[Đồng nhân](NBN) {Tự Viết} Thiên đế nhi nữ ký
Ám sát
Sáng sớm trên quần đảo Elysium, sự hân hoan vui vẻ vẫn chưa rút hết đi, ánh ban mai ấm áp chiếu vào căn phòng rộng lớn, dịu dàng như sợ đánh thức hai thân ảnh dán chặt vào nhau kia.Lâm Nhược Khê thức dậy trước, mơ màng nhìn quanh căn phòng, cảm giác những gì diễn ra hôm qua chỉ là mơ nhưng không ngờ lại là sự thật, khoé miệng khẽ câu lên, ánh mắt cô nhu hoà mà vuốt ve gương mặt còn ngủ say kia, lúc chuẩn bị đứng dậy di rửa mặt, gương mặt cô không khỏi nổi lên ráng hồng. Sau cơn say đêm qua, không ngờ 'hung khí' của ai đó vẫn còn trong cơ thể cô, hơn nữa lại xuất hiện phản ứng sinh lý buổi sáng, nhét đầy 'cô bé' bên dưới, làm cô muốn rút ra cũng chẳng được.Ánh mắt nóng rực làm cô chú ý, nhìn qua liền thấy Minh Hạo đang nhìn cô chăm chăm:"Bà xã, có phải tối qua anh không đủ tận sức, làm em không thoả mãn nên mới sáng sớm đã trêu chọc anh?""Hỗn đãn, còn không phải do anh, mau lấy ra!"Nhưng đáp lại là những tiếng rên rỉ khiến người nghe phải xấu hổ vang lên trong phòng.==============================Sau khúc nhạc đệm sáng sớm, hai người cùng với vú Vương, Trinh Tú, Tuệ Lâm dùng bữa sáng, Lâm Nhược Khê hiếu kỳ không thấy anh chị em của Minh Hạo đâu. Minh Hạo chỉ trả lời mơ hồ là họ đã rời đi sau hôn lễ.Bởi vì Lâm Nhược Khê không bỏ xuống được công ty, nên ba ngày sau, Minh Hạọ cùng Nhược Khê quay về Trung Hải.Sau đó, không có sau đó, vì là cuối năm, cho nên công việc Quốc Tế Ngọc Lôi đặc biệt nhiều, lại thêm vài ngày nữa là nghỉ trực luân phiên, hầu hết tất cả công chức nhân vụ lớn nhỏ của tổng công ty cũng sẽ rời khỏi từ nữa tháng đến một tháng, cho nên rất nhiều việc phải tranh thủ làm cho xong.
Trong toà nhà của giải trí Ngọc Lôi, tất cả mọi người đều đang cố gắng kiềm nén cảm giác tông cửa chạy khỏi phòng họp, mọi khi tổng giám đốc của bọn họ đều ấm áp, ôn nhu mà không thiếu phần nghiêm túc, là nam thần trong lòng tất cả nữ nhân viên trong công ty, mà những ngày gần đây lại hoá thành mùa đông lạnh giá không ai dám tới gần. Chỉ có thư kí cận thân a.k.a cận vệ mới biết được chủ nhân của hắn ra như vầy là vì Persephone bận rộn mà bỏ bê chủ nhân qua một bên.Trong nháy mắt một tuần đã qua, đến những ngày du lịch nghỉ ngơi, Lâm Nhược Khê cùng Mạc Thiện Ny dẫn đoàn người trong ban tài vụ đến du lịch Hải Nam. Minh Hạo cũng mặt dày chen vào nhưng bị đá sang đi chung với phòng quan hệ xã hội, thế là người nào đó lại biến thành máy lạnh âm ngàn độ nhưng rất nhanh biến mất khi nghe thay đổi danh sách. Lâm Nhược Khê lên tiếng cho hắn cùng đi với cô, thế là ấm áp đã quay lại.Tính ra đây cũng là dịp hưởng tuần trăng mật bị bỏ lỡ của hai người nên Minh Hạo chỉ mang theo một mình Thập Nhất và Thập Cửu. Lần đầu Minh Hạo đến Hải Nam, được mệnh danh là "Đảo Ngọc Tình Yêu" với những bãi cát trắng trải dài, trong xanh như ngọc. Hòa cùng tiếng sóng vỗ rì rào mang lại cảm giác lãng mạn, dễ dàng xao xuyến bất kỳ ai, trong đó có cả người nam thân nữ hồn như Minh Hạo. Những ngày đó đoàn người dưới sự hướng dẫn của hướng dẫn viên đi tham quan nhiều nơi như Viên Thông Bảo Điện, Thủy Thanh Bồ Ao, biển Ngọc Đại, Đệ Nhất Lầu, thành phố Tam Á, rừng dừa Đông Giao, đỉnh Bạch Hoa Lĩnh, các khu bảo tồn khỉ, hưu sao, khu du lịch sinh thái văn hóa Nam Sơn....Nhưng niềm vui dường như chỉ dừng ở đó, đến ngày thứ tư thì diễn ra một sự việc không thể tưởng tượng được, Minh Hạo bị ám sát.Đảo Hải Nam Tam Á, ánh nắng ấm áp chiếu rọi trên quần thể kiến trúc màu trắng nằm kế bên bờ biển của làng du lịch, hàng dừa cao cao khẽ đong đưa.
Ở đây, không cảm nhận được mùa đông, không cảm nhận được sự lạnh giá.
Lúc này ở trong khuôn viên khách sạn xa hoa, bên dưới bể bơi rộng lớn đang có nhiều người vui đùa trong làn nước, bên cạnh đặt những chiếc ghế nằm với những chiếc ô rộng lớnHai cô gái với dáng người thướt tha trong bộ đồ tắm màu hồng và màu xanh nhạt, với mái tóc còn ướt nhẹp, đeo kính râm, nằm trên chiếc ghế, đang tận hưởng sự yên tĩnh của ánh nắng buổi chiều.
Đó chính là 2 cô gái đến nghỉ mát - Lâm Nhược Khê và Mạc Thiện Ny.
"Nhược Khê, được như thế này thật là thoải mái, đã lâu rồi chúng ta không thoải mái như vậy, cùng nhau uống trà chiều, tắm nắng."
Mạc Thiện Ny dịu dàng nói.
Lâm Nhược Khê cầm lấy tách trà sứ màu trắng trên chiếc bàn nhỏ đặt ở kế bên, nhấp môi tách hồng trà Anh quốc có màu sắc bắt mắt, khẽ nói:
"Ừ."
Mạc Thiện Ny hiểu cách nói chuyện của Lâm Nhược Khê, lúc nào cũng lạnh nhạt như vậy, nên cô không để bụng mà nói tiếp:
"Buổi tối, mọi người nói muốn tham gia đêm lửa trại ở bãi biển, cậu muốn tham gia không?"
Lâm Nhược Khê đặt tách trà xuống, lắc đầu nói:
"Thôi, cậu đi đi, tớ không đi đâu.""Tuy tớ biết tính cậu, nhất định sẽ không đến những nơi như vậy, nhưng dù sao cũng đã đến đây cùng mọi người rồi, thôi thì tham gia một lần đi, tớ nghĩ mọi người sẽ rất vui nếu cậu có mặt."
Mạc Thiện Ny nói một cách khích lệ.
"Thôi, cậu biết tính của tớ rồi đấy, đến đó chỉ làm cho mọi người căng thẳng thôi, tớ không muốn làm cho bầu không khí thêm nặng nề."
Lâm Nhược Khê mím môi cười khẽ.
"Ào" một tiếng, Minh Hạo sau khi bơi đủ liền bước lên, nhận lấy khăn lông từ Thập nhất lau lau đầu bước đến chỗ hai người, khoé môi cong cong nói:"Hai người đẹp đây đang nói về gì thế? Có thể cho tôi cùng tham gia không?"Lâm Nhược Khê ngồi thẳng dậy cho Minh Hạo ngồi xuống bên cạnh mình, lấy khăn lông trên tay hắn ôn nhu vì hắn lau tóc, Minh Hạo cũng thuận thế ôm eo, khẽ dựa vào người cô. Một màn này không khỏi làm mù mắt những người xung quanh.Mạc Thiện Ny cười nói:
"Tôi đang hỏi Nhược Khê có hay khôngmuốn tham gia đêm lửa trại ở bãi biển, thì cô ấy nói không muốn đi, có phải hay không hai người có kế hoạch riêng?"Minh Hạo ngước đầu nhìn Nhược Khê thì thấy hai rạng đỏ khả nghi không khỏi cười lớn, liền ăn liền mấy cú đấm vào lưng, sau đó Nhược Khê cũng bị Hạo bắt lấy kéo vào trong ngực ôm chặt.
Từ trong lòng, 'Lâm Nhược Khê' chậm rãi rời khỏi người của Minh Hạo, bước lui hai bước, nhìn Minh Hạo với ánh mắt chọc tức.
Đầu óc của Minh Hạo trong 1 lúc không thể tỉnh táo lại được, sự việc xảy ra quá đột ngột, hoàn toàn vượt khỏi sự suy nghĩ của hắn!
'Cơ thể của mình, sao có thể để bị đâm thủng dễ dàng như vậy chứ!? Huống chi, bản thân còn không hề có cảm giác sát khí nào!? Cho dù trong trường hợp hoàn toàn không đề phòng, sự cảm nhận nhạy bén của mình, cũng không thể nào để bất cứ ai có thời gian rút ra dao găm để đâm mình!Càng khó tin hơn chính là, tại sao mình lại không đủ sắc bén để nhận ra hành động muốn giết mình của đối phương? Loại thuốc làm giảm khả năng tự phục hồi là gì!? Phải biết, độc tố thông thường đối với mình mà nói, vốn không có bất cứ uy hiếp nào! Đó tuyệt đối không đơn giản là thuốc độc!Còn nữa, mình bị trúng độc lúc nào!?'"Ngài Minh Vương, có phải đã lâu lắm rồi mày không được cảm nhận mùi vị khi bị thương?"
'Lâm Nhược Khê' mỉa mai hỏi.
Lâm Nhược Khê bất chấp nguy hiểm chạy lại đỡ lấy Minh Hạo đang lung lay.
"Sao hả, cảm giác bị đâm thủng tim không tệ chứ, thật không hổ thẹn khi được gọi là nhân vật "thần", bị đâm thủng tim mà còn có thể đứng như vậy."
Thập nhất và thập cửu chạy đến khống chế 'Lâm Nhược Khê' giả, ả ta trông rất ngoan ngoãn để bị khống chế, trên môi vẫn giữ nụ cười giễu cợt.Màu môi của Minh Hạo bắt đầu trắng bệch, cây dao găm đâm vào tim mình, hiển nhiên có chất hóa học nào đó rất mạnh.
Càng làm Minh Hạo cảm thấy kinh khủng chính là, năng lực tự phục hồi siêu mạnh của cơ thể Thiên tộc, cư nhiên không thể chữa khỏi vết thương mà còn yếu đi như có gì đó ngăn chặn lại.Tuy là Minh Hạo chủ tu linh khí, không quá chú tâm vào luyện thể nhưng không có khả năng một con dao bình thường có thể tổn thương được."Ha Ha Ha, Minh Vương, có phải mày đang tự hỏi vì sau lại trúng độc không, là tao đã bỏ độc vào chén súp của mày, nhưng mày yên tâm, vợ của mày sẽ không sao, bởi vì nếu cô ta ăn phải độc này sẽ chết ngay lập tức, cũng làm mày cảnh giác, tiếc thật nhưng mà không sao, dù sao thì cũng không lâu nữa đâu."Nói xong ả liền làm một động tác gì đó liền biến thành..."Cửu Vĩ!?"Minh Hạo có chút khó tin, bởi vì người này chính là....em gái của 25. Vốn dĩ thân vệ của Minh Hạo không phải là 24 người mà là 25 người, một người trong đó đã chết, Cửu Vĩ chính là em gái song sinh của người đó, sau khi 25 mất không lâu, Cửu Vĩ cũng mất tích."Minh vương, ngươi có còn nhớ đến chị ta, Tuyết nữ hay không? Thế giới hôm nay chỉ biết ngươi có 24 thân vệ, nào có ai nhớ đến chị ta cơ chứ? Chị ấy chính là vì ngươi mà chết!"Thập Nhất lên tiếng:"Nói năng xằng bậy, ả ta không phải một thân vệ, ả ta chỉ là một kẻ phản bội thần vương!""Không thể nào, chị ta ái mộ Minh vương như vậy, sao có thể phản bội hắn cơ chứ, là minh vương giết chị ấy!"================to be continued
Trong toà nhà của giải trí Ngọc Lôi, tất cả mọi người đều đang cố gắng kiềm nén cảm giác tông cửa chạy khỏi phòng họp, mọi khi tổng giám đốc của bọn họ đều ấm áp, ôn nhu mà không thiếu phần nghiêm túc, là nam thần trong lòng tất cả nữ nhân viên trong công ty, mà những ngày gần đây lại hoá thành mùa đông lạnh giá không ai dám tới gần. Chỉ có thư kí cận thân a.k.a cận vệ mới biết được chủ nhân của hắn ra như vầy là vì Persephone bận rộn mà bỏ bê chủ nhân qua một bên.Trong nháy mắt một tuần đã qua, đến những ngày du lịch nghỉ ngơi, Lâm Nhược Khê cùng Mạc Thiện Ny dẫn đoàn người trong ban tài vụ đến du lịch Hải Nam. Minh Hạo cũng mặt dày chen vào nhưng bị đá sang đi chung với phòng quan hệ xã hội, thế là người nào đó lại biến thành máy lạnh âm ngàn độ nhưng rất nhanh biến mất khi nghe thay đổi danh sách. Lâm Nhược Khê lên tiếng cho hắn cùng đi với cô, thế là ấm áp đã quay lại.Tính ra đây cũng là dịp hưởng tuần trăng mật bị bỏ lỡ của hai người nên Minh Hạo chỉ mang theo một mình Thập Nhất và Thập Cửu. Lần đầu Minh Hạo đến Hải Nam, được mệnh danh là "Đảo Ngọc Tình Yêu" với những bãi cát trắng trải dài, trong xanh như ngọc. Hòa cùng tiếng sóng vỗ rì rào mang lại cảm giác lãng mạn, dễ dàng xao xuyến bất kỳ ai, trong đó có cả người nam thân nữ hồn như Minh Hạo. Những ngày đó đoàn người dưới sự hướng dẫn của hướng dẫn viên đi tham quan nhiều nơi như Viên Thông Bảo Điện, Thủy Thanh Bồ Ao, biển Ngọc Đại, Đệ Nhất Lầu, thành phố Tam Á, rừng dừa Đông Giao, đỉnh Bạch Hoa Lĩnh, các khu bảo tồn khỉ, hưu sao, khu du lịch sinh thái văn hóa Nam Sơn....Nhưng niềm vui dường như chỉ dừng ở đó, đến ngày thứ tư thì diễn ra một sự việc không thể tưởng tượng được, Minh Hạo bị ám sát.Đảo Hải Nam Tam Á, ánh nắng ấm áp chiếu rọi trên quần thể kiến trúc màu trắng nằm kế bên bờ biển của làng du lịch, hàng dừa cao cao khẽ đong đưa.
Ở đây, không cảm nhận được mùa đông, không cảm nhận được sự lạnh giá.
Lúc này ở trong khuôn viên khách sạn xa hoa, bên dưới bể bơi rộng lớn đang có nhiều người vui đùa trong làn nước, bên cạnh đặt những chiếc ghế nằm với những chiếc ô rộng lớnHai cô gái với dáng người thướt tha trong bộ đồ tắm màu hồng và màu xanh nhạt, với mái tóc còn ướt nhẹp, đeo kính râm, nằm trên chiếc ghế, đang tận hưởng sự yên tĩnh của ánh nắng buổi chiều.
Đó chính là 2 cô gái đến nghỉ mát - Lâm Nhược Khê và Mạc Thiện Ny.
"Nhược Khê, được như thế này thật là thoải mái, đã lâu rồi chúng ta không thoải mái như vậy, cùng nhau uống trà chiều, tắm nắng."
Mạc Thiện Ny dịu dàng nói.
Lâm Nhược Khê cầm lấy tách trà sứ màu trắng trên chiếc bàn nhỏ đặt ở kế bên, nhấp môi tách hồng trà Anh quốc có màu sắc bắt mắt, khẽ nói:
"Ừ."
Mạc Thiện Ny hiểu cách nói chuyện của Lâm Nhược Khê, lúc nào cũng lạnh nhạt như vậy, nên cô không để bụng mà nói tiếp:
"Buổi tối, mọi người nói muốn tham gia đêm lửa trại ở bãi biển, cậu muốn tham gia không?"
Lâm Nhược Khê đặt tách trà xuống, lắc đầu nói:
"Thôi, cậu đi đi, tớ không đi đâu.""Tuy tớ biết tính cậu, nhất định sẽ không đến những nơi như vậy, nhưng dù sao cũng đã đến đây cùng mọi người rồi, thôi thì tham gia một lần đi, tớ nghĩ mọi người sẽ rất vui nếu cậu có mặt."
Mạc Thiện Ny nói một cách khích lệ.
"Thôi, cậu biết tính của tớ rồi đấy, đến đó chỉ làm cho mọi người căng thẳng thôi, tớ không muốn làm cho bầu không khí thêm nặng nề."
Lâm Nhược Khê mím môi cười khẽ.
"Ào" một tiếng, Minh Hạo sau khi bơi đủ liền bước lên, nhận lấy khăn lông từ Thập nhất lau lau đầu bước đến chỗ hai người, khoé môi cong cong nói:"Hai người đẹp đây đang nói về gì thế? Có thể cho tôi cùng tham gia không?"Lâm Nhược Khê ngồi thẳng dậy cho Minh Hạo ngồi xuống bên cạnh mình, lấy khăn lông trên tay hắn ôn nhu vì hắn lau tóc, Minh Hạo cũng thuận thế ôm eo, khẽ dựa vào người cô. Một màn này không khỏi làm mù mắt những người xung quanh.Mạc Thiện Ny cười nói:
"Tôi đang hỏi Nhược Khê có hay khôngmuốn tham gia đêm lửa trại ở bãi biển, thì cô ấy nói không muốn đi, có phải hay không hai người có kế hoạch riêng?"Minh Hạo ngước đầu nhìn Nhược Khê thì thấy hai rạng đỏ khả nghi không khỏi cười lớn, liền ăn liền mấy cú đấm vào lưng, sau đó Nhược Khê cũng bị Hạo bắt lấy kéo vào trong ngực ôm chặt.
Từ trong lòng, 'Lâm Nhược Khê' chậm rãi rời khỏi người của Minh Hạo, bước lui hai bước, nhìn Minh Hạo với ánh mắt chọc tức.
Đầu óc của Minh Hạo trong 1 lúc không thể tỉnh táo lại được, sự việc xảy ra quá đột ngột, hoàn toàn vượt khỏi sự suy nghĩ của hắn!
'Cơ thể của mình, sao có thể để bị đâm thủng dễ dàng như vậy chứ!? Huống chi, bản thân còn không hề có cảm giác sát khí nào!? Cho dù trong trường hợp hoàn toàn không đề phòng, sự cảm nhận nhạy bén của mình, cũng không thể nào để bất cứ ai có thời gian rút ra dao găm để đâm mình!Càng khó tin hơn chính là, tại sao mình lại không đủ sắc bén để nhận ra hành động muốn giết mình của đối phương? Loại thuốc làm giảm khả năng tự phục hồi là gì!? Phải biết, độc tố thông thường đối với mình mà nói, vốn không có bất cứ uy hiếp nào! Đó tuyệt đối không đơn giản là thuốc độc!Còn nữa, mình bị trúng độc lúc nào!?'"Ngài Minh Vương, có phải đã lâu lắm rồi mày không được cảm nhận mùi vị khi bị thương?"
'Lâm Nhược Khê' mỉa mai hỏi.
Lâm Nhược Khê bất chấp nguy hiểm chạy lại đỡ lấy Minh Hạo đang lung lay.
"Sao hả, cảm giác bị đâm thủng tim không tệ chứ, thật không hổ thẹn khi được gọi là nhân vật "thần", bị đâm thủng tim mà còn có thể đứng như vậy."
Thập nhất và thập cửu chạy đến khống chế 'Lâm Nhược Khê' giả, ả ta trông rất ngoan ngoãn để bị khống chế, trên môi vẫn giữ nụ cười giễu cợt.Màu môi của Minh Hạo bắt đầu trắng bệch, cây dao găm đâm vào tim mình, hiển nhiên có chất hóa học nào đó rất mạnh.
Càng làm Minh Hạo cảm thấy kinh khủng chính là, năng lực tự phục hồi siêu mạnh của cơ thể Thiên tộc, cư nhiên không thể chữa khỏi vết thương mà còn yếu đi như có gì đó ngăn chặn lại.Tuy là Minh Hạo chủ tu linh khí, không quá chú tâm vào luyện thể nhưng không có khả năng một con dao bình thường có thể tổn thương được."Ha Ha Ha, Minh Vương, có phải mày đang tự hỏi vì sau lại trúng độc không, là tao đã bỏ độc vào chén súp của mày, nhưng mày yên tâm, vợ của mày sẽ không sao, bởi vì nếu cô ta ăn phải độc này sẽ chết ngay lập tức, cũng làm mày cảnh giác, tiếc thật nhưng mà không sao, dù sao thì cũng không lâu nữa đâu."Nói xong ả liền làm một động tác gì đó liền biến thành..."Cửu Vĩ!?"Minh Hạo có chút khó tin, bởi vì người này chính là....em gái của 25. Vốn dĩ thân vệ của Minh Hạo không phải là 24 người mà là 25 người, một người trong đó đã chết, Cửu Vĩ chính là em gái song sinh của người đó, sau khi 25 mất không lâu, Cửu Vĩ cũng mất tích."Minh vương, ngươi có còn nhớ đến chị ta, Tuyết nữ hay không? Thế giới hôm nay chỉ biết ngươi có 24 thân vệ, nào có ai nhớ đến chị ta cơ chứ? Chị ấy chính là vì ngươi mà chết!"Thập Nhất lên tiếng:"Nói năng xằng bậy, ả ta không phải một thân vệ, ả ta chỉ là một kẻ phản bội thần vương!""Không thể nào, chị ta ái mộ Minh vương như vậy, sao có thể phản bội hắn cơ chứ, là minh vương giết chị ấy!"================to be continued