[Đới Ngôn] [Hoàn] Nữ minh tinh và trợ lý của cô ấy
25.
"Đới Manh, không biết chị có nhớ em không? Em tên Diễm An, là đàn em khoá dưới của chị khi ở trường đại học, em ở thư viện lỡ tay xoá mất luận văn trong máy tính, chị là người giúp em làm lại, chị nhớ chứ?" Diễm An long lanh đôi mắt mà nhìn Đới Manh, vốn dĩ khi ở đoàn làm phim cô không tiếp cận Đới Manh là vì chị ấy cứ thoắt ẩn thoắt hiện, khi ở kế bên Dụ Ngôn, khi lại không thấy bóng dáng đâu, mà lý do lớn nhất là vì Trịnh Mẫn Hoa sẽ không vui khi cô tiếp xúc với người của Dụ Ngôn.
Đới Manh nghe vậy thì suy nghĩ một lát, sau đó nói: "Tôi thành thật xin lỗi, chuyện cũng đã hơn 8 năm rồi, tôi thật không nhớ em là ai."
Diễm An có chút thất vọng nhưng không thể hiện ra, cô nói: "Không nhớ em cũng được, em chỉ là muốn làm quen với chị thôi, bởi vì em rất hâm mộ chị."
Đới Manh cười cười, gãi đầu rồi nói: "Hâm mộ gì chứ? Tôi chỉ là một trợ lý bình thường thôi."
"Ầy, chị đừng quá khiêm tốn, khi chị còn đi học chị vốn đã rất nổi tiếng trong trường, bây giờ trong giới giải trí chị cũng nổi tiếng không kém." Diễm An nói.
"Thật á?" Đới Manh hơi ngạc nhiên, bởi vì chính cô cũng không biết bản thân mình có nổi tiếng như lời cô gái này nói hay không.
"Ừm có thể cho em số điện thoại của chị không? Khi rảnh chúng ta gặp mặt nói chuyện được chứ?" Diễm An đôi mắt mong chờ nhìn Đới Manh mà nói.
"Được." Đới Manh nói rồi nhận lấy cái điện thoại từ Diễm An, cô vừa nhập xong dãy số thì cửa văn phòng Dụ Ngôn mở ra, Trịnh Mẫn Hoa buồn bã mà rời khỏi phòng, Dụ Ngôn cũng theo sau.
"Vậy chúng ta gặp lại sau nhé!" Diễm An nói rồi chạy theo Trịnh Mẫn Hoa.
Đới Manh gật gù, mỉm cười với Diễm An, mà cô hoàn toàn không biết điều đó đã bị Dụ Ngôn nhìn thấy hết.
Gì đây? Trao đổi số điện thoại sao? Dụ Ngôn nhíu mày nhìn Đới Manh đang đứng cười hì hì kia.
"Sao rồi?" Đới Manh đi đến trước mặt Dụ Ngôn mà hỏi.
"Cô ấy nói xin tôi rút đơn kiện, tôi không đồng ý." Dụ Ngôn có chút không vui nói.
Đới Manh nghe vậy cũng hiểu, bởi vì cô biết lần này Dụ Ngôn rất quyết tâm làm cho ra lẽ.
"Hai người quen nhau sao?" Dụ Ngôn hỏi.
Đới Manh gãi đầu, nói: "Không có quen, à có, cô ấy có biết tôi, cô ấy là đàn em khoá dưới thời đại học của tôi."
Dụ Ngôn gật gù, xoay người vào trong phòng, Đới Manh thấy vậy cũng vào theo.
Một tuần sau hai bên ra toà, tất nhiên Dụ Ngôn thắng kiện và Trịnh Mẫn Hoa phải bồi thường kèm theo đăng bài xin lỗi Dụ Ngôn trên Weibo, Trịnh Mẫn Hoa nghĩ từ nay cô không thể làm việc trong giới giải trí được nữa rồi...
Đới Manh với Diễm An cứ kè kè bên nhau làm Dụ Ngôn nàng có chút khó chịu, vì cái gì cứ dính lấy nhau mãi như vậy?
"Làm sao vậy?" Đới Manh trên đường chở Dụ Ngôn về nhà, cô thấy Dụ Ngôn không nói năng gì với cô, lại có chút lạnh lùng không giống bình thường, cô liền thắc mắc.
Dụ Ngôn chép miệng buồn chán mà nói: "Không có gì."
Không có gì thật không? Đới Manh không dám hỏi.
Đới Manh đưa Dụ Ngôn về nhà, Dụ Ngôn vào nhà rồi nói: "Chị về đi, cảm ơn đã đưa tôi về." Sau đó đóng sầm cửa lại, không cho Đới Manh có cơ hội để nói điều gì.
Đầu Đới Manh hiện hàng ngàn dấu chấm hỏi, cô đã làm gì sai với nàng ấy sao? Vì sao lại tỏ vẻ giận dỗi cô như vậy?
Đới Manh đang trên đường về thì thấy tin nhắn của Diễm An, cô ấy hẹn cô tối nay đi uống cà phê nói chuyện. Nghĩ nghĩ, hôm nay Dụ Ngôn không có lịch gì nữa, cô đồng ý.
Buổi tối Đới Manh đến điểm hẹn, thấy Diễm An đã đến, cô lại ngồi phía đối diện cô ấy, sau đó hai người bắt đầu ôn lại những kỉ niệm xưa kia còn đi học.
"Uầy, Đới Manh hôm nay đi hẹn hò sao?" Tống Tư Duệ thầm nghĩ, cô cũng thường xuyên ra quán cà phê này để làm việc, nhìn thấy Đới Manh thì có chút bất ngờ, nhìn thấy Đới Manh đi cùng người khác cô lại càng bất ngờ hơn.
Tống Tư Duệ mừng trong lòng, lấy điện thoại ra chụp một tấm ảnh của Đới Manh và Diễm An, gửi cho Dụ Ngôn.
Dụ Ngôn nhận được tin nhắn, nàng cũng không biết mình nhìn chằm chằm vào bức hình này đã bao lâu. Đới Manh đang nở một nụ cười thật tươi với Diễm An, nụ cười mà nàng chưa bao giờ thấy ở Đới Manh.
Đới Manh, chị thích cô ấy rồi sao?
Dụ Ngôn mím môi để ngăn cảm xúc trực trào, bọn họ chỉ mới gặp nhau cách đây không lâu, vì sao có thể thân thiết đến như vậy chứ?
Nàng thật ghen tị.
"Đới Manh, có bạn gái rồi sao?" Hôm sau đi làm, Tống Tư Duệ đang làm ở trong văn phòng cùng Dụ Ngôn thì thấy Đới Manh đến, cô liền trêu chọc Đới Manh.
Đới Manh đơ ra một lúc, ngờ nghệch mà hỏi lại: "Bạn gái gì?"
Sau câu nói đó của Tống Tư Duệ, sắc mặt Dụ Ngôn có chút khó coi nhưng tất nhiên không ai có thể nhìn ra.
"Thì hôm qua đó, em đi hẹn hò mà." Tống Tư Duệ nói rồi đưa tấm ảnh ra cho Đới Manh xem.
Đới Manh cười cười nói: "Không phải, em ấy không phải bạn gái của em."
Đới Manh bị Tống Tư Duệ trêu chọc rất lâu, cô có hơi ngượng nhưng sau đó thấy nhân viên vào đưa ba ly trà sữa cùng một bó hoa, nói: "Tống Tư Duệ, có người gửi cho chị."
Đới Manh nghe thấy liền biết, cô nắm lấy cơ hội phản công, nói: "Ây da, Tống tỷ của chúng ta cũng có người yêu rồi kìa."
Tống Tư Duệ nhận lấy bó hoa, nói: "Không phải! Chị còn độc thân."
Hai người họ cứ trêu nhau qua lại mà không ai để ý Dụ Ngôn vẫn luôn im lặng suốt từ nãy đến giờ.