[Đới Ngôn] [Hoàn] Nữ minh tinh và trợ lý của cô ấy
157. [END]
"透過往昔的窗看見熟悉的側臉
Liếc qua chiếc cửa sổ xưa cũ nhìn thấy một gương mặt thân thuộc
嘆晚霞如血不過一瞬間
Lặng lẽ thở dài, màn hôn màu máu chợt buông xuống
留下灰色一片
Để lại một mảng màu xám xịt
猶如昨天
Giống như ngày hôm qua
彈指間過一年
Một năm trôi qua không kịp níu giữ lấy
掀開遮住的簾還是無畏的雙眼
Vén lên tấm rèm bị che khuất, đôi mắt tôi vẫn như vậy, không hề biết sợ hãi
把第一束光留在我掌間
Nắm lại vệt sáng nằm trong lòng bàn tay tôi
就算烏雲層層疊疊
Dù cho mây đen tầng tầng lớp lớp che phủ
分不清表面
Nhìn không rõ bên ngoài
不回頭 不留戀
Không quay đầu lại cũng không hề luyến lưu
夏夜的風啊 划過你的臉
Mùa hè thoảng lại cơn gió lướt qua khuôn mặt em
燈下的倒影早已不是從前
Bóng hình dưới dánh đèn sớm đã không còn như xưa
踩著一片片落葉
Đạp lên từng mảnh lá rụng
一點點想念
Từng chút nhớ nhung lại ùa về
輕輕靠向左邊發現你已不見
Khẽ dựa đầu về phía bên trái phát hiện đã chẳng còn em
沒有你的秋天也會笑著想念
Mùa thu không có em cũng sẽ mỉm cười nhung nhớ
學會獨當一面
Học cách tự mình gánh vác
在成為你之前
Giống như em đã từng như thế."
- Nơi mà gió thổi qua đều có em -
- Dụ Ngôn -
Dụ Ngôn kết thúc bài hát ngân nga động lòng người kia cũng là khi toàn hội trường dành cho nàng một tràng pháo tay lớn vang vọng, đáy mắt Đới Manh ngấn một tầng nước mắt óng ánh, nhìn cô nàng nhỏ của mình đứng trên sân khấu lớn hát vang ca khúc nàng ấy tự sáng tác vào những năm trước, ngoài tự hào cùng với cảm động thì cô không rõ cảm xúc hiện tại của mình là như thế nào nữa.
Giọng hát êm đềm giống như chất chứa đầy nỗi tâm sự, dồn nén những mong mỏi và đầy da diết của Dụ Ngôn, giống như nàng ấy đang thủ thỉ bên tai người nghe, từng nỗi niềm đó dần dần được bộc bạch ra bên ngoài. Mỗi khi nghe thấy sẽ giống như trái tim bị tan vỡ thành từng mảnh, kể cả khi trong lòng không có ai cũng sẽ cảm thấy tồn tại một hình bóng nào đó trong tâm trí của người nghe khi lắng nghe ca khúc này và đó là năng lực của một ca sĩ mang tên Dụ Ngôn.
Dụ Ngôn kết thúc phần biểu diễn nhưng nàng vẫn chưa quay về vị trí ngồi, các nghệ sĩ lần lượt tiến vào trong cánh gà để chuẩn bị cho phần hợp ca tiếp theo của tất cả mọi người, cũng là phần mà hầu hết khán giả đều rất mong chờ.
Trên sân khấu có hơn năm mươi nghệ sĩ cùng nhau hát ca khúc cổ vũ tinh thần đến tất cả mọi người, nghệ sĩ nữ một câu, nghệ sĩ nam một câu, màn biểu diễn không phải là nhảy múa bắt mắt nhưng cũng khiến cho tất cả mọi người chăm chú lắng nghe và ngắm nhìn không thể dời mắt đi đâu được.
Từng giờ trôi đi, các giải thưởng danh giá cũng đã trao cho vài người, thanh âm nối tiếp chương trình của MC lại vang lên: "Có lẽ mọi người đã chờ đợi rất lâu, tiếp theo sẽ là phần hấp dẫn nhất cũng là giải thưởng được rất người chờ đợi nhất, chính là giải "Nữ diễn viên chính xuất sắc nhất", đồng thời là danh hiệu danh giá "Ảnh Hậu" của giới giải trí Trung Quốc chúng ta. Xin mời nữ diễn viên Vân Phi và đạo diễn Thái Bách An cùng nhau lên đọc tên và trao giải cho nữ diễn viên chính xuất sắc nhất của đêm nay."
Vân Phi ngồi ở hàng thứ nhất và Thái Bách An ngồi ở hàng ghế thứ tư đứng dậy, hai người tay trong tay tiến lên sân khấu lớn, cả hội trường bắt đầu rơi vào im lặng để tập trung lắng nghe tên của người được xướng lên trong đêm nay.
Trái tim Dụ Ngôn bắt đầu đập mạnh, lòng bàn tay cũng đã đổ mồ hôi không ít.
Cao Hi Văn ở bên cạnh khẽ vỗ vai Dụ Ngôn vài cái để trấn an nàng, Tống Tư Duệ cùng đám trợ lý nhỏ đứng ở bên trong hậu đài cũng bắt đầu run rẩy không thôi.
"Tôi biết mọi người đều đang chờ đợi giải thưởng này, đặc biệt là những người có tên trong bảng đề cử." Vân Phi nói rồi liếc mắt nhìn lên màn hình lớn đang có năm gương mặt được chiếu lên, khoé môi khẽ mỉm cười.
Đới Manh đưa mắt nhìn màn hình, thấy Dụ Ngôn trong một khung ảnh nhỏ, đôi mắt cô chớp chớp long lanh, hồi hộp chờ đợi những giây phút tiếp theo.
"Không để mọi người và khán giả đợi lâu, chúng tôi sẽ đọc tên nữ diễn viên xuất sắc nhất của đêm nay ngay bây giờ." Thái Bách An trái tim cũng đập mạnh không kém gì ai, ông thật sự rất mong chờ ngày nhìn thấy Dụ Ngôn vươn lên đến giải thưởng danh giá này.
Dụ Ngôn khẽ nuốt một ngụm nước bọt.
Giây phút Thái Bách An nhìn tờ giấy vừa được Vân Phi lấy ra trong phong bì, đáy lòng ông nổi lên một cỗ xúc động không thể nói nên lời.
Phùng Hâm Dao vỗ nhẹ lên vai Đới Manh hai cái.
Toàn bộ hội trường đều im ắng, có thể cảm nhận rõ sức nóng và sự căng thẳng hồi hộp của tất cả mọi người đều đang đổ dồn vào giải thưởng này.
"Người dành được danh hiệu "Nữ diễn viên chính xuất sắc nhất" của giải thưởng Kim Kê đêm nay là..." Vân Phi nói, sau đó bà và Thái Bách An đồng thanh kêu lên: "Dụ Ngôn!"
Tiếng vỗ tay cùng với tiếng reo hò của tất cả mọi người vang vọng khắp hội trường rộng lớn, đám trợ lý nhỏ bên trong ôm nhau khóc oà lên, Tống Tư Duệ lặng lẽ lau đi những giọt nước mắt tự hào về đứa em của mình.
Âm nhạc nổi lên và MC tiếp lời Vân Phi cùng Thái Bách An: "Chúc mừng Dụ Ngôn, xin mời Dụ Ngôn lên sân khấu nhận giải thưởng. Hội đồng giám khảo bình chọn Dụ Ngôn trong vai Lâm Tịnh Thi của bộ phim "Nữ Nhân Ẩn Danh" đã xuất sắc bứt phá chính bản thân, thử thách bản thân ở lĩnh vực chưa bao giờ được khai phá, đắp nặn thành công một vai diễn đầy sức hút mãnh liệt và lôi cuốn, đầy dũng cảm cũng đầy lòng quyết đoán trong những ngang trái của cuộc đời, vinh danh người tốt trừng trị kẻ xấu. Diễn xuất của Dụ Ngôn như nước chảy lặng sâu, thể hiện ra sâu sắc những đau khổ trong quá khứ của nhân vật, mong muốn một thế giới có sự công bằng và hạnh phúc. Vai diễn cùng với sự nỗ lực không quản ngày đêm của Dụ Ngôn đã mang về cho cô ấy giải thưởng "Nữ diễn viên xuất sắc nhất"!"
Tiếng vỗ tay tiếp tục vang lên, những người bạn của Dụ Ngôn như vỡ oà trong cảm xúc, trực tiếp chạy đến ôm lấy Dụ Ngôn vào lòng.
Dụ Ngôn lặng lẽ lau đi giọt nước mắt, nàng tách ra khỏi đám đông, chầm chậm tiến lên sân khấu nhận giải.
Nàng đưa mắt nhìn về phía khu vực của Đới Manh, nhận được cái gật đầu cùng với cái vỗ tay công nhận của chị ấy, thêm vào đó là ánh mắt long lanh tự hào của Đới Manh dành cho nàng, nàng biết nàng đã thành công rồi.
Ông trời không phụ lòng người.
Dụ Ngôn cúi đầu chào Thái Bách An và Vân Phi, sau đó nhận lấy chiếc cúp có hình con gà mạ vàng từ tay của Thái Bách An và một tấm bằng lớn màu đỏ từ tay của Vân Phi, sau đó nàng tiến đến khu vực micro đã đặt sẵn để chuẩn bị cho phần phát biểu cảm nghĩ.
Dụ Ngôn mặc chiếc váy trắng đứng trên sân khấu, sáng bừng cả một vùng trời.
"Đầu tiên xin cảm ơn ban tổ chức, tất cả các giám khảo, các hiệp hội Điện Ảnh, cảm ơn sự cổ vũ của những người yêu thương tôi."
"Đây là lần đầu tiên tôi tham gia một bộ phim truyền hình, cũng là lần đầu tiên đóng một bộ phim thể loại hành động, tất cả đều mới mẻ đối với tôi, may mắn được các vị tiền bối chiếu cố và chỉ bảo nên tôi mới có thể hoàn thành tốt bộ phim này. Cảm ơn đạo diễn Thái Bách An, tiền bối Vân Phi, biên tập viên, cảm ơn IGA đã cho tôi cơ hội được thử sức với vai diễn mới này và cảm ơn tất cả các đồng nghiệp trong "Nữ Nhân Ẩn Danh" đã luôn giúp đỡ tôi.""Cũng cảm ơn người vợ của tôi, là Đới Manh, là Phùng Vũ Gia, chị ấy đã luôn ở bên cạnh chăm sóc cho tôi, cổ vũ tinh thần cho tôi, làm điểm tựa mỗi khi tôi gục ngã, chị ấy đã hoàn thành tốt trọng trách của một người vợ, một người trợ lý và là một người sếp của tôi, tôi chỉ muốn nói rằng tôi thật sự rất biết ơn và hãnh diện vì chị ấy đã đến bên cuộc đời này của tôi.""Tôi sẽ luôn cố gắng vươn lên phía trước, hi vọng mọi người sẽ tiếp tục chứng kiến những giai đoạn trưởng thành của tôi, cũng hi vọng trong thời gian đó mọi người sẽ luôn vui vẻ, bởi vì vui vẻ là thứ quan trọng nhất. Thời gian sẽ làm bạn với chúng ta, cùng chúng ta trưởng thành, dần dần mọi thứ sẽ tốt đẹp hơn như thế nữa, vậy nên cũng hi vọng những người yêu thương tôi vì tôi mà có thể tự hào với bên ngoài. Cảm ơn mọi người đã luôn yêu thương tôi, mọi người là tia sáng chiếu rọi lên tôi, thắp sáng lên ước mơ của tôi.""Thật ra đối với tôi mà nói, trên con đường theo đuổi ước mơ tôi thấy mình rất vui vẻ, bởi vì vốn dĩ theo đuổi ước mơ là một việc vô cùng ngọt ngào. Hiện tại kết thúc bộ phim, tôi sẽ lại tiếp tục ca hát và đóng phim, làm những việc tôi thích và sẽ ngày càng tốt hơn nữa. Hi vọng mọi người cũng sẽ theo đuổi mục tiêu của mình đặt ra, mãi không từ bỏ, biết rằng bản thân mỗi người chúng ta đều là sự tồn tại độc nhất và đẹp đẽ nhất.""Tuyệt đối không bỏ cuộc, xông pha về phía trước, không buông lỏng, tiếp tục nở rộ, vẫn là Dụ Ngôn! Xin cảm ơn." Dụ Ngôn nói rồi cúi người chào, lâu sau tự tin từng bước mà lui xuống sân khấu, Đới Manh vội vã rời vị trí ngồi tiến đến ôm lấy Dụ Ngôn vào lòng, nhỏ giọng nói: "Vợ chị tuyệt nhất."Cả khán phòng tưng bừng vỗ tay vì bài phát biểu của Dụ Ngôn và vì tình yêu nồng nhiệt của Đới Manh dành cho Dụ Ngôn.Buổi lễ trao giải kết thúc sau bốn tiếng dài ròng rã, ngoài Dụ Ngôn ra thì Cao Hi Văn cũng đạt được giải thưởng "Nữ diễn viên phụ xuất sắc nhất", Thái Bách An thì được giải thưởng "Đạo diễn xuất sắc nhất", bộ phim Nữ Nhân Ẩn Danh cũng đạt được giải thưởng "Phim truyền hình hay nhất" và cả giải thưởng "Phim hay nhất", leo lên bảng Hot Search ngay trong đêm, khiến cả Weibo chấn động không có điểm dừng."Aaaaaaaaaaaaa tiểu Dụ! Ảnh Hậu! Ảnh Hậu!""Tiểu Dụ! Chị là Ảnh Hậu, tụi em là đệ tử của Ảnh Hậu!""Đới Manh là lão bà của Ảnh Hậu!""Tống tỷ là quản lý của Ảnh Hậu!""Aaaaaaaaaa điên mất!!!!!""Phùng tổng là em vợ của Ảnh... Hậu..." Tiểu Vương ngồi trên bàn ăn hăng hái kể ra từng cái tên, ngay khi nói đến Phùng Hâm Dao thì nhận được ánh mắt của cô ấy, lập tức mím môi.Tiểu Thẩm ở bên cạnh Phùng Hâm Dao khẽ đưa tay thúc vào tay của Phùng Hâm Dao một cái, Phùng Hâm Dao liền thả lỏng cơ mặt mà kéo khoé môi mỉm cười.Tĩnh Thanh Nhiễm cũng kéo cửa phòng ăn tiến vào, bọn họ đã lập tức mở tiệc ăn mừng cho Dụ Ngôn ngay trong đêm.Cả nhóm người có cả Hứa Dương Ngọc Trác và Trương Hân, không thiếu sót một ai, cùng nhau ăn nhậu linh đình, đến tận ba giờ sáng mới tàn tiệc và trở về nhà.Đới Manh ôm Dụ Ngôn chìm vào giấc ngủ sau trận lăn giường đến khi mặt trời mọc, hai người có lẽ đang cùng nhau mơ cùng một giấc mơ, cả hai kéo khoé môi mỉm cười một cách hạnh phúc.- END -
Tới đây thôi, cảm ơn mọi người đã theo dõi chiếc fic này ròng rã nửa năm trời, mình hạnh phúc vì được mọi người đồng hành cùng, mình hạnh phúc vì được các bạn chờ đợi, nếu sau này mình có viết tiếp cũng hi vọng các bạn sẽ tiếp tục ủng hộ mình. Thật sự không biết nói gì ngoài cảm ơn, cảm ơn mọi người rất nhiều ~
Có lẽ chúng ta sẽ còn gặp nhau ở ngoại truyện nhưng mình hông biết là khi nào =)))) mình cũng định sẽ cho mọi người chơi giveaway, mình sẽ in chiếc fic này ra để tặng cho mọi người, chỉ để làm kỉ niệm thôi chứ hong có gì hết =))) muốn hỏi ý mọi người một chút nè ~
Giây phút mình viết chữ END ra thì mình có nhiều cảm xúc lắm, chỉ là cuộc vui nào cũng có điểm dừng, có mở đầu sẽ có kết thúc, vậy nên chúng ta kết thúc ở đây nhá, chúng ta sẽ tiếp tục ở ngoại truyện =))))
Chúc mọi người ngủ ngon, như lời đã hứa, HE nhé ~