[Đới Ngôn] [Hoàn] Tình Đầu
14.
Sáng hôm sau Đới Manh thức dậy chuẩn bị đi học, khi vào nhà tắm để tắm rửa thay đồ thì cảm thấy một bên vai bị đau nhức, không nghĩ nhiều, cô xoay lưng lại rồi quay đầu nhìn vào trong gương. Vết bầm xanh tím rất lớn ở sau vai trái, Đới Manh khẽ sờ lên rồi rùng mình một cái, rất đau. Lục lại ký ức, cô cũng quên mất hôm qua bị cây gậy đập ngay vai, cũng nhớ đến cô nàng nhỏ nào đó sốt sắng nói cô đi đến bệnh viện kiểm tra nữa, bật cười. Đới Manh gỡ băng gạc cùng băng cá nhân ra, tắm thay đồ thật chỉn chu rồi ra ngoài, cầm lấy vài cái băng cá nhân hoạt hình hôm qua Dụ Ngôn đưa cho cô, khẽ lắc đầu. Vì sao phải nghe lời nàng ấy? Xuống nhờ bảo mẫu sát trùng rồi băng lại cho cô, khi dán băng cá nhân, bảo mẫu nhìn thấy liền tủm tỉm cười, Đới Manh ngượng ngùng mà quay mặt sang chỗ khác. Xong xuôi lại lên bàn ăn sáng cùng với ba mẹ."Sao bị thương vậy?"Ông Đới vừa thấy Đới Manh đi đến thì thấy bàn tay băng bó của con gái mình, lo lắng mà hỏi."Con cứu Dụ Ngôn."Đới Manh ngồi xuống ghế, đưa bàn tay lên nhìn rồi trả lời ba mình. "Con bé bị làm sao? Rồi hai đứa có sao không?""Con không sao, em ấy chắc bị doạ sợ rồi." Đới Manh đưa mắt nhìn ba mẹ mình, không nhanh không chậm mà trả lời. "Sao con không nói vệ sĩ đi cùng? Con như thế này thật làm ba mẹ lo lắng." Bà Đới đau lòng mà nhìn bàn tay vàng ngọc của Đới Manh đang bị băng bó lại. "Con không mang vệ sĩ theo khi đến trường mà mẹ, vả lại cũng không có gì to tát lắm, trầy xước chút thôi, mẹ đừng lo." Đới Manh khẽ thở dài."Con thích hoạt hình từ bao giờ?"Ông Đới đưa mắt nhìn mấy cái băng cá nhân hoạ tiết trên tay Đới Manh, mỉm cười mà hỏi. Đới Manh nghe vậy, theo bản năng đặt tay xuống dưới bàn để giấu đi, tròng mắt khẽ chuyển: "ba mẹ ăn sáng đi."Ông Đới nghe vậy cũng không nhiều lời mà chọc ghẹo tảng băng nhà mình thêm, bắt đầu bữa ăn. Vì tay phải Đới Manh băng bó nên phải cầm muỗng bằng tay trái, vừa nhấc tay trái lên cơn đau liền ập đến, Đới Manh không tự chủ mà rên khẽ trong miệng, lập tức thu hút sự chú ý của ông Đới. "Làm sao vậy con?""Không sao, ba ăn đi."Đới Manh gắng gượng mà nhấc tay trái lên ăn, chật vật trong kìm nén mà ăn bữa sáng. Cô nghĩ mình không thể lái xe đến trường được nên đành nhờ tài xế đưa đến, đeo balo bằng một bên vai rồi đi vào trong trường. Tất nhiên bàn tay bị băng bó của Đới Manh thu hút biết bao ánh nhìn và sự bàn tán, cô cũng không để tâm đến, dù gì làm trung tâm của sự chú ý cũng lâu rồi, có gì mà ngượng ngùng nữa đâu. Đới Manh hôm nay tuy bị thương cũng không mất đi vẻ ngoài cao lãnh thường ngày của mình, gương mặt không chút cảm xúc mà đi vào lớp, vào chỗ ngồi của mình rồi ngồi xuống. Vừa ngồi xuống, Trương Quỳnh đã đến kế bên cô mà nhìn. Đới Manh theo thói quen ngồi lui ra để giữ khoảng cách. "Này, cậu sao vậy?"Giọng Trương Quỳnh có chút sốt sắng mà hỏi bên tai Đới Manh, cô đưa mắt nhìn qua cô bạn cùng bàn của mình, không chút cảm xúc mà nói: "bị thương.""Làm sao mà bị thương? Cậu đánh nhau với ai sao?""Ừ, hôm qua có chuyện một chút." Đới Manh chầm chậm trả lời."Làm sao vậy!? Có đau lắm không? Cậu đi khám chưa?"Trương Quỳnh nói bên tai làm Đới Manh vô cùng phiền não, cô khẽ thở hắt một cái, xoay mặt sang chỗ khác. "Không sao.""Lát nữa cậu có viết bài được không? Tớ ghi cho cậu nhé?"Trương Quỳnh trước sự lạnh nhạt của Đới Manh cũng không có chút thất vọng nào, cô tin rằng cô sẽ cảm hoá được tảng băng lạnh này. "Không cần đâu, Tăng Khả Ny viết cho tôi được rồi."Tăng Khả Ny sau lưng đang nói chuyện với Hứa Giai Kỳ, bị điểm danh liền giật mình quay sang hỏi Đới Manh. "Cậu nói gì?""Tớ nói lát nữa cậu viết bài dùm tớ, được không?"Đới Manh quay xuống hỏi, Tăng Khả Ny nghe vậy liền rùng mình một cái, trước ánh mắt của Đới Manh mà gật đầu lia lịa."Được, được chứ, tớ viết dùm cậu."Đới Manh cũng gật gù, quay sang nhìn ra cửa sổ, lại sắp được gặp Dụ Ngôn rồi...Tiếng chuông vào học vang lên, hôm nay hai tiết đầu Đới Manh phải đứng lớp, cô nhanh chóng xuống lầu đi đến lớp Dụ Ngôn. Đám trẻ thấy Đới Manh băng bó tay mà không khỏi đau lòng, cũng không dám nhiều lời trước một Đới Manh lạnh lùng nghiêm khắc này. "Tôi không sao, trầy xước nhẹ thôi, không cần lo lắng."Đới Manh nhìn thấy đôi mắt xót thương mà đám trẻ dành cho cô, trong lòng lại có chút vui vẻ. Liếc mắt nhìn xuống góc cuối lớp, cô nàng nào đó đang chăm chú nhìn vào bàn tay băng bó của cô, đột nhiên chột dạ, Đới Manh khẽ giấu tay ra sau lưng. "Lớp này ai viết chữ đẹp? Lên bảng viết bài tập giúp tôi."Tay phải bị thương không cầm nắm được gì, mọi hoạt động của Đới Manh đều nhờ vào tay trái, nhưng vai trái lại đau nhức, thành ra có vài lần đôi chân mày thanh tú của Đới Manh nhíu lại, nhiều học sinh sẽ không để ý nhưng Dụ Ngôn thì lại nhìn thấy rất rõ, nàng khẽ cắn môi, vừa lo lắng vừa có chút tức giận, cũng không biết là vì sao. "Dụ Ngôn đó học tỷ.""Phải, Dụ Ngôn đó."Dụ Ngôn viết chữ rất đẹp, con chữ vô cùng gọn gàng và ngay ngắn, nét thanh nét đậm vô cùng hài hoà. Lần trước Đới Manh đọc lá thư của Dụ Ngôn, tất nhiên cô biết nàng ấy viết chữ đẹp vì vậy cô mới nghĩ đến điều này. Dụ Ngôn liền giật mình, mắt nhìn lên Đới Manh đang mong chờ mình, khẽ mím môi, đôi tay rụt rè giơ lên. "Em... Em viết được thưa học tỷ..."Đới Manh cố gắng giấu đi nụ cười vào trong lòng, đưa khuôn mặt lạnh lùng nhìn Dụ Ngôn. "Ừ vậy em lên đây đi."Dụ Ngôn nghe vậy cũng đứng lên đến chỗ Đới Manh mà lấy bài tập, nhìn thấy băng cá nhân quen thuộc của mình trên tay chị ấy, mỉm cười hài lòng. "Lấy bài tập về nhà ra đi, tôi đi kiểm tra."Đới Manh đưa bài tập cho Dụ Ngôn viết lên bảng, cô bước chân đi xuống phía dưới từng bạn học sinh để kiểm tra bài tập. Rất ngoan ngoãn, làm bài tập đầy đủ cũng không có sai nhiều, quả thật rất đáng khen. Đới Manh kiểm tra một lượt mới đến chỗ cuối cùng là chỗ của Dụ Ngôn, nhẹ nhàng ngồi vào chỗ của nàng ấy, mắt đưa lên nhìn thân ảnh đang đứng trên bục giảng ghi bài, trong lòng lại có chút vui vẻ. "Dụ Ngôn?"Dụ Ngôn đang viết bảng, nghe có người kêu tên liền quay xuống nhìn, thấy Đới Manh đang ngồi ở vị trí của mình, mắt có chút bất ngờ mà đưa đến nhìn chị ấy. "Dạ?""Chữ nhỏ quá, viết to lên một chút."Dụ Ngôn nghe chất giọng trầm ấm vang lên, ngoan ngoãn đi đến lấy khăn xoá đi hết những gì mình đã ghi, bắt đầu ghi lại. Tạ Khả Dần và Triệu Tiểu Đường bốn mắt nhìn nhau, Đới Manh quá ác! Đới Manh mở xem quyển bài tập trên bàn nàng ấy, rất ngoan, làm bài tập đầy đủ, gật gù hài lòng. Rất lâu sau Dụ Ngôn mới xong, Đới Manh đứng dậy trả chỗ cho nàng ấy, chân bước lên bục giảng mở danh sách lớp ra, chuẩn bị kêu đám nhỏ lên làm bài. Đám học sinh vô cùng hào hứng chuẩn bị tinh thần để học tỷ tài năng của trường kêu tên mình, tỷ tỷ đến đây, em chuẩn bị rồi! Lớp học của Dụ Ngôn mỗi lần đến tiết của Đới Manh đều hoạt động rất năng nổ, biết học tỷ đang bị đau nên cũng vô cùng ngoan ngoãn mà nghe lời học tỷ, rất nhanh đã reng chuông hết giờ. Sau khi Đới Manh rời khỏi lớp, cả lớp mới bắt đầu xôn xao bàn tán. "Này, Đới Manh học tỷ bị làm sao vậy? Tay chị ấy bị thương đó?""Tớ không biết, nhìn thật là đau lòng quá đi, ôi trái tim của tôi.""Mấy cậu có để ý chị ấy mỗi lần hoạt động bằng tay trái, chân mày sẽ nhíu lại trông rất đau đớn không?""Có có, tớ có thấy! Tớ còn tưởng mình nhìn nhầm cơ!""Vậy là không chỉ tay mà còn ở đâu đó trên vai trái sao!?""Ôi trời, thật xót quá!"Đám học sinh xôn xao nhộn nhạo hết cả lên vì vết thương của Đới Manh, riêng ba người bạn nhỏ nhóm Dụ Ngôn đều biết vì sao chị ấy lại bị như vậy. "Này, hôm qua tên kia đập lên vai trái của học tỷ rất mạnh đó, không biết có sao không?"Tạ Khả Dần quay sang nhìn Dụ Ngôn và Triệu Tiểu Đường, khẽ hỏi nhỏ để tránh đám bạn học nghe thấy. "Nhìn chị ấy đau như vậy, chắc là nặng lắm đó."Triệu Tiểu Đường gật đầu lia lịa đồng tình với Tạ Khả Dần, riêng Dụ Ngôn vẫn lâm vào trầm tư, không nói một câu nào, trong tay đang cầm một mảnh giấy nhỏ, bên trong có ghi: "tan học đừng về vội, đợi tôi."Suốt ba tiết học sau Dụ Ngôn không học nổi, trong đầu vẫn cứ nhớ về hình ảnh hôm qua Đới Manh bị đánh... Chuông reng ra về, Dụ Ngôn chia tay hai người bạn của mình rồi đứng ở dưới sân trường đợi người nào đó đã đặt mảnh giấy nhỏ trong bóp bút của nàng. 15 phút sau, tiếng chuông lần thứ hai vang lên, học sinh lớp 11, 12 bắt đầu ra về, rất nhanh người đó đã xuất hiện trước mặt nàng, là Đới Manh. "Chị... Tìm em có chuyện gì sao?"Dụ Ngôn cúi mặt xuống nhìn bàn tay Đới Manh, đau lòng mà hỏi. "Tôi đưa em về."Đới Manh mím môi, đôi mắt đầy ôn nhu mà nhìn cô nàng nhỏ trước mặt, vì sao lúc nào nhìn thấy nàng ấy cũng thấy yên bình thế này? "Không cần đâu... Em tự về được mà.""Xe đến rồi, đi thôi."Đới Manh không cho nàng ấy cơ hội từ chối, định cất bước đi thì nghe tiếng ai đó kêu mình lại, cả hai đồng thời quay đầu lại nhìn. Chị gái người yêu của Đới Manh? "Có chuyện gì?" Đới Manh khẽ hỏi Trương Quỳnh đứng trước mặt. "Hôm nay xe nhà tớ không đến đón được, cậu cho tớ về cùng được không?"Trương Quỳnh ấp úng nhìn Đới Manh rồi đảo mắt sang nhìn Dụ Ngôn, Dụ Ngôn chột dạ chuyển mắt sang nhìn chỗ khác. Rất lâu sau Đới Manh cũng chưa trả lời, không biết đang nghĩ gì trong đầu. "Được."Một chữ đồng ý của Đới Manh cũng làm cho Trương Quỳnh vui vẻ không thôi. Lúc nãy đứng trên lầu nhìn xuống, thấy Đới Manh và Dụ Ngôn đang đứng với nhau, cô không nghĩ nhiều mà gọi điện cho tài xế kêu không cần đến nữa, sau đó chạy thật nhanh xuống đây.Đới Manh đến chỗ Dụ Ngôn, dịu dàng buông hai chữ "đi thôi".Dụ Ngôn nghe vậy cũng chạy theo chị ấy, Trương Quỳnh nối bước theo sau. Đến chiếc xe sang trọng đang đỗ trước cổng trường, Dụ Ngôn nhanh chóng chạy đến ghế phụ mở cửa ra, chưa kịp ngồi vào thì nghe Đới Manh nói: "xuống đây ngồi với tôi."Dụ Ngôn khẽ đưa mắt nhìn sang Trương Quỳnh đang đứng kế bên Đới Manh rồi lại đưa mắt sang nhìn chị ấy, mỉm cười: "em ngồi ở đây được rồi, chị ngồi cùng bạn đi."Không đợi Đới Manh nói câu tiếp theo, Dụ Ngôn chui vào bên trong, Đới Manh khẽ thở dài, vòng qua bên kia mở cửa ra rồi ngồi vào, Trương Quỳnh vui vẻ mà ngồi vào vị trí kế Đới Manh, trong lòng thầm nghĩ em gái này thật tinh ý! "Đến Trương gia."Sau khi ba người an toạ trên chiếc xe, tài xế bắt đầu lái xe rời đi. "Này, chúng ta đi ăn trưa được không?"Trương Quỳnh quay sang nhìn Đới Manh, Đới Manh không đáp ngay mà nhìn lên người đang ngồi phía trên, khẽ hỏi: "em có muốn đi ăn không?"Dụ Ngôn nghe xong liền quay lại nhìn Đới Manh rồi nhìn sang Trương Quỳnh, nhẹ nhàng đáp: "em về nhà ăn được rồi, chị với chị ấy đi ăn đi."Đới Manh nghe vậy cũng im lặng, một lúc sau mới lên tiếng. "Tôi còn có việc phải làm, không tiện."Trương Quỳnh nghe thấy liền bĩu môi, Đới Manh mà nói không thì có năn nỉ đến sáng cũng không thể được, đành thu hồi tâm tư. "Này em gái, em học lớp nào? Tên gì?" Trương Quỳnh nhìn Dụ Ngôn phía trước, lên tiếng hỏi. "Em tên Dụ Ngôn, học lớp 10A4. Còn chị?"Dụ Ngôn tính tình vốn rất phóng khoáng thân thiện, ai hỏi cũng sẽ nhiệt tình mà đáp lời, nói gì đến chị gái xinh đẹp này hỏi nàng, hận không thể đem cả tên ba mẹ ra mà nói cho chị ấy nghe. "Ồ Dụ Ngôn à, chị tên Trương Quỳnh, bạn cùng bàn của Đới Manh." Trương Quỳnh mỉm cười, khẽ liếc qua nhìn Đới Manh rồi trả lời. Dụ Ngôn nghe cái tên này rất quen, nàng đã nghe ở đâu sao? Nàng ấy trầm tư suy nghĩ rất lâu, dường như nhớ ra điều gì đó liền hốt hoảng quay xuống nhìn Trương Quỳnh. "Chị... Có phải lúc còn nhỏ chị bị lạc mẹ ở công viên không?"Trương Quỳnh thấy Dụ Ngôn bất ngờ như vậy cũng không nằm ngoài sự tính toán của cô, nàng ấy nhớ mọi chuyện. "Đúng rồi, em cùng Đới Manh giúp chị tìm được mẹ." Trương Quỳnh bật cười đáp lời Dụ Ngôn.Đới Manh nghe vậy, đầu não như nhớ ra chuyện gì đó. Cô gái này là đứa bé lúc đó? Nhớ cả cô và Dụ Ngôn? Lỡ như cô ấy nói... Không được! "Đúng vậy đúng vậy! Nhưng bây giờ chị ấy đã ra nước ngoài học rồi. Gặp lại chị thật vui quá."Dụ Ngôn nói làm Đới Manh chợt khựng lại, quay sang nhìn Trương Quỳnh bằng một ánh mắt cảnh cáo. Trương Quỳnh nghe thấy vậy, phần nào cũng đoán ra được tình hình và hiểu được ánh mắt của Đới Manh, không dám làm trái ý cậu ấy, Trương Quỳnh khẽ gật gù. "Cậu ấy ra nước ngoài học rồi sao? Thật tiếc quá."Trương Quỳnh nhìn Đới Manh mỉm cười rồi nhìn sang Dụ Ngôn. "Đúng vậy, mùa hè năm đó em gặp chị ấy cũng là lần cuối cùng, em có đến tìm nhưng không gặp được chị ấy, ba em nói hiện tại chị ấy đã ra nước ngoài học rồi."Đới Manh nghe Dụ Ngôn nói vậy, khẽ xoay mặt ra cửa sổ, mím môi mà che giấu cảm xúc bên trong mình. "Cho chị số của em đi, khi nào rảnh chúng ta đi uống nước, được chứ?"Dụ Ngôn nghe vậy liền gật đầu đồng ý, lấy điện thoại từ Trương Quỳnh rồi nhập số của mình vào đó."Đới Manh, cậu bị thương ở vai sao?"Vì ra về nên Đới Manh cởi bớt cúc áo ra để thoải mái, tuy hở ra không nhiều nhưng ở cự ly gần thế này, Trương Quỳnh nhìn thấy vệt màu xanh tím trải dài một mảng trên vai Đới Manh, hốt hoảng mà la lên. Đới Manh nghe vậy vội nhìn lên Dụ Ngôn, thấy nàng ấy đang nhìn mình liền kéo áo thẳng lên rồi gài cúc lại. "Không sao.""Này, cậu có phải là quá xem thường sức khỏe của bản thân không vậy!? Để tớ xem cho cậu một chút."Trương Quỳnh nói rồi ngồi xích đến gần Đới Manh, Đới Manh vội né ra. "Đừng đụng vào tôi, được rồi, không sao đâu.""Đới tiểu thư, đến Trương gia rồi." Tài xế lên tiếng phá vỡ không khí căng thẳng trên xe. "Cậu vào nhà đi." Đới Manh quay sang nhìn Trương Quỳnh, lạnh lùng mà nói. "Nhưng... Cậu đến bệnh viện kiểm tra đi được không?" Trương Quỳnh long lanh đôi mắt mà nhìn Đới Manh, chợt khó xử, Đới Manh khẽ thở ra. "Biết rồi, đừng lo.""Cậu nhớ đấy nhé, đừng để lâu quá, có gì nói với tớ nữa, được chứ?""Ừ, vào nhà đi."Đới Manh nhẹ gật đầu, trong vô thức mà quay sang nhìn Dụ Ngôn, cũng không biết vì sao cô lại để ý việc khi mình nói chuyện với người khác mà có Dụ Ngôn ở gần, là muốn xem nàng ấy có để tâm đến việc cô nói chuyện với ai hay không sao?Sau khi Trương Quỳnh ra ngoài, chiếc xe bắt đầu lăn bánh về Dụ gia. Dụ Ngôn trên xe cũng không dám nói gì với Đới Manh, sợ chị ấy sẽ nổi giận hay khó chịu gì đó, nhưng đôi mắt không giấu được sự lo lắng mà liên tục nhìn về phía sau. Đới Manh cảm nhận được, nhẹ giọng mà nói với nàng ấy: "tôi không sao.""Không sao gì chứ..."Dụ Ngôn bĩu môi rồi quay mặt đi, nét mặt lại có chút giận dỗi, phút chốc làm Đới Manh bối rối trong lòng, nàng ấy thế này là đang tức giận với cô sao?