[Đồng nhân](NBN) {Tự Viết} Thiên đế nhi nữ ký

Oan gia đến



Ba người đều nhìn nhau, Lâm Nhược Khê cũng đúng lúc nhìn thấy vẻ lúng túng thoáng qua của Minh Hạo.

Từ góc nhìn của Lâm Nhược Khê, vừa vặn nhìn thấy Minh Hạo đang quỳ gối trước một cô gái thướt tha, đang cầm đôi giày cao gót màu đỏ thẫm, giữ chân của người con gái, dáng vẻ như muốn đi giày cho cô kia.

Không nghi ngờ gì đây là việc làm mờ ám nữa, mờ ám đến mức làm cho người ngoài nhìn vào cũng thấy đỏ mặt.

Điều trong chốc lát làm cho Lâm Nhược Khê trong nháy mắt lòng nguội lạnh đó là, cô nàng kia là người con gái diễm lệ như tiên tử trên chín tầng trời, lạnh lùng xen lẫn dịu dàng, khiến người ta nghẹn thở cũng khiến người ta đắm đuối, Lâm Nhược Khê cũng phải tự ti khi nhìn thấy nàng, cùng là phụ nữ với nhau, Lâm Nhược Khê biết rằng những người phụ nữ như thế đối với đàn ông mà nói có sức hấp dẫn chinh phục mãnh liệt nhất.

Tuy trước giờ không hỏi đến quá khứ của Minh Hạo, nhưng Lâm Nhược Khê cảm nhận được Minh Hạo có người khác bên ngoài, nhưng không ngờ điều này chênh lệch thật lớn.

Trên mặt Lâm Nhược Khê không có gì khác thường, nhưng đôi mắt trong trẻo lạnh lùng, cũng là hơi thở băng hàn thấu xương, trong lòng có chút dư vị dày vò, chỉ có chình mình mới cảm nhận được.

Mặc dù sớm đã có sự chuẩn bị tâm lí, nhưng trong lòng Lâm Nhược Khê vẫn thấy nhói đau 1 chút, 1 loại virus thoát ra từ tâm hồn gặm nhấm toàn thân Lâm Nhược Khê.

Nếu không còn lại tia lý trí cứng cỏi kia, Lâm Nhược Khê có thể khẳng định, chính mình sẽ ngất xỉu tại chỗ.

'Chính mình cũng không ngờ là để ý như vậy sao?

Nhưng điều đáng giận là 1 người đàn ông có thể như vậy sao, hắn........

Hắn ở bên ngoài đối xử với phụ nữ như vậy ư?

Thậm chí không tiếc quỳ xuống đi giày cho phụ nữ?

Vừa nghĩ tới con người kia, chỉ vừa mới tối hôm qua còn đứng trước mặt mình, nói câu " đã đến nửa năm rồi", Lâm Nhược Khê chỉ hận không thể xông lên tát cho hắn một phát.

Bản thân kiên cường như vậy, vì hắn còn sửa cái này, cái kia, nghĩ cho hắn, còn vì hắn mà học làm vợ, kết quả là không bằng mấy loại đàn bà bên ngoài này sao!?

Vì cô ta mà có thể quỳ xuống, mình ám chỉ không muốn ly hôn, nhưng hắn lại tàn nhẫn nói rút ngắn cả năm.'

Mãi trôi theo những ý nghĩ trong đầu, Lâm Nhược Khê đã đi đến trước hai người Minh Hạo. Minh Hạo đã đi giày xong cho Lục Tuyết Kỳ, cẩn thận đỡ cô đứng dậy. 

Lâm Nhược Khê dừng bước chân, lúc này cô mới nhìn rõ được chính diện của Lục Tuyết Kỳ, nhìn thấy bụng cô, Lâm Nhược Khê không khỏi cảm thấy lạnh lẽo, cô ta thậm chí còn mang thai.

Một người có cái nhìn sắc lẹm lạnh toát, một người hào phóng, không chịu ảnh hưởng chút nào.

Phụ nữ tinh tế, 1 lần đọ sức qua đi. Lâm Nhược Khê quay đầu nhìn về phía Minh Hạo.

"Giầy đẹp đấy, hợp với người phụ nữ của anh."

Lâm Nhược Khê nói không biểu hiện chút cảm xúc.

Minh Hạo biết tránh không khỏi, không khỏi cười khổ:

"Em đến đây có việc à?"

"Tòa nhà Kim Lư, là sản nghiệp của công ty em, em đến thị sát, có gì lạ sao?"

Lâm Nhược Khê nói.

'Hôm nay thật là có duyên mà, cô ấy lại còn cố tình đến đây thị sát.'

Cũng không biết có phải ông trời cố ý trêu đùa không, Minh Hạo  có thể tưởng tượng, giờ phút này khẳng định trong lòng Lâm Nhược Khê là sóng to gió lớn.

'Tuy nhiên, bản thân cũng đã nói với cô ấy là sau nửa năm sẽ tách ra, như vậy có lẽ mượn cơ hội này, làm cho cô ấy thấy hết bộ mặt của mình, từ đó không còn bất kì khoan dung với mình nữa, cũng là chuyện tốt.

Hôn sự của mình và cô ấy, vốn là sự bắt đầu vớ vẩn, chính mình đem lại cho cô ấy bao nhiêu việc đau đầu và nguy hiểm, xem ra thời điểm này nói chia tay với Lâm Nhược Khê, đối với cô ấy chỉ có lợi.'

Đang lúc Minh Hạo đang rối rắm, Lục Tuyết Kỳ liền lên tiếng:

"Cô đây hẳn là Lâm Nhược Khê, tôi đã nghe Hạo nhắc rất nhiều về cô. Tên tôi là Lục Tuyết Kỳ, là chính thê của Minh Hạo."

'Ầm' Trong đầu của Lâm Nhược Khê không khỏi rối loạn:

'Chính thê, bọn họ kết hôn rồi ư? Từ khi nào chứ? Nếu vậy mình lại là gì đây?"

Không để ý tới vẻ rối rắm của Lâm Nhược Khê, Lục Tuyết Kỳ quay sang Minh Hạo, tuy dịu dàng nhưng khiến Minh Hạo không khỏi lạnh run.

"Hạo, em hơi mệt, muốn về nghỉ."

Minh Hạo liền lập tức đỡ lấy tay cô, trước khi rời đi, cô nói với Nhược Khê:

"Nơi này đông người, không tiện nói chuyện, nếu cô muốn biết gì, Sau khi xong việc hãy về nhà, tôi sẽ đến nhà cô đợi cô về."

Nói xong liền cùng với Minh Hạo rời đi dưới sự bảo vệ của vệ sĩ.

Nhân viên nhìn thấy nhóm người kia đã rời đi mà chủ tịch của họ vẫn đứng đó, một người đánh bạo bước lên:

"Lâm tổng, sao vậy, có vấn đề gì không?"

Lâm Nhược Khê hít sâu 1 hơi, đôi mắt hơi có chút khó chịu, không ngoảnh lại nói:

"Hôm nay thị sát đến đây thôi, tôi đột nhiên nhớ ra có chút việc gấp, còn lại tình hình cụ thể báo cáo bằng văn bản rồi gửi cho tôi. Tôi đi trước."

Đi thang máy xuống tầng hầm, Lâm Nhược Khe gần như chạy đến chiếc xe đỏ Bentley của mình, vừa lên xe, Lâm Nhược Khê rốt cuộc không nhịn được nữa, nước mắt tràn ra, cả người gục xuống tay lái, lã chã rơi.

================================================================================

Về đến nhà, xung quanh căn nhà xuất hiện nhiều vệ sĩ, mức độ bảo vệ khiến Lâm Nhược Khê bất ngờ. Bước vào trong  quả thật là thấy hai người Lục Tuyết Kỳ, vú Vương ngồi ở một bên vẻ mặt lo lắng, Minh Hạo vẻ mặt ôn nhu múc canh cho Lục Tuyết Kỳ. Thấy Lâm Nhược Khê, Lục Tuyết Kỳ ra hiệu cho Minh Hạo ngừng lại, Lâm Nhược Khê ngồi xuống đối diện hai người, hình ảnh hài hòa trước mắt khiến cô không khỏi đau đớn.

"Quan hệ giữa hai người thật ra là gì?"

Minh Hạo vẫy lui thuộc hạ, chỉ còn ba người và vú Vương ngồi đó, Lục Tuyết Kỳ nói:

"Tôi và Hạo quen nhau từ lúc cả hai còn nhỏ, lúc đó chúng tôi là đồng môn với nhau, tôi là sư tỷ của hắn, khi cả hai lớn lên, Minh Hạo và tôi kết hôn, nhưng thời gian trước Minh Hạo đột nhiên mất đi ký ức về chúng tôi, một mình đến Hoa Hạ. Cách đây ba tháng, anh ấy nhớ lại tất cả, tôi cũng theo anh ấy đến đây."

Lâm Nhược Khê không khỏi bất ngờ cũng không khỏi chua chát: 'bản thân có gì để tức giận đây, bọn họ đã đến với nhau từ trước, chính mình nhân lúc Minh Hạo mất trí nhớ kết hôn với anh, nói chính xác thì chính mình mới là kẻ thứ ba xen lẫn với họ.'

Lại nghe Lục Tuyết Kỳ nói:

"Cô và Minh Hạo cũng đã kết hôn, tôi cũng không muốn chia tách hai người, tôi bình thường cũng rất bận, hơn nữa hai tháng nữa tôi phải về nước (Thiên giới) dưỡng thai, mà Minh Hạo muốn ở lại đây, có cô bên cạnh hắn tôi cũng yên tâm."

================================================================================

Hai tháng nay, Tuyết Kỳ ở nhà của Nhược Khê, quan hệ giữa hai người trở nên tốt vô cùng, hoàn toàn cho Minh Hạo vào lãnh cung. Hai tháng sau, thân vệ của Minh Hạo (thân vệ tiên giới) đến đón Lục Tuyến Kỳ về dưỡng thai.

Quan hệ của Minh Hạo và Lâm Nhược Khê cũng bình thường lại nhờ công khuyên bảo của Lục Tuyết Kỳ. Khiến Lâm Nhược Khê bất ngờ là Lục Tuyết Kỳ không những khuyên hai người không ly hôn mà còn mong hai người nhanh chóng tổ chức đám cưới.

================================================================================

Sáng sớm, lúc trời tảng sáng, điện thoại Minh Hạo rung lên.

Minh Hạo đang nằm trong chăn ôm Lâm Nhược Khê, buồn bực lấy điện thoại xem, số máy này có vẻ quen.

Nghe điện thoại, lập tức truyền tới là giọng nói của người mà có đánh chết Minh Hạo cũng không muốn nghe.

"Mấy giờ rồi, vẫn còn đang ngủ nướng sao?"

Không ngờ là lão đạo cô Vân Miểu sư thái.

Minh Hạo thở dài một hơi, ngáp một cái:

"Sư thái, bà không biết xem đồng hồ sao, mới có sáu giờ hơn, vẫn còn tiếng nữa tôi mới phải đi làm."

"Hừ, tôi đã ở cái tuổi này rồi, mỗi ngày luyện công chưa đến 5h đã dậy rồi, lúc này, đã gánh được hai thùng nước lên đỉnh núi rồi lại gánh xuống rồi."

Sư thái, đấy là thiếu lâm tự

"Câm miệng! tôi đang nói chuyện quan trọng."

Minh Hạo đang gật gù tỉnh luôn, giọng đạo cô tự nhiên khá cao, đến Lâm Nhược Khê cũng bị đánh thức.

"Vậy nói xem có chuyện quan trọng gì nào?"

Minh Hạo bất đắc dĩ nói.

Vân Miểu sư thái hừ một tiếng, đột nhiên hỏi:

"Tuệ Lâm bây giờ thế nào? Đến chỗ của anh đã quen chưa?"

"Tuệ lâm?"

Minh Hạo buồn bực hỏi lại.

"Cái gì mà đến chỗ tôi chứ, cô ấy đến đây sao?"

Vân Miểu sư thái lập tức cao giọng nói:

"Cái gì!? Anh không biết con bé đến Trung Hải? Hôm qua nó không liên lạc với anh? Buổi chiều là tàu hỏa đến nơi rồi."

Minh Hạo khó hiểu, không phải nói là đến nơi sẽ gọi điện cho mình sao? Sao bây giờ vẫn chưa thấy liên lạc gì, bản thân làm sao biết được là cô gái kia chưa tới.

"Sư thái, tôi thật không biết, cô ấy cũng không gọi điện cho tôi, có phải bà nhớ nhầm không?"

"Chính tôi đưa con bé đến bến tàu hỏa, nhầm thế nào được. Đây là lần đầu tiên nó một thân một mình rời xa tôi như vậy, chẳng lẽ là lạc đường rồi? Không đúng, tôi đã đưa điện thoại cho con bé, nếu có vấn đề gì cũng có thể gọi cho anh."

Vân Miểu sư thái vài phần sốt ruột nói.

"Anh lập tức ra bến tàu hỏa xem luôn đi, chẳng may có chuyện gì, tôi liều cái mạng già này cũng là muốn anh trả cháu gái bảo bối cho tôi."

Tắt điện thoại, lại tốn sức giải thích với Lâm Nhược Khê mất một lúc, ăn đậu hũ một lúc, Minh Hạo mới luyến tiếc rời giường.

Nửa tiếng trôi qua, Minh Hạo lái con xe bọc thép của mình đến nhà ga Trung Hải, chạy tới điểm nhà ga vắng vẻ vào buổi sáng, trong đại sảnh chẳng có mấy người đi lại.

Minh Hạo đảo qua một loạt các chỗ ngồi, xó xỉnh, vừa mới bắt đầu đã thấy nghi ngờ không biết có phải Tuệ Lâm đã đi rồi không, lại không nghĩ nữa, bóng dáng một cô gái ngồi trơ trọi ngồi gần cửa, thu hút ánh mắt của hắn.

Mái tóc dài, bù xù, rủ xuống, chải tóc 2 bên chỉnh tề, khuôn mặt trái xoan da mềm mịn trắng nõn, dù cho đang là mùa đông mà cũng không thấy tia nứt nẻ nào. Ngũ quan vẫn là thanh lịch, tinh xảo và rất khác biệt, chỉ có điều hình như khá mệt nhọc, hai bên má là vẻ mặt mệt nhoài đáng yêu, chu môi, dáng vẻ lắp bắp.

Thay áo đạo sĩ, trên người là bộ quần áo mà những cô gái nông thôn hay mặc, quần dài màu đen bó sát người, buộc vòng quanh đường cong hoàn mỹ, phía dưới mang theo đôi boot lông.

Cô gái nhỏ ăn mặc theo kiểu cổ điển, biến thành một Tuệ Lâm hiện đại, khiến Dương Thần chút nữa không nhận ra.

Đi đến trước mặt cô gái, Minh Hạo nhìn chiếc va li hồng bên cạnh cô, lại thấy trạng thái buồn ngủ của Tuệ Lâm, nhíu mày hỏi:

"Đến lúc nào vậy? Sao không gọi điện cho tôi?"

Tuệ Lâm đang ngủ gật giật mình bừng tỉnh, nghe thấy âm thanh này, đang ngồi đứng bật dậy, dụi dụi mắt làm cho mình tỉnh táo, vài phần khẩn trương và nao núng nhìn Dương Thần, bộ dạng khổ sở đáng thương như là bị ai đó ức hiếp.

"Anh... Sao anh lại đến..."

"Sao tôi lại đến?"

Minh Hạo dở khóc dở cười.

"Bà nội cô gọi cho tôi nói muốn tìm tôi liều mạng, tôi có thể không đến tìm cô sao? Làm gì mà cứ ngồi ở đây ngủ mãi thế? Không phải cô ngồi đây suốt cả đêm qua đấy chứ?"

Tuệ Lâm sợ hãi. Co mình lại, tủi thân gật gật đầu.

Minh Hạo thật không biết nói gì cho phải, tuy là nhà ga có hệ thống lò sưởi nhưng, một cô gái ngồi bơ vơ suốt cả đêm, cũng chẳng phải dân du cư cực khổ gì, đây là chuyện gì vậy?

"Sao không gọi điện thoại cho tôi?"

Minh Hạo hỏi lại lần nữa.

Tuệ Lâm ánh mắt liếc nơi khác, nói xa xôi:

"Em... Em thấy ngại."

Minh Hạo cười khổ nói:

"Ngại cái gì chứ hả? đừng có nghe lời sư phụ cô nói là đến làm vợ tôi, để tôi mang vợ tôi ra cho cô thấy nhé. Trong mắt tôi, cô giống như một đứa em gái thôi, cô tới Trung Hải, coi tôi là người bà con xa thân thích là được, làm gì mà phải ngại?"

"Nhưng...nhưng chúng ta đâu phải thân thích."

Tuệ Lâm lí nhí trả lời.

Minh Hạo thấy nói chuyện với cô gái đơn thuần này khá là khó, cao giọng, kéo va li của Liễu Tuệ Lâm:

"Đi thôi, tôi đưa cô đi đến chỗ cô ở."

"Không cần giúp em, để tự em kéo."

Tuệ Lâm lập tức đỏ mặt đi lên kéo lấy va li của mình.

Minh Hạo trừng mắt nhìn cô:

"Tranh cướp cái gì, sư phụ của cô để cô đến đây, phải nghe lời tôi, ngoan ngoãn đi theo tôi, lát nữa là đến thôi."

"Ô..."

Tuệ Lâm lập tức lùi về đằng sau, cúi đầu đi cũng Minh Hạo đến bãi đậu xe. Vừa lên xe Minh Hạo liền nhận được điện thoại, tuy là số lạ nhưng vẫn bắt máy, liền nghe một giọng nói quen thuộc đến không thể quen hơn được.

[Tứ ca, muội là tiểu Bảo này, muội và thập nhất đến rồi, huynh đang ở đâu?]

"Đến? Đến đâu? Hai người đang ở đâu?"

Minh Hạo hoảng hốt hỏi.

[Ở sân bay nha, vị trí là xxxxx, bọn này tính cho huynh một bất ngờ.]

Minh Hạo nghiến răng nghiến lợi nói:

"Bất ngờ, quả thật rất bất ngờ, cả hai đứng yên ở đó cho anh."

Nói xong không để ý đến Tuệ Lâm ở ghế bên cạnh, lái hết tốc đến sân bay đón hai tiểu oan gia.


Chương trước Chương tiếp
Loading...