minh Hạo lái xe đến một quán bar nhưng không phải Rose, người hẹn hắn đến đây lại trùng hợp hẹn hắn tại quán bar lần đầu gặp Nhược Khê.
Trước khi vào quán, Minh Hạo chú ý đến thể chữ hoa văn của đèn neon màu lục ở cửa quán mà trước đây chưa từng nhìn kỹ - Bụi Gai. Quán này có cái tên rất kỳ lạ, tảng đá trên vách tường với màu nâu đen của gỗ trang trí, làm toát ra hơi thở của pháo đài cổ kính thời trung cổ Châu Âu, có lẽ đây cũng là một mánh khóe rất hay để thu hút đám người đặc biệt, ít nhất lúc trước Lâm Nhược Khê đã chọn đến quán quán rượu này giải sầu.
Minh Hạo vừa bước chân vào quán, tiếng dương cầm du dương liền ập đến, nếu không nhớ nhầm, đây là 《Hungary cuồng tưởng khúc》do Listeria soạn nhạc .
Tên ca khúc này thường làm cho người ta thấy một loại ảo giác thô kệch, nhưng trên thực tế lại có vẻ thanh lịch mà cao quý, giống như một du thuyền lộng lẫy của hoàng gia trang trí, từ thượng du của con sông uốn khúc thuận theo dòng chảy lúc hiền hòa lúc dữ dội giống như phiêu bạt.
Trong quán rượu có vẻ nhỏ này đột nhiên truyền ra thứ âm nhạc như vậy, rõ ràng làm rạng rỡ không ít cho phong cách cổ xưa này.
Một vài bàn ghế ở giữa quán rượu bị chuyển hết sang một bên, không ít thanh niên nam nữ thành phố tụ tập với nhau, cùng biểu đạt các điệu cười vui vẻ và mờ ám.
Trong cái thành phố áp lực bình thường quá lớn này, dùng vũ khúc disco nhảy có vẻ không thể thỏa mãn nhu cầu tinh thần của đám người tri thức này, bọn họ lựa chọn dùng khúc đàn dương cầm nổi tiếng, tinh xảo mà không mất đi tư tưởng tụ họp trong quán rượu nhỏ, đến truyền đạt sự bất mãn trong lòng đối với xã hội, nhân tiện thỏa mãn cái kiêu ngạo nho nhỏ kia.
Người hẹn Minh Hạo đã đến, ngồi ở một nơi không quá khiến người để ý. Nhưng cho dù như vậy những thanh niên ăn chơi cũng không dám đến gần. Phía sau người đó có hai người trong như vệ sĩ đứng canh giữ, trông dáng vẻ xuất thân từ quân nhân xuất ngũ. Minh Hạo bước đến gần, vệ sĩ định tiến lên thì bị người kia chặn lại.
"Lâu rồi không gặp Minh Hạo"
"Lâu rồi không gặp Đường tỷ"
Người hẹn Minh Hạo không ai khác chính là Đường Uyển. Không ai có thể ngờ người phụ nữ xinh đẹp này lại làm mẹ của một đứa con gái. Cô con gái này chính là bạn gái của Viên Dã, chính vì nguyên do này hai người sau đó cũng từng gặp nhau nói chuyện vài lần tại Viên gia, sau một hồi nói chuyện hợp ý lại thân thiết như bạn bè lâu năm.
Lâu nay Đường Uyển vì chuyện gia đình nên không hề kết hôn, hay một nguyên nhân khác không ai biết là cô rất không thích đàn ông, tuy chưa đến mức ghét nhưng cô không hề thích đàn ông chứ đừng nói là kết hôn rồi ngủ với họ. Tuy nhiên cô lại muốn có một đứa con nên đã dùng phương pháp thị tinh trong ống nghiệm để có Đường Đường. Nhưng cũng vì thế mà cha trên mặt sinh học của Đường Đường cũng có cơ hội theo đuổi cô nhưng không đạt được. Minh Hạo cũng đã từng gặp người đó, tướng mạo không tệ nhưng tính tình thì có chút không tốt.
Sau một lúc nói chuyện, Minh Hạo gợi ý với Đường Uyển:
"Đường tỷ, nếu chị đã không thích đàn ông, sao không thử một lần với phụ nữ xem sao? Ngay cả Đường Đường sau này cũng đã có tiểu Dã, không lẽ chị định cứ ở một mình như vậy?"
Đường Uyển khẽ ngẫm nghĩ lời nói của Minh Hạo một lúc mới lên tiếng:
"Được, nhưng làm sao để thử?"
"Đường tỷ, nếu chị tin vào mắt nhìn người của tôi thì tôi sẽ giúp chị tìm một đối tượng."
"Được, nếu có vấn đề gì thì cậu đừng có trốn là được."
"Ha Ha Ha, được thôi."
Minh Hạo không để ý đến hai người vệ sĩ dẫn theo Đường Uyển đến trước quầy, lại gọi hai ly Ưhiskey. Sau đó mới cùng Đường Uyển im lặng ngắm nhìn các cô gái trong quán tìm mục tiêu. Nhưng lại vẫn chưa có ai phù hợp với ánh mắt cao ngạo của hai người.
Tuy nhiên thời gian yên lặng kéo dài không lâu, từ trong góc u ám khác của quán rượu, chậm chậm bước đến một người phụ nữ mặc váy thắt lưng màu xanh lam, da trắng nõn, chân thon dài, dáng người thướt tha, không khoa trương, nhưng cũng hoạt bát thông minh chỉ là đồ trang sức trang nhã, ngũ quan tinh xảo trên khuôn mặt như dùng thủy mực phác thảo, nhẵn nhụi mà mang khí chất tao nhã cổ điển lọn tóc đen dài ở một đầu khăn choàng hơi cuộn ở cuối, trên tai đang đeo hai hoa tai bạc khí chất có chút giống người mẫu châu Âu hết giờ làm tùy ý ra ngoài đi dạo, khác nhau chỉ ở chỗ dáng người thiếu xinh xắn chút thôi.
Lúc này người phụ nữ khiến người ta vừa gặp đã thích, vẻ đẹp của cô ta không quá kiều diễm khiến người ta tim đập nhanh, nhưng lại khó có thể cự tuyệt.
Ánh mắt của Minh Hạo không khỏi sáng lên, liếc nhìn người bên cạnh, Đường Uyển cũng không tránh khỏi bị cô gái này thu hút.
Cô gái bước thẳng đến quầy bar chỗ hai người, có vẻ cô cũng bị ngoại hình và khí chất của hai người hấp dẫn đến.
"Hai vị, không biết tôi có may mắn được mời hai người một ly rượu không?"
Người phụ nữ giơ cốc rượu trong tay lên, tư thái tuyệt đẹp ngẩng đầu, đem cốc rượu bạc hà trong tay một hơi uống hết, sau đó đặt cốc rượu không lên bàn, mỉm cười nhìn hai người. Khẽ đánh mắt sang Đường Uyển, xem ra người cần tìm đã tìm được rồi.
Không chỉ đàn ông đi tìm con mồi, phụ nữ cũng đi tìm con mồi giống đàn ông vậy. Chỉ có phụ nữ tìm phụ nữ giống Đường Uyển tại loại quán bar hỗn hợp này hiếm có thôi.
Người thanh niên pha chế đứng một bên lúc này cũng cất tiếng:
"Xin hỏi tiểu thư dùng gì ?"
"Brandy alexander cocktail."
Một giọng nói London lưu loát từ trong cái miệng nhỏ của người phụ nữ tự nhiên phát ra, không khiến cho người ta cảm thấy cô ta đang khoe khoang, dường như vốn dĩ chính là nên nói như vậy.
"Cái....cái gì?"
Người pha chế trẻ tuổi rõ ràng tiếng anh không tốt lắm.
"Brandy Aleksander, hoặc là Alexander Dora."
Minh Hạo tốt bụng giải vây cho người pha chế.
Sau khi người phụ nữ cầm được ly rượu màu ca cao trong tay, có vài phần tán thưởng nhìn Minh Hạo.
"Ngại quá, mấy năm trước tôi ở nước ngoài, một vài cách gọi trong nước không biết rõ lắm, tuy nhiên rất ít người biết tên Alexander Dora này, xem ra tiên sinh rất hiểu biết về rượu."
"Tôi thì cũng bình thường thôi, người bạn này của tôi mới là người am hiểu về rượu."
Nói xong không quên ra hiệu cho Đường Uyển.
"Là cậu ta nói quá thôi, tôi cũng không phải hiểu biết nhiều, chỉ là đủ dùng. Để kỉ niệm hôn lễ của Quốc vương Anh quốc Edward đời thứ 7 cùng Hoàng hậu Aleksander, cho nên điều chế loại rượu cốc-tai này, làm lễ vật dâng tặng Hoàng hậu, rất nhiều phụ nữ thích khẩu vị này."
"Đúng thế, và nếu muốn tiếp cận phụ nữ, những người đàn ông nên biết điều này."
"Tôi đã để ý hai người nãy giờ, từ cử chỉ xem ra hai người không phải là người yêu mà có lẽ là bạn bè, nhưng lại không đi tìm mục tiêu cho mình."
Minh Hạo mỉm cười nhìn Đường Uyển rồi mới nhìn sang cô gái trước mặt:
"Tôi hôm nay đến đây chủ yếu là giúp bạn tôi tìm đối tượng, chứ bản thân tôi cũng không có ý định tìm đối tượng gì. Nhưng cô chắc không ngại cùng ngồi uống và trò chuyện với chúng tôi một chút chứ?"
"Vậy à."
Nét thất vọng thoáng qua trên đôi mắt cô nhưng ngay sau đó là sự vui vẻ.
"Được thôi." Rồi chìa bàn tay trắng noãn ra trước mặt hai người. "An Tâm, an trong bất an, tâm trong phiền lòng."
"Giải thích rất đặc biệt."
Minh Hạo khẽ gật gù, đối tượng cần tìm cho Đường Uyển có rồi.
"Minh Hạo"
"Đường Uyển"
Nếu đã quyết định được đối tượng, Minh Hạo cũng ngồi yên vừa nhầm nhi ly rượu vừa xem Đường Uyển tán tỉnh cô gái tên An Tâm này. Không thể không nói, Đường Uyển không ngờ rất có thiên phú trong việc này, chưa đến một lúc, đã thành công chiếm được sự đồng ý một đêm xuân của người đẹp mặc kệ cả chuyện giới tính.
Minh Hạo nhìn đến hai người nhanh như vậy đã nói xong không khỏi ngạc nhiên, như nhanh chóng khôi phục lại nâng ly rượu lên nói với hai người:
"Chúc mừng, không ngờ nhanh như vậy mà hai người đã nói xong."
"Cảm ơn"
"Đêm rất ngắn, tôi không làm bóng đèn cản lối hai người nữa, đi về trước."
"Được, cảm ơn cậu, hôm khác lại hẹn."
"Được, hôm khác lại hẹn, chúc hai người thành công thành đôi."
Chỉ có Đường Uyển mới hiểu ngụ ý của Minh Hạo, âm thầm cảm kích.
Xoay người sang kéo tay An Tâm: "Chúng ta cũng đi thôi!"
Minh Hạo vừa đi thì đúng lúc này, cửa quán rượu đột nhiên xông tới bốn năm người đàn ông cường tráng mặc comle đeo cà vạt, tất cả vẻ mặt vội vàng, nhìn thấy Đường Uyển đang kéo tay An Tâm, với một tư thái thân mật, liền lộ ra vẻ giận dữ.
"An tiểu thư, xin mời cùng chúng tôi quay về."
================
Trở về thấy thư phòng Nhược Khê vẫn sáng đèn. Khẽ lắc đầu, người phụ nữ này đúng là tham công tiếc việc mà. Bước vào thấy cô đang gục trên bàn ngủ, Minh Hạo bước nhẹ đến, ôm lấy cô quay về phòng ngủ.
================
Sáng hôm sau, Minh Hạo thức dậy sớm hơn Nhược Khê nên bước xuống bếp phụ Vú Vương làm đồ ăn sáng. Làm xong thì Nhược Khê cũng vừa thay đồ xong bước xuống. Ăn sáng xong Minh Hạo vừa xem tin tức vừa uống cafe buổi sáng thì suýt chút nữa bị sặc chết làm Lâm Nhược Khê bên cạnh ngạc nhiên vì cái tên này dù trời sặp xuống cũng chưa thay đổi sắc mặt mà lại biểu hiện như vậy nhưng vẫn vuốt lưng giúp hắn thuận khí.
Tâm tính của Minh Hạo có tốt tới đâu cũng không thể không thất thố vì tin tức mà trên tv đang chiếu kia.
<Đại tiểu thư An Gia- An Tâm qua đêm với một cô gái thần bí trong khách sạn> <Tiểu thư An Tâm là Lesbian đội nón xanh cho chồng sắp cưới là đại thiếu gia Liễu gia- Liễu Vân>
Xem ra sau khi hắn đi xảy ra một số chuyện thú vị, chỉ là không ngờ cô gái tên An Tâm đó lại là người đầy mưu kế, không biết chọn cô ta cho Đường Uyển là đúng hay sai nữa, có điều có vẻ như không ai nhận ra thân phận của Đường Uyển. Dù sao bằng thế lực của mình, việc che đi bản thân trong mấy tin tức như thế này cũng là chuyện dễ dàng với Đường Uyển. Hơn nữa Đường Uyển cũng có vẻ hứng thú với cô gái đó rồi. Minh Hạo khẽ mỉm cười nhẹ nhìn vào dòng tin nhắn trong điện thoại, lẩm bẩm: "Thú vị"
<Đừng can thiệp, chỉ cần nhìn.>