[Đồng nhân](NBN) {Tự Viết} Thiên đế nhi nữ ký
Quyển 1: Phản bội và cái chết
Hạ An năm nay hai mươi tám tuổi, lúc 5 tuổi cha mẹ đều mất trong một vụ tai nạn và sống với ông là một bác sĩ trung y về hưu trong huyện X. Dưới sự chăm sóc, yêu thương và dạy dỗ của ông,năm 18 tuổi đậu vào trường y hàng đầu thành phố Hồ Chí Minh. Năm hai ba tuổi tốt nghiệp đại học với tấm bằng xuất sắc và được nhận vào làm việc tại một bệnh viện quốc tế có tiếng. Nhưng trớ trêu thay, cũng vào ngày hôm người thân duy nhất của cô là ông cũng gặp tai nạn qua đời. Mất đi người thân, cô lao đầu vào diên cuồng làm việc không tiếc bản thân, nhờ vậy nên bốn năm sau, cô đã trở thành phó chủ nhiệm trẻ nhất khoa Ngoại khi mới có hơn hai mươi tám tuổi. Nhưng cuộc đời cứ lại một lần nữa đưa đẩy cô, khi cho cô gặp An Vi, một cô gái nghèo khó mới hai mươi tuổi từ dưới quê lên thành phố, xin vào làm tiếp viên cho quán ăn. Hạ An ban đầu cũng khong nghĩ mình sẽ thích con gái, nhưng càng tiếp xúc nhiều với cô, Hạ An phát hiện mình thích cô không biết từ khi nào. Lúc cầu hôn cô, Hạ An đã chuẩn bị sẵn tâm lý sẽ bị cô từ chối, nhưng sau đó vô cùng ngạc nhiên và hạnh phúc khi nhận được lời đồng ý của cô. Hạ An sau đó đã rước An Vi về nhà mình cùng chung sống và vô cùng chiều chuộng cô. Cuộc sống vô cùng hạnh phúc đối với Hạ An cho đến một ngày.Hôm đó là ngày kỷ niệm hai tháng quen nhau của hai người. Cô cố ý báo cho nàng cô đi công tác xa nhằm để tạo bất ngờ cho nàng. Hạ An vui vẻ cầm hộp quà với bó hoa dừng xe trước cửa nhà của cả hai thì bắt gặp một chiếc xe máy Yamaha Blade cũ đậu phía trước.Vào căn nhà bình thường là tổ ấm của hai người, nay Hạ An lại cảm thấy tim mình như bị hàng trăm lưỡi dao đâm vào, khi nhìn thấy những mảnh vải quần áo của cả nam và nữ vương nằm la liệt từ phòng khách cho đến phòng ngủ.Hạ An cố gắng để tim mình bình tĩnh lại và bước đến trước của phòng ngủ, từng tiếng rên rỉ lả lơi của người phụ nữ cùng tiếng thở dốc của người đàn ông như nói với cô, tất cả mọi thứ là thật. Thậm chí cánh cửa phòng ngủ cũng không được đóng kỹ, từ khe cửa có thể dễ dàng nhìn thấy hai con người lõa thể đang quấn quýt với nhau, mê say đến nỗi không phát hiện được có một con người đang chết lặng đứng đó.Hạ An lấy tay che miệng lại cố gắng để giữ lại không cho bản thân được rơi nước mắt. Ngồi ngoài xe, cô dựa đầu vào vô lăng mà khóc.
"Vì sao?" Hạ An khó khăn thốt lên.
Khuôn mặt An Vi tối lại một lát rồi lại thốt lên đầy khinh thường."Cô hỏi tôi vì sao ư? Vì tiền! Quả thật theo cô thì tốt nhưng cô không thể cho tôi những gì tôi muốn!" Dừng một chút cô ta lại liếc nhìn cô mà nói. " Quan trọng nhất là tôi ghê tởm cô!"Hạ An cảm thấy như trái Tim mình như rơi vào một nơi lạnh lẽo, cố gắng tìm một đáp án: "Nếu có ghê tởm tôi thì ngày xưa tại sao lại đồng ý bên tôi?""Cô vẫn chưa rõ sao? Tôi đã nói là vì tiền, người lúc nãy là bạn trai tôi, anh ta có thể cho tôi mọi thứ tôi muốn, nhưng anh ta lại quá nghèo, nên tôi tiếp cận cô vì muốn kiếm chút tiền từ cô thôi. Cô cũng thật khờ, lại tin tôi yêu cô.""Cút! Cô mau gom hết đồ đạc cút ra khỏi nhà tôi!" Hạ An hét lên trong đau đớn.Cô ta không có một sự chần chừ nào mà vào nhà, chỉ chưa đầy mười phút sau, cô ta liền đi ra với hai chiếc vali trên tay.Nhìn bóng hình An Vi khuất dần sau ngã tư đường, Hạ An nhìn hoàng hôn thê lương trãi dài, hình ảnh mà cô từng thích nhất lại trở thành sự phản ánh cho tâm trạng cô lúc này.Không muốn quay về căn nhà đầy những ký ức đau thương kia, bước chân cô trong vô định đi về hướng ngược lại. Nhìn từng nơi từng nơi, cô chợt nhận ra, những hàng quán, con đường đều có hình ảnh và dấu vết của cô và nàng.Chợt cách đó không xa có một đứa trẻ đang đi qua đường thì đèn chợt chuyển màu . Từ đằng xa có thể thấy một chiếc xe tải đang là nhanh tới.
Chưa kịp phản ứng thì cơ thể cô đã lao nhanh tới đẩy đứa trẻ ra.Cô chỉ cảm thấy cơ thể rất đau, rồi bóng tối bao trùm lấy cô và cô chìm vào một giấc ngủ.
"Vì sao?" Hạ An khó khăn thốt lên.
Khuôn mặt An Vi tối lại một lát rồi lại thốt lên đầy khinh thường."Cô hỏi tôi vì sao ư? Vì tiền! Quả thật theo cô thì tốt nhưng cô không thể cho tôi những gì tôi muốn!" Dừng một chút cô ta lại liếc nhìn cô mà nói. " Quan trọng nhất là tôi ghê tởm cô!"Hạ An cảm thấy như trái Tim mình như rơi vào một nơi lạnh lẽo, cố gắng tìm một đáp án: "Nếu có ghê tởm tôi thì ngày xưa tại sao lại đồng ý bên tôi?""Cô vẫn chưa rõ sao? Tôi đã nói là vì tiền, người lúc nãy là bạn trai tôi, anh ta có thể cho tôi mọi thứ tôi muốn, nhưng anh ta lại quá nghèo, nên tôi tiếp cận cô vì muốn kiếm chút tiền từ cô thôi. Cô cũng thật khờ, lại tin tôi yêu cô.""Cút! Cô mau gom hết đồ đạc cút ra khỏi nhà tôi!" Hạ An hét lên trong đau đớn.Cô ta không có một sự chần chừ nào mà vào nhà, chỉ chưa đầy mười phút sau, cô ta liền đi ra với hai chiếc vali trên tay.Nhìn bóng hình An Vi khuất dần sau ngã tư đường, Hạ An nhìn hoàng hôn thê lương trãi dài, hình ảnh mà cô từng thích nhất lại trở thành sự phản ánh cho tâm trạng cô lúc này.Không muốn quay về căn nhà đầy những ký ức đau thương kia, bước chân cô trong vô định đi về hướng ngược lại. Nhìn từng nơi từng nơi, cô chợt nhận ra, những hàng quán, con đường đều có hình ảnh và dấu vết của cô và nàng.Chợt cách đó không xa có một đứa trẻ đang đi qua đường thì đèn chợt chuyển màu . Từ đằng xa có thể thấy một chiếc xe tải đang là nhanh tới.
Chưa kịp phản ứng thì cơ thể cô đã lao nhanh tới đẩy đứa trẻ ra.Cô chỉ cảm thấy cơ thể rất đau, rồi bóng tối bao trùm lấy cô và cô chìm vào một giấc ngủ.