Đối, Vị Ngọt Của Nho Hồng

Oneshot



Năm sáu tuổi, Hữu Thư cùng Lâm Đàm đã quen biết nhau trong cùng trường mầm non. Hữu Thư tính cách quấy phá năng động thích chạy giỡn luôn là tâm điểm chú ý, ngược lại Lâm Đàm lãnh mạc không thích nói chuyện, chỉ duy nhất Hữu Thư một người kề bên

Thoáng chốc hai người đều vào cấp ba, Hưu Thư cùng Lâm Đàm nói thật rất có duyên, từ lần đầu gặp nhau đến tận bây giờ vẫn chưa từng bị chia cắt

Hữu Thư cũng nghĩ rằng nàng, Lâm Đàm là chân mệnh thi nữ mà ông trời đem tới cho nàng. Từng cử chỉ dịu dàng, nụ cười ôn nhu, ánh mắt say tình, đôi môi ngọt ngào, hành động trong vô thức đều khiến Hữu Thư chìm vào trong hố mật ngọt

Lớn lên, Hữu Thư cùng Lâm Đàm được hai bên gia đình chấp thuận cùng ra nước ngoài kết hôn. Hữu Thư hào hứng cầm lấy sổ hộ khẩu cùng ảnh chụp hai người như muốn khoe hết cho toàn thiên hạ thấy, nhưng Lâm Đàm bây giờ là diễn viên, thật sự không tiện tiết lộ đời tư như thế

Cho nên Hữu Thư thuận theo nàng, quyết định ẩn hôn năm năm

Kết hôn hai năm, cha mẹ Hữu Thư bị tai nạn đột ngột qua đời, nàng vừa đi làm vừa cùng anh trai gồng gánh ngôi nhà trả nợ. Nhưng chỉ còn một tháng là trả nợ xong, gia đình anh trai cùng tự tử nhảy lầu

Hữu Thư có một đoạn thời gian lâm vào trầm cảm và sợ hãi ở một mình, nàng nhiều lần hướng Lâm Đàm cầu xin nàng ở lại bảo hộ mình một chút. Hai lần đầu, Lâm Đàm dời công việc ở nhà chăm sóc nàng, nhưng tại lần thứ ba, Lâm Đàm một bộ không quan tâm quay lưng rời đi

Lâm Đàm cảm thấy Hữu Thư quá trẻ con quá yếu đuối, ở với nàng hai lần đã giúp nàng cải thiện sức khỏe rồi, không cần thiết phải luôn bên cạnh canh chừng như con nít

Hữu Thư lần thứ hai lâm vào sợ hãi, nàng không quen thuộc ở một mình suốt ngày trú trong phòng, quấn chăn lên thân hóa thành nhộng trắng sợ hãi muốn gọi điện cho Lâm Đàm

Mỗi lần gọi đến lần thứ ba, Lâm Đàm đều không kiên nhẫn chặn nàng. Đến khi Hữu Thư không còn làm phiền mới mở ra lại thông cáo, mà Hữu Thư bên này duy trì được ba ngày gọi điện liền dần chết tâm

Nhưng nàng hiểu vào giới giải trí khó khăn cỡ nào, Lâm Đàm sợ sự nghiệp bị ảnh hưởng sẽ không có người làm ra tiền nuôi gia đình, cho nên Hữu Thư nhịn xuống xúc động run rẩy, cố gắng ổn định tinh thần lê từng bước từng bước khắp căn nhà

Dần dần Hữu Thư cũng tốt lên, nhưng không được bao lâu thì một nam tư sinh hâm mộ điên cuồng lao vào nhà nàng đe dọa. Hữu Thư kịp thời báo cảnh mới giữ được một mạng an toàn, chuyện này không phải chuyện khiến nàng sợ hãi, chuyện quan trọng chính là Lâm Đàm nghe nàng vào cục cảnh sát cũng không tới nhìn nàng

Hữu Thư không hiểu vì sao Lâm Đàm lại bỏ mặc nàng, không phải Lâm Đàm rất yêu nàng sao?

Sau đó nàng nghe tin Lâm Đàm bị vấn đề sức khỏe nhập viện, chuyện này liền bị nàng nhét vào lý do "Lâm Đàm bị bệnh nên không thể tới cục cảnh sát, không phải là lỗi của nàng"

Hữu Thư chạy đến bệnh viện, lo lắng nhìn Lâm Đàm nằm trên giường, bên cạnh là trợ lý của nàng. Hai người chỉ biết thân phận của nhau chứ không trò chuyện gì nhiều, một hồi bác sĩ dặn dò trông coi Lâm Đàm rồi rời đi

Hữu Thư đưa Lâm Đàm đã ổn định trở về nhà, nàng nấu một bữa phù hợp với Lâm Đàm nhưng bị nàng ghét bỏ. Nhìn thức ăn trên bàn, Hữu Thư tiếc nuối ăn một nửa rồi cất vào tủ lạnh

"Chắc là tay nghề mình chưa được tốt lắm, Lâm Đàm kén ăn mà"

Hữu Thư đặt một chương trình học nấu ăn, cứ nghĩ sẽ được Lâm Đàm khen ngợi. Ngỡ đâu ngờ, vào ngày sinh nhật của Lâm Đàm, nàng không phải chính chủ lại nhận được một món quà lớn

Hữu Thư cầm trên tay là hai vé xem ca nhạc của ca sĩ mà Lâm Đàm thích nhất cùng một bộ quần áo len tự tay làm cho nàng, phấn khởi đi đến trước cửa phòng. Bên trong không biết vì sao có những âm thanh rất lạ, Hữu Thư nghe không hiểu liền nhìn qua ô cửa nhỏ được trang bị trên cửa

Hữu Thư như chết lặng tại chỗ

Lâm Đàm cùng trợ lý, hai người hôn nhau sau đó Lâm Đàm đẩy ngã trợ lý lên giường, đối nàng lời ngon tiếng ngọt câu dẫn. Hai người cùng nhau lên đỉnh mà không biết bên ngoài, tại trước cánh cửa Hữu Thư đều nghe thấy, nhìn thấy, biết rõ ràng

Sự tuyệt vọng bao trùm lấy nàng, Hữu Thư khóc không thành tiếng che miệng, cật lực bước nhanh ra khỏi nhà, ngồi tựa lưng vào cửa mà rơi nước mắt

Sau ngày đó, Hữu Thư làm như không có chuyện gì đối Lâm Đàm vẫn như cũ một lòng, Lâm Đàm có thể đâm sau lưng nàng, nhưng nàng sẽ không đâm sau lưng Lâm Đàm. Bởi vì, nàng yêu Lâm Đàm

Nàng biết, bây giờ nàng không tiền không việc, chỉ là một gánh nặng cho Lâm Đàm

Nàng vô dụng, chỉ biết khóc lóc ỉ ôi

Nàng trẻ con, sợ hãi đủ thứ làm phiền Lâm Đàm, ảnh hưởng nàng sự nghiệp

Nàng là cô nhi, không có người cần đến nàng

Nhưng nàng, Hữu Thư không thể thiếu Lâm Đàm. Nàng nguyện ý, nàng nguyện, nàng nguyện để Lâm Đàm chà đạp mình, đâm sau lưng mình, miễn là Lâm Đàm không đuổi nàng đi là được

Nàng ngu xuẩn, nàng biết a

Nhưng làm sao đây? Nàng quá yêu Lâm Đàm, từ nhỏ đến lớn, nàng chỉ yêu qua Lâm Đàm

Lâm Đàm xinh đẹp, tài giỏi, còn nàng? Ngoại trừ phiền toái ra, nàng đã làm được gì cho Lâm Đàm chưa?

Khi hỏi đến câu này, Hữu Thư bất giác cười đau khổ

Thì ra... thì ra nàng là phế vật, là thứ sinh vật ký sinh làm đau khổ Lâm Đàm a...

Hữu Thư tuy lâm vào tuyệt vọng nhưng đôi mắt nàng vẫn sáng. Nó trong suốt. Nó lấp lánh. Nó kiên định. Nó đang nói...

Đến ngày kia, Lâm Đàm bị chuốc thuốc, trợ lý không ở bên, nàng bực bội quay trở về nhà. Nhìn thấy Hữu Thư đang trên bàn làm cái gì, nàng không quan tâm liền cưỡng gian nàng

Suốt một đêm không ngơi nghỉ, Lâm Đàm nhìn Hữu Thư trên giường mình, ghét bỏ ném quần áo vào sọt rác, đối Hữu Thư ra lệnh "Tỉnh thì đem drap giường thay đi, bẩn"

Hữu Thư không khóc không mắng, nàng ngoan ngoãn gật đầu, đối Lâm Đàm lạnh nhạt coi như không khí mà cười. Có lẽ... đối với nàng, được Lâm Đàm thân cận, nhìn một cái cũng đủ rồi

Hữu Thư một tháng sau cảm giác cơ thể không khỏe, nàng quyết định nhân ngày Lâm Đàm cùng trợ lý ra nước ngoài công tác đến bệnh viện kiểm tra

Hữu Thư vạn lần suy tính cũng không ngờ bản thân đột nhiên có thai, mà cái cũng là một tháng tả hữu. Nhìn cái bụng còn ốm tong ốm teo của mình, đây đang có một sinh mệnh mới sao?

Lần đầu được làm mẹ, Hữu Thư vui sướng không tả nỗi treo trên mặt một nụ cười, mà bác sĩ lại không đành lòng nói tiếp, nhưng bác sĩ vẫn hít sâu nhìn nàng nói "Hữu tiểu thư, chuyện mang thai là chuyện mừng. Thế nhưng..."

Hữu Thư nhìn bác sĩ đang khổ não, nàng dường như đoán được cái gì, vừa lo sợ vừa đau đớn nhìn ông. Bác sĩ thở ra một hơi, đem bệnh án đưa cho nàng. Hữu Thư nhìn bệnh án, nàng không kiềm được rơi nước mắt

Từng giọt từng giọt rơi xuống bàn tay, khuôn mặt đáng yêu của Hữu Thư chưa từng có xuất hiện qua biểu cảm u ám như thế

"Theo chuẩn đoán, cô đã có một khối u ác tính trong não bộ đè lên thần kinh thị giác, nếu như để lâu thì thị giác sẽ không thể hoạt động. Nếu tình trạng nặng hơn, cả mạng cũng không thể giữ" bác sĩ có chút thương tiếc nhìn Hữu Thư, cô gái trẻ như thế mà đã bị u não ác tính như thế rồi

"Theo tốc độ sinh trưởng của tế bào, không quá nửa năm, cô sẽ chết" bác sĩ không đành lòng nói ra sự thật

Hữu Thư đau đớn nhất không phải là nhìn người nàng yêu đội nón xanh cho nàng, nàng đau khổ nhất là phải rời xa Lâm Đàm, rời xa đứa trẻ chưa chào đời này

"Bác sĩ... khụ khụ..." Hữu Thư ho vài tiếng cố bình ổn tâm trạng, nàng nâng khuôn mặt đẫm nước mắt nhìn bác sĩ đối diện "Tôi... nếu tôi không làm hóa trị, không phẫu thuật thì bao lâu nữa tôi sẽ rời đi?"

"... Không quá ba tháng" Bác sĩ nhìn nàng sau đó là bụng của nàng, nơi đang có một sinh linh bé nhỏ chưa ra đời đã bị quyết lần nữa đưa đến nơi khác "Không thể phẫu thuật phá thai, nó sẽ khiến khối u bị kích thích sau đó vỡ ra, cũng đồng nghĩa với..."

Hữu Thư biết rõ từ cuối cùng mà bác sĩ muốn nói, nàng tuyệt vọng đưa tay sờ lên bụng, đau khổ, tuyệt vọng lần nữa quấn lấy nàng

Sau đó Hữu Thư dọn đồ đến bệnh viện, có y tá cùng bác sĩ túc trực 24/7 không sợ vạn nhất chỉ sợ nhất vạn thôi. Hữu Thư không quá năm tuần bắt đầu có những cơn đau đầu dữ dội, nôn mửa do triệu chứng bệnh và thai nhi trong bụng, tứ chi đã không thể hoạt động tốt được nữa

Bây giờ, nàng phải gắn ống thở và phải tiêm lượng lớn thuốc giảm đau vào người, Hữu Thư nghĩ, nàng có lẽ không chống đỡ được đến khi Lâm Đàm trở về

Vào tuần thứ bảy, Hữu Thư không chịu nổi cuộc sống này nữa rồi

Nàng đã cố gắng 28 năm, rời xa gia đình 4 năm lẻ 3 tháng, rời xa tình yêu của mình 8 tháng và bây giờ... có lẽ đã đến lúc buông tay rồi

Hữu Thư gọi y tá, nhẹ nhàng nhờ nàng gọi bác sĩ đến trao đổi. Hữu Thư tính tình tốt, khuôn mặt lại thuộc kiểu đáng yêu, y tá và bệnh nhân trong bệnh viện cùng phong với nàng đều ưa thích

Chỉ tiếc rằng nàng sẽ sớm ra đi...

Bác sĩ trưng cầu ý kiến cuối cùng của Hữu Thư, yên lặng gật đầu. Họ sắp xếp cho nàng bữa ăn ngon, cho nàng liều thuốc giảm đau cuối cùng, đưa cho nàng chiếc điện thoại và sắp xếp cho nàng một phòng riêng tiện nói chuyện

Hữu Thư như cũ nhấn vào điện thoại, gọi cho Lâm Đàm. Lần thứ ba, vẫn như cũ bị chặn đỏ, nàng run rẩy tay phải đưa lên, khó khăn kiên trì mười phút mới có thể gỡ xuống ống thở

Nàng nhấn vào tiểu hào của Lâm Đàm, đây là khi trước anh trai nàng tạo cho Lâm Đàm, có lẽ nàng đã không còn sử dụng nữa. Kiên trì run rẩy ngón tay nhấn vào phần ghi âm, nàng mấp máy mở môi đã sớm trắng bệch của mình

"Lâm Đàm... em... em là Hữu Thư...

Trước hết chị đừng cúp máy nhé... từ nhỏ em cùng chị, hai người... ở bên nhau đến bây giờ cũng hơn 20 năm rồi... Nhớ tới lúc trước, ánh mắt và mọi thứ của chị đều... đều chứa đựng tình yêu dành cho em...

Em yêu đôi mắt của chị, cử chỉ dịu dàng, miệng thường nhìn em mà cười... ngày kết hôn, em thật sự rất vui... nhưng hình như em không nhận ra... vào ngày đó, chị không còn đối em dịu dàng nữa...

Không sao đâu, em biết mà... Chị thích Tiểu Khê (trợ lý) đúng không... là em... là em đã xen vào chuyện của hai người... em xin lỗi... em thành thật... xin lỗi... khụ khụ"

Chưa kịp nói hết, Hữu Thư đã nôn ra máu, bàn tay dính đầy chất lỏng màu đỏ, bất ngờ thay, Hữu Thư từng sợ máu bây giờ lại mỉm cười chua xót

"Em... đêm đó là vô ý... em đã theo ý chị dọn sạch rồi... em cũng... em cũng tắm sạch rồi... không bẩn đâu... drap giường của chị...

Em không còn thời gian... em không thể... kiên trì... ở bên cạnh khụ khụ... chị nữa rồi...

Lâm... Đàm Đàm, em có thai rồi... Em bé được một tháng rồi, nhưng mà... em xin lỗi... em không thể giữ lại nó, cũng không thể... giữ lại bản thân để chăm sóc cho chị...

Đàm Đàm... em yêu chị... Đàm Đàm em bị bệnh rồi... chị có thể... vào ngày "đó" của em, tới thăm em lần cuối không?...

Đàm Đàm... bảo bảo không có hư hỏng... nó thật ngoan... vẫn không... đá em... đâu..."

Hữu Thư mơ màng lắc lư, nàng không thể chống đỡ trước tử thần đang đi tới. Như nhìn thấy tử thần màu đen thật sự, nàng rơi một giọt nước mắt, đôi môi mở ra lần cuối

"Cầu xin... Đàm Đàm... bảo bảo..."

Hai tay người bệnh vô lực ngã xuống, bất động lắc lư ra ngoài, đôi mắt lấp lánh, trong suốt và đáng yêu nhắm nghiền, một màu đen bao trùm lấy xung quanh, không gian... thật yên lặng... cũng thật. Lạnh lẽo.

Lâm Đàm ba ngày sau trở về nước, nàng khó chịu mở lên đại hào giải khai màu đỏ với Hữu Thư. Tư thế ung dung, kiêu ngạo và tràn đầy lực lượng đi từ sân bay lên taxi vẫn không hề giảm bớt, ai nấy đều cảm thán Lâm Đàm quả là một người hội tụ đủ tinh hoa trời đất, độc nhất một người trên thế gian này

Khi mở cửa nhà ra, Lâm Đàm bất giác nhíu đôi mày thanh tú của mình. Thường ngày cô ta vẫn lãng vãng ở trong bếp, bây giờ đâu mất tích rồi?

Lâm Đàm cũng không để tâm, dù sao cô ta làm gì cũng không quan trọng, chỉ cần không ảnh hưởng đến sự nghiệp của mình là được

Nàng nhìn drap giường trong phòng, vẫn có chút không chịu được mà đi thay cái mới. Hài lòng nhìn drap trắng sạch, Lẫm Khê nhất định sẽ thích cho mà xem

Lâm Đàm mở điện thoại lên, nhắn vài tin bảo Lẫm Khê đi nghỉ ngơi rồi xem tin tức. Nhưng không biết ma xui quỷ khiến thế nào, Lâm Đàm đăng nhập vào tiểu hào đã lâu rồi không sử dụng

Tiểu hào chỉ có gia đình Hữu Thư cùng Lâm Đàm kết bạn, mà tin nhắn mới nhất là của Hữu Thư. Lâm Đàm khinh thường nhìn nó, cô ta vẫn phiền toái như thế!

Lâm Đàm dù sao cũng đăng nhập vào rồi, xem thử xem cô ta muốn làm gì. Đòi tiền nữa sao? Cô ta là như thế mà, lợi dụng cơ hội để lấy tiền của Lâm Đàm, nàng xem đã chán rồi

Nhưng bất ngờ thay, Lâm Đàm ngoài dự đoán nhìn mấy tin nhắn ghi âm kia từ Hữu Thư

Cô ta không thích ghi âm, nói cái gì mà nghe giọng chua chát lắm nên không thích. Bây giờ còn giở trò gì đây?

Lâm Đàm một lòng khinh thường mắng chửi Hữu Thư vài câu trong lòng, sau đó vẫn mở lên đoạn ghi âm nghe xem Hữu Thư muốn cái gì

Ngàn cái suy nghĩ cũng không khiến Lâm Đàm dự đoán được chuyện này. Nàng run rẩy cầm lấy điện thoại, như chưa tin tưởng mà mở lại lần nữa ra xem

Ban đầu có thể là đóng kịch, Lâm Đàm tất nhiên không tin. Nhưng ở phía cuối sau, có tiếng của các bác sĩ và y tá thương tiếc cho bệnh nhân, có vẻ là không phải đóng kịch

Hữu Thư chết rồi? Cô ta mà chết rồi sao?

Nhưng điểm quan trọng hơn, Lâm Đàm nắm được hai chuyện. Thứ nhất, đêm đó bị chuốc thuốc làm cô ta có thai. Thứ hai, cô ta bị bệnh

Lâm Đàm không tin, nhất quyết đứng dậy, mặc chiếc áo khoác vừa treo không lâu lên vào. Lâm Đàm bắt taxi đến bệnh viện tìm người

Các y tá ở đây nhìn thấy Lâm Đàm một bộ quả thực kinh ngạc, là ứng cử viên giải ảnh hậu năm nay Lâm Đàm, vậy mà lại tới đây tìm người sao?

Các y tá nhốn nháo muốn giúp, khi Lâm Đàm gọi tên Hữu Thư, một tầng tòa nhà im lặng hẳn đi. Lâm Đàm không hiểu nhìn xung quanh, đây là chuyện gì? Là trò mới của cô ta sao?

Một y tá có tuổi thở dài, đem hồ sơ bệnh án đưa cho Lâm Đàm xem "Lâm tiểu thư, đây là hồ sơ bệnh án trước lúc lâm chung của Hữu tiểu thư bạn của cô. Không biết tên đàn ông nào khốn nạn như thế, bỏ vợ ở bệnh viện tự sinh tự diệt, còn có cả bảo bảo trong bụng đi mất tích"

Tầng tòa nhà này ai cũng quen Hữu Thư, bọn họ nhìn cô gái chỉ mới 28 tuổi mà bị u não còn kéo theo bảo bảo chết, quả thật hận cũng nên hận người cha vô nhân tính bỏ rơi hai mẹ con trong bệnh viện

Nghe xung quanh thuật lại, Lâm Đàm cắn môi dưới cố ổn định thân thể. Y tá nhìn thấy nàng như vậy đau lòng bạn thân lâm chung, an ủi nàng vài câu dẫn nàng đến phòng lạnh

Một mình Lâm Đàm bước vào đây, lần đầu tiên vào đây là gặp cha mẹ của cô ta, hai người họ quá sảo, Lâm Đàm ghét nhất là người như thế

Lần thứ hai là gia đình anh trai cô ta, một nam nhân yếu đuối không có chí khí thì sống làm gì? Lâm Đàm cũng không có cảm giác đau thương với lần này

Lần thứ ba, là người vợ Lâm Đàm ghét nhất. Nhưng tại sao... tại sao nàng lại khóc rồi?

Lâm Đàm không tin tát mạnh vào má Hữu Thư, nhưng cô vẫn không động đậy gì, nhiệt độ lạnh toát truyền qua bàn tay, Lâm Đàm mở to mắt không tin nhìn cái thứ đang nằm kia lại là Hữu Thư

Bỗng nhiên âm thanh trong đoạn ghi âm vang lên trong đầu Lâm Đàm

"Em... đêm đó là vô ý... em đã theo ý chị dọn sạch rồi... em cũng... em cũng tắm sạch rồi... không bẩn đâu... drap giường của chị...

Em không còn thời gian... em không thể... kiên trì... ở bên cạnh khụ khụ... chị nữa rồi...

Đàm Đàm, em có thai rồi...  được một tháng rồi, nhưng mà... em xin lỗi... 

Đàm Đàm em bị bệnh rồi... chị có thể... vào ngày "đó" của em, tới thăm em lần cuối không?"

Lâm Đàm mất sức lực ngã khuỵu xuống đất, bàn tay run rẩy không biết vì cảm xúc bên trong hay do quá lạnh nữa

Lâm Đàm loạng choạng đứng dậy, tay phải run rẩy chạm lên má Hữu Thư

Hữu Thư... Cô ta cứ như vậy.. chết rồi?

Trước mặt nàng, là thu thể đã sớm lạnh toát, đôi mắt như vầng trăng cong khuyết mãi mãi khép lại

Sau đó, Lâm Đàm tổ chức tang sự cho Hữu Thư, trong tang lễ của nàng nói chia tay Lẫm Khê. Lâm Đàm run rẩy hai tay đặt bó hoa tulip vào bàn tay Hữu Thư "Thư Thư..."

Lâm Đàm rút khỏi giới giải trí là tổn thất lớn, không chỉ đối với công ty của nàng mà còn là các khán giả mong đợi nàng nhận giải ảnh hậu

Lâm Đàm bên cạnh trợ lý đã rời đi, nàng một mình xoay sở giữa dòng người. Nhìn thấy người đưa tới micro, hỏi mình vì sao giải nghệ, khuôn mặt của nàng làm Lâm Đàm liên tưởng tới Hữu Thư, trong lòng bị cắt thành nhiều mảnh đau đớn không thôi

"Vì ta phụ lòng một cô gái, ta... ta muốn bù đắp cho nàng" nhưng đã quá muộn

Lâm Đàm không muốn nói nữa, lên taxi chạy về nhà. Ngôi nhà ban đầu đầy sức sống, luôn có một đứa ngốc chờ nàng về, hướng Lâm Đàm cười vui vẻ gọi "Ông xã! Lão công!" giờ đây thanh tịnh, tiếng gọi đã không còn, ảo ảnh cũng biến mất

Lâm Đàm mở tủ lạnh ra, bên trong không có gì cả. Thường ngày Hữu Thư sẽ cố gắng dậy sớm đi chợ, chuẩn bị nước mà Lâm Đàm thích, nấu bữa ăn thanh đạm hợp khẩu vị cho Lâm Đàm, sưởi ấm quần áo cho nàng, hướng nàng yêu thích thể hiện qua lời nói cùng đôi mắt lấp lánh

Ngôi nhà yên tĩnh, vắng lặng đến mức Lâm Đàm không dám ở một mình, nàng lên lầu, đến căn phòng của mình. Chầm chậm mở cửa ra, nhìn thấy Hữu Thư ngốc nghếch lâm vào sợ hãi hướng nàng run rẩy giải thích "Ta... ta không phải cố ý..."

Lúc đó, Lâm Đàm vừa mắng vừa sỉ nhục nàng thậm tệ, Hữu Thư ngậm đắng nuốt cay không khóc, còn hướng nàng ngoan ngoãn gật đầu làm theo

Ảo ảnh lại biến mất, Lâm Đàm lại thấy Hữu Thư ở trong nhà tắm, khóc nức nở giặt drap giường bị bẩn bởi chất lỏng màu đỏ. Trái tim bị siết chặt lại, thống khổ không thể thở được

Hữu Thư đứng ở tủ quần áo, Hữu Thư ở đầu giường chăm sóc, Hữu Thư ở cây móc áo khoác lấy xuống khoác lên người Lâm Đàm... Trong căn phòng này, ban đầu đều là hình ảnh Hữu Thư làm việc chăm sóc cho nàng

Mà Lâm Đàm, trong ký ức của mình chỉ có Lẫm Khê mỉm cười, đối Lẫm Khê ôn nhu, còn Hữu Thư thì đẩy nàng vào hố đen, nhưng nàng như một con cá nhỏ bơi ngược dòng sông hung bạo để tiếp cận Lâm Đàm lần nữa

Lâm Đàm dựa lưng vào cửa, từ từ trượt xuống đến khi không thể trượt nữa. Hai bàn tay che mặt, đôi mắt đỏ hoe, nước mắt chập chờn chưa rơi, chỉ vì cái chớp mắt để nhìn rõ hơn mà chảy xuống

"Thư Thư... Thư Thư..."

Lâm Đàm đau khổ, nàng mất đi Hữu Thư rồi. Không chỉ là mất đi người vợ yêu thương mình nhất, nàng còn mất đi người bạn đồng hành với mình hơn 20 năm, đại bảo bảo ngốc nghếch cùng tiểu bảo bảo chưa ra đời, nàng đã mất hết rồi... cuộc sống của nàng làm gì còn ý nghĩa nữa chứ

Nàng, Lâm Đàm đáng bị như thế...

Nhưng mà... nỗi đau mà Lâm Đàm phải chịu có bằng Hữu Thư hay không?

Lâm Đàm, ngươi xứng đáng rơi lệ sao? Ngươi có xứng để đau khổ không? Ngươi có thật... có thật là yêu Hữu Thư không...?

Ngươi chỉ là... sự day dứt của ngươi đến quá trễ, cũng chẳng xứng để Hữu Thư đón nhận. Nhưng ta biết, Hữu Thư cái này ngốc nghếch nữ nhân, nhất định đau lòng ngươi, không nỡ để ngươi khóc

"Đàm Đàm ngoan, đừng khóc"

Chương trước Chương tiếp
Loading...